Ẩu Đả


Người đăng: batdiet

Vậy là với sự nỗ lực và ý chí quyết tâm son sắt, cuối cùng, Lý đại thiếu gia
của chúng ta đã có thể rời khỏi căn phòng của mình.

Lý Phong đứng trước hiên. Hắn nhắm nghiền mắt, dang hai tay, hít vào một hơi
không khí ấm áp của buổi sáng.

Trải qua khoảng thời gian hít thở không thông trong phòng ngủ, hắn cuối cùng
cũng đã học được cách trân trọng cuộc sống, trân trọng bầu không khí trong
lành đang ngày ngày bị phá hoại...

Khụ, xin lỗi, lạc đề!

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng huyên náo, đại môn bị ai đó đạp mở ra, một
kẻ mặc y phục màu vàng đi vào trong tiểu viện, kéo theo một nhóm người trẻ
tuổi hùng hùng hổ như đang đòi nợ.

"Lý Phong, ra đây nói chuyện!"

Thanh niên áo vàng cất giọng, ánh mắt hướng về người đang đứng trên bậc thềm -
Lý Phong.

Lý Phong mở mắt:

"Ồ ồ, ai đây? Lý Hoàng biểu ca tới tìm ta tâm sự sao?"

Lý Phong chầm chậm bước tới trước mặt thanh niên áo vàng, đưa tay chỉnh cổ áo
đối phương:

"Hoan nghênh, hoan nghênh! Nhưng mà này, làm phiền người ta vào buổi sáng là
không tốt đâu!"

Lý Hoàng gạt tay hắn ra:

"Lý Phong, đừng làm trò nữa! Ta hỏi, có phải ngươi ra tay đả thương Huỳnh Đông
huynh đệ không?"

Lý Phong liếc mắt, thấy một người đứng trong đám đông đằng sau Lý Hoàng.

"Ai zô, thì ra là Huỳnh đại ca!"

"Sao hôm nay Huỳnh đại ca lại có nhã hứng đến tìm tiểu đệ thế này? Ôi cha, xem
xem, tại sao mắt trái huynh lại bị tím bầm như thế? Kẻ nào đánh huynh vậy?"

"Đủ rồi!" Lý Hoàng gầm lên giận dữ. Tên tiểu tử này lại dám coi mình như không
khí, thật sự là không thể nuốt trôi cục tức xuống được.

Lý Hoàng giận nhưng không mất khôn, hắn chắn trước mặt Huỳnh Đông đang bị khí
thế Lý Phong chèn ép:

"Lý Phong, đừng cậy mạnh hiếp yếu! Có giỏi thì nói chuyện phải trái với ta!"

"Nói chuyện phải trái? Chuyện gì chứ?" Lý Phong thản nhiên hỏi.

"Ngươi dám đả thương hắn, lại còn hỏi chuyện gì. Tốt nhất là quỳ xuống nhận
lỗi cho ta, nếu không..." Lý Hoàng chính khí lẫm liệt, nhưng ánh mắt hắn ánh
lên sự ngoan độc.

"Nếu không..." Lý Phong híp mắt nhìn đối phương, lạnh lùng nói. "Ngươi định
làm gì ta?"

Không khí hai bên đang giương cung bạt kiếm, chợt có tiếng vỗ tay lộp bộp.

"Ha ha ha, Lý Hoàng biểu ca, huynh hôm nay cũng thật là oai phong quá. Dẫn
người ngoài tới bắt nạt biểu đệ mình, đúng là hành động thông minh nha!"

Mọi người quay lại nhìn, thấy một người thanh niên lưng dựa vào cổng lớn, tay
cầm quạt phe phẩy, đang mỉm cười nhìn tràng cảnh trong sân.

Lý Hoàng lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền cười lạnh, khinh
thường quát.

"Lý Tuần, đây không phải việc của ngươi, đừng có xen vào!"

"Sai rồi!"

Đối với lời đe doạ của Lý Hoàng, Lý Tuần tỏ ra rất ung dung.

"Lý Phong là biểu đệ tốt của ta. Làm gì có chuyện ta lại không quản việc của
hắn chứ?"

Lý Phong kinh ngạc, hình như hôm nay tinh anh trong lớp hậu bối của Lý gia đều
tụ tập ở đây rồi.

Trừ hắn là con trai của Lý gia chủ ra, thì Lý Hoàng cũng có thân phận là con
trai Đại trưởng lão, còn Lý Tuần là con của Nhị trưởng lão. Tất cả bọn họ đều
là những thiên tài của Lý gia.

Lý Hoàng lớn hơn Lý Phong hai tuổi, tu vi hiện tại đang ở Tôi Thể tầng mười.
Nghe nói chuẩn bị đột phá đến cảnh giới Ngưng Khí trong thời gian tới. Còn Lý
Tuần, năm nay mười bảy, hơn Lý Phong một tuổi, tu vi đang là Tôi Thể tầng
chín.

Mà hai người này đối xử với hắn theo hai cách hoàn toàn khác biệt.

Cha Lý Hoàng - Đại trưởng lão năm xưa từng tranh giành chức vị gia chủ với cha
Lý Phong, chính vì vậy mối quan hệ giữa họ không tốt. Kéo theo đó khiến cho Lý
Hoàng cực kì căm ghét Lý Phong, hai người nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn. Nếu
không phải gia tộc có lệnh cấm ẩu đả giữa các tộc nhân thì quyết đấu đã sớm
xảy ra rồi.

Còn Lý Tuần thì khác, từ trước tới nay đối xử với Lý Phong như huynh đệ ruột
thịt. Không ít lần bảo vệ hắn khỏi bị Lý Hoàng ức hiếp. Cũng giống như lần này
vậy!

"Lý Hoàng, ngươi dù gì cũng là huynh trưởng trong lớp hậu bối Lý gia. Mâu
thuẫn với Lý Phong thì thôi đi, đó là tư thù cá nhân. Nhưng hành động này của
ngươi thì đúng là quá giới hạn rồi! Nếu cha ngươi - Đại trưởng lão ở đây thì
cũng sẽ không chấp nhận đâu..."

Lý Tuần nghiêm mặt, vẻ nhàn nhã vừa rồi bay đi hết. Vậy mà giáo huấn Lý Hoàng
như thật, khiến y xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt. Không chỉ là bởi vì Lý Hoàng
đang đuối lý, quan trọng nhất là đuối lý trước đám "đàn em" đang quan sát kia.
Tương lai còn muốn oai phong với ai được nữa?

"Lý Tuần, câm miệng cho ta! Ngươi còn chưa có tư cách để dạy bảo Lý Hoàng
này!"

Lý Hoàng thẹn quá hoá giận, nhất thời nóng nảy, không còn tỉnh táo. Hắn gầm
một tiếng thật lớn rồi bỗng lao về phía Lý Tuần. Không ai kịp phản ứng bởi
hành động của Lý Hoàng quá đột ngột. Cũng không ai nghĩ rằng Lý Hoàng dám
ngang nhiên chống lại lệnh của Lý gia. Tấn công đồng tộc, đây là tội trạng
không hề nhẹ.

"Cẩn thận!" Lý Phong hét lớn. Hắn là người đầu tiên có phản ứng, lập tức lao
đến muốn ứng cứu. Có điều tốc độ của Lý Hoàng là Tôi Thể tầng mười, hơn hắn
hai bậc, lại còn chiếm được tiên cơ, ra tay trước. Cho nên mắt thấy Lý Tuần
sắp bị thương, Lý Phong mới hiểu bản thân bất lực đến như thế nào.

Hoá ra, ta vẫn còn chưa đủ mạnh!

Lý Phong trước nay đều nghĩ, bản thân dù sao cũng là thiên tài, chỉ có điều
chưa đủ thời gian phát triển mà thôi. Với tu vi của mình ít nhất có thể tự vệ
trong một số tình huống nhất định. Thế nhưng hôm nay, hiện thực tàn khốc báo
cho hắn biết mình đã sai lầm nghiêm trọng.

Nắm đấm của Lý Hoàng vung vẩy, đánh ra một quyền, không khí vang lên tiếng
gió, tạt vào thân hình Lý Tuần phía trước. Còn Lý Tuần, hắn dường như bị ngốc
trệ tại đó, không thể cử động.

RẦM!!!

Âm thanh như sấm nổ, mọi người khiếp sợ nhìn tràng cảnh đang diễn ra. Một đấm
chạm đích, khí áp lan tràn tứ phương, gạch đá dưới sân vỡ nát, nứt nẻ như mạng
nhện. Đất đá bắn ra xung quanh như vô số đạo ám khí.

Lý Phong thấy thế vội vàng lao lên phía trước, vung quyền đánh tan những mảnh
đá vụn đang lao về phía hắn và những người kia. Trong lòng hắn kinh hãi không
thôi, chỉ là đá vụn lại có thể gây ra sát thương lớn đến như vậy, còn khiến
tay hắn hơi hơi đau nhức. Nếu người trực tiếp trúng đòn là hắn, chẳng phải
xong chuyện rồi hay sao?

Nghĩ đến đây, hắn liền nhìn về phía Lý Hoàng, nhưng lúc này khói bụi đã che
kín tầm mắt, chỉ mơ hồ thấy được bóng dáng hai người trong đó.

Không!

Là ba người nới đúng!

Lý Phong khó tin dụi mắt, khói bụi tan đi, quả thực là có những ba người đang
đứng đó.

Hai người Lý Hoàng và Lý Tuần đều bình an vô sự đứng đó. Lý Phong thấy vậy,
thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm. Người thứ ba...

Lý Phong không dụi mắt nữa, hắn trợn tròn mắt lên nhìn.

Vì người đó đang dùng tay không... chặn cú đấm của Lý Hoàng.

Không thể nào!

Hắn suýt thì hô lên, bởi vì hắn biết lực lượng một quyền kia của Lý Hoàng hoàn
toàn vượt qua phạm trù sức mạnh của cảnh giới Tôi Thể. Thậm chí, so với võ giả
Ngưng Khí sơ kỳ có lẽ cũng không kém hơn là bao.

Lý Hoàng sở hữu một thứ thiên phú gọi là thần lực. Lý Phong từng nghe cha hắn
nói, thần lực chính là thứ sức mạnh được thần linh ban cho. Người trời sinh
thần lực có thể phát huy sức lực cơ bắp đến mức độ khó tin. Truyền thuyết kể
rằng, ở thời đại thượng cổ, những người như vậy được gọi bằng cái tên Luyện
Thể võ giả. Bọn họ tập chung vào việc rèn luyện thể chất, có người cả đời cũng
chỉ đạt tới tu vi Tôi Thể, nhưng lại sở hữu lực lượng huỷ thiên diệt địa, vô
cùng ghê gớm.

Mặc dù Luyện Thể Chi Pháp ở thời đại hiện nay gần như đã bị thất truyền. Thế
nhưng, kể cả như thế thì sức mạnh cơ bắp của những kẻ có được thần lực trời
sinh vẫn rất đáng sợ.

Vậy mà... Lại bị người kia chặn lại chỉ với một bàn tay!

Là ai?

Lý Phong lập tức nổi lên thắc mắc.

Hết chương 4!


Hỗn Độn Chân Kinh - Chương #4