Hỏa Diễm.


"Ngươi thua."

"Xem ra ta đúng là thua rồi... "

"Ván cờ tất thua?"

"Có thể có lối thoát?"

"Vậy ngươi phải tìm được lối thoát, tìm không thấy lối thoát chính là thua."

Xuân qua thu tới, tuyết đông lại rơi, một năm nói ngắn cũng không ngắn, nói
dài cũng không dài.

Chẳng mấy chốc, Vương Thần đã ở lại Phương Thốn Sơn được một năm rồi.

Hắn đến Phương Thốn Sơn, vốn là tìm Bồ Đề luận kiếm. Nhưng cuối cùng lại mơ mơ
hồ hồ mà biến thành đánh cờ, hơn nữa một ngày hạ một quân cờ, đến khi hạ nước
thứ 365, cờ vây trên bàn cờ của hắn cũng đến phần cuối cùng.

Hắc bạch rõ ràng, lại là kết quả cầm chắc phần thua.

Ván này, trong mắt người ngoài, đương nhiên là hắn thua. Đánh cờ thắng thua là
chuyện rất bình thường, không cần phải quá mức quan tâm.

Đương nhiên, hắn không thừa nhận là mình thua. Hắn chỉ chưa tìm được cách phá
cục mà thôi.

"Ngươi tên là gì?"

"Lý Huyền."

"A?" Vương Thần ngẩn người khi nghe thấy cái tên này, dường như hắn từng nghe
qua hai chữ này ở nơi nào đó, nhưng kế đó lại rất thoải mái.

"Tên kỳ lạ quá?"

"Không kỳ lạ."

"Vậy rời đi với ta."

"Với ngươi?"

"Đúng vậy, rời đi với ta."

Dưới một mảnh ráng chiều tựa như hỏa diễm, Lý Huyền thu thập xong hành lý, mặc
bộ đạo bào từ một năm trước, rời khỏi Phương Thốn Sơn.

Lúc rời đi, không có ai chú ý. Phương Thốn Sơn nhiều đệ tử như vậy, lại có ai
để ý tới người trẻ tuổi từng ở trước tổ sư Bồ Đề cầu thuật trường sinh đây?

Đương nhiên, ai cũng không biết người trẻ tuổi này chạy theo một người trẻ
tuổi khác đi nơi nào. Tóm lại, Phương Thốn Sơn không còn người kêu tên Lý
Huyền này.

Có lẽ, hai chữ Lý Huyền này sau khi bước ra khỏi Phương Thốn Sơn, đã hóa thành
lịch sử.

Lịch sử không có người biết.

... ... ... ... ... ... ... ...

Thời gian vô âu vô lo luôn luôn ngắn ngủi. Tuế nguyệt thường cướp đi những thứ
mà ngươi nên có theo thời gian.

Dương Tiên ngồi bó gối trên Đào Sơn. Trên trời mây đen rậm rạp, gió lớn thét
gào, tựa như mấy con lôi xà đang không ngừng múa máy trên không trung.

Nhưng hết thảy đều không thể thay đổi trái tim đã tang thương từ lâu.

Người luôn luôn có lúc trẻ tuổi, người cũng không ngoại lệ.

Đương nhiên, hắn cũng từng là người ngây thơ đáng yêu.

Không phải là Nhị Lang Chân Quân, không phải là Nhị Lang Thần, cũng không phải
là Chiến Thần không gì không làm được của Thiên Đình...

Chuyện cũ đã qua, lúc này, những người từng tồn tại ở trong trí nhớ đang từ từ
tiêu tan, tiêu tan...

Dương Tiễn thật sự rất sợ lúc những người kia hoàn toàn biến mất. Hắn sẽ là
thế nào. Vĩnh viễn là một Chiến Thần uy phong lẫm lẫm, hay là tiến vào Mai
Sơn, làm một ẩn sĩ không màng đến thế gian?

Có lẽ, lúc trước...

Có lẽ, cũng chỉ có thể là có lẽ.

"Uỳnh!"

Trên trời bỗng nhiên giáng xuống một đạo thiểm điện to lớn, đánh thẳng xuống
vùng đất. Cả vùng đất đều sáng lên theo đạo lôi điện này.

Xa xa dấy lên ngọn lửa hừng hực, những cây cỏ đã khô héo đều rực cháy vì bị
tia sét xẹt qua.

Nhưng chốc lát sau lại bị mưa to xối xả làm lụi tắt.

Dương Tiễn đột nhiên nhìn về phía xa, một người vốn không nên xuất hiện trong
đời hắn đột nhiên xuất hiện...

"Đào Sơn thật đẹp, đáng tiếc trời mưa rồi." Vương Thần nhĩn dãy núi nguy nga
hùng vĩ và đỉnh núi bị chém thành hai khúc, đột nhiên có phần bất đắc dĩ.

"Tại sao chúng ta phải đến đây?" Lý Huyền khó hiểu.

"Gặp một người."

"Gặp ai?"

"Một người đáng thương mà phi thường hùng mạnh."

"A?" Lý Huyền ngẩng đầu, mưa khói mịt mù, hắn căn bản không nhìn tới đỉnh núi.

Sau đó, hắn dụi dụi mắt. Khi nhìn lại, hắn bỗng nhiên ngẩn người.

Vì hắn thấy một vầng hào quang vô cùng chói mắt, vầng hào quang này khiến hắn
không mở mắt ra được.

Khi hắn mở mắt ra được, liền nhìn thấy đó là một thanh binh khí.

Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao?

Đây là ai?

