Biệt Ly


Xuân đi thu đến, lá vàng rơi rụng...

Thời gian tựa như từng giọt từng giọt nước trôi đi, chớp mắt đã qua gần một
năm rồi.

Sinh hoạt của đàn khỉ vĩnh viễn đều là hì hì nhốn nháo thật vui vẻ đấy. Phảng
phất buồn khổ là thứ mà chúng vĩnh viễn không hiểu ra sao. Mỗi ngày bọn chúng
đều đùa nghịch một ít trò chơi, ở bên cạnh xem cũng không hiểu.

Đói ăn trái cây, khát uống nước suối, đây chính là sinh hoạt của bọn chúng.

Sinh hoạt của hầu tử không phải chính là như vậy đó sao?

Nhưng Thạch Hậu lại không dám ngủ, chẳng những không dám ngủ, nó còn không dám
đối mặt với hắc ám không biết.

Không biết vì sao, cái giác sợ hãi ấy một mực ảnh hưởng nó, làm nó khiếp đảm.

Cho dù, lúc này nó đã là Hầu Vương rồi.

Nhưng Hầu Vương thì thế nào? Hầu Vương có thể không sợ hãi sao?

Chung quy, nó vẫn còn là một con hầu tử sợ hãi hắc ám.

Chỉ là, sinh hoạt huyên náo vui sướng như vậy, có thể tiếp tục kéo dài bao lâu
nữa đây?

Dưới một mảnh hào quanh xinh đẹp, hầu tử và Vương Thần ngồi song song trên
tảng đá lớn của vách đá. Có lẽ nguyên nhân là do ánh tà dương, chiếu lên hầu
tử có chút thương cảm.

Thạch Hầu vĩnh viễn không quên được ngày hôm nay.

"Bằng hữu, ngươi muốn đi rồi à?"

"Ừ, ta muốn đi khắp nơi ngắm nhìn, cái thế giới này lớn như vậy, không đi xem
thì thật đáng tiếc."

"Ừ, lúc nào rời đi?"

"Có lẽ là bây giờ."

"Bây giờ?"

"Đúng vậy." Vương Thần sửa sang lại y phục, sau đó nhìn qua mặt biển vô tận
phương xa.

"Đi thế nào? Xung quanh đều là biển cả." Hầu Tử không hiểu biển, nên có hơi lo
lắng nhìn Vương Thần

"Ngồi thuyền ra đi." Vương Thần chỉ chỉ vào chiếc bè gỗ ở ven biển, nói ra.

"Nga... đi bao lâu, có còn quay lại không?"

"Ta cũng không biết bao lâu, nhưng sẽ trở lại."

"Đi sao? ... " Vành mắt hầu tử đã có chút ẩm ướt. Từ khi sinh ra, người bạn
đầu tiên nó gặp được chính là Vương Thần. Trên ý nghĩa nào đó, ngoài cha mẹ,
Vương Thần chính là người thân nhân trong thế giới này của nó.

Thốt nhiên nghe tin người thân nhất rời đi, trong lòng sớm đã ngũ vị tạp
trần... (chua cay ngọt đắng mặn)

Vương Thần nhìn hầu tử, biết tương lai con khỉ này sẽ có bao nhiêu thành
tựu....

Đương nhiên, hắn vốn chỉ là một lữ khách mà thôi.

Thiên Đạo đại thế không dính dáng gì tới hắn, Phật Đạo hưng thịnh cũng không
mắc mớ gì tới hắn.

Bước vào trong cái thế giới xa lạ này, mục đích duy nhất của hắn chính là bái
phỏng đại năng của thế giới này, nói chuyện kiếm đạo...

Tùy tâm sở dục mà sống, chẳng lẽ không tốt sao? (sống thoải mái, làm theo ý
mình)

Nhưng lúc này, hắn phát hiện tâm cảnh của mình bỗng nhiên có vài phần biến
hóa.

Tương lai, con Thạch Hầu này sẽ gặp phải rất nhiều cảnh ngộ bất hạnh, hoặc vì
cố chấp, hoặc vì phẫn nộ, hoặc vì điên cuồng.

