Tuyệt Không Buông Bỏ.


"Rống!"

Lúc đêm khuya, Hoa Quả Sơn truyền ra từng tràng gào thét, dọa đám hầu tử nghỉ
ngơi trên cành cây giậy cả mình. Bọn chúng nhao nhao thò đầu ra nhìn về nơi âm
thanh phát ra, xem rốt cuộc là dã thú nào đang gào thét.

"Rống!"

"Rống!"

Một đêm này, nhất định mà một đêm gian gian nan và đày đọa nhất của lũ khỉ.
Khi tất cả hầu tử đều giương đôi mắt quần thâm, đánh bạo đi xem nơi âm thanh
phát ra, bọn chúng liền nhìn thấy một con hầu tử mình đầy thương tích đang nằm
trên mặt đất không ngừng thở dốc.

"Tiểu hầu tử, làm sao vậy?" Mã hầu nhìn Thạch Hầu, kỳ quái mà hỏi.

"Ta... Ta... Ta tựa như có thể nhảy vào kia, thiếu một ít, chỉ thiếu một ít
thôi!" Hầu tử đôi mắt đỏ thẫm, trong thân thể phảng phất đang có một con dã
thú rất đáng sợ không ngừng gào thét.

Đêm này, Mã Hầu đã nghe được tổng cộng là hai mươi lần tiếng rống giận dữ....

Vương Thần từ trong cửa động đi ra, đi tới trước thác nước, nhìn hầu tử mình
đầy thương tích mà thở dài.

"Bằng hữu, ngươi nói có được không, ta sẽ thành công chứ?" Hầu tử giãy dụa
đứng lên, chờ mong mà nhìn Vương Thần.

"Ngã xuống thác nước rồi đứng lên, sau đó lại ngã xuống, ngươi rất kiên trì."
Vương Thần gật gật đầu, cấp cho hầu tử mấy phần hi vọng.

"Ta sắp thành công ngay lập tức rồi!" Hầu tử siết lấy nắm đấm.

"Có lẽ đi." Vương Thần lại lắc đầu.

"Ta bỏ ra nhiều nỗ lực như vậy, ta tin tưởng mình không thất bại!" Hầu tử nắm
chặt nắm đấm, phảng phất nghe không hiểu lời của Vương Thần, sau đó nhìn hằm
hằm vào thác nước, "Ta muốn chinh phục nó, ta nhất định phải chinh phục nó!"

Chấp niệm như một con dã thú đang gào thét, từng chút một mà chiếm cứ trái tim
của hầu tử.

Không có cách nào từ bỏ, cũng không thể từ bỏ.

Có lẽ vậy, có chút người cố chấp đến chết chính là như vậy đi?

"Tiểu hầu tử, ngươi bỏ cuộc đi, tiếp tục như vậy, ngươi sẽ chết đấy!" Mã hầu
khuyên bảo hầu tử.

"Đúng vậy, tiêu hầu tử, ta nguyện ý cho ngươi làm vương của chúng ta, ngươi
không cần nhảy nữa!" Một con hầu tử khác lại khuyên.

Hầu tử quay đầu lại, đôi mắt như không muốn, đột nhiên toàn thân nó chấn động
kịch liệt, lại cười lên ha hả.

"Vương? Cái gì mới là vương, thương xót ta, cho ta làm vương, ta không làm!"

"Ta tình nguyện chết như vậy, cũng không muốn sống thế này!" Sau khi dứt lời,
nó cắn răng, phảng phất muốn cắn nát toàn bộ răng. Nó hít sâu một hơi, nhảy
dựng lên thật mạnh.

Tia nắng mặt trời vừa nhô lên, hình ảnh của nó hiện ra dưới ánh mặt trời cực
kỳ tươi đẹp. Trong chớp mắt nhảy lên, từng giọt huyết dịch từ mép lông của nó
rơi xuống trong núi...

Những giọt huyết dịch kia cuối cùng đều rơi vào trong biển cả, trôi tới nơi xa
xôi không ai hay biết.

Hầu tử chui vào thác nước, kiên quyết nắm chặt lấy khối đá lớn kia. Khối đá có
hơi trơn trượt, trong khoảnh khác nó lại sắp té xuống. Sau đó, không ngờ nó
lại dùng răng cắn lên tảng đá, tay kia lần nữa túm vào tảng đá bò lên phía
trên....

