Náo Loạn Phường Thị.


Người đăng: batdiet

Lý Phong sau khi giải cứu thiếu nữ kia khỏi kẻ sắc lang Huỳnh Đông liền đi vào
phường thị. Hắn muốn mua vài lọ thể cao phục vụ cho việc tu luyện.

Thể cao là dược phẩm quan trọng nhất đối với võ giả lúc ở cảnh giới Tôi Thể.
Thể cao có nhiều loại, phẩm cấp càng cao thì tốc độ tôi thể của võ giả càng
tăng. Lý Phong đang muốn mua một lọ thượng phẩm thể cao để sớm ngày đột phá
Tôi Thể tầng tám. Có điều, thượng phẩm thể cao không chỉ đắt đỏ mà còn rất
hiếm thấy, khiến hắn mỏi mắt mà vẫn chưa tìm được thứ mình muốn.

Đi qua từng con đường quanh co bên trong phường thị, Lý Phong liên tục nhìn
sang hai bên đường. Vô số người bày sạp hàng bán đồ đạc, có vũ khí, có quyển
trục công pháp, võ kĩ, đan dược, cũng có không ít thứ đồ linh tinh lạ mắt...
Đặc điểm chung của hầu hết những người này nằm ở chỗ, họ đều là võ giả khá lợi
hại, tu vi chí ít cũng là Tôi Thể tầng năm, không hề dễ chọc.

Lý Phong dạo quanh, ghé qua mấy sạp hàng bán thể cao, nhưng đều không cảm thấy
vừa lòng mà rời đi. Đột nhiên, lực chú ý của hắn tập trung lên người một lão
giả mặc bộ đồ rách rưới ngồi ở góc tường. Khuôn mặt lão nhăn nheo lộ rõ sự
khắc khổ, đôi mắt khép hờ như đang thiu thiu ngủ. Trước mặt lão là tấm vải
được lót dưới nền đất, lọ thể cao duy nhất được đặt trên tấm vải đó.

Lý Phong tiến về phía lão giả.

"Lão nhân gia này, có phải ngài đang bán thể cao không?"

Lão già đang ngủ gà ngủ gật bỗng giật mình tỉnh dậy, lấy hai tay dụi dụi mắt,
ngáp một cái. Cuối cùng mới nhìn sang Lý Phong:

"Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Nói lại xem!"

"Ta hỏi là có phải lão nhân gia ngài đang bán thể cao không?" Lý Phong lặp lại
câu hỏi một lần nữa.

"À!"

Lão giả rách rưới gật đầu tỏ ý đã rõ, nói:

"Thượng phẩm thể cao, một lọ, nấu từ xương cốt yêu thú cấp 2 - Băng Phong
Lang, giá bán là mười kim tệ, không mặc cả!"

Có ba loại tiền tệ cơ bản: đồng tệ, ngân tệ và cuối cùng là kim tệ. Đồng tệ có
giá trị thấp nhất, chỉ có thể mua được những món đồ dùng trong sinh hoạt bình
thường. Ngân tệ đẳng cấp cao hơn một chút, một trăm đồng tệ tương đương với
một ngân tệ. Giá trị sử dụng của ngân tệ nằm ở những món đồ xa xỉ mà người
bình thường không thể mua nổi, dành riêng cho các phú thương giàu có. Kim tệ
là tiền tệ phổ biến nhất trong thế giới võ giả, tất cả các mặt hàng liên quan
đến việc tu võ đều được mua bán trao đổi bằng kim tệ. Đương nhiên, người bình
thường cũng có thể sử dụng thứ tiền tệ này, nhưng như vậy là không cần thiết.
Giá trị của một kim tệ tương đương với một ngàn ngân tệ, chênh lệch so với
đồng tệ càng là như trời với đất.

"Thành giao!" - Mười kim tệ không phải giá rẻ, tuy nhiên, đối với thân phận
đại thiếu gia của Lý gia như hắn thì nó đúng là không thành vấn đề. Lý Phong
dứt khoát đồng ý, giao dịch nhanh chóng được thực hiện.

