Tay Có Thể Hái Ngôi Sao.


"Có nhìn thấy vô số vì sao trên bầu trời không?"

"Có... thấy được, những vì sao đẹp quá... " Hầu tử vươn tay, nó cảm giác những
vì sao đang nằm trên đỉnh đầu của mình, tựa như khẽ vươn tay là có thể hái
xuống. Nhưng sau đó lại phát hiện những vì sao đó thực là quá mức xa xôi, xa
đến mức vô luận mình làm thế nào cũng không thể với tới những ngôi sao đó.

"Ngươi biết trên trời có bao nhiêu ngôi sao không?"

"Không biết."

"Ngươi đếm đếm xem?"

"Ta không biết."

"Một đầu ngón tay là một, hai đầu ngón tay là hai, ba cái ngón tay... "

"Ta biết, là ba." Hầu tử duỗi ra ba ngón tay xù lông: "Bốn cái là bốn, năm cái
là năm... mười cái... "

"Sau đó thì sao?"

"Mười, mười... " Duỗi ra mười đầu ngón tay xong, hầu tử phát hiện bản thân
không còn ngón tay dư thừa để đếm, vì vậy có chút mờ mịt mà nhìn Vương Thần,
an tĩnh mà mại manh (lộ vẻ dễ thương).........

"Ngươi còn có ngón chân mà... " Vương Thần nở nụ cười, dáng cười có chút tà
ác.

"Đúng nga... " Thế là hầu tử nhìn chân của mình, lại bắt đầu đếm "Mười một,
mười hai... "

Nhưng rất nhanh sau đó, mười cái ngón chân cũng đếm xong, hầu tử lại sững sờ
nhìn Vương Thành.

"Sao ngươi không đếm ngôi sao trên trời?" Vương Thần nở nụ cười.

"A, đúng nga... " Hầu tử vỗ đầu một cái, nhìn lên vô số ngôi sao lấp lánh trên
bầu trời.

"Mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn... " Vương Thần ngáp một cái, "Hầu tử, từ từ
đếm đi, ta về đi ngủ."

Vương Thành lưu lại cho hầu tử một cái bóng lưng khoan thai và tiêu sái, dẫn
theo mộc kiếm lười biếng đi về phía trước cửa sơn động. Còn hầu tử phảng phất
không nghe thấy lời nói của Vương Thần, vẫn chăm chú đếm lấy từng ngôi sao...

Từ lúc sinh ra đến giờ đã có năm ngày rồi, nó lại chưa bao giờ phát hiện thứ
có thể đếm nhiều như vậy...

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Hoa Quả Sơn ở Ngạo Lai Quốc, Đông Thắng Thần Châu, là núi ở trên biển. Trong
núi bốn mùa như mùa xuân, cỏ cây xanh mà không vàng, hưng vượng mà không suy
tàn...

Khi thái dương dâng lên giữa trời, Vương Thần mới chậm rì rì đi ra từ trong
sơn động, đi tới phía trước vách núi, theo thói quen mà duỗi duỗi cái lưng
mỏi, sau đó sờ lên mộc kiếm trong tay, nhìn lên vạn dặm thiên không.

Thời tiết hôm nay, mây đen vạn dặm, trên biển tràn ngập sương mù mờ mịt, một
ít chim chóc không rõ tên xuyên thẳng qua sương mù, khi thì giương cánh bay
cao, khi thì thu cánh xuyên qua biển...

"Không biết kiếm đạo của ta so với những người trong truyền thuyết kia thì thế
nào, là không chịu nổi một kích, hay là vẫn có thể tranh phong đâu này?" Trong
Tây Du Ký thực sự có quá nhiều yêu quái và nhân vật thần thoại. Yêu và Tiên,
Phật và Đạo, hơn nữa ở trên Phật Đạo còn có Thánh Nhân...

Cái thế giới này cũng không ổn định, chỉ cần vào cục, sẽ phải dựa theo tuyến
đường Thánh Nhân quy định để bước đi.

"Hầu tử đã xuất thế, e rằng tam giới sẽ lập tức bị đảo loạn, cây cỏ hoa lá
trên Hoa Quả Sơn cũng sẽ vì con khỉ này mà bị hủy diệt... Kẻ học kiếm như ta
có phải là nên là chút gì đó hay không?"

