Trước Kia


"Quyển Liêm! Ngươi biết mình phạm vào tội gì không?"

"Xúc phạm luật trời!"

"Luật nào?"

"Bảo vệ người mình yêu quý, đắc tội người không nên đắc tội, phá vỡ thứ không
nên phá vỡ!"

"Ngươi đã biết tội của mình chưa?"

"Không biết!"

"Ngươi không nhận tội, tội liền tăng thêm một bậc. Nếu như không phục, ta sẽ
bóc đi tiên cốt của ngươi, mãi mãi không thể thành tiên. Nếu ngươi nhận tội
cầu xin tha thứ, niệm tình ngươi làm Quyển Liêm nhiều năm, có thể trở thành
phàm tiên!"

"Ta thế nào cũng được! Nhưng nàng thì sao?"

"Giáng làm súc sinh, vĩnh viễn không thể thành tiên!"

"Ngươi! Hừ! Nếu là như vậy, ta thà làm yêu!" (yêu quái)

"Yêu?"

"Hừ hừ, yêu thì thế nào? Tốt hơn đám thần tiên mũ áo đường hoàng như các ngươi
nhiều!"

Ánh nắng mặt trời vĩnh viễn đều là sáng lạn như vậy. Nhưng thường thường, ánh
mặt trời càng sáng lạn, bóng mờ sau lưng càng đen kịt.

Tựa như màu đen của màn đêm, cho dù ngươi vươn tay cũng không thấy được năm
ngón. Thậm chí thắp nên ánh nến cũng không thấy rõ được bất cứ thứ gì.

Quy tắc, pháp tắc? Thiên Đạo? Nhân Quả, mấy thứ này là cái chó gì?

Ôm lấy thể xác không có linh hồn, nắm lấy gậy gỗ toa la, dưới sự khiếp sợ của
ngàn vạn thiên binh, bước từng bước một về nơi xa xăm không người hay biết.

"Thằng này tạo phản rồi, nhanh, nhanh!"

"Ngăn hắn lại!"

"Tứ Đại Thiên Vương ở đây, ai dám bước ra khỏi Nam Thiên Môn nửa bước!"

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Tứ Đại Thiên Vương, cười nhạt tiếp tục đi tiếp.

Phảng phất chẳng có gì.

Tứ Đại Thiên Vương đều tái mặt, đang định dẫn binh giết tới, lại nghe thấy một
âm thanh khiến cho lòng người khiếp đảm.

"Không cần, nếu hắn dám rời khỏi Nam Thiên Môn, nguyền rủa sẽ hiện ra trong
lòng y. Mỗi ngày đều nhận hết nỗi khổ phi đao đâm vào tim. Phi đao kia cắm
thẳng vào hồn phách, vĩnh viễn không thể thoát được!"

"Hắn đúng là tự mình chìm đắm trong trụy lạc, tình nguyện làm yêu quái chứ
không muốn làm người!" Ma Lễ Thanh hừ lạnh, lui về phía sau một bước.

Đao kiếm chặn ngang trước mặt, hắn cười như điên, một tay cầm côn gỗ, một tay
ôm nàng từng bước từng bước ra khỏi Nam Thiên Môn.

Ngày đó, sấm lòe chớp động!

Hắn lại không hề quan tâm.

Nàng lập tức phải chết rồi, còn thứ gì để hắn quan tâm hay sao?

Không làm tiên thì làm yêu, hơn nữa nguyện làm yêu quái ăn thịt người!

Dù là chết, cũng phải chết đường đường chính chính!

Đúng lúc này, nàng đột nhiên mở mắt ra, lại cắn răng hòa thành vô số cát
vàng...

"Nếu ngươi là yêu, ta liền hóa cát làm bạn ngươi suốt đời!"

Lời nói nhỏ nhẹ nỉ non, phảng phất đã nói hết thảy!

Mây trắng mênh mông, hắn mang theo đầy trời cát vàng, nhảy xuống trong tiếng
cười lớn. Trong cát đều là nước mắt và đau đớn của hắn.

