Kim Thiền.


Dáng cười của hắn khiến ngươi sinh ra vô hạn hảo cảm, thậm chí mỗi một động
tác đều là tự nhiên, thân thiết như vậy.

Hắn tuấn lãng, hòa ái, hình dạng lại đậm vẻ xuất trần và từ bi như vậy.

Đôi mắt của hắn vĩnh viễn đều là nhìn về nơi xa xăm, tang thương như tuyên cổ
vĩnh hằng.

Hắn không cần cử động, chỉ cần đứng thẳng ở nơi đó, liền có thể khơi gợi một
chút hảo cảm của phái nữ xung quanh, rồi trong hảo cảm lại mang theo chút tiếc
hận...

Đáng tiếc, là một hòa thượng.

Đúng vậy, là một hòa thượng. Hòa thượng không thể nhiễm lấy bụi trần, không
phải hay sao?

Dưới cây phong, từng mảnh lá rụng, hòa thượng đứng ởi nơi này, dưới tàng là
rụng, lẳng lặng đứng đó....

"Hình như ta không biết ngươi." Vương Thần không thể không tán thưởng đường
nét bất phàm của người này. Ngay cả nam nhân như hắn cũng sinh ra vài phần
ghen tị với vị hòa thượng. Đương nhiên, phần ghen tị này khá thuần túy, chỉ là
trong lòng sinh ra mấy phần hâm mộ mà thôi...

"Ta cũng không biết ngươi." Hòa Thượng gật gật đầu, bọn họ xác thực không quen
nhau, vì từ xưa tới giờ hai người chưa từng gặp mặt.

"Như vậy, sao ngươi lại chờ ta?" Vương Thần cảm thấy lẫn lộn.

"Ta đã từng lẳng lặng ước định tâm nguyện trong lòng, người thứ chín mươi chín
ngồi ở trên cái ghế dựa này, ta sẽ đi qua, cùng hắn luận Phật." Hòa thượng nói
rất chân thành, phảng phất đang giải thích chân lý gì đó.

"Chỉ vì nguyên nhân này?" Vương Thần cười, dáng cười lại lộ nét hiếu kỳ.

"Đúng vậy, chính là nguyên nhân này." Hòa Thượng cũng cười, bất quá nụ cười
rất thành khẩn, tựa như không nhiễm chút tì vết nào của thế tục.

"Vậy thì, làm sao đàm Phật?"

"Chúng ta đã đàm rồi."

"A?"

"Phật, ở trong lòng. Trong lòng có Phật, chính là Phật thật."

"Đáng tiếc, ngươi muốn đàm về Phật, ta lại không tin Phật." Vương Trần lắc
đầu.

Trên đời luôn luôn có một loại cuồng tín đồ như vậy, bọn họ tin tưởng toàn bộ,
liền cho rằng người khác cũng tin tưởng toàn bộ. (cuồng tín đồ, niềm tin kiên
định)

Nhưng không biết, mọi người đều là bất đồng.

"Ngươi đã tin rồi."

"Tin?"

"Đúng vậy, từ khoảnh khắc ngươi gặp ta, ngươi đã tin Phật rồi." Hòa thượng đã
ngừng cười, nhưng ánh mắt vẫn như cũ, phi thường kiên định.

"Ha ha, các ngươi lôi kéo tín đồ bằng cách này sao?"

"Ngươi cùng Phật ta hữu duyên."

"Nếu như nói, ta muốn diệt Phật thì sao?" Vương Thần không buồn không vui, ánh
mắt hàm chứa vài phần sát ý.

Nét mặt của hắn tựa như đang trêu đùa, nhưng hòa thượng tuyệt đối không cho là
hắn đang trêu đùa.

"Diệt Phật?" Hòa thượng ngẩn người.

"Thiên hạ vạn đạo, tại sao là Phật? Nếu muốn nói, ta liền nói Phật vốn là
Đạo."

"Cái gì? Hòa Thượng trừng lớn mắt nhìn Vương Thần. Tuy rằng giọng của Vương
Thần phi thường nhẹ nhàng, nhưng lại như tiếng sấm bên tai hắn.

Cho dù đã nhìn thấu được tất cả, hắn vẫn ức chế không nổi mà lui ra phía sau
tầm mười bước...

Diệt Phật...

Phật vốn là Đạo?

Nếu là như thế, Phật là thế nào, Đạo là thế nào?

Ý là làm sao?

Cái thế giới này lại có người nói chuyện như vậy!

Như vậy, lại vì cái gì mà cho rằng như vậy?

"Cho nên, ta không tin Phật." Vương Thần nhìn hòa thượng ngây người, lắc đầu
hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Liễu Trần." (bụi trần)

"Ha ha, ngươi không hiểu Phật, ngươi cũng không hiểu hết thảy. Trong lòng
ngươi tràn ngập hoài nghi, nhưng lại kiên định cho rằng thứ mình nhìn thấy
chính là Phật... Nếu là lời ta nói, Phật chính là tâm của ngươi, nhìn rõ bản
tâm, đạp thẳng đại đạo mới là Quang Minh. Ngươi khích lệ ta tin Phật, thật ra
cũng là khích lệ chính ngươi... "

Một mảnh lá rụng khẽ lướt trên má Liễu Trần.

Liễu Trần nhìn theo Vương Thần chậm rãi rời đi.

Dường như trong lòng có đồ vật nào đó đã từ từ nghiền nát.

Sau đó, hắn há to miệng trong lúc Vương Thần rời đi, nhưng lại không nói lên
được bất kỳ lời gì.

Trong một sát na, đồng tử của hắn hiện lên ngàn đạo sắc thái, cuối cùng, tràn
ngập sắc thái chỉ còn lại một màu xám vô tận...

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Bầu trời mịt mờ, dường như cũng là màu xám...

Sau đó, hắn nhắm mắt lại, cảm giác dường như trong sinh mệnh có thứ gì đó đang
từ từ bong ra.

Vĩnh viễn, vĩnh viễn.

... ... ... ... ... ... ... ... ...

Khói từ từ bay lên trên lư hương, đám tín đồ thành kính tụ tập lại, phủ phục
quỳ xuống trong tiếng chuông cổ xưa ngân vang vọng.

Phương Thốn Sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh Động.

"Thiên địa vạn pháp, ngươi cầu điều gì?"

"Chỉ cầu trường sinh."

"Ngươi cũng biết ý nghĩa của trường sinh?"

"Đệ tử không biết."

"Nếu không biết, vì sao lại cầu?"

"Tuy rằng đệ tử không biết, nhưng đệ tử thực sự có rất nhiều ràng buộc với thế
tục này, không muốn cứ như vậy mà chết đi."

"Ngọt bùi cay đắng, chính là nhân sinh. Rất nhiều lo lắng, cũng là nhân sinh.
Đó là một vòng luân hồi không thể thay đổi."

"Sư tôn, ngài thực sự không truyền cho ta pháp thuật trường sinh?"

"Thiên Đạo Nhân Quả không thể sửa đổi, trường sinh chính là nghịch thiên!"

"Ta đây liền muốn nghịch thiên!"

"Ngươi thực sự quyết định xong rồi?"

"Vâng, quyết định xong rồi!"

"Vậy ngươi đi mở cửa đi."

"Mở cửa?"

"Đúng, một vị bằng hữu sắp tới rồi."

"Bằng hữu? Bằng hữu của ngài chẳng lẽ là Ngọc Hoàng đại đế?

Bồ Đề khép mắt lại, nhìn vị để tử quỳ lạy dưới đất đang kinh ngạc, lại thở
dài, không trả lời.

Người đệ tử kia sững sờ hồi lâu, cuối cùng vẫn vâng lời, đi về phía cổng lớn
xa xa.

Người ở ngoài cửa, rốt cuộc là ai?

Đến cùng, ai mới xứng được sư tôn xưng là bằng hữu?

Sau khi đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy một người trẻ tuổi cầm mộc kiếm.

"Xinh chào, xin hỏi đây là Phương Thốn Sơn?"

"Đúng vậy, ngươi là... " Hắn nhìn người trẻ tuổi, chỉ cảm thấy người ấy vô
cùng bình thường. Ngoại trừ ánh mắt thâm thúy làm cho người ta khó có thể hình
dung thì chẳng còn nơi nào thu hút cả.

Nhưng hắn không dám lãnh đạm, người được sư tôn xưng là bằng hữu, há có thể là
kẻ tầm thường?