"Ha ha, đây đây, thể cao của ngươi đây! Đi thong thả nhé!"

Lão giả bán được hàng, tỏ ra rất vui mừng, liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời
đi. Lý Phong không có lý do gì để lưu lại, nên cũng quay người chuẩn bị rời
khỏi.

"Này lão già kia, buôn bán khá khẩm lắm hả? Mau mau nộp phí bảo kê, nếu không
đừng mong rời khỏi nơi này!"

"Các vị đại gia, lão đầu đây hôm nay chỉ kiếm được tí chút. Hay là để lần khác
ta sẽ nộp vậy!"

"Hừ, lão già, ngươi lừa ai chứ? Ở đây ai mà không biết ngươi ra giá mười kim
tệ một lọ thể cao, còn muốn chối hả?"

"..."

Vừa đi được vài bước, âm thanh tranh cãi từ phía sau khiến Lý Phong quay lại
nhìn. Đập vào mắt là cảnh bốn năm tên hán tử to cao đang hùng hổ quát tháo lão
giả rách rưới vừa rồi. Qua nội dung cuộc trò chuyện, hắn biết được chuyện gì
đang diễn ra.

"Phí bảo kê? Từ bao giờ ở phường thị có thứ này thế?"

Lý Phong quay sang hỏi một người khách qua đường. Người đó nhìn hắn từ đầu đến
chân với ánh mắt kì lạ, rồi nói:

"Tiểu huynh đệ, ngươi thật không biết à? Bọn chúng là người của đội cảnh vệ,
quản lý khu vực phường thị này. Vốn lúc trước, nếu muốn mở sạp bán đồ cũng chỉ
mất vài ngân tệ mà thôi. Nhưng dạo này, bọn chúng lại bày ra cái gọi là phí
bảo kê. Tuỳ theo quy mô buôn bán mà thu tiền của người khác. Có người vừa bán
hàng xong liền bị tịch thu hơn một nửa số tiền, không khác nào ăn cướp cả."

"Còn có chuyện hoang đường như vậy!" Lý Phong nhíu mày, trong mắt loé lên lửa
giận. "Bộ phận quản lý thành thị chẳng lẽ không biết chuyện mà báo cáo lên
thành chủ sao?

"Ai, huynh đệ, ngươi ngây thơ quá! Bọn chúng dám làm chẳng lẽ không có chuẩn
bị hay sao? Còn lũ quản lý thành thị đó, chắc chắn là nhận hối lộ, qua mặt
thành chủ rồi!"

"Đáng chết!" Lý Phong tức giận giậm chân một cái, hướng thẳng về phía trước đi
tới. Người vừa mới trò chuyện với hắn cuống quýt huơ tay định giữ lại nhưng
không kịp, chỉ đành hô lớn:

"Này, ngươi làm gì vậy? Ra đó chịu chết sao?"

Một người qua đường khác thấy vậy, mở miệng than thở:

"Thanh niên thời nay manh động thật!"

Lý Phong lách qua đám đông đứng xem náo nhiệt, bước ra chắn trước mặt lão giả
rách rưới.

"Tiểu tử, ngươi muốn gì? Định làm anh hùng hả?" Một đại hán bặm trợn nhìn hắn
quát.

Lý Phong dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn bọn chúng, nói:

"Từ bao giờ đội cảnh vệ lại thu phí bảo kê như lũ hắc bang đầu đường xó chợ
(xã hội đen) vậy? Không còn biết luật pháp là gì hay sao?"

Mấy hán tử trong đội cảnh vệ nhìn nhau, rồi bỗng cười lên ha hả:

"Các ngươi nghe xem, tiểu tử này vừa nói gì vậy?"

"Buồn cười chết ta mất, nó vừa nói luật pháp với chúng ta!"

"Ha ha, nực cười, luật pháp? Ông mày đây là luật pháp đấy!"

