Phổ Hoa Của Hiện Thực - Hai Mươi Bảy Tuổi 5


Gửi bản thảo cho Vĩnh Bác, bị anh hỏi chuyện giữa cô và Vĩnh Đạo rốt cuộc là
thế nào, Phổ Hoa đánh trống lảng sang chuyện khác. Họ thi thoảng gặp nhau trên
MSN, cũng từng Chat trên skype, nhưng Phổ Hoa hiếm khi nhắc tới chuyện giữa cô
và Vĩnh Đạo. Đương nhiên, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tối đó họ rất bất
thường, Vĩnh Bác là người nhà nên càng thấy rõ, nhưng liên quan đến việc gia
đình của em trai, anh không tiện hỏi quá nhiều.

Sinh nhật mẹ chồng, Phổ Hoa đương nhiên mượn cớ không tham gia. Mấy ngày đó,
cô luân phiên ở nhà mấy người bạn, chỉ chọn một món quà nhờ Quyên Quyên gửi
đến. Theo ý Quyên Quyên, đến quà cũng không cần tặng, nhưng để tránh cục diện
mất mặt và khó xử, Phổ Hoa thà tặng quà cho khỏi phiền còn hơn.

Trước khi Vĩnh Bác đi có tới phòng biên tập tìm Phổ Hoa, đáng tiếc không gặp,
Phổ Hoa chỉ nhận được vài cuốn tạp chí anh tặng gửi chỗ Lưu Yến. Khi liên lạc
được thì anh đã bay tới xa vài nghìn dặm bắt đầu dự án mới rồi.

Hai người Chat bằng vvebcam, tiếng ồn ào huyên náo bên Vĩnh Bác giống như ở
chợ quê.

“Em bận gì thế?”. Anh không ngừng gõ bàn phím, trong cửa sổ vvebcam chỉ có thể
nhìn thấy nửa gương mặt hơi cúi xuống, trong tư thế đó, Vĩnh Bác và Vĩnh Đạo
có rất nhiều điểm giống nhau, đặc biệt là gương mặt khi nhìn nghiêng.

“Dạ... mấy hôm nay sửa bản thảo, gặp tác giả. Cảm ơn anh về tạp chí nhé, rất
hay ạ”. Phổ Hoa đang đợi nhận file mới, tập danh sách xem mặt Quyên Quyên mới
chỉnh sửa lại đặt bên cạnh, cô ấy dùng bút nhớ đánh dấu bảy tám người đàn ông,
đều viết ra số điện thoại và phương thức liên lạc, có thể thấy cô không vội
nhưng Quyên Quyên đã vội lắm rồi.

“Em và Vĩnh Đạo... có lúc em cũng nhường nó một chút, gần đây nó lại không
được thuận lợi lắm!”.

Vĩnh Bác vô duyên vô cớ lại quay về chủ đề vừa nói, Phổ Hoa vừa như có ý vừa
như vô tình lắng nghe anh nói, “Sinh nhật hôm đó em bị ốm, nó không tránh được
lại bị mắng. Em cũng biết mẹ mà, hai thằng con, bà không quản được anh nên chỉ
có thể quản Vĩnh Đạo. Có lúc nói hơi nhiều, đến bố cũng không chịu nổi bà, đã
mấy năm rồi, nhiều việc em cũng nên gánh vác cùng nó... không phải anh nói chứ
tên tiểu tử Vĩnh Đạo ấy thỉnh thoảng hơi khinh suất, em đừng tính toán với
nó!”.

“Em biết rồi...”. Phổ Hoa vẫn nghĩ tới chuyện vừa nãy bèn hỏi, “Anh ấy đã nói
gì với anh...”.

“À, vẫn mấy chuyện đó thôi, ai làm việc chẳng có lúc sơ suất, anh chụp một
nghìn tấm cũng chưa chắc có ai dùng tấm nào, công việc mà, đừng quá quan trọng
hóa vấn đề. Tiền là chuyện nhỏ, còn có thể kiếm, người không sao mới tốt”.

“Tiền gì?”. Phổ Hoa nghe không hiểu lắm, lại không tiện hỏi sâu.

“Anh phải đi rồi, cái chốn tồi tàn này, khách sạn đến điều hòa cũng không có,
dịch xong lần sau anh mời cơm!”. Vĩnh Bác ngẩng đầu nhìn vào cửa sổ vvebcam
vẫy vẫy tay, vội vàng thu dọn đồ đạc. Khi anh cười không giống Vĩnh Đạo chút
nào, vầng trán đen thui lờ mờ có nếp nhăn, Vĩnh Đạo trái lại rất trẻ. Lưu Yến
từng nói, dáng vẻ đàng hoàng, học vấn tốt, công việc tốt, gia thế tốt, điều
kiện tương đối lại thương cô, Thi Vĩnh Đạo quả thật không có gì để soi mói, gả
cho cậu ta là vận may kiếp trước Phổ Hoa tu được.

Nhưng chỉ có một mình sống qua từng ngày, nỗi cay đắng trong đó chỉ Phổ Hoa
mới biết.

Nhận văn bản xong, Vĩnh Bác cũng thoát khỏi nick. Phổ Hoa tiếp tục ngồi ngơ
ngẩn trước máy tính, không ngừng liếc mắt tới tập danh sách của Quyên Quyên.
Tối đó sau khi Vĩnh Đạo đi, cô ngồi trong phòng tắm nghĩ rất lâu, cảm giác
chếnh choáng trái lại khiến cô bình tĩnh hơn ngày thường, không dồn bản thân
vào góc chết.

Không thể không thừa nhận vẫn nhớ anh, có thể nhớ tới mức mất ngủ, trong mơ
toàn là anh. Hai năm qua không từ chối cũng chính vì luôn chờ đợi có thể quay
đầu lại, nhưng phát hiện con đường quay đầu đã bị chắn, cô cũng chỉ có thể
tiến lên phía trước, cho dù có đụng đầu lung tung hay không.

Cô muốn biết anh gặp phải chuyện gì, có tranh chấp tiền bạc gì, đã giải quyết
được chưa, nhưng lại tự biết đó đã không còn là việc mình nên quan tâm nữa.
Anh đã nói đến lần cuối cùng, làm vợ chồng ly hôn hai năm cũng nên kết thúc
rồi.

Có lẽ phải can đảm bước tiếp thôi, cho dù gặp phải chuyện gì, cuộc sống vẫn
phải tiếp tục.

Lần thứ hai đi xem mặt, Phổ Hoa trang điểm sơ qua một chút, không thể coi là
xinh đẹp nhưng cũng không chán nản lạnh nhạt như lần đầu, song vẫn không thành
công.

Xem mặt đau khổ hơn Phổ Hoa tưởng tượng nhiều, đồng thời cũng khiến cô thấy
khó xử.

Xem mặt người đã ly hôn tẻ nhạt vô vị hơn so với nam nữ lớn tuổi chưa kết hôn,
điểm tốt duy nhất là rất đơn giản ngắn gọn, có những người đến cơm cũng không
cần ăn, hẹn địa điểm gặp mặt nói chuyện vài câu, hợp thì tiếp tục, không hợp
thì khỏi bàn.

Phổ Hoa ép buộc bản thân thích nghi với cách thức như vậy, chấp nhận ánh mắt
xem xét của những người đàn ông xa lạ đó.

Người thứ hai từng kết hôn và có một đửa con, ly hôn chưa tới ba tháng. Vị thứ
ba hình thức khá, chu đáo trong tiếp đãi, nhưng nói không đầy mười câu liền
mượn cớ đưa giấy ăn cho cô để nâng chiếc vòng bện trên cổ tay cô lên, men theo
cổ tay sờ lên phía trên, nói: “Cô rất trắng!”.

Phổ Hoa chưa từng chịu sự mạo phạm khiếp đảm này, chạy vào phòng vệ sinh rửa
cổ tay tới mức gần như tróc da, trở về nhà đến sợi dây cũng tháo xuống ngâm
trong nước giải độc.

Quyên Quyên không đồng ý với phản ứng của cô, lấy ra một đống lý luận thuyết
phục, dạy dỗ. Tới vị thứ tư, tình hình không chuyển biến tốt đẹp, trước sau
chỉ nói một câu rồi cụt hứng chia tay.

Sau khi gặp bốn người, cô quyết định không gặp thêm bất cứ người nào nữa, sợi
dây duyên phận trên cổ tay cũng đổi sang nút thắt chết, không thể tháo. Khi mẹ
đeo cho cô, từng dặn dò sợi dây màu đỏ nắm một nửa khác của cô, đừng làm đứt
cũng đừng tháo, là đồ từng được lễ Phật rất linh nghiệm, có thể bảo vệ cô giữ
được cái thai. Những điều này đều là lời ngốc nghếch, cũng chỉ có bố mẹ hoàn
toàn không hiểu tình hình mới nói ra. Phổ Hoa lần nào cũng chỉ cười, con cái,
cô thậm chí từng nghĩ tới chuyện đặt tên, tên con trai, tên con gái, rồi rớt
vài giọt nước mắt sau những cái tên, ép trong sổ nhật ký chưa từng mở lại.

Đường Đường, Mạch Mạch đều chưa kết hôn, Tiểu Quỷ và Thái Hồng cũng chỉ trong
giai đoạn yêu đương, ngay cả Quyên Quyên thực ra cũng chưa từng nếm qua dư vị
của hôn nhân. Vì vậy không ai có thể hiểu được cảm nhận và nỗi đau của cô. Hôn
nhân không phải điều binh đánh trận trên giấy mà là trận chiến súng thật đạn
thật.

Cuối tuần mọi người tụ tập ở nhà Tiểu Quỷ ăn lẩu, Quyên Quyên lại nhắc chuyện
cũ, không chỉ khuyên Phổ Hoa tiếp tục xem mặt còn thề sẽ ép cô nói ra sự thật
với bố mẹ. Nếu như trước kia, Phổ Hoa chắc chắn sẽ như con rùa rụt đầu trốn
trong vỏ mà bàng quan, nhưng sau vài lần xem mặt, cô bắt đầu suy nghĩ một cách
nghiêm túc về việc nói cho bố, và nên nhắc đến chuyện đó như thế nào.

“Mình nên nói thế nào?”, vẫn chưa bắt đầu cô đã buông đũa trưng cầu ý kiến mấy
người đang bận chết đi được này.

“Nói thẳng nói thật! Bố, con ly hôn rồi, tên khốn Thi Vĩnh Đạo ấy đã tái
hôn!”. Quyên Quyên lòng đầy căm phẫn nói, “Nói như vậy! Phải nói như vậy!”.

“Không được, trực tiếp như thế bố mình không chịu nổi, hơn nữa quá đột ngột,
cũng phải có bước đệm, để ông có sự chuẩn bị về mặt tâm lý”. Phổ Hoa từ chối ý
kiến của Quyên Quyên.

“Cậu nói muốn ly hôn? Đã ly hôn? Hay nói cho ông biết đã ly hôn hai năm rồi?”.
Mạch Mạch hỏi.

“Hay nói với bố cậu, anh ta ngoại tình, cậu muốn ly hôn?”. Tiểu Quỷ nói.

“Như vậy không ổn lắm”. Phổ Hoa lắc đầu.

“Còn phía mẹ cậu? Nếu không thì nói cho bà biết trước?”. Thái Hồng đưa ra vài
ý kiến, Phổ Hoa suy nghĩ cảm thấy vẫn không ổn thỏa.

“Hay là... kêu Quyên Quyên đi cùng cậu để nói, quả thật không được thì để cậu
ấy nói!”. Mạch Mạch đề nghị.

“Được, mình đi! Mình nói! Cái gì mình cũng nói!”. Quyên Quyên vung đũa cướp
lời, vội vàng ngồi cạnh Phổ Hoa, “Lát nữa cậu ăn nhiều một chút, bất quá thì
mình nói hộ cậu, dù sao cũng không phải lỗi của cậu, có gì ghê gớm đâu, đã tới
nước này thì sá gì nữa! Thi Vĩnh Đạo có thể làm gì mình! Mình nói hết chuyện
của anh ta! Tốt nhất kể hết cho bố cậu, bao gồm cả đứa trẻ... đó!”.

Phổ Hoa cụp mi mắt xuống, cắn môi, kịp thời chặn lại những lời Quyên Quyên
chưa kịp nói ra. Chuyện đứa bé luôn là điều cấm kỵ của cô, trừ phi vạn bất đắc
dĩ cô tuyệt đối không nhắc tới, ngay cả cãi nhau với Vĩnh Đạo đến mức kịch
liệt cũng hiếm khi nhắc đến. Đó là nút chết giữa họ, nhớ tới ai cũng đều không
dễ chịu.

“Ăn trước đi, nguội bây giờ!”. Thái Hồng giải hòa.

“Ừ, ăn đi ăn đi, đừng ép cậu ấy, thuyền tới đầu cầu ắt đi thẳng, đúng không!”.
Mạch Mạch nháy mắt ra hiệu với Quyên Quyên.

Quyên Quyên gật đầu, sán vào Phổ Hoa, giúp cô gắp rau, chuyển đề tài sang
chuyện mờ ám ở văn phòng mình.

Trong mấy người bạn, Quyên Quyên là người rất nghĩa khí, có lẽ lời nói không
lọt tai nhưng trong lòng Phổ Hoa lại rất coi trọng cô ấy. Cô phấn chấn lại vừa
ăn lẩu vừa nói chuyện với mọi người, cố gắng duy trì tâm trạng vui vẻ, cho dù
không vui, ít nhất cũng không đau lòng. Cơm xong, mấy người họ tới quán
karaoke trong khu nhà Tiểu Quỷ, đều những bài hát cũ, hát rất thoải mái. Phổ
Hoa chỉ nghe, càng những bài tình ca cũ càng thích thú.

Những ngày tháng độc thân chẳng phải là bát nước đắng, chỉ cần bản thân có thể
giữ thăng bằng. Trên đường về nhà, cô bảo Quyên Quyên cùng mình tản bộ rồi mới
gọi xe. Đi khỏi một đoạn đường, bên cạnh không có ai, Phổ Hoa mới phá vỡ sự im
lặng nói cho Quyên Quyên biết quyết định của mình.

“Để tự mình nói, cho mình chút thời gian, mình muốn suy nghĩ lại xem làm thế
nào để bố có thể chấp nhận”.

“Ừ, cậu lựa thời cơ, mình cảm thấy đừng kéo dài thêm nữa, tối lần trước gặp
anh trai anh ta... các cậu không sao chứ?”. Quyên Quyên kéo Phổ Hoa, cô còn im
lặng hơn cả lúc ăn rất nhiều.

“Vẫn ổn, anh ấy nói... là lần cuối cùng, còn nói... anh ấy muốn thành gia lập
nghiệp... làm bố...”. Phổ Hoa bất giác thấp giọng, nói xong nhìn lên vầng
trăng bị che phủ sau áng mây mỏng.

“Mẹ kiếp, có lúc mình thực sự muốn...”. Quyên Quyên nắm chặt tay, bị Phổ Hoa
ép xuống.

Cô chỉ vầng trăng đang chiếu ra ánh sáng mờ nhạt, hỏi Quyên Quyên, “Ngày mai
có gió không nhỉ?”.

Quyên Quyên chăm chú nhìn bầu trời đêm, nhẫn nhịn một chút, lại kéo tay Phổ
Hoa.

“Phổ Hoa...”.

“Hả?”.

“Cậu thực sự có thể... quên được anh ta ư?”.

Phổ Hoa suy nghĩ vài giây, lắc đầu một cách thận trọng.

“Không quên được”.

“Vì sao?”.

“Vì...”. Cô lại chăm chú ngắm quầng sáng lờ mờ xung quanh vầng trăng, giống
như nhìn về quá khứ, “Quyên Quyên...”.

“Hả?”.

“Thực ra...”.

“Mình từng gặp An Vĩnh...”.

“Hai lần”.


Giường Đơn Hay Giường Đôi - Chương #24