Thăm Dò Sơn Động


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Không có gì, công pháp ta tu luyện có chút đặc thù, thân thể rắn chắc giống
như thể tu, nhưng lại có thể luyện chế thần lôi, tóm lại, công pháp này cũng
không tệ lắm. Tiểu Bài thoải mái nói.

“Trời ạ! Cái này còn phải nói sao? Nó thực sự có thể so được với siêu cấp công
pháp đó”. Hàn Ngọc Phượng cùng Hầu tử kinh hô.

“Tiểu Bàn, công pháp này tu luyện ra sao? Ta cũng muốn luyện”. Hàn Ngọc Phượng
nhịn không được hỏi.

“Các ngươi cũng đừng ham muốn làm gì.” Tiểu Bàn nhún vai, sau đó đắc ý nói:
“Đây là công pháp dành cho thiên tài có Ngũ Hành thiên phú phân phối đều,
ngoại trừ ta ra, ai cũng không thể luyện.

“Cái gì? Người có Ngũ Hành thiên phú? Đó là thiên tài? Ta nhớ rõ ràng, đó là
siêu cấp phế vật mà.” Hàn Ngọc Phượng kinh ngạc thốt lên.

“Chẳng lẽ ta là phế vật sao?” Tiểu Bàn lập tức tỏ vẻ tức giận

“A, tướng công, người đương nhiên không phải. Chẳng qua, người khác nói như
vậy đó. Chẳng lẽ là bởi vì công pháp của ngươi có đặc điểm đặc thù gì đó?” Hàn
Ngọc Phượng vội vàng nói.

“Đúng là như vậy.” Tiểu Bàn gật đầu, sau đó nói: “Được rồi không nói cái này
nữa, hãy nói tình huống hiện tại ra sao. Huyết nha tuy bị thác nước ngăn trở ở
bên ngoài, tạm thời không vào được, nhưng hiển nhiên chúng ta cũng không ra
được. Chúng nó tựa hồ muốn cùng chúng ta không chết không thôi. Nên làm thế
nào cho phải bây giờ a?”

"Hay là chúng ta chờ vài ngày? Nói không chừng mùi lòng trắng trứng bị nước
tẩy rửa sạch sẽ, huyết nha cũng không tìm chúng ta nữa.” Hầu Tử nói.

“Ta nghe người ta nói, huyết nha thù rất dai, trước kia cũng có người từng đắc
tội chúng nó rồi trốn vào trong thác nước như chúng ta, nhưng lúc trở ra cũng
vẫn bị chúng công kích. Hiện tại huyết nha đã ghi nhớ hình dạng của chúng ta.
Cho dù là không có mùi lòng trắng trứng, đi ra ngoài vẫn sẽ bị chúng nó công
kích.” Hàn Ngọc Phượng bất đắc dĩ nói.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngồi ở đây chờ chết?” Hầu tử vẻ
mặt bất đắc dĩ nói.

“Bên ngoài đã không ra được, vậy thì hướng bên trong đi thôi.” Tiểu Bàn ngẩng
đầu nhìn vào trong sơn động, nói: “Nếu vận khí tốt, chúng ta có thể tìm được
một lối ra khác, nếu không thì chỉ có thể chờ chết.”

“Ha ha, từ sau khi gặp ngươi, vận khí của ta rất tốt.” Hàn Ngọc Phượng cười
nói: “Ta tin tưởng ngươi!”.

Tiểu Bàn cười nhìn Hàn Ngọc Phượng sau đó nói: “Được, một khi đã như vậy,
chúng ta đi.” Nói xong, Tiểu Bàn liền ngạo nghễ dẫn đầu tiến vào trong sơn
động. Trong ba người, có khả năng chiến đấu cao nhất chính là hắn, tự nhiên là
hắn đi đầu, Hầu tử theo sau hắn tiếp đó là Hàn Ngọc Phượng đi sau cùng đoạn
hậu.

Ba người chậm rãi hướng vào phía trong sơn động tìm kiếm, dọc đường đi rất cẩn
thận, phi kiếm luôn cầm trong, tay tùy thời mà chiến đấu. Có nhiều yêu thú kì
quái của Thương Mang sơn đều sống trong sơn động, vì thế, lại càng phải cẩn
thận nhiều hơn. Huyền Thiên biệt viện có các bản ghi chép cho đệ tử xem, trong
đó có ghi lại vô số tiền bối khi xưa gặp nạn trong các sơn động. Trong đó cũng
có rất nhiều đệ tử cùng chung số phận. Chỉ có thể nhờ người khác viết lại
tương quan sự việc. Có nhiều vết xe đổ như vậy, ba người tự nhiên không dám
khinh suất.

Kỳ thật, dựa theo thư tịch của Huyền Thiên biệt viện ghi lại, các tiền bối dặn
dò các đệ tử cấp thấp không nên tùy tiện thăm dò sơn động. Nếu không, có thể
sẽ lâm vào hoàn cảnh tương tự, ba người bọn họ tuyệt đối không dám nhanh chóng
tra xét sơn động.

Lại nói tiếp, sơn động sau thác nước này quả thật không nhỏ, động khẩu cao hơn
mười thước, bên trong sâu thăm thẳm, thạch bích bong loáng thỉnh thoảng nhấp
nháy thanh quang, thạch nhũ tầng tầng lớp lớp, nền đất gồ ghề, cứ một đoạn lại
xuất hiện miệng hố. Cùng lúc, ba người đều cảm nhận được bên trong rõ ràng có
linh khí bay ra, càng vào sâu bên trong linh khí lại càng nồng đậm.

Nhưng lúc này, ba người đối mặt với việc linh khí càng ngày càng nồng đậm,
cũng không nhịn được có chút run sợ.

Lần mò vào bên trong vài dặm đường bọn họ cũng không phát hiện ra cái gì nguy
hiểm, chỉ là thỉnh thoảng ngẫu nhiên phát hiện xương cốt yêu thú bị tàn phá.
Tiểu Bàn tiện tay nhặt lên một mảnh xương. Mảnh xương này rõ rang là bị cường
lực mạnh mẽ xé thành mảnh nhỏ, hắn nhíu mày nói: “Chỗ này linh khí sung túc,
lại có xương cốt yêu thú vỡ nát. Rất phù hợp tình cảnh mà môn phái ghi lại, ở
chỗ này, sợ rằng là có yêu thú cấp cao trú ngụ.”

Ta cũng nhìn thấy cánh cửa bên trong có chút giống như được ghi lại. Nhưng có
điều, ngươi không phát hiện xương cốt này rất cổ xưa sao? Hàn Ngọc Phượng nói:
Tựa hồ phải tới vài chục năm, thậm chí mùi hôi thối đều không còn. Mà sách ghi
lại nói: Nơi cao cấp yêu thú sống đều có mùi hôi thối, nhưng chỗ này không khí
rất trong lành, không có mùi vị lạ.

“Ồ?” Tiểu Bàn nghe hai người nói mới để ý, sau đó nói: “Đích xác không có mùi
lạ, chẳng lẽ là chúng ta suy nghĩ quá nhiều?”

“Dù sao chúng ta cũng không có đường lui, tiếp tục đi thôi!" Hàn Ngọc Phượng
đề nghị.

“Cũng được.” Tiểu Bàn gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Ba người đi tiếp một đoạn đường, phát hiện trong sơn động bắt đầu xuất hiện
lối rẽ. Một lớn một nhỏ. Một bên linh khí nồng đậm, một bên có kém hơn chút
ít.

Trong tình huống này, Tiểu Bàn nhíu mày quay lại hỏi: “Chúng ta nên đi đường
nào? Đường lớn hay đường nhỏ?

“Đi đường lớn xem sao, cơ hội cũng lớn hơn một chút.” Hầu Tử nói.

"Không, ta cảm giác hay đi vào lối nhỏ linh khí nồng đậm tốt hơn.” Hàn Ngọc
Phượng đột nhiên nói: “Chỗ này linh khí nồng đậm như thế nói không chừng sẽ có
thiên tài địa bảo gì đó?”

“Thiên tài địa bảo?" vừa nghe lời ấy ánh mắt Tiểu Bàn cùng Hầu Tử sáng lên.
Được Hàn Ngọc Phượng nhắc nhở bọn họ cũng nghĩ tới việc này, chẳng qua Tiểu
Bàn tỉnh táo lại cũng có chút lo lắng nói: “Thiên tài địa bảo có khả năng
không ít, nhưng vấn đề là xung quanh thiên tài địa bảo đều sẽ có yêu thú cường
đại bảo hộ, ba người chúng ta đều là Tiên thiên cảnh giới, vừa bị truy đuổi
như chó nhà có tang, làm sao có thể đánh thắng được chúng?”

“Ta thấy chắc chắn có gì đó nguy hiểm." Hầu tử thành thật nói.

“Ta thấy vấn đề không lớn. Huyết nha lĩnh dù sao cũng không có địa phương gì
đặc biệt nguy hiểm, yêu thú cực mạnh cũng chỉ có bốn, năm cấp tương đương với
tu sỹ Trúc cơ kỳ.” Hàn Ngọc Phương nhịn không được cười khổ nói: “Đừng nhìn ta
với Hầu Tử đều là Tiên thiên cảnh giới non nớt, nhưng Tiểu Bàn ngươi không
giống với chúng ta. Đừng quên Thần Lôi của ngươi a, ngươi là tu sĩ tu luyện
Lôi thuật, không thể cùng thường nhân so sánh.”

“A!” Tiểu Bàn nghe xong lời đó, ngẩn ngơ cả người, hắn sớm quen với việc lấy
thân phận kẻ yếu hành sự, hoàn toàn quên mất mình mang than phận Lôi tu. Lôi
tu nắm giữ thủ đoạn công kích cường đại nhất trong giới tu sĩ, sức chiến đấu
tất nhiên so với tu sĩ bình thường là bất đồng. Nói như vậy, Lôi tu tối thiểu
cũng ngoài Trúc cơ mới có thể tu luyện, một khi có thành tựu, lực công kích có
thể nói so sánh với Kim đan tu sĩ.

Tiểu Bàn tuy tu luyện một loại Lôi tu khác, nhưng dù sao hắn cũng nắm giữ Lôi
thuật hơn nữa uy lực cũng không nhỏ. Quỳ Thủy âm lôi trải qua sử dụng trước
đó, vẫn còn lại vài trăm khỏa. Bằng vào đòn sát thủ này hắn thật sự có tư cách
khiêu chiến Trúc Cơ tu sĩ. Huống hồ, trong tay Tiểu Bàn còn có đại chung kia
có thể sử dụng, tuy rằng thứ này Tiểu Bàn còn vô lực phát huy, nhưng chỉ bằng
lực phòng ngự khủng bố của nó cũng đủ để Tiểu Bàn có thể không để công kích
của tu sĩ Trúc Cơ kỳ vào mắt.

Có lôi thuật công kích sắc bén, phòng ngự mạnh mẽ của đại chung. Tiểu Bàn hiện
tại quả thật không còn được coi là kẻ non nớt nữa.

Suy nghĩ cẩn thận việc này, Tiểu Bàn không nhịn được cười nhẹ, sau đó nhún vai
nói: “Được rồi ta thừa nhận đã coi thường bản thân. Một khi đã vậy chúng ta đi
vào xem xét bên trong có cái gì.”

Nói xong, Tiểu Bàn bèn củng cố tinh thần, cẩn thận đề phòng, đi vào đường nhỏ
linh khí nồng đậm. Nói là đường nhỏ kỳ thật cũng cao tới hai trượng, bên trong
truyền tới âm thanh nước nhỏ giọt tí tách.

Đi vào đường nhỏ tầm nửa thời thần, bọn họ cũng không tìm được điểm cuối.
Nhưng vào lúc này Hầu tử đang đi ở giữa đột nhiên kinh hô một tiếng, nói: “Bàn
ca ngươi xem đây là…..”

Hầu tử giữ chặt y phục của Tiểu Bàn, ngón tay chỉ vào thạch bích bên cạnh, nơi
đó chớp động hiện lên một ánh thanh sắc


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #33