Bất Diệt


Người đăng: avatams

" cao thủ sao, không ngờ thế giới này, ngoài người thường ra lại có cả loại
người như vậy nữa

đây chẳng lẽ dị giới ta sống này có cả cái gọi là võ lâm nữa sao.

Hạ phẩm cao thủ có thể đơn giản toái bia liệt thạch, cả cái Lạc An Thành này
lại chỉ có bốn tên hạ phẩm cao thủ, mà tên Tình Ma kia cũng là cái gì hạ phẩm
cao thủ vậy.

Ài ,phải làm thế nào đây, tiểu Tuyết lại phù hợp đối tượng tên ác ma này hay
giết, ta không thể ngồi chờ đợi may mắn hắn không hại Tiểu Tuyết được.

Nhưng phải làm thế nào đây ? làm thế nào đây ???

"

Cả quãng đường tiếp theo, Nhiếp Tàng Phong không nhớ rõ mình là thế nào về
được nhà . Một Đường nặng nề tâm sự lo lắng, tay Khả Thiên Tuyết không rời tay
hắn lúc nào, nàng cũng hiểu tâm trạng của hắn nhưng chẳng biết nói gì nữa,
lòng nàng cũng hơi bàng hoàng.

- ca ca ! ca ca !

- hử

tiếng gọi nhỏ nhẹ của Khả Thiên Tuyết phát ra, đánh thức đang miên man Nhiếp
Tàng Phong . Hắn nở nụ cười gượng gạo nhìn nàng, Nhiếp Tàng Phong giơ tay xoa
xoa đầu Khả Thiên Tuyết

- Tiểu Tuyết, không cần phải lo lắng, tên Tình Ma kia chúng ta cũng không có
liên quan gì, không cần phải để ý việc này .Vậy đi, lần sau mỗi khi muội ra
ngoài ta sẽ đi cùng muội là được.

Khả Thiên Tuyết thấy Nhiếp Tàng Phong quan tâm ,nàng thật vui vẻ, át hẳn đi
bất an trong lòng, cũng không muốn ca ca vì việc này lo lắng, nàng cho hắn
một nụ cười xinh đẹp

- hi hi, không nói cái này nữa, ta đi nấu cơm cho ca ca ăn nhá

- đúng vậy, nào Tiểu Tuyết, chúng ta cùng đi nấu cơm nào ,ha ha

ha ha mấy tiếng ,Nhiếp Tàng Phong sắn tay áo theo Khả Thiên Tuyết hăm hở vào
phòng bếp . Bây giờ lo lắng cũng là vô ích, chỉ làm muội muội bận lòng, với
lại loáng thoáng Nhiếp Tàng Phong hắn cũng có cách rồi, nhưng còn phải chờ
nghiệm chứng nữa

" ài, dù sao ta đến đây cũng đã là thần kì rồi, mong rằng điều ta nghĩ là
thật, cũng thần kì như vậy "

Sau khi cơm nước xong xuôi, hôm nay Nhiếp Tàng Phong đặc biệt đi ngủ sớm. Khả
Thiên Tuyết thấy cả ngày nay ca ca nàng cũng mệt nên không coi là lạ, mà
chính bản thân nàng cũng mệt mỏi . Thế là ,dọn dẹp xong đâu đó ,Khả Thiên
Tuyết rón rén bước lên giường, nhìn gương mặt thân quen của Nhiếp Tàng Phong
đang ngủ mà mỉm cười chìm vào giấc mộng.

Nhiếp Tàng Phong thật sự vẫn chưa có ngủ, hắn vẫn chờ đợi Khả Thiên Tuyết ngủ
say ,khi cảm thấy bên người tiểu mỹ nhân hơi thở đều đều, bộ ngực phập phồng
có tiết tấu.

Vốn đang nhắm mắt, Nhiếp Tàng Phong bỗng chốc mở mắt ra, ánh mắt trong đêm
tối nhờ có ánh trăng nhìn rõ cảnh vật. Nhẹ nhàng bước xuống giường, động tác
chậm rãi yên lặng, không làm kinh động đang say giấc Khả Thiên Tuyết, Nhiếp
Tàng Phong rón rén đi một mạch ra khỏi phòng.

