Lưu Sa.


Lá cây sẽ dần dần khô héo, mặt trời cũng mọc lên theo lệ, sau đó lặn xuống như
cũ.

Xuân hạ thu đông là một lần luân hồi, sinh lão bệnh tử là một lần luân hồi.

Thiên địa chính là một vòng nhân quả tuần hoàn rất kỳ quái, sinh ra liền định
trước là phải tử vong, lớn lên liền đại biểu cho già nua, bất kỳ vật gì đều là
như vậy.

Đây phảng phất là một cái vòng tròn luẩn quẩn kỳ quái.

Những ngày này, Hầu Vương đã trầm mặc hơn không ít. Mặc dù ngẫu nhiên sẽ cười,
nhưng nụ cười lại rất miễn cưỡng. Lúc không có đàn khỉ bên cạnh, nó thường
ngẩng đầu lên nhìn trời xanh vô tận...

Nó thay đổi, đương nhiên, thời gian quả thực sẽ khiến cho một ít thứ thay đổi.

Nó thực sự không nhìn thấu sinh tử...

Mã Hầu không trở về rồi, vĩnh viễn đều sẽ không trở về rồi.

Mất đi rồi, chính là vĩnh viễn không gặp lại.

Kết thúc rồi?

"Không có cách nào sao?"

"Ừ, đó là một vòng luân hồi, không có cách nào."

"Có phải cha mẹ của ta cũng chết như bọn họ?"

"Ta không biết, có lẽ bọn họ còn sống, có lẽ đã chết rồi."

"Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta chỉ muốn ở một chỗ cùng bọn họ sống vui vui
sướng sướng, vĩnh viễn không có tử vong!

"Ha ha."

"Ha ha ý là làm sao?

"Không ai có thể vĩnh viễn sống sót, chung quy là chết đấy."

"Nói như vậy, các huynh đệ của ta đều chết sao? Đều trở thành con khỉ hư thối,
sau đó biến thành xương trắng?"

"Đúng vậy, đây là quy luật tự nhiên, có cuộc sống sáng lạn, liền có cái chết
yên tĩnh. Đó là nhân quả luân hồi.

"Vậy thì có ý nghĩa gì? Vậy sống còn có ý nghĩa gì! Ta không biết cái gì là
luân hồi, cũng không biết vì sao phải chết. Ta chỉ muốn được sống thật vui vẻ
cùng các huynh đệ, chẳng lẽ không được sao? Ta đã không có cha mẹ từ khi sinh
ra, một mình lẻ loi đi vào cái thế giới này. Không có ai nhận biết ta, ta cũng
không có cảm giác thuộc về nơi nào, vất vả lắm mới tìm được mấy huynh đệ hình
dáng không khác gì ta! Thật không ngờ, bọn họ đều phải chết...

"Muốn thay đổi, muốn có năng lực trường sinh?"

"Muốn! Ta muốn cho các huynh đệ của ta vĩnh viễn sống sót. Nếu như ta có năng
lực, ta muốn đi tìm cha mẹ, hỏi vì sao bọn họ lại ném ta ở chỗ này! Đại ca, ta
xin ngươi dạy ta! Van cầu ngươi!"

"Ta không có biện pháp dạy ngươi, nhưng bên kia biển sẽ có người dạy ngươi!"

"Bên kia biển?"

"Ừ."

Trong đầu Hầu Vương một mực vang vọng đoạn đối thoại với Vương Thần lúc ban
ngày. Những lời đối thoại này tựa như lạc ấn, một mực tuần hoàn ở trong đầu
nó...

Bên kia của biển, rốt cuộc là thứ gì? Thứ đó thjwc sự có thể giúp ta vĩnh sinh
ư?

Hầu Vương rất ngạc nhiên.

"Ta quyết đinh, ta muốn đi tới bên kia cả biển để học hỏi, để cho những lão
thần tiên kia dạy ta thuật trường sinh. Sau đó, ta sẽ đem loại pháp thuật này
truyền thụ cho đám hầu tử hầu tôn của ta, khiến cho bọn chúng vĩnh viễn không
phải chết!"

Biển lớn với trời xanh hợp thành một đường, hầu tử nắm thành nắm đấm.

Đêm đen như mực sẽ trôi qua, hi vọng bình minh sẽ mau tới. (bình minh sớm ở
đây nghĩa gần với ánh sáng, ánh sáng hi vọng)

Ai cũng không biết quyết định này của hầu tử sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với cái
thế giới này. Ai cũng không biết Tề Thiên Đại Thánh của tương lai đã sinh ra ở
trên Hoa Quả Sơn không có gì đáng chú ý này.

Đương nhiên, lúc này không có ai để ý một con hầu tử nhỏ bé như vậy. Suy cho
cùng, tất cả mọi người đều rất bận, không phải vậy sao?

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

"A Nhuyệt."

"Ừ?"

"Ngân hà đẹp quá."

"Đúng vậy, đẹp quá." A Nguyệt yên lặng mà nhìn đắng xa, nằm trong lòng người
khác, cười thật thỏa mãn.

"Ngươi có thể đợi ta thêm hai trăm năm không?"

"Hai trăm năm, ngươi muốn làm gì?" A Nguyệt kỳ quái mà nhìn người con trai anh
tuấn ngốc ngếch này.

"Ta bây giờ chỉ là một lính quèn gác cổng ở Thiên Đình, không có thân phận gì.
Còn ngươi lại là tiên nữ bên người Vương mẫu. Ta cảm giác mình không xứng với
ngươi!" Nam tử do dự, sau đó nắm chặt nắm đấm.

Có một loại cảm giác tên là tự ti hiện ra trong lòng hắn.

Hắn vĩnh viễn không quên được dáng vẻ mũi vểnh lên trời của Tứ Đại Thiên Vương
lúc nhìn hắn, cũng vĩnh viễn không quên được ánh mắt khinh thường của những
đại năng kia.

Hắn muốn thay đổi chuyện này!

"Ta không quan tâm!" A Nguyệt lắc đầu, ôm chặt lấy thân thể của nam tử!

"Nhưng ta quan tâm, ta thực sự phi thường quan tâm!" Nam tử thở ra một hơi
thật dài, chợt cảm thấy tâm thần rung động.

"A Thiên, ngươi... ngươi làm sao vậy?" Thân thể mềm mại của A Nguyệt khẽ run
lên, sau đó không dám tin mà nhìn người con trai đã ở cùng mình gần trăm năm
này.

Nam nhân này, chưa bao giờ kỳ quái như lúc này!

"Hai trăm năm sau, chúng ta kết hôn đi! Ta sẽ khoác lên chiến giáp, đạp lên
tường vân, lấy ngươi về trong ngàn vạn vinh quang!"

Ngân hà biến ảo, ánh sao lập lòe không ngừng.

Nam nhân đứng lên.

Lời thề chậm rãi xuất ra khỏi miệng.

Hắn nhất định phải trở thành một nam nhân rất lợi hại, rất vinh quang. Chỉ có
như vậy thì nhân sinh của hắn mới có ý nghĩa!

A Nguyệt nhìn người con trai tràn đầy ý chí chiến đầu này, ánh mắt đã mê ly
rồi. Nàng không kìm được mà dâng lên một nụ hôn kích động.

"Ta chờ ngươi!"

"Ừ!"

"Ngọc Đế lập tức muốn chinh phạt chín con trùng ở Đông Hải rồi. Chư tiên đều
đang thương lượng việc nghị hòa. Lúc này chính là thời cơ để ta đứng ra! Nam
nhi cần phải được lập công đầu!"

Nam nhân nheo mắt lại, thì thào tự nói...

... ... ... ... ... ... ... ... ...

Cát là màu vàng đấy, một trận bão cát cuốn lên trong sa mặc, người và thú vật
đi đường đều bị giật mình.