Trước khi Vương Thần xuyên qua, hình tượng Tôn hầu tử trong rất nhiều tác phẩm
nghệ thuật đều là không giống nhau. Hoặc là tà ác dị thường, oán khí ngút
trời, hoặc là nghiến răng nghiến lợi tựa như ma quỷ, hoặc là Tề Thiên Đại
Thánh không phục Thiên Địa...

Sau khi hầu tử đại náo thiên cung, bản thân thì sướng rồi, nhưng Hoa Quả Sơn
lại gặp nạn. Đám thiên binh thiên tướng kia không có một cái nào là đồ tốt,
tựa như quản lý ở hậu thế, có thể đánh là đánh, có thể nện là nện...

"Bất quá, hầu tử nhất định sẽ ra biển tìm sư phụ, còn ta thì sao?" Vương Thần
đứng trên vách đá, nhìn ra biển cả vô biên vô hạn ở xa xa, trong lòng hiện lên
mấy phần mê man. Hắn khác với hầu tử. Lúc này, toàn bộ thế giới này đều là mới
lạ đối với nó. Nó muốn đi thăm dò thế giới. Còn hắn lại biết mấy phần bản chất
của cái thế giới này. Chính là bởi vì biết, cho nên lá gan của hắn lại giảm đi
một ít.

"Bằng hữu, ngươi đang nói gì vậy?" Hầu Tử nhảy cà tưng ở nơi không xa phía
trước, gãi đầu, quay ra nhìn Vương Thần có chút tò mò.

"Không có gì, chỉ là có chút cảm khái... " Thủy triều lên xuống, thời gian
không vì ngươi mờ mịt mà ngừng trôi, nó nhìn như chậm chạp, nhưng vẫn không
ngừng trôi qua đấy...

"Cảm khái? Đừng cảm khái nữa, bằng hữu, ta phát hiện bên cạnh thác nước có một
nơi rất kỳ quái. Ta cảm giác ở chỗ kia có thứ gì đó đang kêu gọi ta. Nhưng ta
lại không nhảy tới được. Ngươi có biện pháp nào giúp ta nhảy qua không?" Hầu
tử gãi gãi lỗ tai, sau đó nhìn nhìn Vương Thần.

"A? Vương Thần ngẩn người, chẳng lẽ bên trong thác nước chính là Thủy Liêm
Động trong truyền thuyết, "Đưa ta đi xem một chút đi."

"Ừ."

Hầu tử nhảy cà tưng gãi đầu chạy về phía trước, dáng vẻ gấp gáp khó kìm lại.
Vương Thần chậm rãi đi theo sau hầu tử, trên mặt lộ ra nét tươi cười.

Xuyên qua một con đường nhỏ trong rừng cây tràn đầy cây cỏ xanh tươi, Vương
Thần liền nghe được tiếng thác đổ. Nương theo tiếng thác chảy là tiếng huyên
náo của một đám hầu tử. Tiếng ồn ào của đám khỉ càng khiến cho Vương Thần thêm
xác nhận phía trước chính là Thủy Liêm Động.

"Tiểu hầu nhi, ngươi đến rồi, hắn là?" Một con khỉ ngựa toàn thân đen sì cảnh
giác nhìn Vương Thần, sau đó quay ra hỏi Thạch Hầu.

"Hắn là bằng hữu của ta, ta dẫn hắn đến xem bảo bối trong này!"

"Hắn không phải hầu tử?"

"Ừ, hắn là một con hầu tử không có lông..."

"... " Vương Thần nghe thấy lời đối thoại của đám khỉ, lập tức bật cười. Bất
quá hắn cũng không có phủ nhận cái gì. Bản thân con người không phải là do hầu
tử tiến hóa mà thành hay sao?

Thác nước phản phất một tấm rèm mịt mù từ trên đỉnh Hoa Quả Sơn trải xuống
phía dưới, bọt nước bắn lên tung tóe, cao hơn mười trượng.

"Ah, bằng hữu, ta vừa nhìn thấy ánh chớp trong động này. Bên trong khẳng định
có bảo bối, nhưng chúng ta không ai có thể nhảy qua... Nhưng không ai trong
chúng ta có thể nhảy qua nhìn xem... Nếu ai có thể nhảy qua thì chúng ta
nguyện ý xưng hắn là Đại Vương!" Con khỉ đen nhìn thấy Vương Thần nhìn chằm
chằm vào thác nước, chậm rãi nói ra.