"Ngươi là người phương nào. Đây không phải là nơi ngươi nên đến!" Dương Tiễn
từ trên núi đánh xuống. Mưa to như trút nước nhưng lại không có một giọt nào
thấm lên thân thể hắn. Lúc hạt mưa sắp rơi xuống người hắn, liền bị chút vật
thể kỳ quái bài xích ra ngoài....

"Chấp niệm mấy ngàn năm cho đến bây giờ còn dây dưa không ngừng?" Vương Thần
nhìn vào binh khí của mình, khẽ ngẩng đầu nhìn trời, vẫn mang theo nét cười
như trước.

"Ngươi rốt cuộc là ai!" Dương Tiễn toàn thân chấn động, không dám tin mà nhìn
người trẻ tuổi bình thường không có gì đặc thù kia.

Chỉ cần hắn muốn, hắn tuyệt đối tin tưởng rằng người trẻ tuổi kia sẽ bị chôn
vùi dưới Lưỡng Nhận Đao của mình. Nhưng trong khoảnh khắc đưa tay ra, trong
lòng lại xuất hiện mấy phần nghi kị...

Người này, rốt cuộc là biết cái gì, đến cùng là muốn làm cái gì!

"Có nhiều thứ là có Nhân Quả đấy. Người không thể gặp mặt lại đụng ở một chỗ,
là cần một cái giá rất lớn. Có lẽ cái chết có thể tiêu tan cái giá lớn này,
nhưng Quả mà bọn họ kết xuống lại phải gánh lấy cái giá lớn này... " Vương
Thần bỏ mặc Lưỡng Nhận Đao ở giữa yết hầu, bình thản nói.

"Ngươi nói bậy!" Nhị Lang Thần trừng lớn ba mắt, hung hăng cầm đao cắt về phía
Vương Thần.

Lúc này, khoảng cách giữa lưỡi đao và cổ họng Vương Thần chỉ là một ngón tay
nhỏ.

Lực lượng đột phá hư không, cắt một cái, liền dùng hết toàn bộ khí tức trong
tâm Vương Tiễn.

Không ai có thể ngăn cản được thứ này.

Sau một khắc, gia hỏa cuồng vọng này sẽ bạo huyết mà vong, linh hồn hóa thành
tro bụi!

Không ai có thể nghi vấn ta!

Không ai!

Đáng tiếc...

"Đinh!"

Một thanh mộc kiếm đột nhiên ngăn ở phía trước lưỡi đao. Thanh mộc kiếm tầm
thường không có gì đặc biệt lại chặn được một đao trí mạng này....

Dương Tiễn mạnh mẽ dụng lực, thấm chí dùng tới cả lực lượng của Cửu Chuyển
Huyền Công, không ngờ lại không thể tiếp tục tiến thêm một phân.

"Uỳnh!"

Trên bầu trời, lại có một đạo sấm sét giáng xuống, khi sáng khi tối, lộ ra nét
mặt cười nhạt của Vương Thần.

Phảng phất trong trời đất, tất cả đều chỉ là phụ gia của người trẻ tuổi này mà
thôi....

Dương Tiễn kinh ngạc, nhưng không kinh sợ!

Người chỉ có một lần chết, hắn đã xem nhẹ sinh tử từ hàng ngàn năm trước rồi.

Hắn chỉ là không dám tin mình lại chết ở nơi này...

Thanh mộc kiếm kia quấn lấy binh khí của hắn tựa như dù xa, điểm vào cổ họng
của hắn.

"Ngươi là người do bên trên phái xuống sao? Ta biết ngay, ha ha... Ta biết
ngay thiên địa này cũng không tha cho kẻ đánh vỡ quy tắc như ta. Đến đây đi,
chuyện ta làm ra, tuyệt đối chưa từng hối hận, tuyệt đối, chưa từng!"

Nắm chặt Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, hắn chỉ cảm thấy hào khí trùng thiên!

Đã dùng hết tất cả lực lượng, lại đâm vào Vương Thần. Hắn có thể cảm nhận được
thanh mộc kiếm kia đã cắt đứt cổ họng của mình.

Tiếng sấm uỳnh uỳnh, phảng phất muốn đánh nát cả vùng đất này.

Dương Tiễn nhắm mắt lại, giờ khắc này, lệ khí quấn quanh toàn thân hắn, xem
cái chết như không, thản nhiên nhậm mệnh.

Nhưng cảm giác tử vong lại chậm chạp không truyền đến....

Khi Dương Tiễn lại mở mắt ra, hắn phát hiện người trẻ tuổi kỳ quái kia đang
ngồi cạnh tảng đá lớn, ở trên đỉnh Đào Sơn.

Đứng cạnh hắn là một tùy tùng đang lộ vẻ thẫn thờ xen lẫn cung kính.

"Phong cảnh nơi này không sai."

Mọi thứ lúc trước phảng phất chỉ như ảo giác, thoảng qua như mây khói...

"Vì sao không giết ta!"

"Ta lúc nào nói muốn giết ngươi?"

"Ngươi... "

"Ha ha, đừng luôn xị mặt như vậy, không thì già rất nhanh!" Vương Thần cười
cười, "Ta sẽ dựng một gian nhà tranh ở đây, sau này chúng ta chính là hàng xóm
rồi. Có chuyện gì nhớ thông báo cho ta một tiếng, chúng ta cũng có thể chiếu
cố cho nhau!"

"Hừ"

Dương Tiễn liếc nhìn Vương Thần một cái, lạnh lùng hừ nhẹ, cầm Lưỡng Nhận Đao
bay về phía Đào Sơn.


Hoa Quả Sơn Đi Ra Kiếm Khách - Chương #6