Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân.


Người đăng: batdiet

"Cứu với... Các ngươi buông ta ra!"

Vạn Lý Thành, trong con ngõ nhỏ, kẻ mặc hoa phục đang lôi kéo một thiếu nữ
xinh đẹp.

"Hé hé, tiểu muội muội, nàng lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu không làm người của
thiếu gia ta thì thật lãng phí. Phải không hả?"

Bên cạnh thanh niên hoa phục là vài tên nô tài, tên nào tên đó mặt mày hèn
mọn, trong ánh mắt đầy dâm ý. Bọn chúng nghe thiếu gia nhà mình nói vậy, không
hẹn mà cùng gật đầu, liên tục vỗ mông ngựa:

"Hắc, thiếu gia nhà chúng ta lớn lên anh tuấn hơn người, tài năng xuất chúng.
Có biết bao nhiêu nữ nhân mong trở thành người của thiếu gia. Tiểu muội muội
đừng có không biết điều, ngoan ngoãn theo hầu đi!"

"Phải rồi, ta mà là ngươi, đã vui vẻ mà đồng ý ngay rồi!"

"Đúng vậy, đúng vậy..."

Thiếu nữ xinh đẹp kia giằng co mãi không thoát khỏi cánh tay thanh niên hoa
phục, liền cúi xuống, cắn vào tay hắn.

"A a a a..."

Thanh niên thực không đề phòng, bị hai hàm răng ngọc cắm sâu vào da thịt. Nhất
thời nóng giận, vung tay còn lại, cho nàng một bạt tai thật mạnh.

Thiếu nữ ngã xuống mặt đường, khoé miệng chảy máu tươi, cánh môi đỏ thẫm.

"Tiện nhân, ta cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết..."

Thanh niên hoa phục còn chưa nguôi cơn giận, đẩy bọn nô tài về phía thiếu nữ:

"Lên! Lột sạch quần áo! Cho ả tiện nhân này biết thế nào là cảm giác bị cưỡng
gian tập thể!"

Bốn tên nô tài đều là trai tráng khoẻ mạnh, đối với nhu cầu sinh lý đòi hỏi
rất lớn. Huống chi người trước mắt lại là một mỹ nữ, bọn chúng sao có thể bỏ
qua cơ hội này, liền nở nụ cười dâm đãng, từ từ tiến lại gần nàng.

"Các ngươi... các ngươi dám đụng đến ta, ta thành quỷ cũng không tha cho các
ngươi!"

Thiếu nữ đã không còn sức đứng lên nữa, chỉ biết buông lời đe dọa. Nhưng bọn
cẩu nô tài này nếu sợ quỷ thì cũng đâu dám làm những chuyện gian ác như thế,
số phận của nàng xem như đã định.

Bàn tay bẩn thỉu của lũ nô tài đã chạm lên người nàng, thiếu nữ chỉ biết nhắm
mắt lại, quật cường cắn làn môi mỏng, song nước mắt đã không nhịn được chảy
xuống.

"Này, lũ cẩu nô tài các ngươi định làm gì thế?"

Đúng lúc nguy nan, một giọng nói nam tính nhưng không kém phần non nớt vang
lên. Giọng nói rất bình tĩnh, như mặt hồ không chút gợn sóng, khiến cho bọn nô
tài và kẻ mặc hoa phục đang đứng xem kịch vui giật nảy mình, vội vàng nhìn
sang.

Đập vào mắt chúng là một thiếu niên vận hắc y đang đứng đầu ngõ. Thiếu niên
này mày kiếm, mắt sáng, da trắng, môi đỏ. Thân hình chưa hoàn toàn phát dục
nhưng mười phần rắn chắc và cân đối. Đặc biệt, ánh mắt hắn như một thanh lợi
kiếm, khiến bọn người phía bên thanh niên hoa phục có cảm giác như linh hồn bị
xuyên thủng, sinh ra nỗi sợ hãi vô hình đối với người thiếu niên trước mặt.

Bất giác, hành động của bọn chúng đều khựng lại.

Rất nhanh, thanh niên hoa phục liền từ trạng thái ngây người tỉnh lại, sắc mặt
hắn lúc xanh lúc đỏ. Cuối cùng, trải qua đấu tranh tâm lý, hắn cố nặn ra vẻ
tươi cười trên mặt, hướng về phía người kia ôm quyền, khách khí nói:

"Thì ra là Lý Phong huynh đệ! Ta là Huỳnh Đông, không biết Lý huynh đệ có còn
nhớ. Chúng ta đã gặp nhau trong yến tiệc mừng thọ của Lý gia chủ - phụ thân
của Lý huynh đấy thôi."

Huỳnh Đông vừa dứt lời, trong ánh mắt của thiếu nữ đang tràn trề hi vọng nhìn
vào Lý Phong bỗng chuyển thành thất vọng. Tưởng cứu tinh, ai ngờ là cũng hội
cùng thuyền!

"Ta tất nhiên là nhớ! Ngươi là nhi tử gia chủ Huỳnh gia đúng không?" Lý Phong
bình thản trả lời.

"Ha ha, Lý huynh đệ quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, không ngờ còn ghi nhớ một
tiểu nhân vật như ta! Huỳnh mỗ thật sự rất vinh hạnh!" Huỳnh Đông sinh ra
trong gia đình phú thương, hắn giỏi nhất là ỷ thế hiếp người, mà giỏi thứ hai,
chính là kĩ thuật vỗ mông ngựa.

"Ồ, cũng không có gì, chỉ là trên đời có vài kẻ sở hữu khuôn mặt đê tiện, nhìn
rồi sẽ không thể quên nổi!" Lý Phong cười giễu cợt.

Sắc mặt Huỳnh Đông khó xem:

"Lý huynh đệ, ngươi có ý gì?"

"Cũng không có ý gì, chỉ là...", Lý Phong chợt nghiêm mặt, "Cút đi!"

"Ngươi..." Huỳnh Đông cảm giác như ăn một cái tát, choáng váng. Từ trước tới
nay chưa ai dám ăn nói với hắn kiểu đó.

"Lý huynh đệ, ta tôn trọng ngươi thì ngươi cũng phải để cho ta chút mặt mũi!

"Ha ha ha, buồn cười, ngươi là cái thá gì? Một Huỳnh gia cỏn con, định hoành
hành bá đạo trong địa bàn Lý gia ta hay sao? Cho ngươi mặt mũi? Ngươi còn chưa
có tư cách đó!"

Lý Phong cười phá lên, chỉ thẳng tay vào mặt Huỳnh Đông:

"Ba hơi thở, còn không cút thì ta đánh ngươi thành đầu heo!"

Bị một tiểu tử còn ít tuổi hơn cả mình sỉ nhục như vậy, Huỳnh Đông dù là nhẫn
nhịn tới đâu cũng chịu không nổi mất mặt. Thẹn quá hoá giận quát:

"Tiểu tử, ta nể mặt Lý gia chủ cho ngươi mặt mũi. Ngươi lại không biết điều,
đừng tưởng mình có một phụ thân tốt thì vô địch thiên hạ!"

"Ai nói ta ỷ thế phụ thân ép người? Ta đây chỉ cần dùng thực lực bản thân cũng
thừa sức đối phó mấy tên rác rưởi như các ngươi!" Lý Phong khinh thường.

"Ha ha, Lý Phong, ngươi nên tự soi gương xem bản thân. Mới chỉ mười sáu tuổi,
hừ, dù là thiên tài cũng không thể trước mười sáu tuổi đạt tới cảnh giới Tôi
Thể hậu kỳ. Huống chi bên ta có hơn bốn người, ngươi thắng được sao?" Huỳnh
Đông tràn ngập tự tin, về mặt này hắn dám chắc mình có ưu thế tuyệt đối.

"Vậy phải thử mới biết được!"

Dứt lời, không đợi đối phương phản ứng, Lý Phong liền lao tới. Tay phải như du
long, mạnh mẽ đánh ra một quyền. Không khí bị nắm đấm ma sát tạo thành tiếng
gió rít, như trợ thế cho công kích của hắn.

"Lên cho ta!" Huỳnh Đông phất tay. Bốn tên nô tài cười lạnh, đồng thời chắn
trước mặt hắn. Một trong số đó vung nắm đấm, muốn ngạnh kháng quyền đầu của Lý
Phong.

RẦM!

Hai quyền va chạm, trong khoảnh khắc cả hai người đều khựng lại. Không khí bị
dồn ép đến mức nổ tung, khí áp lan tràn tứ phía, thổi bay cát bụi ra xung
quanh.

Hai thân ảnh đồng loạt tách nhau ra.

Lý Phong lùi một bước, quần áo tung bay nhưng không có dấu hiệu bị thương tổn.
Chẳng những thế, chiến ý trên người hắn bộc phát, tạo nên khí thế đáng sợ.
Trái ngược với Lý Phong, tên nô tài kia thối lui liên tiếp ba bước, sắc mặt
tái nhợt, phải nhờ đồng bọn đỡ phía sau mới có thể dừng được thế lui. Thắng
bại chỉ trong một chiêu đã phân rõ ràng.

"Thực lực Tôi Thể tầng... tầng bảy!" Tên nô tài run rẩy, há miệng phun ra sáu
chữ, kinh hãi nhìn về phía thiếu niên trước mặt.

"Hả? Không thể nào?"

Kinh ngạc không chỉ là hắn, những kẻ còn lại cũng kinh hãi không hề kém. Lý
Phong thấy vậy cười lạnh:

"Không có gì không thể cả, là do lũ ngu ngốc các ngươi luôn tự cho mình thông
minh mà thôi!"

Huỳnh Đông gào thét:

"Hừ, các ngươi sợ cái gì? Không phải chỉ là Tôi Thể tầng bảy thôi sao? Nhìn
xem bên mình có bao nhiêu người đi rồi hãy khiếp sợ!"

Bọn nô tài nghe vậy lập tức tỉnh ngộ, vừa rồi chúng bị doạ cho giật mình, nhất
thời quên đi lợi thế về số lượng mới tỏ ra kinh hãi như vậy. Bọn chúng đều là
người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, vừa tỉnh ra liền không còn kiêng kị nữa. Một
kẻ hô lớn chấn an tình thần đồng bọn:

"Không sao đâu! Đơn quyền nan địch tứ thủ, để xem hắn làm sao đối phó lại
chúng ta?"

"Phải đó, huynh đệ đâu? Lên!!"

"Lêêên!!!"

"Hừ, không biết tự lượng sức!"

Lý Phong cười lạnh, nghiêng thân né tránh công kích của một người. Tay phải
hoá chưởng, chặt mạnh vào gáy một người khác. Tên đó liền ngã gục xuống, ngất
đi. Chẳng mấy chốc, mấy kẻ khác cũng nối đuôi theo đó mà gục hết xuống. Chỉ
còn lại mình Lý Phong đang phủi tay áo, và Huỳnh Đông đứng chết lặng tại chỗ.

"Đây... thật quá khủng khiếp!"

Một ý nghĩ hiện ra trong đầu Huỳnh Đông, hắn dùng ánh mắt kinh khủng mà nhìn
thiếu niên đang từ từ đi tới trước mặt mình. Cho đến khi... một nắm đấm dần
phóng to trong tầm mắt hắn.

Hết chương 1!


Hỗn Độn Chân Kinh - Chương #1