Phổ Hoa Của Hiện Thực - Hai Mươi Bảy Tuổi 4


Phổ Hoa mất cả tối lựa chọn giữa việc đi và không đi, sáng sớm vừa tới văn
phòng liền thử liên lạc với Lâm Quả Quả. số máy bàn tổng biên tập đưa không có
người nhận, di động của Lâm Quả Quả cũng ở trạng thái không người nghe trong
một thời gian dài. Vì là số vùng khác, nhờ tổng biên tập nhắc đến, Phổ Hoa mới
biết Lâm Quả Quả ít khi ở Bắc Kinh, bình thường đều ở Nam Khai học thạc sỹ tâm
lý học.

Cúp máy xong cô không tránh được thất vọng, có chút lơ đễnh khi sắp xếp lại
bản thảo lựa chọn nội dung cho kỳ tới. Lưu Yến mấy lần hỏi cô sức khỏe người
nhà chuyển biến tốt hơn chưa, Phổ Hoa cũng chỉ trả lời lấy lệ. Chưa tới giờ ăn
trưa, cô đã vào phòng đón tiếp thử gọi vào di động của Lâm Quả Quả một lần
nữa, nhưng vẫn không liên lạc được.

Phổ Hoa gặp một vài đồng nghiệp trẻ tuổi tại quán ăn nhỏ bên ngoài bộ phận
biên tập, mọi người cùng ăn cơm một bàn, cô gọi một bát mỳ bò.

“Chỗ cũ” bắt đầu từ một bát mỳ bò, không thể nói có ký ức buồn, nhưng đối với
Phổ Hoa mà nói toàn bộ những thứ đó thuộc về quá khứ.

“Chỗ cũ” là quán mỳ bò gần đại học Bắc Kinh, từ khi yêu nhau thời đại học, Phổ
Hoa thường cùng Vĩnh Đạo ăn ở đó. Anh em nhà họ Thi thích cửa hàng đơn giản
ấy, đặc biệt món mỳ bò Tây Bắc nước nguyên chất, vị nguyên chất. Một nắm rau
thơm, một muôi dầu ớt, một cái bánh nướng vừng giòn tan, thêm bát mỳ bò nóng
hổi to, có lúc còn gọi thêm đồ nhắm, bọn họ thường nhắc đi nhắc lại đó là
“thượng hạng”.

Lần đầu tiên Phổ Hoa gặp Vĩnh Bác chính là ở “chỗ cũ”, Vĩnh Bác mang theo một
cô gái, sau này mới biết đó không phải đối tượng hẹn hò của anh, chỉ là “bạn
tốt”.

Bốn người ngồi quanh bàn có lò sưởi phía dưới ở giữa quán, Vĩnh Đạo ôm cô giới
thiệu: “Đây là anh trai anh, đây là bạn anh ấy”.

Sau này Phổ Hoa mới biết đó là lần thứ hai cô gặp Vĩnh Bác, lần trước gặp là ở
cửa hàng bán thuốc lá của ông ngoại. Vài năm không gặp, cô đã không còn nhận
ra anh là người đàn ông đứng sau Vĩnh Đạo năm ấy. Không lâu sau, Vĩnh Bác bắt
đầu cuộc đời nhiếp ảnh gia bôn ba khắp chốn, giống như rất nhiều người trong
giới anh, đều không cố định ở một thành phố. Nhưng sau này anh và Phổ Hoa còn
trở thành bạn, căn hộ anh từng sống đã trở thành hang ổ của Vĩnh Đạo, thậm chí
đến người “bạn gái” Tang Hinh Mai mà anh tạm thời kéo đến, vài năm nay cũng
vẫn giữ liên lạc với Phổ Hoa, trở thành người dẫn đường cho cô bước vào giới
biên tập.

“Chị Diệp, người được mời viết chuyên mục mới - Lâm Quả Quả, lai lịch thế
nào?”. Cô gái cùng bàn vừa vào tòa soạn hỏi, bên cạnh còn bày tờ tạp chí phát
hành, vừa vặn lật tới trang chuyên mục của Lâm Quả Quả.

“Cô ấy? Chị cũng khó nói, không phải chỗ thân quen”. Phổ Hoa ăn cơm một cách
thờ ơ, “Thích bài viết chứ?”.

Cô gái gật đầu, cầm tờ tạp chí lên, trên chuyên mục có vài câu dùng bút bi
khoanh tròn lại, rõ ràng là một độc giả vô cùng quan tâm, “Đương nhiên thích
ạ, em vẫn luôn đọc mục “tâm lý” của cô ấy trước đây, không ngờ đã đầu quân chỗ
chúng ta”.

“Thật không?”. Sự hiểu biết đối với Lâm Quả Quả của Phổ Hoa gần như bằng
không, cũng chưa từng nghe nói về những việc trước đây của cô ấy, trở về văn
phòng, cô đặc biệt tìm vài bài Lâm Quả Quả từng viết trong tài liệu của cô ấy.

Buổi chiều, cuối cùng cô cũng liên lạc được với Lâm Quả Quả. Gọi từ máy bàn
vào di động tín hiệu không tốt lắm, cô ấy ở vùng ngoài, hình như cũng có việc,
hẹn thời gian gặp mặt nói chuyện, đơn giản nói vài câu rồi cúp máy.

Phổ Hoa ngồi vào chỗ, đọc chuyên mục cô ấy từng viết trước đây, tìm thấy vài
bài viết nhỏ đưa Lưu Yến và các đồng nghiệp khác nêu ý kiến, Lưu Yến liếc qua
một lần vứt trả bài viết lại, thò đầu ra từ sau màn hình vi tính nói: “Loại
bài viết này phù hợp với khẩu vị thanh niên các cô, đều là kiểu của thế hệ 8x,
thời đại chúng tôi lấy đâu ra ai quan tâm nghiên cứu cái gì mà giá trị hạnh
phúc hay không hạnh phúc, có thể sống qua ngày đã không dễ dàng rồi. Tôi thấy,
những người thích đọc đều là thanh niên, tuổi tác như chúng tôi chẳng quan
trọng yêu hay không yêu”.

Ý kiến bàn luận về bản thảo rất khó có thể thống nhất, nhưng Phổ Hoa đồng ý
với lời của Lưu Yến, cùng một tập san chú ý đến yêu cầu của các độc giả khác
nhau, có người quan tâm đến chuyện tình cảm, có người chẳng qua chỉ tiện tay
cầm tờ tạp chí lật lật cho đỡ buồn. Xong cuộc họp về lựa chọn chủ đề cho kỳ
mới đã gần tới giờ tan làm, Phổ Hoa mượn cớ đến phòng lấy tin và biên tập tin
tìm tài liệu, rời phòng biên tập sớm nửa tiếng, đưa thẻ đi làm cho Lưu Yến.

Cô không dám tùy tiện về nhà, đành tới siêu thị gần đó.

Sau giờ tan làm là giờ kinh doanh cao điểm của siêu thị, trong không gian nhỏ
hẹp dòng người tràn vào chật ních, khách hàng đợi thanh toán cũng xếp thành
hàng dài, Phổ Hoa nghiêng người chen ra khỏi khu mua hàng, túi xách không cẩn
thận vướng vào túi hàng của khách, kéo ra một vết rách dài, hoa quả rơi bình
bịch xuống đất.

Cô ngồi xổm xuống nhặt quýt hộ, đuổi theo mấy quả lăn tít phía xa bọc vào
trong áo, di động trong túi xách reo nhưng cô không thể nghe.

Có người đưa một cái giỏ mua hàng từ phía sau, ra hiệu cho cô đặt quýt vào,
Phổ Hoa quay đầu cảm ơn, nhìn rõ người đứng trước mắt, tay buông lơi, quýt bọc
trong áo lại tới tấp rơi.

Vĩnh Đạo đặt giỏ mua hàng xuống, đặt từng quả quýt vào, lại nhặt tất cả những
quả rải rác phía xa. Anh lặng lẽ làm xong, nhận lấy quả cuối cùng trong tay
Phổ Hoa, kéo cô đứng lên, xách giỏ mua hàng tới quầy thanh toán trả đồ cho
người phụ nữ đang đợi trả tiền.

Phổ Hoa đi theo sau Vĩnh Đạo, anh đi nói chuyện với người khác, cô thẫn thờ đi
ngược lại dòng người ra phía cửa siêu thị, mất vài giây để bản thân bình tĩnh,
sau đó nhanh chóng bước đi, ra ngoài tìm taxi. Xuyên qua bãi đỗ xe cô rảo bước
như chạy, đuổi theo chiếc taxi vừa có người xuống chui vào ghế sau, giây phút
quay người đóng cửa, lại có người nhanh hơn một bước nắm chặt tay cô.

Anh im lặng chen vào ghế ngồi vốn đã chật, hơi dùng lực, cô không thể không
nhích người nhường ghế.

“Bác xế, cho xe chạy đi!”.

Anh bình tĩnh đóng cửa xe, ép tay cô xuống nói địa chỉ.

“Anh...”.

“Vừa nãy Vĩnh Bác gọi điện, anh ấy đang đợi!”.

Anh quay sang nghiêm túc nhìn cô một cách khác thường như cảnh cáo, cô biết
điều nín thinh. Đợi xe tới đường vòng, không thấy cô phản đối, anh mới lặng lẽ
lấy di động ra gọi điện.

Cô xoa cánh tay bị đau, ngồi sát cửa sổ nghe anh nói chuyện với Vĩnh Bác. Có
lẽ là thời gian xa nhau lần trước hai người chia tay trong sự cãi vã, cô luôn
cảm nhận được sự bực mình và giận dữ mà anh đang kiềm chế. Sinh nhật mẹ anh
sắp tới, đến lúc đó sẽ lại là một màn khó xử thế nào đây, cô không dám nghĩ.

Xe chầm chậm đi về hướng “chỗ cũ”, đường chính lại tắc không thể đi, xe di
chuyển chậm chậm. Anh ngồi dựa vào bên phải, cô không thể xuống xe, đành ngồi
cách xa anh, thấp giọng nói với anh: “Em không đi!”.

Anh mặc kệ, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau lấy ra
nhẫn cưới trong túi đeo lên ngón áp út, lại giơ tay ra. Cô tránh không kịp, bị
anh chạm vào dái tai, sau khi bị chích đau đến tê dại, trên tai phải cô có
thêm một chiếc khuyên tai. Anh quay mặt cô lại, sượt qua gò má không trang
điểm của cô, đặt chiếc kia vào tay cô, nghiêm túc dặn dò: “Đeo lên trước đã,
là mẹ đưa, lát nữa gặp Vĩnh Bác đừng nói gì”.

Họ đều hiểu anh đang chỉ điều gì, cô đẩy tay anh ra một cách khó chịu, cầm
chiếc khuyên tai không định đeo. Khuyên ngọc mảnh dài trên tai khẽ đung đưa
theo nhịp xe, khuấy đảo tâm tư cô. Cô không hiểu, anh tái hôn rồi, để bạn bè
xung quanh đều biết nhưng lại giấu gia đình. Vậy còn Cầu Nhân? Cầu Nhân là gì?
Cô là gì?

Họ trước nay vẫn không quen cãi nhau ở ngoài, cho dù cãi nhau rất khủng khiếp,
trước mặt người ngoài vẫn duy trì hình ảnh tối thiểu nhất. Xe tới gần “chỗ
cũ”, cô thử tháo khuyên tai xuống nhưng bị anh chặn lại.

Xuống xe, cô quay người đi về hướng ngược lại, chưa được hai bước, bị anh đuổi
theo bóp chặt tay.

Cô nhíu mày im lặng.

Anh hỏi: “Em muốn đi đâu?”.

“Về nhà!”. Cô thử thoát ra nhưng không thành công, ngược lại còn bị anh kéo đi
về phía trước.

“Lát nữa anh đưa em về!”. Anh nói xong không để cô tranh cãi mà kéo cô thẳng
vào “chỗ cũ”.

Cô vừa tới cửa quán liền giật tay anh ra, cố gắng một lần cuối cùng, “Em không
đi! Để Cầu Nhân đi!”.

Anh khép mắt lại, nắm chặt tay cô, chặt tới mức trên mặt cô hiện ra vẻ đau
đớn. Cô vẫn kiên trì một cách cố chấp: “Em không đi! Để Cầu Nhân đi!”.

Hít thật sâu, gương mặt nghiêng cứng đờ của anh nhìn không ra chút vui vẻ khi
anh em gặp mặt, nhưng nghĩ một lát, thái độ dịu lại, thương lượng với cô: “Đây
là lần cuối cùng!”.

Thi Vĩnh Đạo hiếm khi nói với cô bằng giọng điệu này, sự hoài nghi của Phổ Hoa
chưa bị phá bỏ, cô không nói gì đành để anh kéo vào trong. Khi bước vào khu
dành cho khách, anh cầm khuyên tai đeo lên cho cô, khi buông tay, anh nâng mặt
cô quan sát hồi lâu, sau đó ôm cô sát vào một bên cơ thể mình theo thói quen.

Đây là động tác anh thích làm trước mặt người khác, khi còn là học sinh đã
dính bên cạnh cô, cũng khoe khoang quan hệ giữa bọn họ, cơ thể tiếp xúc khiến
cô không quen, nhưng cô cúi đầu im lặng chấp nhận.

Chẳng phải đây lần cuối cùng ư? Lần cuối cùng rồi!

Vĩnh Bác sải dài bước chân lên đón, đấm mạnh lên vai Vĩnh Đạo, đối với Phổ
Hoa, anh vĩnh viễn không biết nên gần gũi thế nào với cô, cuối cùng chỉ vỗ vỗ
vai.

“Sao giờ mới tới? Điện thoại cũng không nghe!”. Vĩnh Bác kéo họ vào chỗ ngồi,
vội vã lấy đồ trong ba lô ra đưa cho Phổ Hoa, “Trong này toàn bộ là thứ em
cần, không chỉ có bờ biển, ảnh mấy năm nay chụp đều ở trong này, cứ từ từ mà
xem”.

“Cảm ơn anh”. Phổ Hoa nhận đĩa cứng, eo nhói đau, Vĩnh Đạo cúi đầu rót rượu
đặt trước mặt cô một chén.

“Cạn chén trước đã! Chúc mừng trở về!”. Vĩnh Bác và Vĩnh Đạo cụng chén, dặn dò
Phổ Hoa, “Tùy em nhé”.

Cô nhận ra nụ cười hơi cứng nhắc của Vĩnh Đạo, nâng chén ngập ngừng cạn hết
chỗ rượu.

Vĩnh Bác hưng phấn nói về những chuyện đã trải qua ở các nơi. Vĩnh Đạo không
nói nhiều, phần lớn thời gian chỉ lặng lẽ uống rượu, trước đây quá hai chén
anh sẽ cản cô uống tiếp, bây giờ lại không như thế, rót rượu hết lần này đến
lần khác cho cô, dường như cố ý chuốc cô say. Phổ Hoa lặng lẽ ăn, suy nghĩ
dụng ý của Vĩnh Đạo, rốt cuộc anh không còn là người cùng cô dựa dẫm vào nhau
nữa, chẳng qua chỉ là chồng người khác, đưa cô đến diễn một vở kịch, muốn cô
phối hợp.

Suy nghĩ như vậy khiến cô rất buồn, lại có niềm vui được trùng phùng, cô càng
lúc càng không hiểu anh. Cô cần hết sức kìm chế sự kích động nói ra sự thật
với Vĩnh Bác, để bản thân tiếp tục bình thản ung dung, phối hợp trò chuyện,
vắt óc nghĩ ra càng nhiều câu hỏi để tiếp tục nói chuyện.

Cô hỏi càng nhiều, Vĩnh Đạo rót rượu gắp thức ăn cũng càng tới tấp, ba bốn
chén đã là giới hạn của cô, nhưng anh lại tận tay rót đầy chén ghé sát lên
miệng để cô uống.

Vĩnh Bác không chịu được nữa bèn ngăn lại: “Vĩnh Đạo! Đừng để Phổ Hoa uống
nữa!”.

Anh đẩy tay Vĩnh Bác ra, không hề có ý thỏa hiệp. Rượu tràn ra cả mép chén
dính lên môi cô, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhận lấy chén rượu ngửa cổ
uống, do uống hơi vội nên suýt sặc.

Vĩnh Bác không nhịn được, giành lấy chén. “Đừng uống nữa!”.

Phổ Hoa lắc đầu, vuốt ngực lại cầm chén rượu. Cô muốn uống, tốt nhất uống tới
mức không say không về, dù sao cũng là lần cuối cùng. Say là tốt nhất, chẳng
còn phiền não điều gì, sẽ không mất ngủ, cũng không đến nỗi nhớ tới chuyện anh
và Cầu Nhân.

Vĩnh Đạo dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, tìm rất nhiều lý do chúc rượu,
vì bố mẹ, vì sức khỏe, vì công việc thuận lợi, vì lý tưởng, vì đoàn tụ, cuối
cùng đột nhiên anh nói một câu: “Chúc ba mươi tuổi thành gia lập nghiệp lên
chức bố!”.

Nghe tới câu nói không đầu không cuối như vậy, trong lòng Phổ Hoa trở nên chán
nản, cốc rượu gần như đánh đổ ra bàn. Cô nhìn về phía Vĩnh Đạo một cách khó
tin, đáy mắt anh đỏ sọc, rõ ràng cũng uống nhiều, cụng chén với Vĩnh Bác xong
lại quay sang ghé sát người cô, cố ý chạm nhẹ vào chén cô. Trên mặt anh hiện
rõ nụ cười pha trò, giống như đó không chỉ là một câu nói đùa.

Phổ Hoa nhất thời lòng dạ rối bời, dạ dày trống rỗng căng đầy câu nói đó. Cô
nắm đũa gắp thức ăn, gắp cái gì ăn cái đó. Họ nói chuyện gì cô cũng không
nghe, chỉ còn lại ý nghĩ ăn trong đầu. Cô gọi nhân viên phục vụ, kêu món mỳ bò
nổi tiếng của “chỗ cũ”, một bát to đầy cô cũng ăn hết, còn bưng bát lên uống
sạch nước canh.

Dùng đồ ăn đè nén sự khó chịu trong lòng là cách cô thường làm, khi đặt đũa
xuống, cô lau sạch khóe miệng, chếnh choáng đứng lên, lại còn có thể cười với
Vĩnh Bác.


Giường Đơn Hay Giường Đôi - Chương #23