Thu Bảo Bối


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

“Cái đó cũng không nhất định, thật ra ta có biện pháp an bài được cho nó!”
Tiểu Bàn nghĩ tới không gian bổn mạng pháp bảo của mình, bên trong Ngũ Hành
linh khí tuyệt đối đủ nồng đậm.

“Vậy sao? Ngươi an bài cho nó như thế nào?” Hàn Ngọc Phượng kinh ngạc hỏi.

“Cái này nói sau đi!” Tiểu Bàn chỉ tay vào ao nói: “Nước ao chắc là Ngũ Hành
Tinh Thủy được coi là tinh thuần nhất thế gian sao? Nghe nói, dùng thứ này, có
thể trong thời gian rất ngắn hồi phục được pháp lực? ”

“Đúng vậy, đây chính là Ngũ hành linh khí thuần khiết nhất ngưng tụ thành, nếu
cạn kiệt linh khí, uống vào có thể rất nhanh phục hồi, so với dùng linh đan
nhanh hơn rất nhiều!” Hàn Ngọc Phượng nói: “Hơn nữa năng lượng của nó cũng rất
nhiều, một giọt có thể thỏa mãn yêu cầu của trúc cơ kỳ tu sĩ, dùng nhiều hơn
chính là quá lãng phí.”

“Thật tốt quá!” Tiểu Bàn hưng phấn nói: “Vì đan dược bình thường không đủ phục
hồi pháp lực mà làm ta muốn phát sầu. Có thứ này, ta hoàn toàn có thể mang
theo đại chung ngự kiếm bay ngàn dặm, hộ tống hai ngươi quay về Huyền Thiên
biệt viện!”

“Ha ha, nói như vậy, chẳng phải là chúng đã đã được cứu sao?” Hầu Tử hưng phấn
nói.

“Không sai!” Tiểu Bàn sau nói: “Hiện tại, việc cần làm duy nhất, chính là
chúng ta phải mang Ngũ Hành Thanh Tịnh liên đi!”

“Chúng ta mang đi như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn nhổ chúng lên rồi đem về
căn nhà nhỏ đó của ngươi sao?” Hàn Ngọc Phượng thắc mắc nói.

“Ta cũng không ngu ngốc tới mức nhổ chúng, ý ta là, chuyển cả cái ao này đi!”
Tiểu Bàn nói xong, lấy ra Phong Lôi phi kiếm của mình, đưa một đạo linh khí
vào trong, lập tức thân kiếm bắn ra một đạo kiếm khí. Sau đó Tiểu Bàn sử dụng
kiếm khí bắt đầu cắt dọc theo ven ao.

Vật liệu tạo thành cái ao này chính là một khối ngọc Ngũ Hành to lớn, độ cứng
của ngọc Ngũ hành rất cao, kiếm khí của Tiểu Bàn cũng không quá mạnh, đối với
loại ngọc đặc biệt này chính là vô pháp tổn thương. Nhưng xung quanh cái ao
chỉ là núi đá bình thường, lại bị nước ăn mòn trong thời gian dài, cho nên độ
cứng không cao. Vì vậy, Tiểu Bàn tiện tay vẽ cũng tạo nên một lỗ hổng.

Cùng lúc đó, Tiểu Bàn nói với hai người: “Đừng có ngây ra thế, mau tới giúp
ta, đào khối ngọc thạch bảo bối này ra cho ta!”.

Hàn Ngọc Phượng và Hầu Tử nhìn nhau, sau đó lấy ra phi kiếm. Hầu Tử vừa làm
vừa nghiêm mặt nói: “Bàn ca, ngươi xác định có thể mang cái ao này đi sao? Thứ
này rộng tới mấy trượng, nặng chừng vạn cân, ngươi làm thế nào mang về được
a?”

“Đúng thế, nhìn trên người ngươi, cũng chỉ có cái túi trữ vật rách nát, chỉ sợ
mang mấy trăm cân cũng không được!” Hàn Ngọc Phượng kỳ quái nói.

“Yên tâm đi, ta nắm chắc có thể mang nó đi, trang bị trữ vật trên người ta rất
hoành tráng đó!” Tiểu Bàn đắc ý nói.

Thời điểm này, qua ba năm không ngừng mở rộng, đường kính không gian bổn mạng
pháp bảo của Tiểu Bàn đã mở rộng tới hơn nghìn trượng, bên trong có đủ loại
vật liệu, trong đó nhiều nhất là phong đồng chồng chất như núi, ít nhất cũng
hơn mười vạn cân. Còn huyền thiết, đều đã bị Tiểu Bàn dùng làm vỏ bọc cho Đồng
Chung.

Chẳng qua, dù vật liệu rất nhiều, nhưng không gian cũng không chật trội, những
tài liệu này chỉ chiếm ba phần tư diện tích, còn một khoảng trống lớn, trong
đó có một khối không gian tràn ngập linh khí có thể ngưng tụ thành linh thạch
mang thuộc tính bất kỳ. Tiểu Bàn dự định mang cái ao tới chỗ trống này. Bằng
vào linh khí nồng đậm ở đây, khẳng định Ngũ Hành Thanh Tịnh lien có thể sinh
trưởng.

“Thật không?” Hàn Ngọc Phượng vừa nghe, lập tức tò mò hỏi: “Trữ vật trang bị
của ngươi đâu? Lấy ra cho ta xem đi?”

“Chính là một cái trứng thôi, trông rất khó coi!” Tiểu Bàn nói: “Làm nhanh đi,
đào bảo bối này lên, về sau nó chính là của chúng ta!”

