Hầu Tử


- Ta nhìn lên trên trời, cảm thấy nền trời là xanh như vậy, xanh đến mức
khiến cho người có chút ngạt thở. Trên trời có nhiều đám mây trắng bay bay, đủ
lọa hình dạng...

- Có lẽ Vân nhi cũng có cha mẹ của mình? Có lẽ cha mẹ của chúng luôn đứng ở
bên cạnh, nhìn chúng nó chơi đùa. Bọn chúng bay tới bay đi, hẳn là rất hạnh
phúc.

(vân nhi là mây)

- Như vậy thì, cha mẹ của ta đâu?

Hầu tử nằm một mình nhìn lên không trung trên thảm cỏ ở Hoa Quả Sơn. Đôi mắt
màu đỏ của nó có chút mê man, tựa như không tìm thấy bất luận phương hướng gì.
Lông nhung trên thân thể nó một mực dán vào mặt đất, cảm thụ từng tia trầm
hùng của mặt đất.

Thật ra nó không hề thích đứng, vì nó cảm thấy mình đứng lên sẽ rất không có
cảm giác an toàn. Nó cũng không hề thích ngủ, vì mỗi khi nhắm mắt lại, nó lại
cảm thấy thân thể của mình mất đi khống chế, đến mức ngay cả chính nó cũng mãi
mãi không thể đi ra khỏi bóng tối.

Cho nên, từ sau khi cố hết sức chui ra khỏi tảng đá kia, nó liền lựa chọn nằm
trên mặt đất, ngước mắt nhìn nơi xa xôi không có bến bờ. Thế giới mà nó không
biết kia có rất nhiều thứ thú vị, nhưng thế giới không biết lại khiến cho con
hầu tử này có chút sợ hãi.

Khi thái dương từ từ trôi đến giữa trưa, hầu tử theo thói quen nhìn vào trong
một sơn động sau thác nước.

Một người thanh niên dẫn theo mộc kiếm lộ lộ ra dáng tươi cười, từ từ đi tới
từ trong sơn động, sau đó cũng như thường ngày, duỗi cái eo, lười biếng ngáp
một cái.

- Bằng hữu, ngươi lại tỉnh rồi?

"Đúng vậy, lại tỉnh ồi." Thanh niên lại ngáp một cái, sau đó sờ lên cái bụng
lép kẹp: "Có đồ ăn không?"

- Có, ta hái được rất nhiều quả đào." Hầu tử chỉ chồng đào trên bãi cỏ, tâm
tình vui vẻ không rõ lý do.

"Suốt ngày ăn đào, thân hình sẽ biến thành quả đào đấy." Thanh niên lắc đầu,
có chút buồn bực mà nhặt quả đào lên cắn một cái.

"Ngươi không cảm thấy quả đào rất ngọt sao? Món ăn ngon nhất thế giới chính là
quả đào." Hầu tử nhìn khuôn mặt khổ sở của thanh niên, hơi nhăn mày.

"Ngươi hiểu rõ cái thế giới này sao?"

"Ta... " Hầu tử ngưng lại, sau đó gãi gãi đầu: "Ta không hiểu rõ thế giới này,
nhưng ta cảm giác đồ ngon nhất trên Hoa Quả Sơn chính là quả đào!"

"Ha ha, nếu có một ngày, ngươi có thể phá tan tầng tầng trở ngại để xuống dưới
Hoa Quả Sơn, ngươi sẽ biết cái thế giới này là dạng gì... "

"Bằng hữu, ngươi đã nhìn thấy thế giới này sao?" Hầu tử đứng lên, trong ánh
mắt lóe ra khát vọng không tên.

"Thật ra ta rất muốn nói với ngươi là ta đã nhìn thấy thế giới này. Nhưng thật
đáng tiếc, ta chưa được nhìn qua... " Thanh niên lắc đầu, nét cười ngoài miệng
có chút bất đắc dĩ.

"Vì sao không đi nhìn xem?"

"Cái thế giới này quá nguy hiểm, tùy thời đều có thể chết."

"Chết là có ý gì?"

"Chết chính là một mảng tối đen, đen tối đến mức ngươi không có cách nào giãy
dụa, tựa như cái thế giới này vốn không có sự hiện hữu của ngươi."

"Đấy là ngủ hả?"

"Đúng vậy, đó chính là ngủ."

"Thảo nào." Hầu tử bừng tỉnh đại ngộ, sau đó nhìn lên bầu trời.

Thanh niên ăn lấy quả đào, nhìn sông núi bên cạnh, sau đó lại ngáp một cái.

"Bằng hữu, ta muốn tìm huynh đệ của ta."

"Huynh đệ?"

"Ừ, hình dáng không khác ta là mấy, toàn thân đều là lông, huynh đệ còn cùng
ta chơi đùa."

"Vậy thì đi tìm thôi."

"Nhưng ta sợ hãi... "

"Sợ cái gì?"

"Sợ bọn họ không để ý tới ta, xem thường ta, hoặc là sau đó đánh ta... "

"Những thứ này quan trọng sao?"

"Không quan trọng sao?"

"Quan trọng sao?"

"Không quan trọng... "

"Quan trọng sao?"

"Không quan trọng!" Hầu tử đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi nói rất đúng, hình như
mọi thứ đều không quan trọng!"

"Như vậy đi tìm đi, Hoa Quả Sơn có lẽ có rất nhiều bằng hữu của ngươi đấy!"
Thanh niên gặm sạch trái đào, sau đó nhổ hạt đào ra, cuối cùng thỏa mãn đặt
mộc kiếm ở một bên, nằm trên bãi cỏ nhìn mặt trời giống như hầu tử...

