Tĩnh Mịch


Thời gian hơn trăm năm có dài không?

Có lẽ trong mắt phàm nhân, một trăm năm quá dài rồi. Nhưng với tiên nhân tuổi
thọ vô hạn thì một trăm năm thực sự quá ngắn ngủi.

Một trăm năm, một ngàn năm, một vạn năm...

Trở thành tiên đôi khi sẽ hiểu tất cả những thứ mạc danh kỳ diệu. Mấy ngàn năm
tháng trôi qua không đơn thuần là gia tăng tuổi tác của Dương Tiễn...

Dương Tiễn có đôi khi sẽ nhìn lên trời, ngây ngốc mà nhìn lên trời, thậm chí
còn mang theo mấy phần thành kính.

Thời đại Phong Thần qua đi, Dương Tiễn cảm giác ở sâu trong linh hồn của mình
có một loại rung động nhàn nhạt.

Đó là do tịch mịch quá lâu sao?

Chiến thần Dương Tiễn của Thiên Đình khát vọng có một trận đại chiến oanh oanh
liệt liệt, dù phải chảy khô huyết dịch, đốt cháy linh hồn. Sau đó, cầm Tam
Tiên Lưỡng Nhận Đao chỉ vào trời xanh vô tận, rống một câu ai dám đại chiến
cùng ta!

Đây là lịch sử huy hoàng bực nào mới có thể soạn ra?

Hao Thiên Khuyển thường xuyên đi theo hắn, như một lão bằng hữu trung thực,
nhưng có nhiều thứ nói cho Hao Thiên Khuyển biết thì nó cũng không hiểu được.

Thế giới này quá an tĩnh.

Dương Tiễn đứng ở trên đỉnh Đào Sơn quan sát gian nhà gỗ nhỏ phía dưới, không
biết sao lại thở dài.

Trăm năm thời gian trôi qua rất nhanh. Hắn cũng không rõ người hàng xóm mới
này đến cùng là đến từ nơi nào, mục đích là cái gì. Hắn chỉ biết người hàng
xóm mới này rất thích ngủ. Một ngày ngoại trừ lúc ăn hàng thì thời gian khác
đều trốn trong nhà gỗ ngủ...

Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, thực lực của hắn đến cùng cao bao
nhiêu, hắn rốt cuộc là muốn làm gì?

Đúng là một người kỳ quái....

Nhìn thấy ánh sáng mặt trời dâng lên ở phương đông, Vương Thần ngáp ngáp, vặn
eo bẻ cổ đi ra khỏi phòng. Dương Tiễn thấy mà tức cười.

Hồng trần tục tiên! (một vị tiên phàm tục trong hồng trần)

Hơn nữa, không có một vị tiên nào lười như vậy, trên trời là vậy, dưới đấy
cũng thế...

"Hàng xóm, ta phải đi rồi."

"Ừ."

"Lần này không biết lúc nào mới có thể trở lại."

"Ừ."

"Gặp lại."

"Ừ."

Đối thoại giữa bọn họ vĩnh viễn là đơn giản như vậy. Vì bọn họ bề ngoài tựa
như hai người xa lạ hoàn toàn không có khả năng kết giao làm bạn....

Có lẽ chúng ta còn có thể gặp lại vài lần đấy!

Dương Tiễn híp mắt, nhìn bóng lưng lười nhác của Vương Thần rời đi.

... ... ... ... ... ... ... . . .

"Đại vương... Khục, khục... "

"Có chuyện gì?" Hầu tử nhìn Mã Hầu Nhi vốn đang hoạt bát đột nhiên ủ rũ không
vui, không khỏi kỳ quái hỏi.

"Ta... Ta cũng không biết... Ta cảm thấy toàn thân không có khí lực... "

"Không có khí lực? Đó là làm sao?" Tiếng khỉ kêu ầm ĩ không thể quấy nhiễu
được thính giác của hầu tử. Lực chú ý của nó một mực tập trung ở trên thân con
Mã Hầu này.

"Chính là không có sức lực, cảm giác... cảm giác... cảm giác... rất buồn
ngủ..."

"Ngủ?"

"Ừ... Ngủ... "

"Nga... vậy ngươi tìm một chỗ đánh một giấc đi... Ừ, ngủ đi, sau khi tỉnh sẽ
có thiệt nhiều thiệt nhiều đồ ăn ngon!" Hầu tử thở ra nhẹ nhõm trong lòng, thì
ra là muốn ngủ.

Ngủ nha, không có gì đáng ngại đấy, đợi tỉnh ngủ là lại có khí lực nô đùa á.

Mặc dù trong lòng không ngừng tự an ủi mình như vậy, nhưng không biết vì sao,
ở sâu trong linh hồn hắn có cảm xúc bất an kỳ lạ...

"Đại vương... Ta sợ... " Hầu tử cố gắng dùng tinh thần chống đỡ lấy thân thể
suy yếu mà nhìn đại vương.

"Sợ cái gì?"

"Ta sợ một giấc này ngủ xuống, sẽ không còn tỉnh lại nữa."

"Làm sao có thể, nhất định có thể tỉnh đấy, ngươi an tâm mà ngủ ngon đi." Hầu
tử an ủi, sờ lên đầu Mã Hầu.

"Ừ, ta nhất định có thể tỉnh lại lần nữa đấy!" Mã hầu suy yếu gật gật đầu,
cuối cùng kéo lấy tấm thân suy yếu đến bên cạnh tảng đá, nhắm mắt lại.

Phảng phất tấy cả đã thành kết cục không thể thay đổi. Luân Hồi NHân Quả đã
hàng lâm đến Hoa Quả Sơn...

"Tản đi, tất cả giải tán đi. Hắn chỉ là ngủ mà thôi, không sao, không sao!
Chúng ta tiếp tục chơi!" Hầu tử cố gắng tươi cười, phất phất tay ra hiệu cho
đám khỉ vây xem rời đi...

Nghe thấy đại vương nhà mình nói như vậy, đám khỉ con kia cũng không để chuyện
này ở trong lòng, đều tản đi chơi trò chơi của mình...

Màn đêm từ từ buông xuống, thân thể Mã Hầu nằm trên tảng đá vẫn không nhúc
nhích.

Nhiệt độ cơ thể từ từ giảm xuống, hơi thở đã chấm dứt, thậm chí thân thể cũng
bắt đầu giảm nhiệt độ.

Hầu tử sợ Mã Hầu bị lạnh cóng, vì vậy cầm một ít cỏ khô trải ở trên mình Mã
Hầu. Sau đó, bò lên cây đại thụ bên cạnh Mã Hầu, nhìn lên tinh không xa xôi.

Vương Thần rời xa nơi này đã được hơn một trăm năm. Hoa Quả Sơn vẫn là Hoa Quả
Sơn, nhưng hầu tử cảm thấy hình như mình đã trưởng thành hơn không ít.

Trong một trăm năm, Vương Thần chưa bao giờ đặt chân lên Hoa Quả Sơn nửa bước,
phảng phất đã hoàn toàn biến mất.

Không có con khỉ nào nhớ rõ về kẻ loài người kỳ quái kia, ngoại trừ đại vương
của bọn chúng...

"Đại ca, bao giờ thì ngươi trở về?" Hầu tử nhìn tinh không, thì thào tự nói.

Dần dần trôi tới nửa đêm, Mã Hầu trên mặt đất vẫn không nhúc nhích như trước.

Trong buổi tối tịch mịch vô thanh, hầu tử cúi đầu nhìn xuống Mã Hầu, phần bất
an trong lòng càng ngày càng mạnh...

Nó không dám ngủ như những con khỉ khác. Nó sợ hãi thế giới vô tận hắc ám
trong mộng cảnh...

Nó mở to mắt trông coi Mã Hầu, có côn trùng bò qua, có chim đậu xuống, nó đều
đuổi đi.

Mã Hầu không hề phản ứng, ngủ đến mức không thể trầm hơn.

Có lẽ, đợi tới sáng sớm ngày mai, nó sẽ tỉnh dậy đi? Hầu tử tự an ủi mình,
hung hăng đè xuống phần bất an trong lòng.

Sáng sớm tới rất nhanh, Mã Hầu như cũ vẫn không tỉnh lại, cũng không động
đậy...

Tiếng ồn ào của đàn khỉ tạm thời làm phân tán lực chú ý của Hầu Vương, nó dung
hợp lại cùng bọn chúng, vui vẻ mà cười, vui vẻ mà chơi.

Khi màn đêm ngày hôm sau buông xuống, đàn khỉ toàn bộ đi ngủ, Hầu Vương đột
nhiên chạy đến bên cạnh Mã Hầu, trừng to mắt nhìn Mã Hầu....

"Này, này, này, sao lại thế này?"

Thân thể cứng ngắc lạnh như băng, toàn thân cao thấp không có sinh khí, thậm
chí lông khỉ đều đang dần dần tróc ra...

Nó sợ hãi mà lui về phía sau một bước...

"Tại sao còn không tỉnh lại? Tại sao còn không tỉnh?"

Nó nổi điên mà đẩy đẩy thân thể của Mã Hầu, phẫn nộ mà vặn vặn da thịt cứng
ngắc, thậm chí còn ở bên cạnh nó rống to kêu to...

Rống to kêu to không làm Mã hầu tỉnh giấc, lại đánh thức đám khỉ đang ngủ say
ngoài kia.

"Đại vương... làm sao vậy?" Một con khỉ hơi lớn tuổi dụi dụi mắt, nhìn hầu tử.

"Nó, sao nó không tỉnh?"

"A? Còn không tỉnh lại sao?" Con khỉ lớn tuổi ngồi xuống nhìn thân thể của Mã
Hầu hồi lâu, cuối cùng đứng dậy.

"Làm sao vậy?"

"Đại vương... " Con khỉ lớn tuổi có hơi do dự...

"Nó làm sao, ngươi nói cho ta biết, làm sao vẫn chưa tỉnh lại!" Hầu tử cắm
răng cầm lấy vai của con khỉ lớn tuổi.

"Ta... Ta...." Trên vai truyền tới đau đớn cùng với khuôn mặt vặn vẹo của Hầu
Vương khiến cho con khỉ lớn tuổi kia nói chuyện càng thêm lắp bắp rồi...

"Nó chết rồi!" Đột nhiên, có một người trẻ tuổi mặc áo đen đi ra từ bụi cỏ bên
cạnh.

"Ai!" Hầu Vương quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy người bước tới
liền ngẩn người, kế đó chính là cảm giác mừng như điên.

Vành mắt của nó đã hiện ra chút óng ánh....

Lúc này, nó lập tức muốn bổ nhào qua ôm người trẻ tuổi này...

Nhưng sau đó, khi trong đầu vọng lại lời nói kia, Hầu Vương liền choáng váng.

"Ngươi nói gì!"

"Nó chết rồi, hoàn toàn chết rồi. Sau hai ngày nữa, thân thể của nó sẽ hư
thối, sau đó biến thành một đống xương u ám... Nó sẽ biến mất khỏi thế giới
này, phảng phất trước giờ chưa bao giờ xuất hiện."

"A!"

Hầu tử kinh ngạc, nghe xong lời này, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy...


Hoa Quả Sơn Đi Ra Kiếm Khách - Chương #8