Lần Đầu Giết Quỷ


Người đăng: Charitylazy

Thu thập đã gần tất, tiền ngốn gần hết,hắn cũng chớp được một cây kiếm thiết
bình thường vì biết không đủ cho dược còn lại " Ngũ trùng phát ". Hắn liền tự
đi săn.

Ra khỏi chợ trời, tiến vào bìa rừng. Nơi tối ẩm, ít người đến, vì ở đây quái
tất thẩy đều ngang cơ. Không phải loại tầm thường, không cận thận mất mạng
chẳng hay. Nên hắn chỉ đứng ở ngoài bìa tìm thú yêu.

- Phạch phạch phạch ...

Đi cả năm canh giờ nhưng hắn vẫn chưa tìm được gì, chỉ toàn thú cảnh chẳng
đáng, đúng là ngoài bìa thì không thể, kiệt quệ sức lực :

" Thật chẳng ra đâu "

Hắn cố vào sâu hơn đi được phút chốc viên Thiên Châu sáng lên. Ngay lập tức
một con bọ năm đầu xuất hiện, hai cánh tay như hai lưỡi gươm, cặp chân như thể
kim sắc, hai sừng khủng bố. Nó đang chạy lẽ có thứ gì phía sau.

Con quái này chỉ hành động đơn lẻ, chuyên săn mồi trong ban đêm, thân hình
xanh lá giúp hắn dễ rình rập rồi lao ra nhanh như chớp xé toác con mồi thành
từng mảnh. Nó cũng chỉ sống trong những hang động mái đá, không hề ra ngoài
khi đói để tránh những con quái khác.

" Nhưng chẳng phải chỉ ban đêm, chẳng lẻ có thứ gì khiến nó tán loạn "

Thần Vũ khúp người xuống, mười con mắt của nó mau chóng nhìn hắn, nó liền lao
tới.

- Xoạc....... Bụp.......

Thần Vũ bị cho một nhát quăng ra phía sau đập ngay vào tảng đá bén nhọn. Nhìn
lại thân thế hắn cũng được một đường ngay chính diện, máu tung té không ngừng.
Hắn từ trong túi áo lấy ra một hương nước, tức thì một ngụm cơ thể hồi phục
gấp lần.

Nước hắn lấy từ viên Thiên Châu, trữ đủ phòng trừ nguy hiểm còn thể lấy mà
dùng.

Thần Vũ vực dậy, hắn thi triển Kinh Pháp tầng 1, cơ thể hắn phát sáng, một
luồng khí xanh bao trùm cả thân thể. Hắn gồng lên cơ thể kim cang, cầm lấy
thanh kiếm, lao vào con quái.

- Xẹc Xẹc Xẹc

Từng tiếng của vật sắc nhọn bén ra, hai lực chạm vào tạo tiếng vang cả khu
rừng. Những con thú khác cũng bắt đầu mò tới.

Con quái cơ thể thực chất là cây kiếm chẳng làm nên vết xước.Năm đầu của nó
nhìn thấy bốn phương tám hướng, luôn thấy chuyển động tức thì của Thần Vũ. Còn
với hắn, vừa đánh lại vừa ngốn nước, chịu được vài đòn cũng sắp gục tại chỗ.
Con quái đứng chơ ra nhìn như thể khinh bỉ.

- Phìu............. phìu............

Nó vượt tới nhanh thức, dùng cả hai tay đập một phát vô người. Hắn ngã xuống,
nước cũng ngốn hết. Thật quái này cũng là loại Chân Cảnh tứ trọng, tam trọng
như hắn với cây kiếm cũn hay một công pháp mạnh cũng chẳng làm được gì.

" Vi sư giúp con " Thần Vũ hết sức kêu vài lời cuối.

Lập tức một vầng sáng phát ra từ viên Thiên Châu, ngay tức thì tạo một lỗ hổng
trên thân nó.

- Cơ hội

Thần Vũ nhanh chóng bàn đạp, lao thần tốc, cầm kiếm trước ngực, tấu vào xuyên
thân thể nó. Máu văng tứ tung, máu xanh. Nó kêu " Ượp... Ượp.. " quẫy vài cái
rồi chết.

- Hay quá cuối cùng cũng giết được, tạ ơn người

" Không ổn, nó ở đây đã là một chuyện lạ, ta cảm thấy một luồng khí tức mạnh ở
phía kia chân núi, nó cũng đang yếu dần đi mau tới "

Thần Vũ thu nhanh " Ngũ trùng phát ", dù đây cũng là lần đầu tiên hắn giết
quái cảm giác thật khó tả không biết nên vui hay nên buồn, không thể suy nghĩ
thêm hắn xuyên toặc đến nơi. Trước hắn đứng trên một thung lũng, nhìn phía
dưới là một trùng một mắt to lớn đang bị đám yếu thú quay quanh.

Con yêu này thân hình cả lửa, bay lơ lửng vút một phát cả đám yêu thú toàn bộ
cháy thành tro. Có thể là vụ đấu tranh giành địa bàn giữa các con thú. Nhưng 1
đấu với tất cả thiệt quá nghịch lí.

" Haha rất tốt đồ nhi mau xuống đó, nó " Nhãn Lửa ",chuyên đi dành địa bàn so
tài với các con thú khác, vì nó là loại cực hiếm nên nay chẳng còn mấy con, có
được nó con cũng sẽ mạnh hơn còn ta một bước phụ tìm lại thân thể. Nhanh "

Thiên sư cười bảo, không thể trái ý. Thung cũng khoảng cả trăm thước, người
thường nhảy xuống khẳng định sẽ chết, nhưng hắn với Kinh Pháp xem chỉ là
chuyện cỏn con.

Hắn lướt dọc xuống men đất đá, chóng xuống tới chót. Hắn đứng xa đối mặt với
Nhãn Lửa, con mắt của nó to cũng bằng gấp 3 lần người ta. Xung quanh toàn bộ
thú yêu thành tro, đến gần chết là xác định, huống chi không còn giọt nước
nào.

- Vi sư giờ ta phải làm sao.

" Nó đã yếu dần, chỉ cần một lực nữa sẽ chết, nhưng đừng dại mà đứng gần nó "
Từng vầng sáng phát ra từ viên Thiên Châu, nhưng cũng thể làm gì được nó. Vì
thuộc tình tương đồng, tự sẽ hấp thụ.

" Ta cũng không còn chút khí nào, viên Thiên Châu này vốn đã không được dùng
để phụ tấn "

Thần Vũ biết hắn giờ phải tự lực cánh sinh, hắn mau phóng thanh kiếm đến nhưng
bị bật trở ra không thể với tới. Yêu Nhãn Lửa liền một quả cầu lửa phóng tới

- Đùng

Cả thể bức tường phía sau Thần Vũ đổ nát, hắn tuy tránh được nhưng cũng chịu
vài phần sát thương. Một phần trên người hắn thành đen.

Hắn triển Kinh Pháp, một lần nữa người lại kim cang. Hắn khiên một hòn đá
khoảng 200 cân vào người còn Nhãn Lửa, nhưng chỉ mới ở không trung đã bị nó
làm cho banh nát.

Không ngừng lại Thần Vũ tiếp tục khiên một hòn đá 400 cân lên phía cao của
Nhãn Lửa, lại tiếp nó phá vỡ banh cả đá, nhưng giờ đây lại tạo thành ngàn mảnh
vụn rơi xuống đè cả thân hình cháy bỏng.

“ Hay “ Tiếng vi sư canh ra

Hắn tiếp tục cứ thể mà làm, càng ngày càng nhiếu tảng đá hơn, đây có thể là
cuộc đọ về sức chịu đựng, ai kiệt sức trước đồng nghĩa với việc thua. Thần Vũ
liên tục thi triễn Kinh Pháp.

Sau 1 canh giờ đọ sức, người còn lại đứng vững là Thần Vũ, còn Nhãn Lửa đã bị
đè bẹp dí thoi thốp vài phần cũng chết. Thân xác con Nhãn Lửa bị viên Thiên
Châu hút vào, nó tan biến dần bị hút cả chân khí lẫn thể xác. Chỉ còn lại một
con mắt và một ngọn lửa xanh trên đá.

“Vi sư… vi sư… “ Thần Vũ gọi mấy lần nhưng không nghe thấy câu trả lời.

- Phạch Phạch Phạch

Tiếng bước chân hàng tá thị vệ đang đi đến, mau chóng nghe thấy, Thần Vũ cũng
không thể chần chừ cầm lấy con mắt cùng ngọc lửa vụt lên trên. Cố ẩn tàng qua
các thị vệ rồi vụt mất.

Hắn trở về Lê Đài Cát, tụ tại thư phòng, trời cũng sực tối, hắn đặt hai bảo
vật lên bàn nghĩ ngợi. Cũng không biết là thứ gì, Thiên sư cũng mất tăm : “
Không nên đụng vào nó “.Thần Vũ thông minh cố không tu luyện hai món bảo vật.
Trừ gặp lai Thiên sư tức sẽ biết.

Hắn cùng một thùng nước, ngâm dược liệu, thương tích đầy mình, cơ thể kiệt
quệ. Giờ hắn chỉ muốn gục xuống chứ chẳng làm gì được nó.

Trăng đêm, gió lộng, khung cảnh mông lung,thời tiết se lạnh, một câu thật khó
tả cái đẹp phi diệu này. Hắn mất ngủ, trở lên nóc nhà, nằm phịch xuống hai tay
chấp đầu, ngước nhìn lên ngắm các vì sao, nghĩ ngợi vài điều :

“ Phải chi ta được như những ngôi sao trên trời, được tự cao tự lại, sang
chảnh mình thấp sáng làm đẹp cả đêm tối, không bị ai quấy rầy cũng không hề cô
đơn. Nhưng ta đi Mẫu thân phải làm sao đây haha…. “ Dù trong lòng muốn tự lại
nhưng hắn vẫn nghĩ đến Mẫu thân, một đứa con có hiếu không phụ lòng sinh
thành.

Xong hắn lại tiếp lấy Kinh Pháp ra, ngủ cả trên nóc nhà, học từ trong giấc mơ,
bước sang tầng thứ 2.

// Cầu đậu thần // Cầu sao // Cầu phiếu nguyệt //

* Góc tâm sự lần 3 *

Vì giờ mình còn bận học, ngày cố 2 chương hay tệ ae bình luận cho. Đa tạ !


Giao Phong Thần Vũ - Chương #6