Bước Đầu Của Sự Khởi Luyện


Người đăng: Charitylazy

Cách viết chương này khác với 4 chương trước có gì ae comment để mình biết
“hay” hoặc “tệ” chứ đừng kêu “dở” tim tớ đau lắm


Bình minh ló dạng, một buổi sáng thường ngày lại bắt đầu, đêm qua hắn miệt mài
luận võ giờ cũng có chút thành quả.

Cả thân hình hắn như đang phá lên, chịu bất khả lộ, nhanh tìm người thử sức.
Hắn chóng đến khu luyện tập. Khu thường chỉ thường dân hay thị vệ dùng, thực
chất cũng chẳng phải là thứ luyện tập lắm.

Phía xa hắn khoảng một hòn đá, đoán chừng ba trăm cân, hắn dùng một hơi hít
lên, phát động người kim cang, xương cốt cứng lại không thể phá vỡ. Hắn nhẹ
nhàng khiêng hòn đá lên như thể chỉ là một cục nhỏ.

" Vù vù " Hắn dùng sức đẩy một lực ném hòn đá quăng xa 8 thước. Thật ba trăm
cân còn mà 8 thước với Chân Cảnh tam trọng là không thể, cùng lắm tam trọng
duy trì khí lên cánh tay mới khiêng nổi cục đá trăm cân là vừa chư đứng nói
đến việc quăng ra.

Nhưng hắn chẳng cần dùng đến một chút khí, vọn vẹn trong sức người phát ra :

- Haha hóa ra đây là tầng 1 trong " Kinh Pháp ", thật kinh người

Hắn chóng nhanh đến tầng 1 chả vì suốt đêm ngủ như luyện. Vừa ngủ đã thể tăng
võ công, thật nghịch thiên.

Vì là sáng, hắn phải đi với công việc ngoại môn. Một công việc chán ngắt lại
bắt đầu, đơn giản lại tìm cây chổi quét lá ngoài sân vườn.

Hắn ra cầm cây chổi : " Hôm nay nhiều hơn thường ngày nhỉ ". Lòng xôn xao, hắn
quét đung theo từng chiếc lá nhẹ rơi, như thể đang điệu múa cùng thiên nhiên,
đang ngân ca cùng đất trời. Thật êm diệu.

Khoảnh khắc giải tỏa cũng dần kết thúc, hắn lại trở về thư phòng đi vào Hư
Cảnh :

" Vi sư, hôm nay chúng ta sẽ làm gì ? "

Tầng 1 hắn cũng đã luyện xong, muốn bước vào tầng 2, hắn cần phải có " Xương
tủy ngàn năm ", là bảo vật thường hiếm, cũng là loại thượng phẩm, để có được
nó hắn cần phải đi đấu giá đến một nơi sang trọng là Tụ Bảo Các.

" Con cũng đã tiến giai vào tầng 1, thứ thiết bây giờ là tiền, hôm nay ta đi
kiếm nó "

Bây giờ cả thẩy số tiền mà Thần Vũ đang có cũng khoảng 24 ngân tệ trong bốn
năm làm ở ngoại môn, cũng không phải là ít, nhưng chẳng đủ để có thể mua
thượng phẩm.

" Không sao nếu không có tiền thì ta có thể luyện đan mà kiếm ".

Hắn mở to cả 2 con mắt " luyện đan ", nghề luyện đan là thứ phú giả, chỉ dành
cho những người đề chất thâm minh, tỉ mỉ đến từng li, canh giờ phải thật
chuẩn. Nhưng hắn tin tưởng vi sư hắn, không gì có người là không thể.

- Nếu đã vậy con hãy rút hết tiền ra, chúng ta phải đi đến chợ trời mau

Chợ trời là một khu thường cũ, thường được biết ít đến bởi các Qúy tộc, nó
cũng không có dược liệu gì quý,muốn có đan dược mạnh phàm cấp cao thì cần phải
có nguyên liệu mạnh," Chẳng thể ta luyện đan mà không cần dược quý " Thần Vũ
nở hốt lên

- Vi sư ngươi tuy xưa người đời cũng từng gọi là Tế Đan, bất kì dược liệu gì
cũng thể biến tấu thành thượng phẩm. Mau lấy giấy mực ra viết theo yêu cầu.

Thần Vũ cũng mau ghi chép lại hết những thứ vi sư nêu lên, chẳng là những thứ
này rất bình thường ? " Cỏ mộc lan, Huyết tinh từ, Ngũ trùng phát, Bạo thiên
đằng,Lửa mục thiên còn cả một lu hương "

Hắn cũng bước ra khỏi Lê Đài Cát, ăn mặc bình thường đến giản dị, đầu tóc xỏa,
thoạt nhìn thường dân, tiến đến chợ trời. Ở đây hắn liền tìm được 2 thứ đơn
giản nhất Cỏ mộc lan và Huyết tinh từ, chỉ cần đến các chỗ tạp dịch là thể.
Còn với Bạo thiên đằng, hắn càng phải đi sâu hơn.