Nếu như thời gian có thể trở lại, hắn có thể lựa chọn lại, hắn sẽ làm như thế
nào?

Có lẽ, hắn vẫn làm việc nghĩa không chùn bước, mà trở thành yêu đi?

Bưng lấy cát vàng trong tay, hắn mở mắt ra.

Nhoáng cái trăm năm đã trôi qua...

"Ngươi rất sợ hãi?" Quyển Liêm tỉnh lại từ trong hồi ức, sau đó có hơi hứng
thú mà nhìn tên hòa thượng đang run rẩy.

"Ta... ta không sợ, ta trước giờ đều không sợ."

"Vậy vì sao ngươi lại run rẩy?"

"Ta hưng phấn."

"Vì sao hưng phấn?"

"Vì ngươi có thể giúp ta qua Lưu Sa Hà này!"

"Ta có nói vậy sao?"

"Ủa? Không có sao?"

"Tâm nguyện của ngươi là gì?"

"Tây Thiên thỉnh kinh."

"Tây Thiên sao?"

"Vâng."

"Ha ha, ta đây liền hóa thành huyền quy chở ngươi qua sông, đưa ngươi về Tây
Thiên đi." Quyển Liêm khẽ quay người, chợt thấy cả dòng Lưu Sa Hà dâng lên
cuồn cuộn. Thoát qua giây lát, một giải sương mù từ nơi sâu trong Lưu Sa Hà từ
từ bay qua, rồi quấn lấy hắn.

Trong sương mù mơ hồ có cát vàng...

Một Trần hoảng hốt một hồi, không thấy quái vật to lớn kia, lúc này có một con
rùa khổng lồ dập dềnh trên mặt sông.

"Ngươi... "

"Đi lên."

"Nga."

Mộc Trần thầm nghĩ yêu quái này mặt ác nhưng lòng lại lương thiện, vì vậy
không nghi ngờ gì mà giẫm lên lưng đại quy.

Sau một hồi nước sông cuộn lên hạ xuống, đại quy chở Mộc Trần đi tới bên kia
Lưu Sa Hà.

Lúc này đã tới bên bờ, Mộc Trần nở nụ cười, chỉ cần qua con sông này là hắn có
thể đi thẳng một đường thật là xa.

Vạn sự khởi đầu nam, lúc này khởi đầu của hắn tốt như vậy, con đường tới Tây
Thiên thỉnh kinh hắn là sẽ cực kỳ thuận lợi đi?

Hắn tưởng tượng như vậy, khóe miệng khẽ cong lên.

Ta, có lẽ có thể trở thành người thỉnh kinh trở về, được vạn chúng chú mục ni!

"Đến rồi!" Con rùa lớn quay đầu lại nhìn Mộc Trần.

"Nhanh như vậy?"

"Ừ."

"Cám ơn!" Mộc Trần bước lên bờ, hơi ngẩng đầu nhìn thái dương trên vòm trời.
Đột nhiên, hắn rất quỷ dị mà nhìn thấy trong hư không đột nhiên bắn ra vô số
mũi kiếm...

Đồng tử của hắn mở ra cực lớn!

"Có lẽ, ta phải cám ơn ngươi."

Đột nhiên, con rùa khổng lồ kia lại lắc mình biến hóa thành đại hán hung lệ,
ôm lấy Mộc Trần.

"Phập, phập, phập!"

Trong khoảnh khắc, vô số mũi kiếm đâm vào trong thân thể Mộc Trần. Mãi tới khi
tắt thở, đồng tử của hắn vẫn tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi như cũ.

Sau đó, đại hán hung lệ kia cười lên ha hả, tháo cái đầu đầm đìa máu tươi của
Mộc Trần xuống, lột hết da thịt, sau đó buộc lên trên cổ.

"Thứ hai!" Hắn nở nụ cười, khóe miệng nhiễm máu tươi mới...

Hắn, nếu không làm tiên!

Hắn, liền làm yêu ăn thịt người, ăn hết người qua đường!

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

"Đại vương, ngươi phải rời đi sao?"

"Đại vương, ngươi chẳng lẽ không chơi với chúng ta nữa sao?"

