Người đăng: codocnhan
Lúc này, Túy Nhân Lâu bên trong thư phòng nơi, một thiếu phụ cả người đều đầy
khí chất văn học tao nhã đang ngắm bức tranh trước mắt, sau lưng nàng hai tên
thư đồng hấp tấp chạy vào.
"Vương Phi phu nhân, vị công tử kia đã giải được 2 đề mục, hơn nữa nhìn biểu
tình của vị công tử kia rất đơn giản, không hề suy nghĩ lâu mà đáp".
"Ồ?"
Vương Phi con mắt kinh ngạc, cả người khẽ rung lên, hứng thú tràn ngập, cỗ khí
chất văn học của nàng không những lặng xuống mà còn sục sôi hơn trước.
Nàng rất hứng thú cười nói: "Những đề mục này đều là ta hôm nay mới tự mình
viết xuống, đáp án cũng chỉ có tiểu hỏa tử biết, nếu các ngươi nói là sự thực,
vậy cũng chỉ có hai loại tình huống, một là tiểu hỏa tử lén lút bán ra đáp án
cho vị công tử kia biết, hai là vị công tử kia thực là trí tuệ siêu phàm, nhân
trung chi nhân".
"Các ngươi nghĩ tiểu hỏa tử sẽ lén lút bán đáp án?" Vương Phi phu nhân híp mắt
hỏi.
"Tiểu hỏa tử từ nhỏ đi theo phu nhân, một lòng báo đáp phu nhân chưa hết,
không thể nào dám làm chuyện như thế được ạ" hai tên thư đồng nhìn nhau rồi
nói.
Vương Phi phu nhân khẽ nghiêng người, đưa tay vuốt tóc rũ rượi trên vai, động
tác này nếu để tên nam nhân nào thấy đều nguyện bán mạng vì nàng, lại thêm đôi
mắt to đó như hút hồn người khác, quá mức quyến rũ.
Nàng đứng dậy, khóe miệng nhấc lên nụ cười, càng lúc càng đậm, trực tiếp bước
ra ngoài.
Hai tên thư đồng báo tin sửng sốt, liền chạy theo.
Vương Phi phu nhân từ lâu danh khí lan rộng, bái kiến anh tài khắp thiên hạ,
dạng nào mà chưa gặp gỡ, cho nên muốn để nàng tự mình đi gặp, rất khó, từ lâu
ngoại trừ tứ đại công tử Nho gia ra còn ai có thể khiến nàng tự mình động thủ,
trong đầu không khỏi nghĩ đến vị công tử giải đề mục lẽ nào cũng tài giỏi như
tứ đại công tử Nho gia.
....
Túy Nhân Lâu bên ngoài.
"Có thể giải đề ba đi" Dịch Thiên thở dài, một bộ dáng dấp muốn ăn đòn bao
nhiêu có bấy nhiêu.
Tiểu thư đồng trải qua hai đề mục trước đã khá quen, lấy ra đề mục thứ ba tiếp
tục đọc :"cái gì tay trái có thể cầm, tay phải không cầm được?"
Này đề vừa ra, mọi người liền chăm chú suy nghĩ, dù sao đây là đề Vương Phi
phu nhân ra, chỉ cần giải được một đề mục cũng có thể dương danh thiên hạ.
Liễu Phong một trạng thái bất cần đời tiếp tục triển khai, dù gì ta cũng không
giải được, cố làm gì cho người mau già thêm.
Tiên Nhi công chúa tập trung suy nghĩ.
"Bộ dáng nàng suy nghĩ thật đẹp mắt nha" Dịch Thiên nhìn Tiên Nhi công chúa
tắm tắc khen, âm thầm suy tính, vòng eo nhỏ, tốt, vòng một cũng thật to, tốt,
vòng ba qua cửa nốt.
Dịch Thiên âm thầm cho Tiên Nhi công chúa một cái ngón cái.
Một tên thư sinh mắt trợn không còn tròng đen, miệng sùi bọt mẹp, những tên
thư sinh khác phát hiện dị trạng, kêu to :"cấp cứu cấp cứu, có người tẩu hỏa
nhập ma".
Ầm ĩ một hồi, vẫn chưa ai có thể ra đáp án.
Dịch Thiên lại triển khai tuyệt chiêu 45 độ nhìn lên trời, nặng trĩu, cười thê
lương :"lão thiên, ngươi cho một đạo sấm sét đánh chết ta đi, cuộc sống nếu
không có thử thách thì còn gì hứng thú".
Lão thiên ngươi cho một đạo sấm sét đánh chết ta đi!
Lão thiên ngươi cho một đạo sấm sét đánh chết ta đi!
Tiếng nói không ngừng quanh quẩn toàn trường, còn có đặc hiệu công âm lặp lại,
càng lúc càng to, đương nhiên đây là do Dịch Thiên một tay tạo ra, hắn lén lút
thôi thúc linh lực tạo ra đặc thù sóng âm.
"Rầm~" một đạo sấm sét không báo trước đáp kế bên chân Dịch Thiên.
"Ngaoo~" Dịch Thiên hết hồn, quái dị hú lên.
Chúng thư sinh cắn môi, kìm nèn cảm xúc của mình, không nên khóc, không nên
khóc, lão thiên gia không ngờ ngươi lại nghe được nỗi lòng của ta, tiếp tục
đánh chết hắn đi.
Dịch Thiên hoảng sợ nhìn trời, nuốt nước miếng, lão thiên gia ta đùa, ngươi
đừng chấp nhặt.
"Đáp án của ta là...." Dịch Thiên nói rồi ngắt lời.
Chúng thư sinh đom đốm nổ banh mắt, mẹ kiếp, ngươi nói một lần luôn không được
sao, không trêu chọc ta, ngươi không ăn cơm ngon.
Dịch Thiên thu hết trong mắt, cười lạnh, để xem ta đùa chết bọn ngươi.
"Cổ tay phái" Dịch Thiên đạm mạc phong vân phiên thiên nói.
Nhanh chóng liền có một tên thư sinh thử nghiệm, lại đúng, tên tiểu tử đó lại
đúng.
"Dịch công tử thiên tư tuyệt đỉnh, Tiên Nhi khâm phục" Tiên Nhi công chúa
trong mắt lúc này giữa thiên địa chỉ tồn tại một người đó là Dịch Thiên.
Dịch Thiên một tay tiếp tục dùng linh lực, nở nụ cười, nháy mắt, Tiên Nhi công
chúa phương tâm rung rẩy, một bức tranh hiện ra bên hồ nước, một thiếu niên
bạch y thanh tú cười ấm áp.
"Tiên nhân" một tên thư sinh khẽ ồ lên, quá đẹp mắt, kỳ quái tại sao trong nội
tâm ta lại không muốn cho là đúng.
"Tốt một vị thiếu niên anh tài, trí tuệ như thần, cuối cùng hôm nay cũng được
mở mang tầm mắt rồi" lúc này từ bên trong Túy Nhân Lâu một đạo âm thanh giống
như chuông gió vang lên, tràn đầy mê hoặc tính.