Phát Hiện Kinh Người


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Tiểu Bàn lúc đầu chỉ chú ý cảnh giác yêu thú, không để ý thạch bích nơi đây,
lúc này Hầu Tử nhắc nhở mới nhìn lại. Hắn cẩn thận đánh giá, sau đó lập tức
giật mình nói: “Trời ạ, đây chẳng phải là Thủy hệ linh thạch sao?”

Nói xong, Tiểu Bàn vươn tay mạnh mẽ phát lực, một trảo dứt khoát đem khối gồ
lên trên thạch bích đặt vào tay. Quả nhiên đây đúng là một khối hạ phẩm Thủy
hệ linh thạch.

Sau đó Tiểu Bàn duỗi tay ra, đưa linh thạch cho Hàn Ngọc Phượng cùng Hầu Tử
xem. Hầu Tử nhìn thoáng qua, sau đó đi đến kết luận nói: “ Đúng vậy, chính là
hạ phẩm Thủy hệ linh thạch, ta vừa mới vô tình đụng đến, đã cảm thấy bên trong
linh khí nồng đậm kinh người, cho nên mới nổi lên nghi ngờ. Không ngờ thật sự
là linh thạch!”

Mà Hàn Ngọc Phượng thì nhẹ nhàng cầm linh thạch trong tay, say đó nhìn kĩ,
kinh ngạc nói: “Khỏa linh thạch này cũng không nhỏ, nồng độ linh khí cũng có
thể tương đương với mười khối linh thạch bình thường! Trời ạ, chỗ này như thế
nào có linh thạch như vậy chứ? Chẳng lẽ là…..”

“Chẳng lẽ nơi này là quặng mỏ linh thạch?” Tiểu Bàn kinh hỉ tiếp lời.

“Chẳng qua mới chỉ là một khối linh thạch!” Hàn Ngọc Phượng nói: “Tiếp tục đi,
xem có thể tìm thấy them hay không!”

“Được!” Tiểu Bàn đáp ứng, sau đó tiếp tục tiến lên. Lúc này, ánh mắt ba người
chăm chú tập trung trên thạch bích, còn không ngừng dùng tay thăm dò. Kết quả,
ngắn ngủi hơn một canh giờ, ba người thu hoạch hơn mười khối quặng hạ phẩm
linh thạch.

Ngoài ra, Hầu Tử vận khí tốt còn tìm được một khối Kim hệ trung cấp linh
thạch, lớn chừng đầu người. Dựa theo giá cả hiện tại ở chợ đen, một khối trung
phẩm linh thạch giá trị hơn một trăm khối hạ phẩm linh thạch. Khối lớn hoàn
chỉnh như thế này càng đáng giá, vì càng lớn thì càng thuận tiện cho việc
luyện chế cao cấp pháp khí. Cho nên một khối quặng thô trung phẩm linh thạch
lớn như thế này ít nhất cũng giá trị trên vạn khốihạ phẩm linh thạch.

Hầu Tử trước đây cũng chưa bao giờ thấy qua nhiều linh thạch như vậy, hắn cầm
khối linh thạch kia mà tay run run, kích động nói: “Bàn ca, đây chính là trung
cấp linh thạch đấy, chúng ta chia như thế nào bây giờ?”

“Ha ha, chia cái đầu ngươi!” Tiểu Bàn cười mắng: “Ngươi tìm được thì chính là
của ngươi, chẳng lẽ chúng ta lại không biết xấu hổ cướp linh thạch của ngươi
sao?”

“Đúng vậy, ai nhặt được chính là phúc duyên của người đó, nó gặp được ngươi
cũng là tạo hóa, nhanh thu lấy đi!" Hàn Ngọc Phượng cười nói: “Ta tìm thấy
cũng không cho ngươi đâu a!” Nói xong, nàng tự thu hồi những khối linh thạch
mà mình nhặt được.

“Hắc hắc, vậy ta không khách khí nữa!” Hầu Tử cười ha ha rồi thu hồi khối
quặng thô trung phẩm linh thạch.

