Cặp Đôi Thứ Hai Ra Đời.


Hôm nay là cuối tuần, được cho phép về nhà. Thất Phàm được anh họ
cho ở cùng nên liền dọn đến. Cậu đem chiếc vali, một cái headphone
còn bóng mới nhưng...

Tại-sao-cái-tên-của-nợ-này-lại-ở-đây?

- Cậu theo tôi làm gì?

Cậu vừa đi vừa liếc đằng sau chán chường mở miệng. Chỉ cần nhìn
vào có thể liên tưởng được ai là chó ai là chủ.

- Bố mẹ tôi đi công tác rồi, ở một mình lại buồn nên qua nhà cậu.

Đậu má!

Nhà ông đây có phải nhà trọ đâu?

Giằng co mãi mới đuổi được hắn đi. Cậu kéo chiếc vali nặng kệch,
đứng trước cửa ấn chuông.

Cạch.

- Tiểu Phàm em đến rồi! Mau vào trong!

Tịnh Tôn là anh họ của cậu, là một người rất tốt, rất vui tính
lại rất đào hoa với phái nữ còn rất cưng chiều cậu khi còn nhỏ.
Cho nên quan hệ của hai người rất thân thiết.

Gật gù đi vào, đặt dép ngay ngắn lên kệ rồi bước vào nhà, một chú
chó giống Husky thuần chủng lạ lẫm ngửi mùi của cậu, vội nhận ra
Thất Phàm, vui vẻ ngọ nguậy chiếc đuôi lớn sau đó liếm vào tay cậu.
Thất Phàm khụy người đưa tay xoa đầu nó lắc qua lắc lại

- Tiểu Tú thật lớn quá. Lại còn rất mập. Lúc còn nhỏ thân hình
nó rất giống một tiểu soái ca nha...

- Vì em hay chơi với nó, khi em rời đi nó buồn tủi đăm ra ăn nhiều,
nhờ công của em.

...

Rốt cuộc là đang chê em hay khen em?

- Phòng của em ở phía sau, thoải mái đi nhé.

- Cảm ơn anh Tôn.

Ngôi nhà rất sạch, đầy đủ tiện nghi nhưng ngoại trừ căn bếp là
loáng bóng nhất. Mì đóng gói thì được xếp trong một góc nhỏ ở
gần tủ lạnh. Anh họ tính tình sạch sẽ lại không biết nấu đồ ăn,
còn đi mua đồ dùng nấu ăn. Anh họ, anh mua về để trưng cho đẹp thôi
sao? Trời dần tối, cậu và Tịnh Tôn đi ăn ngoài rồi về nhà lập tức
lên giường nằm ngủ. Đúng là ở nhà sướng nhất.

- - -

- Anh họ, em dùng nhà bếp đấy!

- Được...

Giọng Tịnh Tôn ngáy ngủ vẫn còn mơ hồ đáp lại

- Anh dậy rồi xuống ăn sáng.

- Anh biết rồi...

Nói là biết chứ hắn vẫn úp đầu xuống giường quyến luyến chưa muốn
rời.

Nấu xong bữa sáng liền đem ra bàn ăn, vừa lúc tiếng chuông cửa reng
lên

- Anh họ, giúp em mở cửa!

- Được được...

Quần áo xộc xệch mở chốt cửa ra

- Là ai a?

Thất Phàm từ đâu cũng kịp chạy ra nhìn người bấm chuông cửa, mặt
liền tái mét, xô cửa đóng ầm lại.

- Chúng tôi có báo rồi, không mua báo, phiền cậu đi cho!!!

- Thất Phàm!!! Mở cửa mau cho tôi!!!

Tay cậu vẫn chặn cánh cửa đang bị đẩy vô một cách mạnh bạo

- Chúng tôi cũng không có mua đồ của dịch vụ, phiền cậu sang nhà
khác!!!

- Tôi thề với cậu, cậu mà không mở cửa, tôi liền gọi cảnh sát báo
rằng nhà này có trộm!!!

Đậu má!!!

Bực mình mở cửa ra, giơ thẳng ngón giữa trước mặt Nặc Đằng. Hắn
nhìn cái ngón kia chĩa vào hắn, liền nói

- Lần sau còn làm thế tôi đảm bảo ngón giữa cũng không còn.

Đừng có hù ông!

- Đến đây làm gì?

- Ăn chực!

...

Đi ăn chực mà còn tự hào nghênh đầu hô to như thế?

- Nhà cậu giàu thế, không có tiền hay sao lại đi ăn chực?

Hắn liền móc cái ví ra nhét vào túi quần cậu.

- Hết tiền rồi!

...

!!!

Tịnh Tôn đưa tay xoa cằm quan sát, đột nhiên đập tay

- Tiểu Đằng? Là thằng nhóc bạo lực từng dọa nếu anh còn đến gần
em liền chặt chân anh?

Im lặng.

Sáu mắt nhìn nhau, không khí giảm sút vài phần.

- Anh Tôn?

- Đúng rồi, thằng nhóc này mới đó đã thật cao lớn, ngày nào còn
bé còn đòi chặt chân anh! Ahahaha!

...

Cười cái quần què!

- Thôi anh không kịp ăn sáng, anh có hẹn với Chiêu Tổng bàn việc, anh
đi đây.

- Tôi đón cậu rồi!

Thân hắc y, tướng tá cao to, tay đeo đồng hồ hãng H.Moser & Cie cao
cấp, gương mặt tạc tượng. Má! Đến cả CEO bây giờ cũng phải đẹp như
thế?

- Thế là tôi đi muộn hay trễ?

Tịnh Tôn liếc nhìn y, mắt hiếp lại hình dấu bằng, miệng giật giật
vẫn cố cười.

Anh họ, đừng cười, người ta lại bảo anh điên...

- Muộn, lên xe!

Ngài CEO cao lãnh kia liền nắm tay Tịnh Tôn lôi vào xe, đóng cửa xe
ầm một cái rồi lên ga chạy đi mất.

...

Hai con người trố mắt nhìn nhau.

Hình như... Có cái gì đó sai sai thì phải...

Sao... CEO bây giờ... tuy đẹp trai nhưng... lại là gay cả thế?...

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -


Lục Phàm: Chiêu Minh, ngươi lôi Tịnh Tôn của ta nhè nhẹ thôi!!! /cầm
cuốn kịch bản - đứng trên ghế - gõ gõ vào đầu y/

Chiêu Tổng: Người của tôi, tôi tự quản. /lãnh mặc lườm xéo/

Thất Phàm + Nặc Đằng: Hình như... Tụi tôi mới là vai chính mà...?

Lục Phàm: /lật lật kịch bản - cười xòa/ Hì hì, sau này ta sẽ thêm
cặp này làm phụ a!

Câm lặng...


Hàng Xóm Cũ Là Tên Hỗn Đản - Chương #11