Đại hán đứng đầu của nhóm cảnh vệ này nở nụ cười, song là nụ cười nhếch mép
khinh thường:

"Tiểu tử, ta biết ngươi là người tốt! Nhưng này, có một số chuyện, ngươi không
thể đụng vào, càng không có khả năng ảnh hưởng. Về nhà bú mẹ đi!"

Nói rồi, tay phải đưa ra hướng vai trái Lý Phong đẩy một cái.

"Ha ha, đúng vậy, về nhà bú mẹ đi!"

"Một tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà muốn làm anh hùng. Còn không mau về tìm mẫu
thân ăn vạ đi!"

"Thật đau bụng, đội trưởng nói phải, ha ha ha!"

Lời nói của tên đội trưởng khiến bọn cảnh vệ xung quanh cười lớn, đua nhau chế
nhạo thiếu niên trước mặt.

Pặc!

Đúng lúc này, cổ tay của đại hán kia liền bị giữ chặt, một bàn tay như gọng
kìm giữ lấy ngăn không cho nó rút về. Cánh tay của đại hán vừa mới đẩy đầu vai
Lý Phong run rẩy. Chẳng biết là vì quá đau đớn hay là quá gắng sức.

Vị đội trưởng này cả kinh, hắn không ngờ bản thân đã vận toàn bộ lực lượng vẫn
không thể thoát khỏi bàn tay cứng rắn như sắt thép kia. Trái ngược, cảm giác
đau đớn từ cổ tay truyền lại khiến hắn biết khớp xương nơi đó đã gãy vụn.

Mà kinh hãi hơn, đó là khi tên đội trưởng này biết được tu vi của thiếu niên
trẻ tuổi này:

"Tôi.. Tôi Thể hậu kỳ!"

Ánh mắt Lý Phong sắc như đao, hắn nhìn đại hán đang bị mình khống chế, trầm
giọng nói:

"Ngươi.. vừa nói gì? Nói lại xem!"

"Tiểu tử, làm gì đó? Mau thả đội trưởng bọn ta ra!" Không biết ai trong số mấy
tên cảnh vệ đột nhiên kêu lên, kéo theo hàng loạt tiếng gào rống giận dữ. Bọn
chúng dàn thành vòng tròn bao quanh Lý Phong và đại đội trưởng, tổng cộng có
bảy người.

Lý Phong dường như chẳng quan tâm xung quanh, vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào tên
đại đội trưởng, sát ý lạnh thấu sương truyền ra, lạnh lùng hỏi:

"Nói! Ngươi vừa bảo cái gì?"

Cờ rắc!

Tiếng cương vỡ vụn vang lên, đại hán gào rú thảm thiết, ngã quỵ xuống mặt
đường. Nỗi thống khổ khiến nước mắt hắn chảy xuống, mồ hôi đổ như tắm.

"Còn không nói!"

Lý Phong gầm lên, tay trái vẫn giữ cổ tay đối phương, chân phải chậm rãi nhấc
lên, đạp mạnh xuống.

"A a a a a..."

Một tiếng kêu gào đau đớn, mọi người xung quanh nhìn thấy mà hít vào khí lạnh.
Khuỷu tay đại hán bị một cước đạp cho biến dạng, gãy gập lại như một khúc tre.

Trong đám đông có tiếng tì rầm bàn tán:

"Tiểu tử này là ai? Trâu bò như vậy!"

"Trông hắn rất quen mắt, hình như ta đã thấy ở đâu rồi!"

"Đắc tội lũ cảnh vệ, sợ rằng hắn không sống được ra khỏi đây!"

"Hình như tu vi đạt tới Tôi Thể hậu kỳ thì phải!"

"Không thể nào, nhìn qua cũng chỉ mới mười sáu tuổi thôi mà!"

"Thì ngươi nghĩ lý do tại sao hắn có thể bẻ nát tay đội trưởng cảnh vệ chứ!"

"Phải ha."

"A... Ta nhớ rồi! Hắn là con trai Lý gia chủ, đại thiếu gia Lý Phong."

"Thật không vậy?"