Có lẽ, bí ẩn trường sinh của mình có thể nhận được đáp án từ người trẻ tuổi
này?

"Vương Thần, một kiếm khách vô danh, ha ha." Vương Thần thấy vẻ nghi hoặc của
đạo nhân trước mặt, liền tự giới thiệu mình. Hắn cảm thấy mình tự giới thiệu
như vậy rất có tình hoài, rất có cảm giác của một cao thủ tịch mịch.

"Sư tôn bảo ta đưa ngươi vào." Đạo bào khẽ phất lên, hắn mang theo nghi vấn
trong lòng, mở ra một con đường cho Vương Thần.

"Không hổ là tổ sư Bồ Đề." Vương Thần gật gật đầu, đánh giá cái sân này.

Trong sân không xa hoa, nhưng lại rất có tư tưởng. Hoa cỏ cây cối phảng phất
đều hàm chứa linh tính, trong chớp mắt Vương Thần bước vào, toàn bộ cùng ngả
xuống cành lá...

Đó là hơi thở của sinh mệnh, hơi thở của sinh mệnh sắp thành tinh.

"Chờ ngươi thật lâu rồi."

"Vậy sao? Ngươi biết vì sao ta đến?"

"Vương Thần đi vào chính sảnh, nhìn thấy Bồ Đề. Lúc hắn nhìn Bồ Đề, Bồ Đề cũng
nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau cùng cười không hiểu ra sao. Tuy rằng chưa bao giờ thấy
qua, nhưng tựa như hai bên đều hiểu được một chút gì đó.

"Ngươi không nên tới đây."

"Nhưng ta đến rồi. Cho dù không nên tới, nhưng ta cũng tới rồi." Vương Thần sờ
lên đỉnh kiếm, nhắm mắt lại.

"Sợ là muốn biến thiên rồi." (thay trời)

"Ai biết được?" Vương Thần tìm vị trí yên lặng, ngồi xuống, đặt mộc kiếm ở bên
cạnh. Người trẻ tuổi mặc đạo bào kia pha một ly trà nóng, đặt ở bên phải Vương
Thần.

Vương Thần nâng chung trà lên uống một ngụm, chợt cảm thấy tâm thần phiêu
diêu, như mộng như ảo.

Hắn mở mắt ra, trong ánh mắt hiện lên vài phần kinh ngạc.

"Đây là trà gì?"

"Túy sinh mộng tử."(sống mơ mơ màng màng như người say rượu)

"Túy sinh mộng tử sao? Rất có đạo lý, cũng giống như nhân sinh." Vương Thần
gật đầu.

"Đáng tiếc ta chỉ muốn sống, mà không phải sống trong mơ màng."

"Ngươi muốn nhìn thấu bản chất của thế gian?" Vương Thần nhìn người trẻ tuổi
mặc đạo bào, trong mắt hiện lên nét kinh ngạc.

"Nếu như có thể... " Người trẻ tuổi gật đầu.

"Đó là một chặng đường rất dài, có lẽ ngươi sống không tới lúc đó."

"Ta muốn sống, cho nên ta muốn trường sinh."

"Trường sinh không phải là vĩnh sinh."

"Ơ?" Đạo nhân trẻ tuổi trừng to mắt, ngẩn người.

"Ngươi đi xuống đi." Bồ Đề lắc đầu.

"Vầng." Người trẻ tuổi nọ không nhiều lời, lẳng lặng lui ra khỏi gian phòng.
Hắn chau mày, dường như hoàn toàn không hiểu ra.

Chỉ là lúc ra ngoài, trong miệng một mực lẩm bẩm những lời này.

"Trường sinh không phải là vĩnh sinh, trường sinh không phải là vĩnh sinh,
trường sinh không phải là... "

Bồ Đề nhìn cánh cửa từ từ khép lại, sau đó lắc đầu.

"Tiếc cho người mê muội."

"Ừ."

"Ngươi vốn không nên đến."

"Đáng tiếc, ta đã tới rồi, nếu đã đến rồi, sao còn nói không nên tới?"

"Đúng."

"Đánh cờ không?"

"Được."


Hoa Quả Sơn Đi Ra Kiếm Khách - Chương #5