Khởi Luyện


Người đăng: Charitylazy

Gà gáy buổi sớm, chim ríu rít, cảnh thiên thơ mộng qua ô cửa sổ, Thần Vũ tỉnh
giấc trong những tiếng ồn.

Tối khó ngủ, lo lắng sốt ruột, thời lạnh chăn với chả tới, cơ thể hắn cứng
lại, người lạnh buốt, không khí xung quanh hắn như đang đóng băng. Bất lực hắn
ngủ trong sự kiệt quệ

Sớm nay dậy hắn cảm thấy khác hẳn, cơ thể cự lực. Cũng đã chăm chỉ suốt cả tối
qua luyện Kinh Pháp : " Vậy tối qua chỉ tất là ta luyện, thật khó khăn nhưng
vì vậy tiến được tầng 2 cũng đáng, nhưng thật chất vẫn là chưa tiến thẳng hoàn
toàn, lại phải tới “ Xương tủy ngàn năm “.

Hắn đang nằm trên giường, bỗng thiết chăn nhất bỗng lên, một luồng khí dáng
Thiên sư xuất hiện trước mặt.

" Thiên sư đây là... ? "

- Hehe... tuyệt thế, nhờ chân khí con Nhãn Lửa ta đã hồi phục được một phần,
đúng là một bước ngoặc lớn.

" Chúc mừng vi sư đại công cáo thành " Thần Vũ dù hoảng mất tức thì giữ lại
bình tĩnh vài câu thiên ý.

- Vậy con đã lấy được những món bảo còn lại ?

Thần Vũ ngước nhìn qua cái bàn, nơi hai món bảo vật. Nhưng lạ thay, chúng nó
cả mờ đi. Bất bình, chẳng lẽ hắn đã làm gì sai. Chỉ như phút chốc tàn nữa sẽ
tan biến.

- Không xong rồi, hai món đồ là vật kì phẩm, chất thực bảo toàn phải cận
thận, ra gió 1 ngày sẽ tan biến. Đồ nhi, nhanh lấy cái lu hương chúng ta bắt
đầu học luyện đan.

Luyên đan là một nghề chẳng phải dễ. Phải là người khéo tay, tỉ mỉ, kiên nhẫn
và chờ đợi. Nếu không chịu đủ đan dược sẽ hư hỏng.

Công việc đòi hỏi sự nhanh nhạy, biết chuẩn đoán kịp thời, người luyện đan
được kính trọng hơn cả võ sĩ chân chính. Vì chỉ có họ mới nâng cao được thần
lực của quân đội qua đan dược thẩm chất.

Thần Vũ đặt lu hương ra giữa căn phòng, bắt đầu ngâm lửa bằng Lửa mục thiên,
vừa đặt xuống nó đã cháy dữ dội. Phải đặt cả bốn tầng lớp đá nhỏ xung quanh
mới ngăn chặn việc lửa thoát ra ngoài. Khói ngay ngút một màu đen làm nghẹt cả
phòng

Khi lu hương đã nóng lên, hắn đổ vào một thùng nước từ viên Thiên Châu. Kiên
nhẫn một khoảng cho từ từ cả thẩy Cỏ mộc lan vào, làm khói ngút lập tức thành
trắng mờ mờ ảo ảo. Tiếp đến lại phải cho Huyết tinh từ vào, chờ đợi đến khi nó
đỏ đậm ở mức cao nhất mới làm qua bước tiếp theo.

Trăng khuyết, khung cảnh vẫn lơ lỗng như vậy, cuối cùng nước cũng đậm như
huyết “ Luyện đan còn cả cái này ! “. Giờ là cho một lần 2 nguyên dược còn
lại,

- Bùng…

Một phát lửa phừng lên áp sát cả trần nhà. Lu hương lắc lư qua lại, hắn phải
vội áp nắp, một cái thi triển pháp đè dằn cái lu. Mỗi lúc nó lại càng lắc lư
dữ dội hơn nữa

- Đồ nhi, mau bỏ mắt Thiên nhãn vào.

Không ngừng ngại Thần Vũ cố mở cái nắp ra bỏ vào để nó không bị đổ. Qua thời
gian dằn chừng, hắn phải cố lắm bình lu hương mới chịu đứng im.

“ Cuối cùng ngươi cũng chịu lặng, thật vất vả mà, chẳng đáng là nghề luyện đan
tí nào, sao lại sớm thành thế “ Thần Vũ tròn mắt.

- Phàm, chưa xong đâu, giờ mới là lúc quan trọng nhất của nghề luyện đan. Nó
sẽ quyết định thành công hay thất bại, ngươi không ngâm lửa kịp thời dù chỉ
môt khắc, tức sẽ thất bại.- Thiên sư cau mày, sự tức giận bộc lộ ra cả vẻ
ngoài.