Răng không nứt vỡ, nhưng trong kẽ răng lại dĩnh đầy bùn lầy...

Nó vẫn đang di động.

Một đoạn khoảng cách ngắn với ngắn mà nói, chính là một lần tra tần. Nhưng mặc
cho thân thể bị tra tấn, cảm xúc không cam lòng lại bùng cháy như hỏa diễm,
một lần nữa thôi thúc nó....

Cuối cùng, nó bò lên bên trên.

Nó thành công rồi!

"Nó thành công rồi!" Vương Thần khẽ gật đầu, nhìn về hướng thác nước.

"Bằng hữu, ta thành công rồi, ta thành công á!" Hầu tử tùy ý để cho dòng thác
ăn mòn miệng vết thương của nó, trên mặt vẫn treo đầy nét tươi cười.

"Ừ, ngươi cũng vào đi!" Hầu tử nhìn Vương Thần.

Vương Thần nở nụ cười, dẫn theo kiếm, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, thân như
chim yến lãng du, tựa như bước trên mây mà đi.

Hắn xuyên qua thác nước, dòng nước trong thác tự động kéo ra một lỗ hổng.

Hầu tử ngây ngốc.

Đám hầu tử ở bên ngoài xem náo nhiệt cũng ngây ngốc. Thậm chí có mấy con khỉ
không tự chủ được mà quỳ xuống.

Vương Thành tiến vào thác nước, nhéo nhéo xương cổ, có lẽ nguyên nhân là do
ngủ quá nhiều, xương cổ có hơi nhức mỏi...

"Bằng hữu, thì ra ngươi lợi hại như vậy!" Hầu tử hơi hâm mộ mà nhìn Vương
Thần.

"Ha ha... "

"Ha ha là có ý gì?"

"Sau này ngươi sẽ hiểu được."

"Nga... " Hầu tử gãi gãi đầu, lại hỏi, "Bằng hữu, ngươi là thần tiên sao?"

"Ta? Thần Tiên? Ta không là ai cả, ta chỉ là một kiếm khách."

"Kiếm khách?"

"Ừ.

... ... ... ... ... ... ... ...

Hoa Quả Sơn phải có Hầu Vương, tựa như Hoa Quả Sơn phải có Tôn hầu tử.

Chiếc vòng chế tác từ hoa tươi bọc ở trên đầu hầu tử, vỏ cây chế thành áo
choàng đeo ở trên thân hầu tử. Dưới trời đàn khỉ dập đầu bái lạy, trên trời
vạn trượng hào quang, dường như đang quan lễ cho con hầu tử cố chấp này. Dương
quang chiếu sáng từng cọng cây ngọn cỏ trên Hoa Quả Sơn, làm cho vùng đất này
càng thêm tươi đẹp động lòng người.

Hầu tử nhìn bàn đá, nhìn cầu đá và ghế đá ở phía trước, cùng với quả đào quả
táo đặt ở bên trên, trong lòng sinh ra một loại cảm giác thành tựu không tên.

Ta, chính là vương của bọn họ rồi!

Hơn nữa, cái ngôi vương này là ta dùng thân thể, dùng tay, dùng răng để đổi về
đấy.

Vết thương đã kép lại, trạng thái tinh thần cũng rất tốt.

"Bằng hữu, ta trở thành Hầu Vương, ngươi cũng tới làm vương cùng ta đi?"Thạch
hầu nhìn Vương Thần đang ngây người xem bi văn ở cách đó không xa, cất tiếng
đề nghị.

"Không được." Vương Thần nhìn khối bia đá và mấy chữ " Hoa Quả Sơn Phúc Địa
Thủy Liêm Động Động Thiên" ở trên bia đá.

Mấy chữ này phảng phất có ma lực kỳ idj nào đó, làm tinh thần của hắn bị vẩn
đục mới dừng lại. Lúc vừa nhìn qua mấy chữ này, tựa như từng nét từng chữ đều
đang nói về một cái cố sự rất sinh động. Nhưng khi nhìn lại, hắn lại phát hiện
mấy chữ này giống như từng khuôn mặt đang lần lượt mỉm cười, vĩnh viễn trường
tồn...