"Nha." Vương Thần chỉ gật gật đầu. Hắn không có hứng thú với Hầu Vương, đương
nhiên sẽ không ngớ ngẩn nhảy vào trong đó để tìm bảo bối...

Thạch Hầu thì trái lại, hào khí bừng bừng, dáng điệu, thần sắc như không vào
được thì buổi tối sẽ ngủ không ngon vậy.

Nhìn động tác thử nhảy của hầu tử, Vương Thần nở nụ cười.

"Muốn đi vào thử xem?"

Ừ."

"Muốn làm Hầu Vương?"

"Không có... Ta chỉ là muốn biết trong này, đến cùng có cái gì đang gọi ta..."

"Vậy thì nhảy ah..."

"Ta không dám." Hầu tử nhìn xuống thác nước phảng phất không có đáy, lại lắc
đầu.

"Sợ?"

"Ừ, ta sợ."

Vương Thần bỗng nhiên sinh ra ảo giác con khỉ trước mắt này không phải là Tề
Thiên Đại Thánh. Không phải Tề Thiên Đại Thánh không sợ trời không sợ đất hay
sao, sao lúc này lại sợ nhảy cái thác nước như thế này?

"Sợ thì bỏ đi." Vương Thần ngáp một cái, lắc đầu. Hắn định tiếp tục trở về
trong động, tìm về với giấc ngủ ngon.

Hẳn là con khỉ này không phải là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không?

"Nhưng ta... Ta... Ta không thể bỏ đi." Thạch Hầu phảng phất như không nghe
thấy tiếng huyên náo của đám khỉ ở xung quanh. Trong mắt nó chỉ có âm thanh
của Vương Thần và thác nước ở phía trước.

"Được rồi, hầu tử của chúng ta không nhảy qua được, tất cả giải tán đi. Có bảo
bối mà chúng ta không lấy được thì cũng không có tác dụng gì... " Mã hầu ra
dấu khoảng cách tới thác nước, sau đó lại so sánh với năng lực nhảy lên của
hầu tử, cuối cùng lại lắc đầu.

Sau khi tiếng của mã hầu kết thúc, đám hầu tử đang làm ẫm ĩ đều cảm thấy có
chút mất hứng, nhao nhao nhảy nhót đi các nơi. Suy cho cùng, cái thế giới này
thực sự có quá nhiều thứ mới lạ với hầu tử, không cần phải vì chút chuyện này
mà phiền não.

Chỉ có mình Thạch Hầu đứng ở trước thác nước, hai chân của nó đang run lên,
trái tim của nó dường như đang thừa nhận giày vò dằn vặt vì sợ độ cao...

Buông tha, hay là nhảy qua đây?

Một canh giờ trôi qua, Vương Thần ngáp ngáp vài cái, tìm bãi cỏ ngon lành nằm
xuống, ánh mặt trời chiếu lên thân thể của hắn, khiến cho hắn rất thoải mái.

Hai canh giờ trôi qua, hắn tỉnh lại, sau nhóng mắt nhìn qua hầu tử tựa như một
pho tượng điêu khắc ở bên cạnh thác nước.

"Bằng hữu, ta sẽ chết sao? Sẽ là vô tận hắc ám sao?"

"Ngươi sợ chết?"

"Ừ, ta sợ."

"Quên đi, ta cùng đi trở về." Vương Thần đứng lên duỗi lưng một cái.

"Nhưng nếu như ta cứ như vậy mà trở về, ta tình nguyện phải chết!" Hầu tử cắn
răn, lông mao toàn thân phảng phất đều dựng lên, âm thanh tựa như gào lên.
Cuối cùng, hai chân của nó có chút cong lên, thân hình xông tới thác nước...

"Rà-oo!

Nó xuyên qua thác nước....

Nó phảng phất thấy được ánh sáng bên trong thác nước, dường như thấy được hi
vọng bên trong....

Nó thành công rồi!

"A!"

Kết cục lại là vô cùng đáng tiếc, nó không túm được hòn đá trong thác nước,
thần hình rơi thẳng xuống thác nước.

Hay là, đã dùng hết tất cả dũng khí để cố gắng bước ra một bước, lại chính là
một bước thất bại đâu này?

Như vậy, lần thử này rốt cuộc có đáng giá hay không?

Nhìn phía dưới đã không còn bóng dáng của hầu tử, Vương Thần lâm vào trầm
tư....


Hoa Quả Sơn Đi Ra Kiếm Khách - Chương #2