Sông là trong suốt đấy, lữ khách đi đường mệt nhọc sẽ đi vào bờ sông uống
nước, ngắn nhìn cá nhỏ bơi lội trong sông...

Cát bụi và nước sông, hết thảy đều lộ vẻ không hoàn mỹ như vậy.

Thật lâu, thật lâu trước đây, con sông này đúng là trong vắt vô cùng, bên cạnh
sông còn có một thôn nhỏ tên là Tiểu Trúc.

Mấy trăm năm trước, sau một hồi cát vàng che trời phủ đất quét qua, con sông
này đã trở thành sông cát, mà cái thôn nọ cũng bị chìm ngập trong biển cát
vàng...

Thôn dân không có một ai sống sót.

Từ đầu nguồn xa xôi cho tới tận cùng của con sông đều là cát vàng.

Lưu Sa Hà?

Mộc Trần từ phương đông xa xôi nặn nội tới đây, mục đích của hắn rất đơn giản,
chính là đi Tây Phương thỉnh kinh.

Hắn tin rằng mấy năm gần đây, hòa thượng đi Tây Phương thỉnh kinh không chỉ có
một mình hắn. Hắn cũng không phải là người cuối cùng.

Các tiền bối đi Tây Phương thỉnh kinh trước đây đều không có tin tức. Trong
mấy trăm năm lịch sử, chỉ để lại thời gian bọn họ xuất phát, còn không ai biết
lúc nào bọn họ trở về..

Là bị chết ở trên đường, hay là có nguyên nhân khác?

Mộc Trần tâm tính cương nghị như sắt, coi truyền Phật hiệu là nhiệm vụ của
mình.

Hắn tin tưởng chỉ cần mình đi tiếp đi tiếp, cuối cùng ắt có thể đến được Tây
Phương, lúc đó hắn sẽ nhận được chân kinh đấy.

Hắn đi tới Lưu Sa Hà, thấy được địa phương hoang vu này.

Hắn ngừng lại, dựa vào tấm bia đá rạn nứt bên Lưu Sa Hà, nhìn dòng sông chảy
cuồn cuộn mà thở dài.

Không có bất kỳ cách nào để qua, hắn chỉ là một phàm nhân mà thôi, cho dù tâm
tính cứng cỏi hơn nữa, hắn cũng không bay qua được.

"Ta phải làm cái gì bây giờ? Đi Tây Phương, nhất định phải trải qua con đường
này!"

Hắn ngồi xuống, lấy địa đồ ra.

Trên bản đồ vẽ một thôn làng tên Tiểu Trúc rất phồn hoa, nhưng hắn tìm rất lâu
rồi, vẫn không tìm được nơi này.

Đến cùng là làm sao, chẳng lẽ ta đi sai đường rồi?

Hắn lại lấy địa đồ ra bắt đầu đối chiếu, nhưng vô luận kiểm tra thế nào, hắn
cũng không phát hiện được mình lầm đường ở chỗ nào?

"Đến cùng là sai ở chỗ nào?"

Mộc Trần lắc đầu.

"Ngươi muốn qua con sông này à?"

"Người nào?"

Mộc Trần kinh ngạc, sau đó quay đầu lại.

Toàn thân lông tóc như lửa, thân cao chừng ba mét, trên cổ treo một chiếc dây
chuyền đầu lâu to lớn, ánh mắt hung ác như loài dã thú.

Người này rốt cuộc là...

"Ngươi muốn qua con sông này à?"

Kẻ như hung thần kia nhìn chằm chằm vào Mộc Trần, lộ nét cười khẩy khinh
thường.

"Ta... ta muốn... " Mộc Trần cắn răng trả lời, cho dù trong lòng sợ hãi không
rõ lý do, nhưng lại trả lời vô cùng cứng cỏi.

"Ha ha! Chỉ bằng ngươi cũng muốn?"

Đột nhiên, kẻ như hung thần kia cười lên ha hả, trong tiếng cười như có vô tận
thê lương.


Hoa Quả Sơn Đi Ra Kiếm Khách - Chương #9