"Hầu tử." Một cơn gió hiu hiu thổi qua đôi má Vương Thần.

"Hử?"

"Mạnh tay làm bất cứ chuyện gì, cho dù là trời cũng không phải sợ... Trời sinh
đất nuôi Mỹ Hầu Vương. Nếu như ngươi thật sự sợ hãi, nhớ kỹ, sau lưng của
ngươi vẫn còn một người cầm kiếm." Sau khi nói xong, Vương Thần bỗng nhiên nắm
kiếm thả người nhảy xuống vách núi.

"Trời sinh đất nuôi Mỹ Hầu Vương? Người cầm kiếm?" Hầu tử gãi gãi đầu, nhắc
lại những lời này.

Sau đó, nó ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Dường như con mắt đã mơ hồ, dù dằng rất không muốn Vương Thần rời khỏi Hoa Quả
Sơn.

Nhưng còn có thể làm gì đây?

Hắn giữ không được.

"Bằng hữu, ta có thể gọi ngươi là đại ca không?"

"Tùy ngươi." Vương Thần đứng trên thuyền, theo sóng lớn tràn ra mặt biển, dần
dần trôi xa, nhưng thân thể vẫn đứng nghiêm.

Hoa Quả Sơn, lá phong vàng rồi, từng mảnh từng mảnh rơi xuống.

Mỗi một mảnh đều khác nhau...

Hầu tử gãi gãi đầu, trong lòng phi thường khó chịu.

Ly biệt chính là cái cảm giác này sao?

Trời cũng phải tối, ngươi cũng phải ly biệt.

Cho dù nó rất chán rắt hắc ám.

... ... ... ... ... ... ... ... ...

Thủy triều lên xuống, không biết mấy mùa đã trôi qua.

Gió biển thổi quần áo hắn bay phần phật, Vương Thần bình tĩnh ngồi bó gối trên
thuyền nhỏ, nhìn về gợn sóng cuồn cuộn ở phía trước. Từng đợt từng đợt thủy
triều đập vào mặt biển cách đó không xa, bọt nước bắn tóe lên cao hơn mười
mét, tựa như con Cư Thú đang gào thét. Con thuyền nhỏ đung đưa chấn động theo
bọt sóng, tựa như tùy lúc đều có thể bị nghiền nát thành phiến gỗ.

Vương Thần trong lòng vẫn phẳng lặng như trước, ngồi lẳng lặng nhìn về phía
ánh mặt trời trước mặt, phảng phất không có việc gì.

"Thấy được không? Đây là biển, qua một thời gian ngắn nữa là chúng ta có thể
đến Phương Thốn Sơn. Sau khi đến đó, có thể gặp được Bồ Đề lão tổ rồi. Đi vào
thế giới này, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết."
Vương Thần nhìn điểm đen mơ hồ ở xa xa, chậm rãi nằm vật xuống con thuyền
nhỏ...

Thân phận của Bồ Đề lão tổ ở trong Tây Du Ký phi thường thần bí. Tây Du Ký
cũng không nói rõ thân phận của vị đại năng ẩn cư ở Phương Thốn Sơn là như thế
nào. Nhưng tất cả các chi tiết đều miêu tả và thuyết minh sự thần bí và hùng
mạnh của tổ sư Bồ Đề.

Thiên Cương Thất Thập Nhị Biến, Đại Sát Tam Thập Lục Biến, những thứ này tổ sư
Bồ Đề đều biết.

Biết âm dương, hiểu Thiên Đạo, thứ này quá đơn giản với Bồ Đề.

"Nếu ta đi gặp tổ sư Bồ Đề, rốt cuộc hắn sẽ đối đãi ta thế nào?"

Ngẫm đi nghĩ lại, đột nhiên trong đầu Vương Thần sinh ra ý nghĩ này.

Làm đồ đệ của tổ sư Bồ Đề, làm sư huynh của Tôn Ngộ Không, những thứ này, cho
tới bây giờ Vương Thần vẫn chưa hề nghĩ qua.

