Thật Không Thấy Gì Cả?


Người đăng: avatams

Khi Nhiếp Tàng Phong đưa tay chạm vào hai chữ " Tỏa Thiên " kia, không ngoài
dự đoán quyển sách kì quái này lại sáng lên sau đó là một lượng cực lớn tin
tức truyền vào đầu hắn.

Nhiếp Tàng Phong hai hằm răng cắn thật chặt chẽ, đầu như to ra ,mồ hôi hột
lăn đầy trên trán hắn, dù nhớ đây chỉ là trong mơ nhưng Nhiếp Tàng Phong cảm
thấy thật chân thực, chân thực tới từng cảm giác, cái đau truyền trực tiếp từ
trên đầu lan ra toàn thân.

Tới lúc này, Nhiếp Tàng Phong cũng hiểu dụng ý của việc hắn chỉ có thể mở ra
được hai tờ duy nhất của quyển sách kì lạ này rồi . Nếu mở nhiều thêm một tờ
nữa, chắc chắn hắn sẽ sinh sinh bị đám tin tức khổng lồ đó no bạo.

Tê liệt nằm trên đất, hít hà từng ngụm lớn không khí, Nhiếp Tàng Phong tới
việc cử động thân thể cũng chẳng muốn động nữa . Hai lần liều lĩnh mở ra hai
tờ kia đã lấy đi của hắn nửa cái mạng rồi.

Cứ thế nằm trên đất một lúc thật lâu, Nhiếp Tàng Phong bằng hết lực lượng ý
trí của mình ,trèo trống thân thể đang tê dại của mình ngồi dậy.

- phù, cuối cùng cũng coi như có cách giải quyết, dù không triệt để nhưng để
tự bảo vệ cũng dư sức.

Lật xem trong mênh mông trí nhớ về Tỏa Thiên Thuật, Nhiếp Tàng Phong cũng chỉ
xem được hai cảnh giới đầu tiên, nhưng chỉ sơ qua giới thiệu, hắn cũng đã
thỏa mãn.

"Tỏa Thiên Thuật " là hỗn độn đại thần thông, nó có thể khóa Thiên khóa Địa
,khóa lại vạn vật sinh linh . Thứ bị khóa lại sẽ bị đứng hình mọi cử động,
thậm chí tối cao ngay cả thời gian, ý thức cũng có thể đóng băng lại . Thuật
này có phần tương tự như điểm huyệt hay định thân thuật, nhưng khác rằng nó là
ngoại phóng.

Người tu thuật này ,dùng chỉ tay phát chiêu ,cách không khóa lại kẻ địch thần
diệu vô cùng.

Tuy nhiên hai cảnh Nhiếp Tàng Phong xem qua là có hạn chế rất nhiều. " Tỏa
Thiên Thuật " cảnh giới thứ nhất "Nhân Tỏa " lại chỉ có thể cách mười bước ra
chiêu và kẻ bị khóa lại sẽ so sánh với thực lực mình mà định ra thời gian khóa
lại, ngang nhau thực lực sẽ bị khóa một phút, nếu thua sức mạnh cứ mười lần
sẽ bị giảm một nửa thời gian hiệu quả.

Tầng thứ hai " Linh Tỏa " cường đại hơn nhiều, có thể cách trăm bước ra chiêu
, với lại có thể điệp gia ra chiêu liên tục, chính cái này mới làm Nhiếp Tàng
Phong hài lòng.

Mở ra Kỳ thư, không chậm trễ nữa, Nhiếp Tàng Phong bắt đầu tu hành

hai thuật này, Nhiếp Tàng Phong không biết huyệt đạo hay chu thiên cũng không
sao, trong đầu hắn đã in rõ lộ tuyến tu luyện cứ bắt chước là được.

gần chục lần vận hành sai, cuối cùng Nhiếp Tàng Phong vẫn là thành công vận
chuyển linh khí đi đúng.

Linh khí này không từ đâu khác mà là từ chính quyển sách kì lạ kia hội tụ
trong không gian huyền ảo này tụ lại rồi qua nó truyền cho đang tập tọe tu
luyện Nhiếp Tàng Phong . Thế mới nói, dù cho có công pháp, mà không sở hữu
quyển sách này thì cũng chẳng có tích sự gì . Công pháp và Kỳ Thư gắn liền với
nhau người ngoài không thể tu luyện.