"Đại vương, ngươi đừng đi, chúng ta cần ngươi."

Hoa Quả Sơn tràn ngập tiếng kêu buồn bã và níu giữ, nhưng Hầu Vương vẫn như
cũ, khoác lên da thú, chống bè gỗ, nhìn lên ánh tà dương trên bầu trời mà lắc
đầu.

Nắng chiều như màu màu, chiếu xuống vùng biển này.

Thời gian từng ngày trôi qua, tuổi thọ của nó cũng rút ngắn từng ngày.

Nó sẽ chết, các huynh đệ của nó cũng sẽ chết.

Cho nên nó phải tranh thủ những ngày còn sống để tìm về pháp thuật trường
sinh.

Nó không có lựa chọn.

Vương Thần đứng bên bờ biển, kiên định nhìn đám hầu tử. Khóe miệng hắn lộ ra
nét cười nhàn nhạt, tựa nhìn đang nhìn theo một đứa nhỏ sắp đi xa.

"Đại ca, lúc ta không ở đây, hi vọng ngươi có thể bảo vệ cho các huynh đệ của
ta." Hầu tử nhìn qua đàn khỉ, sau đó lại nhìn Vương Thần, trong ánh mắt tràn
đầy cầu khẩn.

Mặc dù nó không biết đại ca của mình lợi hại thế nào, nhưng giao Hoa Quả Sơn
cho hắn, nó rất yên tâm.

"Ta biết rồi, ta chỉ đáp ứng bảo vệ bọn họ không bị thương tổn. Nhưng sinh lão
bệnh tử không nằm trong phạm vi bảo hộ của ta."

"Ta biết, bọn họ nhất định sẽ đạt được trường sinh đấy. Nhất định chúng ta sẽ
được sống cùng nhau thật vui sướng!" Hầu Vương nắm chặt nắm đấm như đang xin
thề. Nó rất đơn thuần, hơn nữa mục đích của nó cũng rất đơn giản.

"Đi sớm về sớm."

"Ừ." Hầu tử ra sức gật đầu.

"Đại vương, đại vương!"

"Đại vương..."

"Các con, các con chờ ta, ta đi một chút sẽ trở lại!"

Từ xưa kẻ đa tình thường đau khổ vì ly biệt, hầu tử dứt khoát quay đầu lại
chống mạnh cây gậy trúc, bè gỗ theo lực đẩy trôi xa...

(Tự cổ đa tình thương ly biệt)

Bên bờ truyền đến tiếng níu lại của đám khỉ con.

Hầu Vương có thể nghe được nhưng lại không hề quay lại. Nó sợ mình vừa quay
lại, liền không thể đi xa được nữa.

Nhân sinh là như thế, mũi tên bắn đi không thể quay đầu lại.

Thuận theo gợn sóng, hầu tử đong đưa dao động mà đi xa, sóng biển nhấp nhô đi
kèm với tà dương đỏ thẫm...

Dần dần đi xa.

Nó hóa thành điểm đen, cuối cùng, trong một lớp hoa sóng bừng lên, không còn
bất kỳ kẻ nào có thể nhìn thấy hình bóng của nó.

Nó đi rồi. Vì phần cố chấp trường sinh trong lòng, rời xa cố hương sinh nó,
dưỡng nó để đi về nơi không biết.

"Thần tiên, đại vương sẽ về chứ?" Một con khỉ con nhìn lom lom vào nơi tà
dương rơi xuống, thì thào tự hỏi.

"Ừ, sẽ về."

"Ta có thể sống tới lúc hắn trở về sao?" Khỉ con xoa xoa đôi mắt đỏ bừng, ngây
ngốc nhìn Vương Thần.

"Có thể."

Vương Thần vươn tay duỗi duỗi cái lưng mỏi, ngáp ngáp, rồi đi về phía cửa
động.

"Ngươi nói đại vương có thể giúp chúng ta trường sinh không?"

"Ta không biết."

"Nha... "


Hoa Quả Sơn Đi Ra Kiếm Khách - Chương #10