Hắn thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn hầu tử ngồi trên ghế đá.

Có lẽ, hết thảy không hề là ngẫu nhiên đi.

"Có lẽ cái ngôi vương này nên là của ngươi, vì ngươi rất lợi hại!" Hầu tử gãi
gãi đầu, dường như có hơi xấu hổ.

"Đó là một phần trách nhiệm! Chỉ có ngươi mới có thể nhận được phần trách
nhiệm này." Vương Thần lắc đầu.

"Trách nhiệm?"

"Ừ."

"Cái gì là trách nhiệm, ta không hiểu lắm." Hầu tử cảm thấy mê hoặc.

"Ngươi sẽ hiểu. Được rồi, ta hơi mệt, đi ngủ trước đây." Vương Thần lại ngáp
một cái, lười nhác chắp tay vào lưng, ra khỏi Thủy Liêm Động.

Thạch Hầu sững sờ nhìn bóng lưng đi xa của Vương Thần.

Trong lòng dường như có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi.

"Hầu tử, nhớ kỹ, ngươi bây giờ không còn là một mình nữa rồi."

Bóng lưng của Vương Thần ngừng lại.

"Ừ!" Thạch Hầu ra sức gật gật đầu.

Sau đó, nó ngẩng đầu nhìn lên vạn trượng hào quang...

Cha mẹ, ngươi thấy được sao? Tã đã không còn là một mình nữa rồi.

Sau đó, nó nhìn xuống đám hầu tử đang nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái...

Nó lại nắm chặt nắm đấm!

Bọn họ là huynh đệ tỷ muội của ta!

Phải bảo hộ bọn họ thật tốt!

A a a....

... ... ... ... ... ... ... ... ...

"Ai có thể ngồi ở phía trước Bồ Đề Thụ?"

"Là Phật."

"Phật là Như Lai?"

"Phật không phải Như Lai."

"Như Lai giải thích thế nào?"

"Như phật đã tới." (Như Phật Dĩ Lai)

"Nhưng Bồ Đề lại ở bên kia, tới bằng cách nào (Như Hà Như Lai), Bồ Đề là Bồ
Đề, Phật Là Phật." Kim Thiền Tử nhìn người dưới cây, lắc đầu. Hắn chỉ tin vào
hai mắt của mình.

"Ngươi lại không thành được Phật."

"Nếu thành những vị Phật hư ảo đó, ta thà không thành!"

"Thật sao?"

"Thật." Kim Thiên Tử mi mày nhíu lại, chí nguyện trong lòng cực thịnh.

Già Diệp nở nụ cười, nhưng là cười mà lắc đầu.

Dưới Bồ Đề, người vẫn không nhúc nhích kia lại đứng lên.

"Ngươi đã từng nếm tận thăng trầm của thời gian, đã từng hướng Phật?" Người nọ
tuy rằng đang cười, nhưng ngươi lại không thể cảm nhận được tiếu ý của hắn.
Mặc dù nheo mắt lại, nhưng ngươi vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn.

Trong chớp mắt, lại phảng phất vĩnh hằng.

"Từng, lại chưa từng!" Kim Thiền Tử lắc đầu, "Nhưng tâm ta vĩnh hằng, hướng
Phật, rồi lại không hướng Phật."

"Như vậy... " Ngươi nọ ngẩng đầu nhìn lên thiên không hỗn độn mịt mù trên đỉnh
đầu.

Trên trời, không có mây, cũng không có hào quang, mịt nhờ như lúc thiên địa sơ
khai...

Người nọ vươn tay....

Đóa đóa hoa tươi phiêu lãng, xung quanh Bồ Đề Thụ héo rũ rồi lại mọc lá, lặp
lại liên hồi như vậy...

Kim Thiền Tử lại trừng mắt.

Hắn cảm thấy thân thể của mình không bị mình khống chế. Hắn cảm giác hết thảy
trước mắt đều là mơ hồ.

Tới lúc ý thức hắn sắp hấp hối, chợt nghe thấy tiếng Phạn văn ngâm xướng kỳ
quái....

"Một bông hoa, một thế giới... A di đà phật... "


Hoa Quả Sơn Đi Ra Kiếm Khách - Chương #3