“Nhưng ngươi có đảm bảo nuôi sống được nó không?” Hàn Ngọc Phượng có chút lo
lắng nói: “Ngũ Hành Thanh Tịnh liên cần linh khí nồng đậm rất cao, không đáp
ứng được thì nó sẽ chết, ngươi không nên làm lãng phí nó?”.

“Yên tâm, ta hoàn toàn chắc chắn, nếu không ta khẳng định sẽ không làm!" Tiểu
Bàn nói: “Ngươi nghĩ kĩ lại coi, thứ này quan trọng với chúng ta đến mức nào?
Ta làm sao có thể không vô ý mà phá hỏng chứ?”

“Một khi như vậy, ta sẽ tin ngươi!” Hàn Ngọc Phượng nói xong, tay không ngừng,
liên tục bắn ra đạo đạo đạo kiếm khí, mặt đất không ngừng bị cắt sâu vào.

Ba người vất vả một phen, cái ao ngọc thạch rốt cục cũng bị đào ra. Đừng nhìn
bên ngoài nó chỉ lộ ra ba thước, nhưng trên thực thế sâu hơn một trượng, làm
ba người mệt mỏi không thôi, phải nghỉ ngơi vài lần mới có thể đào ra được.
Sau đó Tiểu Bàn thuận lợi thu nó vào trong bổn mạng pháp bảo của mình.

Thấy Tiểu Bàn thật sự có thể thu hồi khối ngọc thạch to lớn, Hàn Ngọc Phượng
và Hầu Tử rất kinh hãi, bọn họ thậm chí không thấy Tiểu Bàn xuất ra trữ vật
pháp bảo, tại sao lại như vậy a?

Tiểu Bàn không quản thái độ của bọn họ, thu xong cái ao ngọc thạch, hẳn cảm
thấy vô cùng thỏa mãn lau mồ hôi trên trán, sau đó nói: “Được rồi, cái này là
hy vọng thăng tiến của chúng ta về sau!”

Hàn Ngọc Phượng và Hầu Tử bị lời nói của Tiểu Bàn làm cho nhiệt huyết sôi
trào. Nhưng rất nhanh bọn họ đã bình tĩnh lại. Hàn Ngọc Phượng bĩu môi nói:
“Về sau không ai biết trước được, hiện tại chúng ta bị vây khốn ở đây đã hai
ngày, ngươi nghĩ cách ra ngoài đi đã?”.

“Không thành vấn đề! Hiện tại, đây là việc nhỏ đối với chúng ta”. Tiểu Bàn
nói: “Các ngươi chờ ta một lát!”

Nói xong, Tiểu Bàn nháy mắt biến mất, trực tiếp tiến vào trong không gian bổn
mạng pháp bảo, Đầu tiên, hắn nhìn xem Ngũ Hành Thanh Tịnh liên trong ao, quả
nhiên không có gì dị thường, ngược lại vì linh khí nơi đây nồng đậm hơn, mà
trở nên tràn đầy sức sống. Mặt khác, thach nhũ giữa ao dường như kết thành
thủy châu càng lúc càng nhiều hơn. Tiểu Bàn thậm chí còn cảm thấy linh khí
xung quanh đang bị nó hấp thu, sau đó chuyển hóa thành Ngũ Hành tinh thủy tinh
khiết, vì thời gian đưa vào quá ngắn, Tiểu bàn không thể phán đoán việc này có
xu hướng phát triển như thế nào về sau.

Hiện tại thời gian cấp bách, Tiểu Bàn cũng không rảnh rỗi quan tâm, hắn lấy từ
trong không gian ra mấy cái bình sứ khá lớn, cẩn thận lấy đầy bình Ngũ Hành
tinh thủy, sau đó liền đi ra ngoài.

Hàn Ngọc Phượng và Hầu Tử chỉ cảm giác Tiểu Bàn đột nhiên biến mất, sau đó chỉ
nháy mắt đã xuất hiện, sự tình quỷ dị làm bọn họ vô cùng kinh hãi.

Hàn Ngọc Phượng vội hỏi: “Tử mập mạp, ngươi vừa đi đâu vậy?”.

“Hàn sư tỷ, ngươi xem ta có béo không? Ta chỉ là cường tráng thôi mà, sau khi
ra khỏi đây ngươi gọi ta là Tống sư đệ có được không? Cám ơn a!” Tiểu Bàn ủy
khuất nói.

Nghe hắn nói xong, Hàn Ngọc Phượng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nhìn Tiểu
Bàn dò xét. Quả nhiên đúng là có điểm nàng không ngờ đến. Quần áo Tiểu Bàn lúc
này đã rách nát, làm lộ ra một cơ thể cường tráng. Nếu nói hắn béo, thực ra
cũng không quá đáng, dáng người Tiểu Bàn quả thật cao lớn, vạm vỡ, nhưng vấn
đề là không phải thịt mỡ, mà toàn bộ đều là cơ bắp, vì số lượng rất nhiều, thế
nên mặc quần áo xong, trông hắn có vẻ rất béo tốt.

Hàn Ngọc Phượng chớp chớp mắt, nói: “Tuy ngươi tựa hồ không có mỡ béo, nhưng
thoáng nhìn quả thật rất béo đó! Ngươi có thể nặng gấp đôi ta đó!”.

“Đó là cường tráng không phải là béo mà!” Tiểu Bàn nhịn không được bất đắc dĩ
nói.

“Hắc hắc, Bàn ca, ngươi quả thật rất béo đó, ngươi nhìn xem, dáng ngươi giống
hệt tượng mấy ông hòa thượng to béo trong chùa đó!”. Hầu Tử đột nhiên nói:
“Chẳng qua nói đi nói lại, ngươi làm thế nào mà cường tráng được như thế chứ?
Cánh tay cũng phải to bằng đùi ta a!


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #35