Huyền Băng.


Người đăng: batdiet

Lý phủ, trong tiểu viện, một thiếu niên đang cởi trần, liên tiếp thực hiện
những động tác và tư thế kỳ lạ.

Thiếu niên này là Lý Phong!

Thân thể hắn tựa như một tác phẩm điêu khắc hoàn mĩ, từng tấc da thịt rắn
chắc, cơ bắp nổi cuộn lên sau mỗi chuyển động. Đầu tóc tuy ướt đẫm, nhưng trên
người lại chẳng có chút mồ hôi, làn da màu lúa mạch khoẻ khoắn, bóng loáng như
được bôi mỡ.

Thứ bao phủ bên ngoài làn da của Lý Phong chính là thể cao.

Võ giả chi lộ có sáu đại cảnh giới: Tôi Thể, Ngưng Khí, Hoá Hải, Kết Đan, Tụ
Hồn, Xuất Thần.

Tôi Thể có nghĩa là tôi luyện nhục thể, cốt cách. Mượn nhờ nguyên khí tự
nhiên, tẩy rửa tạp chất tồn đọng trong xác thịt, cường hoá lực lượng nhục
thân, cuối cùng tiến tới giai đoạn Ngưng Khí.

Nếu làm một phép so sánh, vậy thân xác con người trước khi Tôi Thể là cái chén
bẩn, nguyên khí tự nhiên chính là nước tinh khiết có trong môi trường. Nếu
ngươi muốn uống bằng cái chén kia, trước tiên phải rửa cho nó thật sạch sẽ,
sau đó rót nước vào mới có thể sử dụng.

Bất quá cái gọi là nguyên khí tự nhiên trước nay vốn luôn hư vô mờ mịt. Con
người không thể cảm nhận nó qua các giác quan thông thường được. Chỉ nhờ những
động tác thể thuật đặc biệt, nhân loại mới có khả năng hấp thu nguyên khí từ
bên ngoài môi trường vào trong cơ thể một cách bị động.

Thể thuật tuy chỉ hữu dụng đối với võ giả đang ở cảnh giới Tôi Thể, nhưng lại
chiếm vị trí vô cùng quan trọng. Bởi nó xây dựng nên căn cơ võ đạo, ảnh hưởng
tới việc một người có thể đi xa tới đâu trên võ giả chi lộ. Chính vì thế mà
các đại thế lực đều chỉ muốn sở hữu những bộ thể thuật có công năng đặc biệt,
chứ không thèm để mắt tới thứ mặt hàng phổ thông đầy đường đầy chợ. Đó là lý
do cho câu hỏi, tại sao lũ con ông cháu cha lại sở hữu thiên phú tu luyện so
với thường nhân vượt trội đến như vậy.

Thể thuật mà Lý Phong tu luyện mang tên Huyền Băng, một thể thuật đặc hữu của
Lý gia. Nghe nói khi tu luyện đến mức độ nào đó có thể cải biến huyết mạch bản
thân, sở hữu dị năng điều khiển hàn khí, đóng băng vạn vật.

Theo từng động tác thể thuật Huyền Băng, Lý Phong chậm rãi cảm nhận, từ lớp
thể cao bôi trên da, vô số luồng khí mát lạnh chậm rãi thấm vào huyết nhục, từ
từ cải tạo thân thể hắn. Làn da cũng dần mất đi vẻ trơn bóng ban đầu, trở lại
màu lúa mạch như bình thường.

Bỗng, dị biến phát sinh...

Một tầng băng mỏng đột nhiên xuất hiện, lấy Lý Phong làm trung tâm mà lan tràn
ra khắp sân. Thậm chí ngay cả cơ thể hắn cũng bị lớp băng đó bao phủ bên
ngoài, tựa như đang mặc một tấm băng giáp.

Nếu người nào khác nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ.
Bởi vì khắp cả Lý gia, số người có thể làm được như thế chỉ đếm được trên đầu
ngón tay mà thôi.

Răng rắc!

Lớp băng trên cơ thể vỡ vụn, Lý Phong làm động tác thu công, kết thúc màn tập
luyện. Hắn bỗng tung người, lộn một vòng trên không, lúc chân chạm đất đã cách
vị trí cũ hơn mười mét. Động tác gọn gàng, nhanh nhẹn đến khó tin.

"Cuối cùng cũng đến Tôi Thể tầng tám!"

Lý Phong nắm chặt tay, cảm nhận lực lượng mạnh mẽ tràn trề trong cơ thể.

"Có điều, dị năng khống chế hàn khí đúng là khó vận dụng, lại tiêu hao thể lực
quá lớn. Xem ra, vẫn nên hạn chế dùng đến thì hơn!"

