Đùa Chết Các Ngươi (2)


Người đăng: codocnhan

Toàn trường nhìn theo đạo thanh âm này xuất hiên, nhất thời một mảnh kinh
động.

"Là Vương Phi phu nhân, Vương Phi phu nhân tự mình ra xem tên khốn khiếp kia".

"Vương Phi phu nhân xem trọng hắn".

Đủ loại âm thanh không ngừng vang lên, chúng thư sinh không khỏi hâm mộ nhìn
Dịch Thiên, được Vương Phi phu nhân xem trọng, sau này danh tiếng vương rất xa
nha.

Xem khắp đế đô, anh tài tự nhiên không thiếu, tùy ý vương một cái nắm tay đều
đầy, nhưng ai lại có tư cách để Vương Phi phu nhân tự mình ra đón, ngoại trừ
tứ đại công tử Nho gia đi, tiểu tử này từ một tên vô danh không nghĩ trong
nháy mắt biến thành cái thế phiên thiên công tử.

Dịch Thiên lúc này cũng nhìn Vương Phi, tốt một thân khí chất văn học, dáng
người bảo dưỡng không sai, lại nói lòi lõm rất lợi hại, gần kề một khắc Dịch
Thiên không khỏi cảm thán, đây là nữ nhân hấp dẫn nhất hắn từng gặp khi rời
khỏi Phù Diêu Cung.

"Khi ra ba đề mục này, ta vốn nghĩ sẽ không có người nào giải đáp được, không
nghĩ tới trong thiên hạ vẫn còn anh tài giải thành công, ta thật đáng tự trách
khi khinh thường anh tài thiên hạ, thiếu niên ngươi làm ta rất hứng thú, ngươi
có thể nói ta, lai lịch ngươi ra sao" Vương Phi phu nhân vũ mị cười, mắt chớp
chớp quăng cho Dịch Thiên một cái mị nhãn.

Dịch Thiên tay bỗng chộp vào không trung, hét lên :"trúng".

"Là" Vương Phi phu nhân nghi hoặc hỏi, không hiểu động tác của Dịch Thiên có ý
gì.

"Phu nhân ta vừa chộp vào tình yêu ngươi không lưu ý đánh rơi" Dịch Thiên gian
xảo cười.

"Khanh khách...thiếu niên ngươi thật vui tính"Vương Phi phu nhân che miệng
cười.

Dịch Thiên mắt không chớp nhìn gò núi của Vương Phi phu nhân, lúc lên lúc
xuống, đặc biệt là lúc này Vương Phi phu nhân còn đang cười, gò núi rung động
lại càng mạnh bạo.

Bạo !

Bạo! Bạo! Bạo!

Ta muốn Bạo !

Dịch Thiên đáy lòng hò hết, nhanh chóng lên cơn khởi nghĩa.

Chúng thư sinh ngơ ngác nhìn tất cả, đặc biệt là Liễu Phong gần đó, há hốc
mồm, toàn trường thư sinh đồng thời cho Dịch Thiên ngón cái, huynh đệ, mặc dù
ngươi làm nhiều việc xấu, trời đất đều khó tha, nhưng lúc này nguơi đã lập
công chuộc tội, cám ơn ngươi, một đời này ta sống không hối tiếc.

"Thiếu niên máu mũi ngươi chảy" Vương Phi phu nhân giật mình chỉ Dịch Thiên.

Dịch Thiên sờ lên mũi, cảm thấy ướt đẫm, não bộ vận động với tốc độ ánh sáng,
không được, phải bổ cứu, không thể mất mặt, bèn một tay lau đi máu mũi.

Có rồi, Dịch Thiên vớt được một ngọn cỏ cứu mạng, khẽ vận linh lực, khuôn mặt
bỗng trắng bệch, thê lương nói:"Dịch Thiên ta từ nhỏ mang trong người bệnh
nặng không thể cứu chữa, mong muốn trước khi chết có thể thỏa tâm nguyện trao
đổi kiến thức với nhân kiệt trong thiên hạ, không biết ta còn sống được thêm
bao lâu".

Nói rồi, hắn lại dùng linh lực ảnh hưởng tâm tình người khác, toàn trường đều
bị ảnh hưởng.

Bầu không khí náo nhiệt bỗng trong nháy mắt bị một cảm giác tuyệt vọng, đau
khổ bao trùm.

"Mẹ, ta phải về nhà xem mẹ ta" một tên thư sinh khóe mắt hồng hào, tay lau
nước mắt.

"Ta không muốn đọc sách nữa, người khác nói ta chỉ mãi là một kẻ quèn không
cách nào thi đậu danh vọng" một tên thư sinh khác khóc rống tuyệt vọng.

Toàn trường âm ĩ tiếng than trách, xen lẫn tiếng khóc than.

"Thiếu niên....công tử, nén bi thương, ta hiểu tâm nguyện của ngươi" Vương Phi
phu nhân cảm động, trực tiếp đổi xưng hô từ thiếu niên thành công tử có thể
thấy địa vị của Dịch Thiên trong lòng nàng càng được nâng cao thêm một bậc.

"Công tử nếu có thể bọn chúng ta sẽ nguyện chết thay ngươi" hai tên thư đồng
đã sớm khóc không ra trời đất, mắt long lanh nhìn Dịch Thiên.

"Ta không vào địa ngục ai vào" Dịch Thiên ánh mắt chợt biến kiên nghị, giọng
nói có lực vô cùng.

Rầm~~tâm thần Vương Phi phu nhân lại đụng một đợt đả kích, như hàng vạn cơn
sóng lướt qua, thành trì thứ nhất đã sập, thành trí thứ hai không thể chống
đỡ, thành trí thứ ba đưa cờ xin thua.

Dịch Thiên chắp tay tới chúng thư sinh:"chư vị, Dịch Thiên ta mặc dù tài cán
không ra sao nhưng đẹp trai thì vô địch thiên hạ rồi, mong chư vị không cần
thương tiếc".

Lúc này Dịch Thiên đã thu lại linh lực.

Chúng thư sinh ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, khôi phục lại như lúc ban đầu,
bọn họ lúc này chỉ có một ấn tượng ~ cuộc đời chưa hề thấy người nào vô liêm
sỉ đến mức độ này.

"Cuộc đời ta không có một cố sự gì, chỉ có hai chữ, là Dịch Thiên" Dịch Thiên
nhìn Vương Phi phu nhân nói.

"Dịch Thiên công tử, ngươi thật khác với người khác nha" Vương Phi phu nhân
sau từng đợt tấn công liên tiếp của Dịch Thiên đã hồi phục, thiếu niên này cho
nàng kinh ngạc này tới kinh ngạc khác.

Đối với những người tài cao học rộng lại còn trẻ tuổi như Dịch Thiên, nàng vốn
nghĩ hỏi lai lịch, hắn sẽ kể những thành tích chiến công bức người của mình.

"Vương Phi phu nhân, ngươi đã ra ba đề mục, ta đều có thể giải đáp, vậy ta có
thể cho ra đề mục để toàn trường chúng thư sinh cùng nhau giải đáp thế nào"
Dịch Thiên lông mày nhích lên một cái nói, xem ta đùa chết các ngươi không.

A~Vương Phi phu nhân ngạc nhiên không nghĩ đến Dịch Thiên sẽ có hành động này,
nàng trầm ngâm một hồi rồi đồng ý yêu cầu của Dịch Thiên, dù sao đây cũng là
tiệc rượu chiêu đãi anh tài trong thiên hạ, thêm một hai trò vui cũng không
sao.

"Các ngươi nghe kỹ" Dịch Thiên vuốt chỉnh tề lại bạch y, mắt chờ chúng thư
sinh im lặng, cao giọng:" ta hỏi các ngươi, cái gì chưa nhiều nước nhất mà
không ướt tí nào".

Chúng thư sinh nghe xong câu hỏi, dồn dập kinh ngạc, rồi lại dồn dập khinh
thường.

"Tự nhiên là Linh Lực Tráo rồi, linh lực vốn vô hình vô dạng không có khả năng
ướt nước".

"Ta cũng nghĩ là Linh Lực Tráo".

"Như trên".

"Ta cũng như trên".

"Tán đồng ý kiến bên trên".

"Ha ha" Dịch Thiên phá lên cười, nhìn chúng thư sinh, chỉ thẳng ngón tay toàn
trường:"tất cả đều sai".

Vương Phi phu nhân, cũng từng nghĩ là Linh Lực Tráo nhưng nhanh chóng bác bỏ,
suy nghĩ của nàng rất đơn giản, câu hỏi của Dịch Thiên sẽ không hề đơn giản
như bề ngoài, não bộ liên tục vận chuyển, Vương Phi phu nhân mắt dần dần sáng
lên, nàng gần kề như tìm được đáp án thì đã bị Dịch Thiên cắt đứt.

"Là bản đồ, trẻ lên ba đều biết, không nghĩ tới các ngươi suốt ngày tự hào
khoe thiên hạ một bụng văn chương, câu hỏi đơn giản đều không trả lời được"
Dịch Thiên khinh thường nói.

Toàn trường trong nháy mắt lại im lặng.

Con mẹ nó~lại bị tên khốn đó âm, chúng thư sinh gân tay đều nổi, dần dần ngưng
tụ thành một khối sát khí kinh người.

"Chư vị chớ tổn hao hòa khí, chúng ta một thân thư sinh sao có thể nói tí là
đụng tay đụng chân" Dịch Thiên xoa xoa tay, lại nói: "câu hỏi thứ hai, đơn
giản điểm đi".


Hóa Thân Vạn Vật - Chương #9