Ghen Với Chó


Sau khi trố mắt nhìn quản lý bị tổng tài vác lên xe chạy mất thì
Nặc Đằng quay sang khoanh tay nhướn mày

- Cậu có gì để nói không?

Ực...

Tiếng nước bọt nghe rõ mồn một, mặt Thất Phàm xám ngoét lại

- Không c...

Rầm.

Tiếng cửa thô bạo đập mạnh lại chốt khóa, tay Thất Phàm hiện đang
nằm gọn trong tay con chuột kia, siết chặt tay nhưng lại có sự nhẹ
nhàng, không có mạnh bạo khiến người ta hoảng sợ.

- Tôi đói rồi.

Thế là cậu bảo đến ăn chực là thật à?

- Đồ ăn trong bếp.

- Dọn ra.

...

Cậu lập tức bực bội, giơ ngón giữa vào mặt hắn thay cho lời quát
tháo.

Hắn nhìn vào tay cậu một lát, liền ngậm ngón tay thon thả kia vào
miệng. Cảm nhận được sự nóng ướt át ở ngón tay, da mặt liền đỏ
lên, tê rần. Vội rút tay ra.

- Làm gì thế hả?!

- Đã bảo lần sau còn làm thế thì đừng trách.

Trách cái đầu cậu, trách cả nhà cậu!!!

Cuối cùng Nặc Đằng không muốn bị bao tử làm phiền liền lết vào
nhà bếp ngồi ăn. Trong lúc ăn cũng không tha, Thất Phàm gắp món này
hắn liền nhanh tay gắp mất món đó, cậu bực mình buông đũa xuống
thì hắn gắp một món khác đút cho cậu ăn. Hắn là vừa đánh vừa xoa?

Ăn xong lại đi rửa bát, hắn là hại cậu đập mất một cái chén. Là
vì cậu đang lau khô chén thì hắn vươn tay ông lấy eo cậu, rồi nhanh
chóng ngậm lấy đôi tai mềm mại của cậu liếm cắn một cái. Tính cậu
vốn giật mình lỡ tay làm rơi cái chén. Hắn liền bị cậu đuổi ra
sofa ngồi.

Ngồi xem tivi chung, Tiểu Tú leo lên người cậu dụi dụi vào cổ cậu
rồi liếm mặt, Nặc Đằng không rõ lên cơn gì liền nắm lấy đuôi Tiểu
Tú khiến nó hú lên vài tiếng rồi phát ra âm thanh rừ rừ với Nặc
Đằng. Người và chó bốn mắt nhìn nhau lại vừa gườm nhau. Cứ như
rằng Tiểu Tú nói

- Anh không được cậu Phàm cưng như tôi nên ghen chứ gì?

Còn Nặc Đằng đáp lại

- Tôi có thể được quyền khi cưới cậu ta về, không-ghen-với-chó!

À rồi không ghen với chó? Thế lúc nãy là ai đã giật đuôi Tiểu Tú
ta hử?

Nặc Đằng, quản vợ quá gắt sẽ bị vợ bỏ đấy a!

Nặc Đằng bực mình bỏ đi vào phòng Thất Phàm nằm xuống, cậu bảo
cậu ta xuống thì hắn không xuống. A, tên hỗn đản này!

- Mau đi xuống!!!

Thất Phàm vươn tay lôi cổ áo hắn liền bị hắn giật tay làm mất thăng
bằng té xuống phía giường, hắn nhân cơ hội lật người đè cậu, hai
tay chống ngang đầu cậu cười cười với dáng vẻ vô cùng thiếu đòn.
Thất Phàm ở thế bị động bối rối vô cùng nhưng cũng giẫy giụa
kháng cự

- Nặc Đằng, không đùa đ... Ưm...

Hắn yên lặng ấn cậu xuống rồi nâng cằm, áp môi hắn lên môi cậu làm
cậu kháng cự cũng không kịp. Thất Phàm mở tròn mắt rồi nhất quyết
không chịu thua, cắn răng không cho hắn chui vào trong. Nặc Đằng liền
cười cậu, với hàm ý "cậu còn non lắm", đưa tay trườn xuống eo cậu,
Thất Phàm người như tê rần liền mất khống chế mở miệng "A" một
tiếng gợi tình. Làm cơ hội cho hắn chui vào trong khoang miệng chiếm
mất. Đầu lưỡi quét sạch khoang miệng không chừa một chỗ, liên tục
tìm đến chiếc lưỡi xinh của cậu đang lẩn trốn. A, tìm ra rồi. Hắn
liền quấn lấy lưỡi cậu mút mạnh ngày càng sâu. Thất Phàm không
hiểu sao lại có nước mắt chảy ra, mất hơi thở, hắn thấy vậy cuối
cùng cắn nhẹ vành môi luyến tiếc rời đi. Nhìn cậu ngất trên giường.

- Đồ ngốc, có hôn cũng ngất!

Hôn lên trán cậu, rồi nằm kế bên ôm lấy cậu mà ngủ.

- - - - - - - -

Tính toong...

Tiếng chuông cửa vang lên liên tục rồi cánh cửa bật ra

- Hai đứa chúng nó đâu rồi nhỉ?

Rồi đi vào phòng Thất Phàm

- A Phàm...

Tịnh Tôn nhìn hai đứa nhóc nằm ôm nhau trên giường, miệng cười một
cái

- Hai đứa này...


Hàng Xóm Cũ Là Tên Hỗn Đản - Chương #12