“ Thứ lỗi đệ tử không biết điều, mong vi sư tha thu “ Ánh mắt Thần Vũ lấp lánh
lên vẻ ngoài ngây thơ, thân người chấp tay, cúi một chân.

- Lửa đã nhỏ, mau châm.

Thần Vũ cùng Thiên sư cả buổi tối đều không ngủ. Chăm chú theo cái lò luyện
đan, 2 sư trò người nói người làm, thay vị trí cho nhau. Lửa lúc nhỏ lúc lớn
đúng là rắc rối.

Với riêng Thần Vũ, hắn như hòa vào cái bình lu hương. Cảm xúc cũng trắc theo
nó, theo từng nhịp điệu, hài hòa như thể là một. Không thể dừng lại đến khi
thành công hoặc thất bại.

Trời cũng chóng sáng, cuối cùng việc luyện đan cũng thành công, chiếc bình im
lặng lạ thường. Hắn bắt đầu mở cái nắp ra. Khói đã một liền tỏa hết cả ra
phòng. Không dừng lại ở đó, trong cái bình hắn nhìn thấy 9 viên kim đan.

“ Trời, cả một lần 9 viên “

Thần Vũ không khỏi ngạt nhiên mà thốt lên. Trong 9 viên ấy, có một viên sáng
nhất màu đỏ rực, viên đó phải chăng là Nhãn lực.

- Đồ nhi, thấy viên đó chứ, ăn nó sẽ tăng thân pháp con lên một tầm mới

Thần Vũ chộp lấy, chỉ vừa mới ở trên tay đã phỏng cả. Sức nóng viên đan dược
này đã khiếp vậy, ăn nó sẽ ra sao.

Niềm tin vào vi sư, không ngừng ngại, hắn liền một hơi nuốt hết, viên đan đi
vào người hắn đang đốt chảy cả từ trong ra ngoài. Hắn dừng mà thốp lấy cả xô
nước, no căng cả bụng.

Chốc, sức nóng đã dừng lại, trong người hắn lưu thông qua lại các đường khí
quản. Rồi dần lên cả cái đầu, chuyển qua hết các cơ quan trên người . Làm hắn
di chuyển nhẹ nhàng hơn, tốc độ gấp cả lần, trời đêm như ban ngày, còn nghe cả
tiếng những người hầu phiếm chuyện phía xa.

Chuyển động hắn mau lẹ, nhảy cao cả mấy thước, phản xạ nhanh nhạy, giác quan
thứ 6 ẩn tàng giúp hắn tránh được sự thèm khác của các con quỷ.

- Phằng

Tiếng những người khác cũng bắt đầu xúm tới đây, chẳng thế, khói ngay ngút cả
trời thế kia không tới cũng là lạ. Thần Vũ nhanh chóng lấy hết tám viên còn
lại, thoát chốc bay ra khỏi thư phòng nhảy lên cao tránh tầm nhìn.

Khi lên cao hắn mới bất ngờ, không chỉ hiệu lực chỉ thế, hắn còn nhìn thấy cả
được chân khí, chân mạch, thương tích, bệnh tật, tất tần tật trong lũ thị vệ.
Thật đáng là công dụng của Nhãn lực, hắn lướt người nhẹ nhàng qua các mái nhà,
rời khỏi Lê Đài Cát.

Trở lại chợ trời, hắn đi từng bước nhìn mọi người xung quanh, nhìn cả được
từng cử động nhỏ, ngước mắt ai cũng phải ngó qua. Mọi người nhìn hắn đều tránh
xa ra như kiểu quấy rối.

- Đồ nhi, con thấy thế nào, tuyệt diệu lắm à

“ Chả vậy, thật thần kì, như thể thấy xuyên được cả thân thế “ Thần Vũ vui
mừng đáp, không chút vòng vo Thiên sư bảo :

- Vậy thì tới Luyện Đan Pháp mà bán hết tám viên tất thẩy còn lại đi.

“ Hả… Như vậy không phải rất phí sao “ Thần Vũ tròn to đôi mắt, ánh mắt hốt
hoảng, hoang mang

- Chuyên bây giờ ta cần nhất là tăng tu pháp của con, chứ không phải nhờ vào
đan dược mà mạnh lên tức thì, để có được nó chúng ta cần tiền, cứ bán đi.

Thần Vũ không thể cãi lời Thiên sư, liền ngay bước tới Luyện Đan Pháp

* Luyện Đan Pháp *

// Cầu đậu thần // Cầu sao // Cầu phiếu nguyệt //

* Góc tâm sự lần 4 *

Hôm nay làm biến viết hơi ít thông cảm tí


Giao Phong Thần Vũ - Chương #7