Dị năng Huyền Băng là Lý Phong trong lúc vô tình mà luyện thành, thậm chí hắn
còn không rõ vận dụng nó như thế nào. Màn đóng băng mặt đất vừa rồi hoàn toàn
do ngẫu nhiên, chính hắn cũng không ngờ tới mình có thể làm được như vậy.

"Kỳ lạ thật! Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Lý Phong không phải loại người vô tâm vô ý, có thể dễ đang bỏ qua cho mọi
chuyện. Hắn rất tò mò, cũng rất coi trọng việc này. Bởi vì khả năng nó sẽ ảnh
hưởng tới con đường võ đạo của hắn trong tương lai. Lý Phong thích cảm giác
nắm chắc mọi việc xảy ra trong lòng bàn tay mình. Tôn chỉ làm việc của hắn từ
trước tới nay luôn là "cẩn tắc vô áy náy".

Song nghĩ cả ngày trời, đến khi tối mịt, Lý Phong vẫn không thể tìm ra được
điều gì bất thường, chỉ đành lắc đầu, cất tạm việc này trong lòng.

Trải qua một buổi tập luyện mệt mỏi, Lý Phong sau khi ăn cơm xong lập tức lên
giường ngủ. Lưng vừa đặt xuống, cơn mệt mỏi như thuỷ triều ập đến, chẳng mấy
chốc hắn đã say giấc nồng.

Đêm...

Tĩnh lặng...

Vạn vật cũng đều chìm vào giấc ngủ...

o0o

"Lý Phong... Lý Phong..."

"Mau đến tìm ta!"

"Lý Phong..."

"Mau..."

"Đến tìm ta..."

"Mau đến..."

"Aaaa..."

Lý Phong choàng tỉnh, hai mắt mở lớn. Hơi thở của hắn nặng nhọc, mồ hôi túa
ra.

Chuyện gì vậy?

Ác mộng?

Lý Phong vịn thành giường, dùng sức ngồi dậy. Nhìn quanh, cảnh vật quen thuộc
khiến hắn thở phào một hơi.

Lẽ nào thật sự là ác mộng?

Lý Phong nhắm mắt, đầu óc dựng lên một quang cảnh lạ lẫm. Trong không gian xám
xịt, từng luồng sương khói lượn lờ. Sương khói nơi này cũng có màu xám, khiến
người ta nghĩ đây là chốn tử địa, không một tia sinh khí.

"Không!"

Lý Phong có dự cảm rằng, nếu bản thân cố gắng nhớ lại sẽ không thể thoát khỏi
trạng thái này nữa. Hắn cắn răng, cưỡng chế mình trở về thực tại.

Rốt cuộc là mơ hay thực?

Tại sao lại có cảm nhận chân thật đến vậy?

Nơi đó là đâu?

...

Lý Phong cảm tưởng đầu mình như nổ tung với hàng vạn câu hỏi. Hắn cố gắng hít
thở thật sâu theo phương pháp hô hấp của thể thuật Huyền Băng. Làm như vậy có
thể ức chế những ý niệm hỗn loạn, dễ dàng bước vào trạng thái tĩnh tâm hơn.

o0o

Lát sau...

Khi Lý Phong mở mắt ra, liền giật mình.

Bởi vì xung quanh hắn, băng giá hoàn toàn bao phủ lên mọi thứ đồ đạc trong
phòng. Trên tường, trần nhà, mặt đất, cả căn phòng lúc này trông không khác gì
một hang động băng tuyết. Thậm chí, đối với nhiều người thì đây là cảnh tượng
khó quên.

Song, Lý Phong không có tâm trạng đó. Hắn đang chẳng biết phải làm gì với cái
tình trạng dở khóc dở cười này.

Gọi người đến giúp à?

Hay đấy! Nhưng hắn không muốn cho người khác biết về việc này!

Đợi cho băng tan ra ư?

Thôi nào, hắn còn phải ra khỏi phòng nữa chứ!

"Vậy được rồi!"

Lý Phong thở dài, cả người vận sức gồng lên, lớp băng dày bao bọc quanh cơ thể
kêu lên răng rắc, sau đó tan vỡ.

"Cũng may là lớp băng trên người ta cũng không dày lắm!"

Hắn mỉm cười, cúi xuống, lôi từ trong gầm giường ra một cái búa và một cái đục
bằng cương thiết. Có điều, cả hai dụng cụ này đều bị một tầng băng tinh bao
phủ bên ngoài.

Hai tay Lý Phong run lên vì cỗ băng giá từ hai thứ đồ kim loại truyền vào. Hắn
không dám hít thở quá sâu, sợ khí lạnh vào phổi sẽ ảnh hưởng sức khoẻ. Từng
bước, từng bước đi về phía cửa phòng.

"Được rồi! Hôm nay Lý Phong ta sẽ tiến hành bài tập phá băng!"


Hỗn Độn Chân Kinh - Chương #3