Trong chợ trời, càng sâu thì vật liệu càng quý hiếm, nhiếu kẻ có danh cũng chỉ
toàn khiếm sâu, nhưng vào sâu không có vệ sĩ thì rất nguy hiểm

Càng sâu kẻ có uy càng nhiều, phải chi đụng lầm hoàng thân quốc thích thì e
rằng khó giữ mạng. Nên chẳng kẻ thường dân nào bén mảng đến.

Hắn bước tiến sâu nhanh chóng tìm đến một ngôi nhà, tránh những kẻ xung quanh
:

" Người bảo ở đây khiến Bảo thiên đẳng, ta đến xem "

- Ồ Ố, kẻ như ngươi cũng đến được đây mua dược quý à

Chủ cửa nhìn thấy Thần Vũ ăn mặc như thường dân liền khinh bỉ, không chút tôn
trọng, hắn huyết mực đuổi ra.

" Ta đến đây mua, bao nhiêu "

Nói xong Thần Vũ lấy trong túi ra một lượt tiền tệ, chủ cửa liền thay đổi cách
nói :

" Ồ hóa ta là khách quý quan lâm, mời ngồi mời ngồi ta sẽ lấy thứ cần ra ngay
"

Nói xong chủ cửa từ trong bước ta với một chiếc hộp : " Tổng cộng 7 ngân tệ "

- Cũng tốt

Nói xong Thần Vũ trao đổi liền đi ra

" Khách quý lần sau lại ghé "

Bây giờ một lượt mua cũng đã ngốn hết 10 ngân tệ, hắn cũng không còn nhiều
tiền. Nhưng để mua được lu hương, không thể ở chợ trời.

" Luyện Đan Pháp ", là một nơi cho những người thí luyện ưu tú, những người
trẻ tuổi đến học dược luyện đan, cũng là nơi luyện đan lớn nhất Thành Thiên
Lang. Chuyên đào tạo những người có tài không phân biệt tuổi tác. Những luyện
đan sư có tên tuổi cũng đi ra từ đó.

Nó cũng là nơi chuyên bán những thứ phục dịch cho nghề luyện đan. Thần Vũ
nhanh chóng tới nơi, đứng trước một cái cửa to cũng lớn hơn người hắn gấp 3
lần. Bên trên treo một tấm biển “ Luyện Đan Pháp “, trước cửa có hai thị vệ
người mặc đầy giáp, cầm binh giáo nói :

“ Muốn học nghề thì vào trong, mua phục thì cửa sau, muốn quấy rối thì xác
định “

Thần Vũ cũng mén theo cửa sau, đi vào trong thấy một nữ sĩ đang treo bày bán
hàng hóa, ngước nhìn lên thấy hắn :

“ Vị huynh đài này phải chăng tới đây mua đồ, lúc này cũng ít người, tiện thể
xét “

Nữ sĩ trong vẻ thon gọn, thân hình cháy mắt, từng đường công nét đẹp. Bước đi
duyên dáng, giọng nói thanh âm, nhẹ nhàng. Tài sắc vẹn toàn, đúng là bách niên
nan ngộ, thật xứng với cái danh Tiên tư ngọc sắc.

“ À… à… ta cần tìm một cái lu hương “ Thần Vũ nghẹn ngào đỏ mặt cố tránh ánh
mắt sang chỗ khác

- Sao một cái lu hương, thật ít người tìm đến, phải chăng huynh này muốn tìm
tự tạo dược sao không đăng kí làm luyện dược sư.

“ Thiên cơ bất khả lộ, một lời khó nói “ Thần Vũ cố gắng tránh né mọi câu hỏi
bị đưa ra.

- Thôi được, cũng không thể chèn ép khách hàng, làm vậy là trái với quy tắc,
vậy huynh muốn mua loại nào

“ Loại bình thường nhất là được “

Nói xong từ trong vị nữ nhi lấy ra từ trong nhà một cái binh màu đen, có thể
là thứ đang cần : “ 10 ngân tệ, vậy huynh cần gì thêm ? “

“ Vậy ở đây có thứ Lửa mục thiên ? “

- Hả, lại là Lửa mục thiên, không phải nó chỉ dùng cho những đan dược cấp cao
sao, một cái lu hương giờ lại đến Lữa mục thiên, thật người ta khó xử mà.

“ Ta nói rồi, là bí mất “

- Haizz… Tất thẩy 14 ngân tệ

Nói xong Thần Vũ cũng đưa hết số tiền còn lại của mình. Ban đầu là 24 ngân tệ
giờ lại thành 0, hắn cũng hoang mang khó quyết.

- Vậy khi nào huynh luyện được đan dược có thế đến đây bán. Một viên thiên
cũng tầm cả 100 ngân tệ, vì là dược quý giá cả vậy cũng phải chăng. Mà ta nghĩ
huynh cũng chẳng thể làm được

“ Hả… 100 ngân tệ, ta mơ cũng chưa từng nghĩ đến “ Thần Vũ nghe giá cả mặt đã
biến sắc, sức hút của đồng tiền.

“ Vậy thôi nếu không đã có việc gì thì ta cào từ trước “

- Huynh đài đi thông thả

// Cầu đậu thần // Cầu sao // Cầu phiếu nguyệt //


Giao Phong Thần Vũ - Chương #5