Trong lòng hắn chỉ có một đạo duy nhất, đó chính là kiếm đạo. Hắn chỉ có duy
nhất kiếm đạo, cũng chỉ trung với kiếm đạo. Đối với hắn, mọi thứ của thiên địa
đều là đồng bọn của hắn, đều là thầy tốt bạn hiền của hắn. Từ nhỏ đến lớn đều
là như thế.

Lần này đi tìm tổ sư Bồ đề, một mặt là tâm sự kiếm đạo, một mặt khác lại muốn
gặp đại năng trong Tây Du Ký rốt cuộc là cái dạng gì.

Triều dương nhô lên, tịch dương hạ xuống, điểm đen ở phương xa càng ngày càng
gần, càng ngày càng gần.

Đói thì tùy tay dùng kiếm đâm cá trên biển, khát liền trực iếp uống nước ngọt
trong mắt cá. Cho dù phi thường không dễ ăn, nhưng Vương Thần thực sự không hề
để ý.

Cuối cùng, sau ba ngày ba đêm phiêu bạt trên biển, cuối cùng Vương Thần đã lên
bờ.

"Tiên sinh, ngươi khỏe, xin hỏi đi Tà Nguyệt Tam Tinh Động bằng cách nào?" Khi
đi vào bờ, cư dân trên bờ đều dùng ánh mắt khác thường đánh giá Vương Thần.

Trang phục của Vương Thần đúng là quá kỳ quái rồi, một cái áo phông dài tay,
quần jean rách tả tơi, cùng với tóc không dài, hết thảy

mọi thứ đều lộ ra cực kỳ kỳ lạ....

Hắn kéo một tiên sinh áo dài hào hoa phong nhã, hỏi.

"Ngươi là tới cầu sư hay sao?" Tiên sinh kia nhìn Vương Thần bằng ánh mắt khác
thường, hỏi.

"Không phải." Vương Thần lắc đầu.

"Ồ, Tam Tinh Động ở trên ngọn núi phía trước."

"Ngọn núi nào?" Vương Thần nhìn về phía trước, chỉ thấy sương mù mơ hồ. Trong
sương mù, có vài chục ngọn núi trùng điệp tọa ở ven đường.

"Phương Thốn Sơn."

"Cái nào là Phương Thốn Sơn?" Vương Thần sửng sốt, phía trước nhiều ngọn núi
như vậy, lại không có biển đề tên. Hắn làm sao biết được cái nào là Phương
Thốn Sơn.

"Toàn bộ núi ở nơi này đều gọi là Phương Thốn Sơn."

"Cái gì?" Tất cả đều là Phương Thốn Sơn, đi nhiều như vậy chẳng phải mệt chết
à?

"Ngươi tới Phương Thốn Sơn làm gì?"

"Tìm người."

"Tìm ai?"

"Tổ sư Bồ Đề."

"Ta không biết ai là tổ sư Bồ đề, ta chỉ biết thần tiên ở trên Phương Thốn
Sơn. Bất quá ở trên tòa núi nào có thần tiên thì ta cũng không rõ nữa."

"A, cám ơn." Vương Thần nở nụ cười, sau đó quay ra nhìn tầng tầng núi non ở
trước mặt.

Đến cùng là ở nơi nào.

Có lẽ là toàn núi đầu tiên ở phía trước?

Có lẽ đi....

Bất quá, đây không phải là chuyện quan trọng nhất lúc này.

Vương Thần thở ra một hơi, cũng không vội tìm tòa núi nào là Phương Thốn Sơn,
mà đi tìm quán rượu. Hắn ngồi yên lặng ở vị trí cạnh cửa sổ, gọi vài món thịt
rau, bắt đầu ăn như hổ đói dưới ánh mắt khiếp sợ của tiểu nhị...

Sau khi chén hết cơm canh, Vương Thần rất mất hình tượng mà sờ lên bụng, nấc
đánh ợ một cái.

No bụng sinh dâm dục. Dục, đương nhiên, Vương Thần ăn no uống say xong, hai mí
mắt bắt đầu dính vào nhau.

"Bằng hữu, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi."

Trong lúc Vương Thần chuẩn bị ngủ, đột nhiên từ sau lưng truyền tới một âm
thanh kỳ quái....


Hoa Quả Sơn Đi Ra Kiếm Khách - Chương #4