Sau đó Hầu Tử xoa xoa tay nói: “Chúng ta tiếp tục đi tìm, ta thấy chỗ này
chính là quặng mỏ linh thạch, hơn nữa là quặng Ngũ Hành linh thạch cực kỳ hiếm
thấy!”

Cái gọi là quặng Ngũ Hành linh thạch, chính là quặng mỏ có thể đồng thời sản
xuất ra kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại linh thạch, loại quặng mỏ này phi
thường hiếm thấy. Thật ra, đây đều là sản xuất ra hai loại tương sinh Ngũ Hành
linh thạch, ví như Thổ hệ cùng Thủy hệ, Kim hệ cùng Hỏa hệ. Như ở đây quặng mỏ
Ngũ Hành linh thạch là phi thường hiếm thấy, cả Thương Mang sơn trăm dặm mênh
mang, dù đã phát hiện hơn nghìn mỏ quặng linh thạch, cùng không có được một mỏ
quặng Ngũ Hành linh thạch nào.

“Cũng tốt, một khi đã xâm nhập bảo sơn chúng ta cũng không thể bỏ lỡ cơ hội!”
Tiểu Bàn lập tức nói: “Đều là người thông minh, chúng ta cứ phải tranh thủ
phát tài trước đã!”

“Ân, đi mau!” Hàn Ngọc Phượng thúc dục.

Sau đó ba người liền quên đi nguy hiểm từ Huyết Nha và nguy hiểm có thể tồn
tại bên trong động, toàn tâm toàn ý truy tìm linh thạch. Tuy rằng Tiểu Bàn
cùng Hàn Ngọc Phượng cũng không để ý nhiều lắm đối với việc Hầu Tử tìm được
trung phẩm linh thạch, nhưng muốn nói không ghen tị thì cũng là giả, cho nên
bọn họ cũng quyết tâm muốn tìm được linh thạch cao cấp như thế.

Dưới sự kích thích của linh thạch, ba người Tiểu Bàn quên cả mỏi mệt, đói
khát, hướng về phía địa phương có linh khí nồng đậm đi tới, chui trong sơn
động cả ngày. Rốt cuộc, bọn họ hăng hái đi đến tận cùng của sơn động.

Nơi đây rộng như một đại sảnh trăm trượng, chiều cao tới vài chục trượng, khắp
nơi là thạch nhũ, ở giữa còn có một cái ao hình tròn cao bốn thước, rộng tới
năm sáu thước.

Cái ao được hình thành từ một loại ngọc thạch thiên nhiên màu xanh, ở giữa còn
có một cây thạch nhũ màu trắng, cao tới một trượng, mặt trên ẩn hiện chảy ra
từng giọt thủy châu trong suốt.

Ba người vừa tiến vào, đã bị linh khí nồng đậm tỏa ra từ cái ao làm cho rung
động. Cho dù Hàn Ngọc Phượng thấy Tụ Năng Trận tụ tập linh khí ở Huyền Thiên
biệt việt, cũng khong thể so sánh với nơi đây. Linh khí nơi đây đã nồng đậm
tới mức tự đọng thành hơi nước. Tiểu Bàn cảm giác, linh khí nơi này so với
linh khí trong không gian bản mạng pháp bảo của hắn chỉ kém có một chút. Phải
biết rằng, linh khí bên trong không gian bản mạng pháp bảo của Tiểu Bàn đã
nồng đậm tới mức có thể ngưng tụ linh thạch.

Chứng kiến tình huống này, ba người giật mình, lại ngây người khiếp sợ. Sau đó
cùng tiến đến cái ao, ba người phát hiện nước trong ao trong vắt thấy cả đáy.
Bên trong còn có một gốc sen kỳ diệu sinh trưởng, có hai đóa hoa nở rộ, tỏa
mùi hương thơm ngát, thấm tận tim phổi. Ba người không nhịn được mà say mê.

“Đây….đây hình như là Ngũ Hành Thanh Tịnh liên!” Hàn Ngọc Phượng đột nhiên run
rẩy nói.

“Ngũ Hành Thanh Tịnh liên?” Tiểu Bàn kỳ quái hỏi: “Đó là cái gì?”

“Ta đọc được trong điển tịch của môn phái, hạt Ngũ Hành Thanh Tinh liên là một
trong số ít những loại linh dược có thể tăng cường linh căn!” Hàn Ngọc Phượng
kích động nói: “Nói cách khác, nó có thể tăng cường thiên phú linh căn của
chúng ta”.

“A!” Tiểu Bàn cùng Hầu Tử nghe xong, lập tức hiểu ra. Bọn họ tuyệt đối không
ngờ, trên thế giới còn tồn tại bảo vật nghịch thiên như vậy. Phải biết rằng,
sau khi một người sinh ra, Ngũ hành linh căn là cố định, về sau rất khó thay
đổi. Hàn Ngọc Phượng và Hầu Tử tuy so với người bình thường thì linh căn tốt
hơn rất nhiều, nhưng so với tuyệt thế thiên tài thì không phải là chỉ kém nửa
điểm, bằng không họ đã sớm có thể tiến vào nội môn.

Dựa theo bình thường mà nói, với thiên phú của bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ có
thể trở thành Kim Đan hoặc Nguyên Anh tu sĩ, muốn hơn nữa là không có cơ hội.
Nhưng cơ hội trước mắt, nếu ăn hạt Ngũ Hành Thanh Tịnh liên, có thể hoàn toàn
cải thiện linh căn của bọn họ, tối thiểu cũng giúp bọn họ tiến vào Hóa Thần
cảnh giới, thậm chí còn cao hơn. Tin tức kinh người như thế, làm sao khiến bọn
họ không kích động được cơ chứ?

Còn với Tiểu Bàn, linh căn của hắn vốn là phế vật, nhưng sau khi có Hỗn Độn
Quyết, cũng đã coi như thay đổi căn bản, cho dù là không bằng thiên tài, cũng
khẳng định không phải là phế vật, nếu có Ngũ Hành thanh tịnh liên trợ giúp, có
thể đạt tới mức nào? Tiểu Bàn không nhịn được kích động, trong lòng bốc lên
một cỗ nhiệt hỏa.

Sau đó hắn nhìn kỹ đóa sen trong ao, có chút thất vọng nói: “Không có đài sen,
xem ra còn chưa hoàn toàn thành thục. Ngũ Hành Thanh Tịnh liên cần bao nhiêu
thời gian mới có thể hái đây?”

“Không biết, nghe nói Ngũ Hành Thanh Tịnh liên này mấy nghìn năm nở một đóa
hoa, mấy nghìn năm nữa mới kết thành cực phẩm linh dược. Với hình dáng hiện
giờ của chúng, tuy rằng hoa sen đã nở rộ, đài sen đã có hình dáng ban đầu,
nhưng muốn hái, chỉ sợ còn phải chờ đợi ít nhất trăm năm nữa?” Hàn Ngọc Phượng
nói.

“Trăm năm ư? Quá lâu!” Tiểu Bàn có chút thất vọng nói.

“Đối với chúng ta mà nói, nếu chờ được thì sẽ rất có lợi”. Hàn Ngọc Phượng lại
nói.

“Nhưng vấn đề là, chúng ta không thể để nó ở chỗ này!” Tiểu Bàn nói: “Trăm năm
không phải là ngắn, lỡ như có người xông vào phát hiện chỗ này, chúng ta chẳng
phải là xôi hỏng bỏng không hay sao?”.

“Cũng không có biện pháp a!” Hàn Ngọc Phượng nói: “Ngũ Hành Thanh Tịnh liên
cần sinh trưởng ở bên trong Ngũ Hành tinh thủy, hơn nữa đối với hoàn cảnh yêu
cầu cực kỳ hà khắc. Cần Ngũ Hành linh khí nồng đậm tới một mức nhất định mới
có thể sống được, nếu không nó sẽ héo rũ. Ngoại trừ nơi đây, chúng ta cũng
không thể tìm thấy vị trí thích hợp để bố trí cho nó


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #34