Phổ Hoa Của Hiện Thực - Hai Mươi Bảy Tuổi 3


Không cần nói cũng biết, lần đầu tiên xem mặt của Phổ Hoa không hề thành công.

Đối phương là công chức tầm tuổi trung niên, đến muộn hơn cô một chút. Anh ta
gọi vào di động của Phổ Hoa, cô còn chưa kịp nghe máy đã cúp rồi. Từ cửa quán
trà, một người đàn ông cầm túi công văn chầm chậm bước tới, bộ đồ gọn gàng,
kiểu tóc, mắt kính chuẩn mực, tướng mạo rất dễ quên, trước khi vào chỗ ngồi
còn quan sát cô từ trên xuống dưới mấy lượt. Phổ Hoa ăn mặc rất bình thường,
lại búi tóc, không trang điểm, giống một phụ nữ mới góa chồng, tạo cho đối
phương ấn tượng ban đầu cũng không tốt lắm.

Ngồi vào chỗ liền hỏi đáp một cách cứng nhắc, hai bên trao đổi tên tuổi, công
việc và gia đình của bản thân. Người này do Phổ Hoa chọn bừa trên mấy tờ giấy
đó, không động não, vì cũng là người ly hôn sẽ khiến cô không quá tự ti.

Phổ Hoa trước nay luôn thận trọng khi gặp mặt người lạ, người đàn ông hỏi các
vấn đề cá nhân, hầu

như cô trả lời rất kiệm lời, thời gian không nhiều, đối phương đã thể hiện rõ
sự mất hứng, cũng chỉ gọi trà, thời gian còn lại hai người ngồi đối diện lặng
lẽ uống hết bình trà hoa cúc, lật lật tờ tạp chí bên cạnh, cuối cùng chia nhau
thanh toán.

Xem mặt chẳng qua là việc mặc cả cực kỳ đơn giản, người mua người bán đều lựa
chọn, một đập kết hợp, một đập cắt đứt, đều rất dễ dàng. Trong quán trà ngoài
đối tác bàn chuyện làm ăn, còn có vài đôi nam nữ không khác tình trạng của Phổ
Hoa là bao nhiêu, những người yêu nhau ít khi hẹn hò cuối tuần ở nơi yên tĩnh
vô vị như thế này. Sau khi anh công chức rời đi, Phổ Hoa vẫn ngồi đó, gọi đồ
ăn chay, vừa nhìn cảnh đường phố vừa chậm rãi ăn. Ngoài cửa sổ, một người đàn
ông trung niên to béo, hói tận đỉnh đầu mang theo một cô gái trẻ dừng xe vào
ăn, cũng có một cặp vợ chồng tóc mai đã điểm bạc nắm tay đi dạo nói chuyện
trong cảnh chiều hôm. Rất nhanh, Phổ Hoa liền hoàn toàn quên mất gương mặt của
anh công chức đó.

Thanh toán xong, một mình cô rời khỏi quán trà, không tìm được chỗ đi, tìm tất
cả tên liên lạc trong di động, gọi cho Thái Hồng, cô ấy đang có hẹn, lại gọi
cho Tiểu Quỷ, cô ấy tắt máy rồi. Nhìn con đường nhộn nhịp đông đúc, cô gửi tin
nhắn cho Quyên Quyên. Rất nhanh có điện thoại gọi tới. Ngữ khí đầu bên kia
điện thoại của Quyên Quyên rất tiếc nuối.

“Đi tong rồi hả?”.

“Ừ...”. Phổ Hoa men theo con đường đi về phía trước, không mục đích, chìm
nghỉm trong dòng người cuối tuần, “Sao cậu biết?”.

“Mình đương nhiên biết! Sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi! Muốn mình qua không?”.

“Không cần, cậu làm việc của cậu đi, mình đi dạo một chút”.

“Vậy được, ngày mai sẽ đưa cách liên lạc người tiếp theo cho cậu”.

“ừ...”. Phổ Hoa cười gượng cúp máy, dừng trên làn đường dành cho người đi bộ
chờ tín hiệu đèn qua đường chuyển sang màu xanh, vô thức đếm những chiếc xe
trên đường.

Từ giữa hè tới đầu thu, cũng chỉ trong thời gian vài tuần ngắn ngủi, các mùa
luân phiên nhau năm này qua năm khác, năm nay cô cảm thấy cái lạnh đến vô cùng
sớm và nhanh, thanh niên mặc áo cộc tay vẫn đầy ra đấy còn cô đã mặc thêm áo
khoác mỏng, gió vẫn dễ dàng luồn qua cổ, khiến toàn thân cô lạnh lẽo.

Vài giây ngắn ngủi đợi qua đường, bóng dáng mờ nhạt của anh công chức xẹt qua
đầu cô, giống như một người đi đường bình thường, không chút cảm giác, cô rất
khó tưởng tượng hình ảnh mình sẽ sống cùng một người như vậy tới cuối đời. Nếu
cùng một người xa lạ từ từ sống qua ngày, tất nhiên cũng có thể sống ổn thỏa
yên bình, nhưng cũng sẽ cảm thấy xót xa, đau đớn, như thể sống lãng phí một
đời.

Trong vườn hoa trung tâm con phố đều là những người già đang khiêu vũ, ca hát,
và những cặp vợ chồng trung tuổi dẫn con cái ra chơi. Đi qua cửa hàng bánh ga
tô, qua lớp kính cô thấy thự bánh đang làm đào mừng thọ, Phổ Hoa dừng lại bên
cửa sổ nhìn vào lại nghĩ tới bố. Chuyện xem mặt, bố tất nhiên không biết, cô
cũng không dám để bố biết, chỉ mượn cớ công việc bận, nói Vĩnh Đạo đi công
tác. Nhưng suy cho cùng không thể nói dối mãi được, sẽ có một ngày lời nói dối
bị phát hiện, cả thế giới sẽ biết chân tướng sự việc, ngày đó rốt cuộc là khi
nào, Phổ Hoa cũng đã hỏi bản thân rất nhiều lần. Quyên Quyên từng nói nên kể
cho bố cô, vài lần gọi điện về cô lại không thể lên tiếng.

Vừa bị hỏi lý do ly hôn, cô buột miệng gọi Vĩnh Đạo là “chồng tôi”, khi ấy đối
phương sa sầm nét mặt không nói chuyện nữa, nhanh chóng thanh toán rời đi.

“Chồng tôi”? Cách gọi buồn cười biết bao, nhớ lại Phổ Hoa cũng cảm thấy rất kỳ
lạ. Khi họ còn bên nhau, cô chưa bao giờ giới thiệu anh theo kiểu: “Đây là
người yêu mình”, “Anh ấy là chồng tôi”, nhưng anh lại nhiệt tình tuyên bố:
“Đây là người yêu tôi”, “Cô ấy là bà xã tôi”, những cách gọi thông thường ấy
bây giờ lại thuộc về người khác, cô mới ý thức được ngày tháng có thể buột
miệng nói ra đó quý giá biết bao.

Phổ Hoa đi mệt liền ngồi lên băng ghế ở bến xe bus gọi cho bố, muốn nghe giọng
ông.

“Bố chơi cờ xong rồi à? Buổi tối bố ăn gì?”.

“Bố ăn tạm rồi. Cuối tuần có về cùng Vĩnh Đạo không? Ngày mai bố đi chợ sáng
mua thức ăn”.

“Tuần này... bọn con hơi bận...”.

“ờ, không sao, bố tiện thì hỏi thôi... bọn con bận... cô con mang biếu hoa quả
và đặc sản, rảnh thì đến lấy một ít về mà ăn, nhân tiện mang sang cho bố mẹ
Vĩnh Đạo!”.

“Vâng, con sẽ bảo với anh ấy”.

Sau đó bố dặn dò rất nhiều điều như mọi khi, cô đều đồng ý như thật, ghi nhớ
trong lòng.

Ngày về nhà lấy hoa quả, ra khỏi cửa bố còn dặn dò Phổ Hoa thường xuyên sang
thăm nhà chồng.

Buổi chiều cuối tuần không có việc gì làm, Phổ Hoa ôm túi hoa quả, cuối cùng
tìm được Đường Đường, Mạch Mạch, kèm thêm Quyên Quyên cùng tới nhà thưởng thức
món mứt hoa quả cô làm.

Nồi đun nóng, đường đảo một chút liền chuyển màu đỏ, táo, chuối xếp thành quả
núi nhỏ đặt trên thớt, ba người bạn ở ngoài đang bàn luận về bài viết chuyên
mục đặc biệt của Lâm Quả Quả, Phổ Hoa nghe một cách phân tâm.

“Mình cảm thấy dưới ba mươi thì mình không thể chấp nhận”. Mạch Mạch nói.

“Cái gì gọi là ba mươi? Ba mươi của cậu có thể bằng tám mươi của người khác.
Tiêu chuẩn mỗi người khác nhau!”. Quyên Quyên vẫn luôn thích tranh luận.

“Vậy thì một trăm điểm là rất yêu, không điểm là hoàn toàn không có tình cảm
nhỉ!”. Đường Đường

nói.

“Không nhất định như vậy, mình cảm thấy không có tình cảm đạt mức điểm một
trăm, nhưng lại có điểm âm, một bên không chi trả mà chỉ lĩnh nhận, bên kia
không ngừng chi, cuối cùng bội chi một cách nghiêm trọng...”. Quyên Quyên lại
nói.

“Cậu là ngân hàng đấy à...”. Phổ Hoa nghe xong cũng bật cười.

Đó quả thật là bài viết khiến người ta phải suy nghĩ, làm bài mở đầu của
chuyên mục rất thích hợp, chỉ sau một lần duy nhất xem qua, tổng biên tập liền
thông qua ngay, Phổ Hoa đang dở tay dịch. Đắn đo từng chữ về quan điểm của Lâm
Quả Quả, cô muốn hiểu sâu hơn về quan niệm giá trị hạnh phúc đó, đáng tiếc Lâm
Quả Quả đã biến mất khỏi tòa soạn, chỉ có thể thử liên hệ với cô ấy qua mạng
internet. Chữ ký trên QQj£) của Lâm Quả Quả là “Mức thấp nhất của hạnh phúc”,
một thời gian dài đều trong trạng thái không Online, có lúc đợi cả ngày mà
icon của cô ấy cũng không sáng.

Phổ Hoa để trống phần khái niệm, muốn tiếp tục xử lý phần tiếp theo, nhưng vì
phần thiếu đó nên rất khó để tiến hành tiếp.

Đối với tác giả tự do, biến mất cũng là chuyện bình thường, giống như Vĩnh Bác
phiêu bạt khắp nơi có thể đột nhiên biến mất cũng có thể đột nhiên xuất hiện.

Mứt hoa quả vẫn chưa làm xong, di động của Phổ Hoa rung ù ù trên bàn, ba người
phụ nữ đang nhàn rỗi buôn chuyện dừng lại, Đường Đường cầm di động vào bếp cho
Phổ Hoa. Trong điện thoại truyền đến giọng của Vĩnh Bác, nghe kỹ, hình như còn
có tiếng va đập của tàu hỏa khi đi qua gờ nối của đường sắt.

“Hai đửa đang làm gì đấy?”. Anh nói to.

Phổ Hoa vặn nhỏ lửa, đẩy Đường Đường ra ngoài rồi đóng cửa bếp lại, “Em
đang... làm món mứt hoa quả...”.

“Vĩnh Đạo đâu? Bảo nó nghe máy, di động của nó sao tắt vậy!”.

“Anh ấy... có chút chuyện... anh đang ở đâu?”. Phổ Hoa hạ thấp giọng.

“Trên tàu, buổi tối đến nơi, muốn kêu hai đứa ra ngoài ăn cơm”.

“Anh ấy không ở nhà... ra ngoài rồi...”.

“Thế ư... vậy thôi đi... để lần sau đi, nói với Vĩnh Đạo gọi điện cho anh, anh
cúp máy trước đây!”.

“Vâng...”.

Đặt điện thoại xuống, đường đã hơi cô lại, thấm vào hoa quả, ba người bọn
Quyên Quyên đều nói không sánh, ngược lại rất sít răng, Phổ Hoa cùng bọn họ
chơi bài Tarot nhưng tâm trí cô để đâu đâu, rồi chơi cờ tỷ phú, vốn đã nói
cùng nhau ăn cơm tối, cuối cùng cô lại thay đổi ý kiến.

Khi tiễn mọi người ra về, Quyên Quyên lại quay lại, “Sao vậy? Vừa nãy là điện
thoại của ai?”.

“Vĩnh Bác... Anh ấy trở về rồi...”. Phổ Hoa xoa ngón tay trống, không có nhẫn
để xoay.

“Vì vậy?”.

“Tuần sau... sinh nhật mẹ Vĩnh Đạo”. Phổ Hoa thở dài, không biết nên làm thế
nào.

“Sinh nhật mẹ anh ta liên quan gì đến cậu! Bà ấy lại chẳng phải mẹ chồng cậu
nữa rồi! Để Thi Vĩnh Đạo đi cùng Cầu Nhân!”. Quyên Quyên lại trở nên gay gắt,
khiến Phổ Hoa bối rối không trả lời được, “Cậu đừng nói với mình cậu muốn đi!
Không được đi! Mặc kệ anh cả anh hai, sinh nhật mẹ hay bố anh ta, hết thảy cậu
đều đừng đi, tuần sau cùng mình đi tập yoga, làm đẹp, hoặc chúng ta đến chỗ
Hải Anh...”.

“Quyên...”. Phổ Hoa ngắt lời Quyên Quyên, “Mình nghĩ...”.

“Diệp Phổ Hoa! Nếu cậu dám đi, mình sẽ tuyệt giao với cậu! Những lời khuyên đó
đều vô ích với cậu đúng không? Cậu ngốc à!”. Quyên Quyên tức giận giậm chân,
kéo Phổ Hoa lên tầng.

“Mình không phải ý đó... Mình chỉ...”. Phổ Hoa muốn giải thích nhưng lại không
thể nói rõ ràng.

Trở về phòng, Quyên Quyên cầm di động của Phổ Hoa, tìm tới tên Vĩnh Đạo đẩy
tới trước mặt cô.

“Bây giờ gọi cho anh ta, nói với anh ta cậu không đi! Để anh ta sau này đừng
có dây dưa với cậu nữa!”.

“Mình...”. Phổ Hoa chắp tay sau lưng không nhận điện thoại, Quyên Quyên thực
sự muốn ấn phím gọi, cô bước lên giật lấy, nhưng vô tình chạm vào phím xanh,
điện thoại liền gọi đi.

Màn hình lóe lên hàng chữ tên của Vĩnh Đạo, Quyên Quyên giật mình, lỡ tay làm
rơi điện thoại xuống đất, Phổ Hoa định bấm vào phím tắt thì điện thoại đã kết
nối, họ dường như cùng lúc nghe thấy bên kia có tiếng “A lô” của phụ nữ, sau
đó im bặt, thay vào đó là một khoảng im lặng.

Sắc mặt Phổ Hoa trở nên trắng bệch, tay run rẩy, nhặt di động lên tự tay tháo
pin, rồi rút sim ra khỏi máy, Quyên Quyên im lặng nhìn cô hoàn thành mọi thử,
hai người đưa mắt nhìn nhau nhất thời cũng quên vừa nãy đang tranh giành cái
gì.

Buổi tối sau khi tắt đèn, Phổ Hoa không ngủ được, đứng trong phòng khách nắm
di động đến nóng cả lên, lòng dạ rối bời đi từ đầu này tới đầu kia của căn
phòng. Nhớ lại tiếng “A lô” lúc chiều tối, liên tục ám thị bản thân đó không
phải Cầu Nhân, có lẽ hoàn toàn không phải là phụ nữ.

Tới nửa đêm, điện thoại bàn đột nhiên vang lên hai tiếng trong bóng tối, tiếng
chuông xuyên thấu màn đêm tĩnh lặng, khiến Phổ Hoa sợ hãi đổ mồ hôi. Cô bước
tới chạm vào ống nghe, đợi tiếng ghi âm chuyển sang chế độ nhận tự động, nặng
nề hít hai hơi.

Trong điện thoại là sự im lặng hồi lâu, mơ hồ như có người đang thở ở đầu bên
kia. Sau sự im lặng, băng ghi âm vang lên giọng nói của khàn khàn của Vĩnh
Đạo.

“Anh trai anh về rồi, ngày mai anh ấy mời ăn cơm, anh tới đón em”.

Anh dừng lại một lát rồi nói: “Chỗ cũ, sáu giờ ba mươi”.


Giường Đơn Hay Giường Đôi - Chương #22