"Không lầm đâu! Lý thiếu gia được coi là thiên tài tu luyện, mười sáu tuổi Tôi
Thể hậu kỳ, khắp Vạn Lý Thành cũng chỉ có thể là hắn."

"Lý thiếu nổi tiếng là người tốt..."

"Lý thiếu..."

Bàn tán xôn xao rất nhanh truyền vào tai mấy tên cảnh vệ đang vây xung quanh
Lý Phong. Bọn chúng tái mặt, biết lần này va phải đá tảng rồi.

Phịch!

Một trong số bảy tên tráng hán quỳ xuống, liên lục dập đầu:

"Nô tài có mắt không thấy thái sơn, xin Lý thiếu gia tha mạng!"

Hành động của tráng hán khiến mấy kẻ khác giật mình, đồng loạt quỳ gối:

"Lý thiếu tha mạng..."

"Lý thiếu tha mạng..."

"..."

Lý Phong nhìn tràng cảnh đảo ngược, tức giận trong lòng vơi đi.

Cuộc đời này, chính là kẻ mạnh hiếp đáp kẻ yếu. Dù vì bất cứ thứ gì, tiền tài,
quyền lực, chính nghĩa, thì bản chất cũng vẫn chỉ là mạnh được yếu thua.

Lý Phong chợt hiểu, dù người tốt hay kẻ xấu, muốn thay đổi môi trường xung
quanh thì đều cần bản lĩnh và thực lực. Người xấu phải có thực lực mới dám làm
chuyện xấu, mà người tốt cũng phải đủ bản lĩnh đối phó kẻ xấu mới dám thực thi
công lý.

Con người vốn chẳng thể hoàn toàn phân biệt được xấu và tốt, chỉ là tư tưởng
khác nhau, chiến đấu vì những thứ khác nhau mà thôi.

Bất giác, Lý Phong cảm thấy bản thân như vừa thay đổi cách nhìn với toàn bộ
mọi thứ. Thế giới quan của hắn biến hoá nghiêng trời lệch đất.

"Cút hết đi!" Lý Phong nói với tên đội trưởng: "Đừng để ta nhìn thấy ngươi một
lần nữa!"

Đại hán cắn răng đứng dậy, ôm cánh tay bị thương bỏ chạy. Thuộc hạ của hắn
đồng thời chạy theo.

"Từ hôm nay, phường thị sẽ không còn thu phí bảo kê nữa!" Lý Phong hướng về
phía đám đông xem náo nhiệt nói.

"Hoan hô..." Tất cả mọi người đều phấn khởi vô tay.

"Lý thiếu anh vũ..."

"Lý thiếu quả là người tốt..."

"Vừa có tài vừa có đức..."

"..."

o0o

"Này, tiểu tử, đợi đã!"

Lý Phong vừa ra khỏi phường thị, có tiếng người gọi hắn.

"Ồ, lão nhân gia, là ngài hả? Có việc gì cần tìm ta vậy?" Thì ra là lão giả đã
bán thể cao cho hắn.

"Tiểu tử, đa tạ ngươi!" Lão giả lôi từ trong bộ đồ rách rưới một miếng ngọc
bài màu đen, nhét vào tay hắn. "Đây là bảo bối gia truyền nhà ta, cho ngươi
coi như đền ơn!"

Lý Phong nhìn qua tấm ngọc bài, nói:

"Ta đâu cần..."

"Ta biết!" Lão giả cắt lời. "Tiểu tử, ta và ngươi coi như có duyên. Nói cho
ngươi biết, trong miếng ngọc bài này ẩn chứa một cuốn chân kinh. Nếu ngươi tìm
được nó, vậy đó chính là tạo hoá lớn nhất trong cuộc đời ngươi. Hẹn gặp lại!"

Nói xong, không đợi Lý Phong kịp phản ứng đã chạy biến mất.

Lý Phong nhìn theo hướng lão giả rời đi, nở nụ cười, cất miếng ngọc vào trong
ngực áo.

"Hẹn gặp lại!"

Hết chương 2!


Hỗn Độn Chân Kinh - Chương #2