Cảm thấy đủ an toàn, Nhiếp Tàng Phong mang cái ghế giựa đã cũ kĩ, đặt ra giữa
sân.
" như vậy chắc ổn a, nay phải mở quyển sách kì lạ kia ,không biết sẽ xảy ra
chuyện gì, hay đó cũng chỉ là ta mơ thôi "

Mang tâm trạng phập phồng chờ mong, Nhiếp Tàng Phong nằm trên ghế chìm vào
giấc ngủ. Hắn cũng nghi vấn cả hành động mình đang làm . Nhưng thật hết cách
rồi, nếu tên Tình Ma kia tới thật, thì đây là cơ hội duy nhất của hắn.

Hạ phẩm cao thủ mạnh mẽ thế nào, Nhiếp Tàng Phong không biết, hắn cũng chỉ
nghe nói . Nhưng có một điều hắn hiểu, kẻ có thể liên tục thoát khỏi mấy trăm
quan binh, lại còn giết chết bao nhiêu người thì không phải một kẻ dân thường
như hắn có thể trống lại.

Đặt hi vọng vào tên giết người như nghóe kia không tìm tới tiểu Tuyết thì thật
là ngu xuẩn. Cả thế giới này, với hắn quan trọng nhất chỉ có nàng, hắn không
giám đánh cược, dù là một phần vạn rủi ro, Nhiếp Tàng Phong hắn cũng không
cược.
...

Chìm vào giấc mơ, Nhiếp Tàng Phong lại đưa thân vào mảnh không gian huyền ảo
kia, dù đã thấy qua một lần nhưng trái tim hắn vẫn thật rung động.

Cả cái tinh không vũ trụ rộng lớn như chỉ còn tồn tại hắn cùng quyển kì thư
kia . Nó vẫn yên lặng trôi nổi trong tinh không như chờ đợi cái gì vậy.

Lần này, Nhiếp Tàng Phong xuất hiện, tâm hồn hắn thật tĩnh lặng, cả tiếng nói
từ tiềm thức cũng như sự cự tuyệt xâu xa trong hắn cũng không có.

- là ngươi đang đợi ta sao

Bước lại gần, cách quyển sách kỳ bí kia tầm mấy bước, Nhiếp Tàng Phong cất
tiếng hỏi, nhưng rồi hắn lại tự cười cho sự vô tri của mình " đi nói với một
quyển sách thì có ý nghĩa gì chứ "

Đang Lắc đầu tự giễu, nhưng không chờ Nhiếp Tàng Phong lại gần, vốn yên tĩnh
trôi nổi kì thư lại bất ngờ chuyển động, nó chậm rãi phiêu tới trước mặt Nhiếp
Tàng Phong . Lúc này Nhiếp Tàng Phong mới nhìn kĩ được bộ dáng của nó, quyển
sách này không biết chất liệu gì làm thành mà là một màu đen, vô cùng đen ,
cái đen mà Nhiếp Tàng Phong nhìn vào cũng ngạc nhiên.

Quyển sách này bìa không tên, rất giày, nhưng từ đường nét ,Nhiếp Tàng Phong
chắc chắn nó chỉ có chín tờ, mỗi một tờ đều rất dày, xem giáng vẻ có vẻ cứng
cáp.

Không nén nổi hiếu kì, Nhiếp Tàng Phong giơ tay ra tiếp cuốn sách . Tay hắn
chạm vào quyển sách kỳ bí này, yên lặng một lúc, Nhiếp Tàng Phong chăm chú
quan sát xung quanh nhưng thấy cũng không có gì lạ phát sinh, lòng hắn mới an
tâm xuống.

Sách vào tay, cảm thấy rất nặng, Nhiếp Tàng Phong phải gượng hết sức mới cầm
vững nó . Lật mở từng trang nhưng mặc kệ Nhiếp Tàng Phong làm sao cố gắng hắn
cũng chỉ mở ra được hai tờ đầu tiên, mấy tờ sau dù có cố gắng thế nào cũng
dính chặt vào nhau ,không sao mở ra được.

Bó tay, Nhiếp Tàng Phong bắt đầu xem xét nội dung hai tờ hắn mở ra được.

Hai tờ chỉ ghi vỏn vẹn mỗi tờ mấy chữ màu tím óng ánh, có ánh sáng lưu chuyển.
Một tờ ghi " Ngự Thiên " ,tờ còn lại ghi " Bất diệt ".

Nhiếp Tàng Phong nhìn chằm chằm vào mấy chữ này mà chẳng có cái quái gì xuất
hiện nữa.

- má nó, chẳng lẽ bị lừa rồi, thật ngu mà, vì mấy chữ con con mà làm ta hết
sợ sệt lại mong đợi . Mấy chữ rách nát này có thể giải quyết được cái gì.

Nhiếp Tàng Phong vẻ mặt thất vọng thở dài cứ tưởng thế nào, không phải bảo
tàng thì cũng phải là cái bí kíp chứ, ai ngờ chỉ là xiêu xiêu vẹo vẹo mấy chữ
xấu xí.

- đen đủi thật

Nhiếp Tàng Phong vốn đang định gấp cuốn phế thư vứt đi, nghĩ đi nghĩ lại hắn
lại mở ra, mang một ý nghĩ may mắn giơ tay chạm vào mấy chữ này.

"ầm " một tiếng mấy chữ trên quyển sách sáng rực lên, tiếp theo là tiếng kêu
thảm thiết của Nhiếp Tàng Phong vang lên. Trong đầu hắn lúc này có một lượng
cực lớn tin tức ùa vào, đầu đau như búa bổ, hai mắt Nhiếp Tàng Phong cảm
thấy như muốn nồi cả ra ngoài, tai ù ù ,cả đầu hắn như muốn nổ tung lên.

Một lúc sau, Nhiếp Tàng Phong lồm cồm bò dậy, nhìn quyển sách kia mà thấy
lạnh cả sống lưng . Ban nãy ,Nhiếp Tàng Phong cảm giác tử vong là cách mình
gần tới vậy, bỏ ra nhiều thu hoạch cũng phong phú

- Bất diệt chi thân sao, người tu luyện tới tối cao sẽ có thể bất diệt bất
tử, thiên địa tử mà ta bất tử. Đây không phải là đùa đi ..

Nhiếp Tàng Phong xem trong đầu thêm tới tin tức mà lẩm nhẩm nói thầm, có chút
không tin, nhưng trong đầu từng chữ từng câu cách tu luyện " Bất diệt thuật "
lại đang đạp đổ nghi ngờ của hắn.

- nếu ,tiểu Tuyết cũng học được thuật này ,thì còn lo lắng rắm chó cái gì
Tình Ma nữa, đứng im cho hắn chém cũng không sao

Lòng rất kinh ngạc và cực độ vui mừng, nhưng khi nhìn kĩ chỉ có kẻ nắm giữ Kỳ
Thư mới có thể luyện tập, người khác có học cũng vô dụng làm Nhiếp Tàng Phong
quá thất vọng

" thế là, không truyền được cho tiểu Tuyết rồi, đáng tiếc, chỉ bảo vệ được
mình mà không bảo vệ được người thì lúc này có tích sự gì đây "

- hử, bảo có chín cảnh giới mà ,sao ta mới thấy có ba cảnh giới là sao ? má
nó nhìn thế nào cũng không thấy gì nữa.

" Bất diệt thuật " tổng có chín cảnh giới nhưng không biết tại sao, Nhiếp
Tàng Phong chỉ thấy công pháp về tu luyện hai cảnh đầu là "hắc Thiết cảnh "và
" thanh đồng cảnh " còn công pháp các cảnh sau đều bị che mờ, không thấy một
chút nào.

- Chỉ còn một tờ nữa, hi vọng sẽ có chút tác dụng dùng

Nhìn còn một tờ của Kỳ thư hắn vẫn chưa làn rõ, Nhiếp Tàng Phong ánh mắt chất
chứa hi vọng tiến lại, giơ tay mở ra trang hai . Cắn răng chạm tay vào hai
chữ " Tỏa Thiên " kia.

ae like và vote 10* nha ,thanks ????????????


Giới Chủ - Chương #13