Vô Địch Là Cỡ Nào Tịch Mịch


Người đăng: codocnhan

Cái gì!

Đáp án chính xác!

Ngươi có lầm không! chúng thư sinh trố mắt, tưởng mình nghe lầm, không tin vào
sự thật.

"Vô lý, ngươi vào cửa có sư tử đã bỏ đói làm sao nó không ăn ngươi".

"Cái này là thế nào nha".

"Không lẽ hắn hối lộ thư đồng".

"Đúng đúng chắc chắn là vậy" có người khởi xướng cả đám nhanh chóng hùa theo,
lúc này người khác nhìn vào trong đầu hình tượng thư sinh không thể nào gắn
vào được, đây rõ ràng là một lũ đánh giặc.

"Thư đồng, chuyện này là thế nào, chùng ta cần một lời giải thích" một tên thư
sinh to gan nhất, chỉ thư đồng to tiếng chất vấn.

Rất nhiều thư sinh khác hùa theo chất vấn, rất không phục, hành động của bọn
họ như là nói nếu ngươi không cho ta đáp án, ta tựu đánh mẹ ngươi không nhận
ra ngươi thì thôi.

Thư đồng mặc dù một bụng văn chương cũng kha khá nhưng gan nào to tới mức
chống đối bọn thư sinh đang điên cuồng này, mặt trắng bệch.

"Ngu ngốc" phát hiện thư đồng hoảng sợ, Dịch Thiên giải vây, nhẹ nhàng phun ra
hai chữ, mặc dù nói nhỏ nhưng âm vang hữu lực vô cùng, toàn trường chúng thư
sinh đều nghe rõ ràng.

"Ngươi nói gì" một tên thư sinh da ngăm đen, dáng người lực lưỡng hơn mấy tên
thư sinh khác, cáu giận một bộ muốn xông lên.

"Huynh đệ ngươi bình tĩnh, đừng làm mất mặt thư sinh bọn ta" hai ba tên thư
sinh khác mặc dù giận nhưng lý trí vẫn còn giữ lại hắn.

"Các ngươi ngẫm kỹ lại vế sau" một giọng nói lành lạnh nhưng rất dễ nghe từ
trong Túy Nhân Lâu bước ra, đó là một thiếu nữ thân mặc kim bào, mày ngài mắt
ngọc, lòi lõm đều có, có thể nói là một vưu vật, cả người còn tỏa ra khí tức
cao quý vô cùng, sau lưng nàng còn có hai tên thị nữ theo sau.

"Tiên Nhi công chúa" một mảnh im lặng sau đó tiếng thất thanh vang lên.

Hoàng đế đương triều, hậu cung 3000 mỹ nữ, chính thất mặc dù nhiều nhưng chỉ
có ba người kế tục là Thái Tử, Tiên Nhi công chúa còn lại đương nhiên là Tam
Hoàng Tử, mỗi người đều tài giỏi vô song, trong đó Tiên Nhi công chúa lại nổi
danh với kiến thức uyên bác, thông tường địa lý thiên văn.

Liễu Phong sững sờ, thầm nghĩ, sư tử bỏ đói 3 năm, sau một khắc hắn như đốn
ngộ, thốt to:" hiểu rồi, ta hiểu rồi".

Mọi người nhất thời quên đi Tiên Nhi công chúa, dồn dập nhìn sang Liễu Phong.

"Ngươi một cái vô danh hiểu cái rắm" một tên thư sinh nhìn Liễu Phong cười
lạnh.

Liễu Phong giận dữ, nói:" ngươi, rõ ràng chính là sư tử bỏ đói 3 năm, Dịch
huynh trả lời không hề sai...".

"Liễu huynh không cần, để ta" Liễu Phong định nói tiếp đã nghe Dịch Thiên cắt
đứt, Dịch Thiên từ trong túi trữ vật lấy ra một cây quạt, phe phẩy, sau đó cầm
quạt lướt một vòng thật đẹp, chúng thư sinh nhìn hoa cả mắt :"ta nói các ngươi
bỏ đói 7 ngày đã chết, thử hỏi con sư tử bỏ đói 3 năm có còn sống không?".

Toàn trường câm nín, lúc này một cây kim rơi xuống bọn hắn cũng có thể nghe
rõ, chúng thư sinh mặt nhất thời đỏ rát như có người đánh thật mạnh vào mặt
mình, bọn họ hoàn toàn không thể cãi lại, đạo lý đó rõ ràng vô cùng, bỏ đói
lâu thế sao mà không chết, ngươi vào phòng có con sư tử chết ngắt ngẻo thì sao
bị gì được.

Đây là trí thông minh nghiền ép a!

"Xin hỏi quý danh công tử đây, Tiên Nhi ta rất bội phục tài học của công tử"
Tiên Nhi công chúa một thân hoàng khí nho nhã nói.

"Tiên Nhi cô nương quá khen, tại hạ nào dám nhận" Dịch Thiên cũng rất chăm chú
đáp lễ.

"Dịch huynh, đó là Tiên Nhi công chúa a" một bên Liễu Phong nhắc nhỏ.

"Thư đồng, ngươi có thể cho Dịch công tử đề mục thứ 2 được rồi" Tiên Nhi công
chúa nhìn tiểu thư đồng đang trên mây.

"Vâng, vâng thưa công chúa" thư đồng nhanh nhẹn lấy ra đề mục thứ 2, sau đó
bắt đầu đọc :"hỏi một người bị chặt đầu, hỏi hắn bị chặt đầu ở đâu?".

Lúc này mặc dù tài trí thông tuệ Tiên Nhi công chúa cũng không khỏi nhíu mày,
đề này quá khó đi, dữ kiện quá ít.

"Thư đồng đề mục có thiếu hay không" chúng thư sinh ồ lên.

"Đề mục do chính tay Vương Phi phu nhân cho ra không có sai sót" thư đồng đáp.

Liễu Phong lâm vào trâm tư, một khắc, hai khắc, ba khắc, hắn không thể chịu
đựng được nữa, cắn răng, nghiêm túc nói như từ bỏ một thứ gì đó rất quan
trọng:"ta bỏ, không chơi".

"Đúng, ta cũng bỏ không chơi" chúng thư sinh lại hùa theo, đùa cái gì a, đề
này cho lão tổ tông ta giải còn chưa chắc biết.

Dịch Thiên nhìn trời một góc 45 độ thì thào:"không lẽ du lịch khắp thiên hạ ta
vẫn không thể tìm cho mình một lần khó khăn, đáp án là hắn bị chặt đầu ở cổ".

Chúng thư sinh há hốc mồm, lão huynh ngươi đừng có tự luyến như thế được
không, hôm nay ta mới ăn hải sản còn chưa kịp tiêu đây.

"Ồ" Tiên Nhi công chúa khẽ ồ lên, đây là một câu đố mẹo, đề mục chỉ hỏi hắn bị
chặt đầu ở đâu, không hỏi địa điểm hắn bị chặt.

Lần này không đợi Dịch Thiên giảng giải, Tiên Nhi công chúa đã tự nói ra.

Dịch Thiên trợn tròn mắt nhìn Tiên Nhi công chúa, cô nương, đây là sân khấu
của ta nha, ai mướn ngươi.

Trên thực tế này hai đề mục nếu như biết đáp án, sẽ cảm thấy hầu như không có
bất kỳ độ khó khăn nào thậm chí còn có phần dễ, chỉ cần hướng về cái hướng kia
muốn suy nghĩ là được rồi! Có thể một mực đây mới là những đề mục này chỗ khó
vị trí, khó ở hầu như không người nào có thể trong khoảng thời gian ngắn, lập
tức hướng về cái hướng kia suy nghĩ.

Mà trước mắt tên này thanh tú bạch y thiếu niên, nhìn qua rất lạ mặt, không
giống như là người địa phương, không nghĩ tới tư duy như thế trác việt, phản
ứng siêu phàm.

"Nhanh~ báo cho phu nhân" một tên thư đồng kêu lên tay chân linh hoạt xúi giục
tên khác.

"Công tử chúc mừng ngươi lại đúng" tiểu thư đồng ra đề trong mắt bội phục càng
đậm thêm, lúc này hắn rất muốn xin chữ ký của Dịch Thiên.

"Thiên hạ kỳ nhân vô kể, vì sao không tìm ra được một người vừa đẹp trai vừa
tài giỏi như ta, vô địch thật tịch mịch" Dịch Thiên lại thở dài chắp tay, xung
quanh người hắn tỏa ra một luồng lực lượng làm người khác xúc động theo, thủ
đoạn ảnh hưởng tâm trí thất phẩm Thánh giả như hắn sử dụng vô cùng đơn giản.

"Dịch công tử" Tiên Nhi công chúa tâm thần chấn đông mạnh, trong lòng nàng lúc
này như có vạn cân cự chùy hung hăng đập mạnh, Dịch Thiên lúc này bỗng biến to
lớn, như cự nhân lưng chống trời.

Chúng thư sinh tâm can cũng rung động, trong lòng không hiểu vì sao sản sinh
ra một cỗ cảm giác bi thương, đồng loạt nhìn Dịch Thiên bức xúc, lão thiên gia
ngươi vì sao sinh ra một người như thế, ngươi nếu đã sinh hắn tài giỏi thì sao
còn không cho hắn đối thủ.

Dịch Thiên hài lòng nhìn xung quanh, trong nháy mắt thu lại lực lượng.

Chúng thư sinh tự vả mặt mình, ta vừa nghĩ cái gì a, riêng chỉ còn Tiên Nhi
công chúa ánh mắt nhiều thêm một tia cảm tình nhìn Dịch Thiên chăm chú.


Hóa Thân Vạn Vật - Chương #7