Nhiếp Tàng Phong cảm nhận vô cùng vô tận khí thể kì lạ chạy khắp toàn thân
theo một lộ tuyến kì lạ làm hắn vô cùng hưng phấn

- khà khà, không ngờ cũng có một ngày. Nhiếp Tàng Phong ta cũng có ngày bước
vào đường tu luyện như trong phim vậy, thật cm nó sảng khoái a

Nhất tâm nhị dụng, Nhiếp Tàng Phong như mê như say đắm chìm trong tu luyện.

" bụp bụp " hai tiếng vang nhỏ, bất ngờ linh khí xung quanh ào ào vận chuyển
càng gia tăng tốc độ chảy vào thân thể Nhiếp Tàng Phong.

Bất Diệt và Tỏa Thiên Thuật đồng thời nhập môn, Nhiếp Tàng Phong đối với hai
môn kỳ thuật lập tức bước vào cảnh giới thứ nhất " Hắc Thiết sơ kỳ " và " Nhân
Tỏa sơ kỳ "

Hào hứng cảm nhận thân thể biến đổi, vùng đan điền có đông đảo linh khí ẩn
nấp, Nhiếp Tàng Phong hưng phấn không thôi . Trong mơ hắn tu luyện được gì thì
Thực tại sẽ như thế đó điều này chính là chút tin tức được truyền vào đã nói
với Nhiếp Tàng Phong.

Không kìm nổi hiếu kì, Nhiếp Tàng Phong nhìn Kỳ Thư hô lớn

- Thoát ra

Ngay khi hắn vừa nói xong, cảnh sắc cùng kỳ thư lập tức biến mất, Nhiếp Tàng
Phong quay trở lại với thực tế.

- what ? cái gì thối ghê vậy? hun chết ta mất ọe

Chưa kịp vui mừng xem xét thì Nhiếp Tàng Phong đã bị chính mùi hương đậm đà từ
trên thân hắn phát ra xộc choáng váng.

Nhiếp Tàng Phong hai mắt mở to nhìn trên thân áo quần cùng khắp toàn thân da
dẻ thì chỗ nào cũng đen thui ,phủ một tầng sền sệt chất lỏng màu đen kịt bốc
mùi hôi thối . Nhiếp Tàng Phong cũng không biết đây chính là tạp chất mà chính
thân thể hắn đã được linh khí gột rửa nên mới có hiện tượng này, việc này với
người tu luyện là chuyện bình thường cả đời ai ít nhất cũng phải trải qua một
lần nếu muốn vươn tới cảnh giới cao hơn.

- khốn khiếp, là tên khốn nào nhân lúc ta ngủ bôi thứ gớm ghiếc này lên ta ,
hừ hừ, bây giờ ta đã là cao thủ võ lâm rồi đừng để ta bắt được nếu không thì
ngươi chết chắc

khặc khặc, thối quá ...

Chạy vù vù, Nhiếp Tàng Phong thể hiện ra tốc độ kinh người, mười mấy mét mà
chỉ hai cái chớp mắt, Nhiếp Tàng Phong đã tới nơi.

Không nói hai lời, nhanh chóng múc nước, dội ào ào lên thân thể, Nhiếp Tàng
Phong mạnh tay tẩy sạch đi hết nhơ nhớp trên người. Khi cảm thấy chắc chắn
trên thân đã không còn mùi hương " đậm đà " kia, Nhiếp Tàng Phong mới dừng
lại lấy luôn bộ quần áo phơi bên ngoài sân mặc vào.

- sảng khoái a! tốc độ ta bây giờ thật nhanh, nếu có giải vô địch chạy nhanh
ta mà tham gia thì vô đối khà khà

Vốn muốn thử lực phòng thủ của " hắc thiết cảnh sơ kỳ " nhưng Nhiếp Tàng Phong
cũng không ngu mà đi thử đâm mình, hắn có cảm giác khi vận hành " Bất diệt "
thì cường độ thân thể tăng cao rất nhiều lần rồi, so với sắt thép chắc còn kém
chút nhưng sẽ không kém nhiều.