Hầu tử liếc nhìn thanh niên một cái, cuối cùng biến móng vuốt nhỏ xù lông trở
thành nắm đấm, khuôn mặt dường như đã hạ quyết tâm gì đó, thở một hơi thật
dài, đi tới rừng cây ở phía trước.

Ta muốn tìm huynh đệ không khác gì ta. Tìm được bọn họ, ta sẽ biết được rốt
cuộc cha mẹ của mình là ai. Nếu như cuối cùng biết được cha mẹ của mình là ai,
ta sẽ hỏi họ vì sao lại bỏ lại ta... "

Vì ta sau khi sinh không nghe lời, hay vẫn là vì thứ gì.

Hay là, bọn họ đều đã chết rồi?

Sau khi hầu tử đi xa, thanh niên bỗng nhiên giật giật thân thể, sau đó khóe
miệng lộ ra nét vui vẻ không tên...

Thì ra, Tôn hầu tử vừa sinh ra từ trong tảng đá lại là một tồn tại ngây thơ
đáng yêu như vậy.

Nó cũng biết sợ, cũng sẽ khẩn trương, thậm chí ngay cả đi đường cũng là lung
la lung lay, thận trọng dè dặt như vậy.

Ai có thể nghĩ tới Tề Thiên Đại Thánh đạp trên Ngũ Thải Tường Vân, nắm lấy Kim
Cô Bổng, đem Thiên Đình quấy đến long trời lở đất lại từng có một giai đoạn
thơ ấu non nớt như vậy.

Năm ấy, nắng sáng lung linh, chim hót, hoa nở.

Hầu tử bước ra bước đầu tiên đi tìm cha mẹ...

Năm ấy, hầu tử không kêu Tôn Ngộ Không, cũng không có Kim Cô Bổng.

Năm ấy, Vương Thần đi vào Hoa Quả Sơn, đồng thời lưu lại trên Hoa Quả Sơn.

... ... ... ... ... ... ...

Hầu từ vừa đi tới phiến sơn cốc này. Lần này, hầu tử không còn mê mang và cô
độc như trước đây. Lúc này, biểu lộ của nó lại lộ ra mấy phần hăng hái...

Nó mang theo một chồng hoa quả, sau đó trở về đồng cỏ bên cạnh sơn động.

"Bằng hữu, ngươi ở đâu?"

"..."

"Bằng hữu, ngươi ở đâu? Ta ở bên ngoài..."

"..."

"Bằng hữu, ngươi có ở đấy không, nói với ta một tiếng ah, ta tại ngoài động
của ngươi."

"..."

"Bằng hữu, nếu ngươi không ra ta đã muốn tiến vào ah!"

"Đù má, ồn ào cái gì, lão tử đang ngủ. Sáng sớm không cho người ta ngủ, ngươi
có bệnh hả!" Vương Thần xoa xoa đôi mắt khô khốc, phi thường không thoải mái
mà đi ra từ trong hang động, thoạt nhìn cảm xúc rất không thoải mái.

"Bằng hữu, ta không có bệnh, ta chỉ là cao hứng!"

"Bệnh tâm thần, ngươi cao hứng liền không để cho người khác cao hứng?"

"Ta là muốn cho ngươi cùng cao hứng cao hứng ah!"

"Để cho lão tử ngủ, lão tử liền cao hứng!" Rất hiển nhiên, tâm tình Vương Thần
rất không tốt. Bất kỳ ai đang say mộng bị quấy rầy cũng sẽ rất không cao hứng
đấy!

Vương Thần từ trong động đi ra, hận không thể lột hết da lông trên thân thể
hầu tử, nhưng nhìn thấy hầu tử mang theo hoa quả, dáng vẻ tràn đầy nịnh nọt
chờ mong, lại phiền muộn mà lắc đầu.

"Giấc ngủ đáng sợ như vậy mà ngươi lại cao hứng?"

"Ngươi biết cái gì... " Vương Thần cầm lấy quả đào, kế đó gặm một ngụm rồi
trợn trắng nhìn hầu tử một cái.

"Chuyện này... Ừ, hình như đúng là ta không hiểu lắm, nhắm mắt lại hắc ám như
vậy, ta không chịu nổi... " Hầu tử gãi gãi đầu, ngu ngơ nở nụ cười.

"Được rồi, không nói chuyện này. Ngươi vừa nói gì kia mà?" Vương Thần thoáng
nhìn qua khóe mắt hầu tử vẫn lưu lại vẻ hưng phấn.

"Ta tìm được huynh đệ, ta có rất nhiều huynh đệ, ừ... cái này, cái kia, cái
này, cái này... Dù sao là có rất nhiều rất nhiều... " Hầu tử chỉ ngón tay vào
bên này, sau đó lại chỉ chỉ vào bên kia, lại phiền muộn không cách nào miêu tả
mình có bao nhiêu, cuối cùng chỉ có thể gãi gãi đầu rất khổ tâm...

"Có phải ngươi không biết tổng số huynh đệ hay không?"

"Ừ... "

"Bỏ đi bỏ đi, hôm nay ta dạy cho ngươi một dạng đồ vật!"

"Cái gì?"

"Dạy ngươi mấy thứ!"

"Mấy thứ?"

"Ừ, buổi tối hãy tới tìm ta, ta sẽ dạy cho ngươi một thứ tên là toán học!"
Vương Thần ăn xong quả đào, nhổ hạt đào ra, sau đó giơ tay duỗi duỗi cái lưng
mỏi, rồi lại đi vào trong động, dự định tìm lại cảm giác say ngủ.

"Nha..." Hầu tử khẽ gật đầu, tuy nó không hiểu toán học là cái gì, nhưng lại
cảm thấy rất lợi hại...


Hoa Quả Sơn Đi Ra Kiếm Khách - Chương #1