Gấp rút bây giờ là đi tìm đối tượng thử " Tỏa Thiên Thuật " đã nhưng đang ban
đêm Nhiếp Tàng Phong lập tức vùi dập cái ý niệm này.

Đứng trong sân Nhiếp Tàng Phong chỉ tay luyện .Tuy Đã luyện được "Tỏa nhân
cảnh" nhưng Nhiếp Tàng Phong tốc độ ra chiêu còn quá lâu, gần cả phút mới tụ
đủ lực phát được một chiêu nữa . Linh Khí dự trữ cũng chỉ đủ ra năm chiêu nếu
có đánh nhau thật thì thật nguy hiểm, năm phát đâm trượt thì hắn xác định đứng
yên chịu đòn rồi.

Từ Khi Tắm rửa xong, Nhiếp Tàng Phong cảm thấy tất cả ngũ quan lục giác cảm
nhận rất rõ ràng . Bất diệt công pháp không chỉ tăng cường phòng ngự cùng lục
giác của hắn mà sức mạnh hắn so khi trước phải tăng gần gấp ba.

Nhiếp Tàng Phong cũng không biết bây giờ mình có phải là đối thủ của hạ phẩm
cao thủ hay chưa nữa, chắc cũng ngang nhau đi, dù gì hắn có "Tỏa Thiên Thuật
" đòn sát thủ này ,chỉ cần chỉ trúng thì tên kia chết chắc.

Luyện tập Tỏa Thiên Thuật cùng Thích ứng sức mạnh tăng gần gấp ba của bản thân
suốt một đêm, gần sáng Nhiếp Tàng Phong nê nết thân thể mỏi mệt lên ghế giựa
giữa sân nằm ngủ như chết.

...

Như thường lệ, sáng sớm gà vừa gáy, Khả Thiên Tuyết thức dậy nấu bữa sáng .
Mở cặp mắt xinh đẹp ra nhìn sang bên cạnh nhưng không thấy Nhiếp Tàng Phong
nằm bên làm nàng bối rối

- ca ca ! ca ca đi đâu rồi

Khả Thiên Tuyết không kịp chỉnh sửa bộ dáng, nàng hai mắt đỏ hồng bộ dáng lo
lắng, chỉ lo ca ca lại mất tích như mấy hôm trước thì không ổn.

- hả, là ca ca sao, ồ ...

khi Khả Thiên Tuyết nhìn thấy đang ngủ Nhiếp Tàng Phong thì nàng lập tức yên
lặng, sợ tiếng nói sẽ thức tỉnh Nhiếp Tàng Phong . Trái tim nàng cũng an tâm
lại, Khả Thiên Tuyết vuốt vuốt bộ ngực của mình, gương mặt may mắn thở phào
một hơi

" thật may nha, ca ca vẫn ở đây ,nhưng mà tại sao lại ra đây ngủ nhỉ ,khó
hiểu qua "

Hơi nghi hoặc tại sao Nhiếp Tàng Phong lại ra đây ngủ, Khả Thiên Tuyết mỉm
cười nhẹ nhàng đi nấu cơm sáng, vẫn để Nhiếp Tàng Phong say sưa giấc nồng.

...

- ca ca, tối qua sao ngươi ra đây nằm vậy, ta gọi cũng không tỉnh nữa

Khả Thiên Tuyết khó hiểu nhìn bộ dáng vui vẻ mới thức dậy của Nhiếp Tàng Phong
.

- à, ta nằm đây là ngắm sao, sao hôm qua cũng thật sáng nha ha ha

Nhiếp Tàng Phong vốn dĩ muốn nói cho nàng biết việc hôm qua nhưng lại thôi ,
hắn là ngốc mới khỏi bệnh, đã nói linh tinh rồi thì thật không thích hợp, với
lại nói ra Khả Thiên Tuyết chưa chắc đã tin.

- ca ca, ngươi thật có nhã hứng nha, lần sau nhớ gọi cả ta nha, hai chúng
ta cũng thật lâu rồi chưa ngắm sao nữa.

Nhiếp Tàng Phong ậm ừ đáp lại, bắt đầu lang thôn hổ yết bữa sáng này.

Sau khi ăn xong, Nhiếp Tàng Phong và Khả Thiên Tuyết ra khỏi nhà chuẩn bị đi
tới Y Quán làm việc.

Khi đi qua đoạn đường hôm trước có án mạng, Nhiếp Tàng Phong bỗng nghe được
tiếng khóc thê lương của một cô gái đang ngồi gục khóc ven đường

Xung quanh đường do là buổi sáng nên chỉ có ít người qua lại . Cô gái này cúi
đầu co ro ngồi khóc ,tóc xõa dài qua hông ,từ góc độ của Nhiếp Tàng Phong chỉ
thấy được một bên mặt của cô nàng.

Thiện tâm lại gần, Nhiếp Tàng Phong hỏi

- cô nương, sao sáng sớm ngươi đã ra đây khóc lóc làm gì? ở đây hôm qua mới
có án mạng đó ,xui xẻo lắm ,mau về đi nha.

nghe tiếng Nhiếp Tàng Phong nói, Khả Thiên Tuyết đang đi trước quay đầu lại
nhìn hắn

- ca, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?

- hử ! còn ai nữa, với cô nương này này, muội đang nghĩ gì mà không thấy
người ta khóc vậy

Nhiếp Tàng Phong giơ tay chỉ cô gái đang gục đầu khóc ,cười nhìn Khả Thiên
Tuyết trêu chọc

Khả Thiên Tuyết xem phía tay Nhiếp Tàng Phong chỉ ,sau đó nhìn thật kĩ Nhiếp
Tàng Phong

- làm gì có ai đâu, mau đi thôi ca ,chỗ này muội thấy sợ sợ thế nào ý.

Nhiếp Tàng Phong nghe lời nàng nói, có chút đau răng nhìn cách đó cô nàng
đang khóc kia, sau lưng hắn lành lạnh

" cô nương trẻ, tóc dài ,khóc thê lương, án mạng " mấy từ hiện lên đan xen
lại làm trái tim Nhiếp Tàng Phong co quắp.

Một cơn gió lạnh lẽo chạm tay hắn, thân thể Nhiếp Tàng Phong đánh cái rùng
mình, hắn nhìn thấy không biết tự lúc nào cô nàng kia đã ngừng khóc, giơ tay
nắm nấy tay hắn.

Lúc này, Nhiếp Tàng Phong nhìn rõ bộ mặt của nàng ta ,khuôn mặt nàng xinh đẹp
mang theo tuổi trẻ nhưng bây giờ nó trắng bệch một cách kinh dị, tóc tai xõa
ra, cả người phiêu hốt

Nàng cầm tay hắn mà nhìn

- ngươi, ngươi có thể nhìn thấy được ta sao

- cái gì nhỉ, Tiểu Tiể u .. Tuyết chúng ta đi thôi. ha ha

Nhiếp Tàng Phong đời nào nói thấy gì, mặt hắn đã tái nhợt cố giả ra trấn tĩnh
giơ tay kéo Khả Thiên Tuyết bước thật nhanh ...

- ngươi lại thật có thể nhìn và nghe thấy ta, lại có thể nghe được ta ha ha

Cô nàng kia tại chỗ lầm bầm lầu bầu, tiếng nói theo gió kéo dài ,truyền vào
tai Nhiếp Tàng Phong.

rùng mình Nhiếp Tàng Phong không quay đầu lại, kéo Khả Thiên Tuyết bước nhanh
đi

- Tiểu Tuyết, mau đi, không được quay đầu lại, không được quay đầu

Khả Thiên Tuyết thấy lạnh cả người, bước đi run rẩy, mặt nàng cũng tái nhợt,
như nghĩ tới cái gì.

- mau đứng lại, ta cần ngươi giúp, hãy giải oan cho ta, ta muốn tên ác
nhân kia nợ máu đền máu

- ta muốn hắn đền máu .. khặc khặc..

...

Giúp ta ..!!

ae like và vote 10* nha ,thanks ae


Giới Chủ - Chương #14