Tiếp


- Chính người đã cứu ta.

Khôi thở dài lên tiếng, chính hắn giây phút đó đã chấp nhận cái chết, giờ rơi
vào tay Sát Quỷ không biết là phúc hay họa.

Sát Quỷ vẫn đứng đấy, gương mặt giấu sau tấm mặt mạ không biết đang suy nghĩ
gì. Hắn cũng không lên tiếng trả lời Khôi, tay Sát Quỷ khẽ búng ra, 1 tia sinh
mệnh lực mạnh mẽ bao phủ lấy Khôi rồi từ từ tiến nhập vào người hắn.

Khôi chỉ cảm thấy cả người ấm áp, khí lực dần dần được khôi phục, 1 lúc sau
Khôi đã có thể hoạt động lại bình thường. Tuy rằng chưa thể vận được nội công,
nhưng khí lực cũng gấp đôi người bình thường.

- Ta cần ngươi giúp ta 1 việc. Giọng nói ồm ồm của Sát Quỷ vang lên.

- Việc gì?

Khôi hết sức ngạc nhiên, hắn biết rằng Sát Quỷ võ công cao hơn hắn rất rất
nhiều, có thể hắn đã không còn là phạm trù của nhân loại, một tồn tại mạnh mẽ
như hắn, lại có việc gì phải nhờ tới người khác?

- Ngươi hiện giờ còn quá yếu để biết.

Sát Quỷ hừ mũi khinh thường, tay hắn khẽ phất lên, không gian bỗng nhiên dị
động, 1 cánh cửa như hố đen vũ trụ mở ra.

Khôi ngơ ngác nhìn mọi thứ xảy ra như trong phim vậy.

- Chẳng lẽ tu tiên trong truyền thuyết vẫn còn tồn tại.

Nhìn Khôi chết đứng tại chổ,hai mắt mở to, cằm rớt xuống đất Sát Quỷ khó chịu,
hắn gần như mất hết kiên nhẫn. Sát Quỷ giơ chân đạp vào mông Khôi thật mạnh,
khiến hắn bay như quả bóng, biến mất vào trong lỗ đen.

“ Hãy thu lại Long mạch” đấy là câu nói cuối cùng Khôi nghe thấy trước khí bị
ngất đi do áp lực từ không gian quá lớn.

………………

Ở một hòn đảo độc lập trên biển, một bóng người từ trên trời rơi xuống.

- Bịch

- Ai dzu cái mông của ta.

Do tiếp xúc khá mạnh với mặt đất, khiến Khôi trong cơn đau tĩnh lại. Nhìn xung
quanh chỉ toàn đất đá, hắn không khỏi chửi thể.

- WTf. Ta rơi xuống nơi khỉ ho cò gáy nào vậy. Nhà lầu, xe hơi của ta đâu,
tiền tài mỹ nữ hậu hạ của ta đâu.

Trong khi Khôi đang ngồi khóc cha khóc mẹ thì xung quanh hắn đã xuất hiện vô
số bóng người.

- Thằng nhóc này nhà ai, chạy loạn ra đây khóc ầm ỹ vậy.

Một lão già tóc bạc trắng, khoác trên mình 1 bộ đài bào sơn màu củ kĩ, nhìn
lại có vẻ nhiều năm đã không thay lên tiếng. Lão còn khẽ đưa tay lên vuốt râu
ra vẽ đạo cốt làm Khôi khinh bỉ không thôi.

“ Mẹ kiếp, vài chục năm không tắm, y phục mặc mãi 1 bộ mà còn ra vẽ ta đây, hừ
ta khinh.” Khôi giơ ngon giữa lên trời ra vẽ trang bức trong tâm thầm chửi rủa
tám đời tổ tông nhà lão.

Vậy quanh đám người cũng lập tức ôn ào nhìn Khôi, trong tâm cũng không có vẻ
thiện cảm, như Khôi vừa hiếp dâm cháu gái mấy lão vậy.

- Thằng nhóc nhanh về nhà bú sữa đi.

- Ranh con, ra nắng ngoài kia chơi cho mát.

- ……………..

- ………………

Nói xong mấy lão già cũng bỏ mặc Khôi đang tím mặt tím mũi đi vào trong hang
đá làm cho Khôi cũng không hiểu mô tê răng rứa gì cả. Hắn có làm gì nên tội
đậu, mới chỉ xuất hiện ở đây thôi mà đã bị chửi xa xả vào mặt rồi.

- Tiểu huynh đệ sao lại xuất hiện ở đây?

“ Cuối cùng cũng nghe được tiếng người”. Khôi cảm động quay người lại, chỉ
thấy 2 người đang đi tới cạnh hắn. Một người thấp béo mủm mỉm đáng yêu như con
heo mẹ mặc y phục màu đỏ, người còn lại cao gầy mặc y phục màu xanh trông khá
giông hưu cao cổ. Khôi khá là ưng ý với cách so sánh của mình, nếu để cho 2
người họ biết Khôi đang ví họ như vậy thì có thể sẽ sé hắn thành muôn mảnh.
Đường đường 2 cao thủ nổi danh giang hồ, đi đâu các môn phái đều e sợ lại được
ví như 2 con vật, nói ra sợ thiên hạ sẽ loạn.

- Hai vị đại ca, ta bị lạc đường tới đây, mong hai vị giúp đỡ.

Trương Tam, Lý Tứ nhìn nhau vẽ khó tin, đây là hòn đảo nằm riêng biệt, đâu thể
nói lạc là lạc ra đây được. Khuôn mặt gầy còm của Lý Tứ nhăn lại, hắn khẽ đưa
tay ra bắt lấy bả vai của Khôi. Một nguồn nội lực băng lãnh tiến vào người
Khôi dò xét.

Biết ý đồ của đối phương Khôi cũng không tỏ ra khó chịu, 1 phần vì hắn biết
đối phương cũng chỉ là dò xét nội lực của hắn chứ không hề có sát ý, 1 phần là
vì Bình Định nội công tâm pháp có chổ độc đáo, tiên thiên khí sinh ra có thể
dễ dàng ẩn dấu trong cơ thể, không có nội công hơn xa hắn thì không dễ dàng
phát hiện được. Trước mặt đối phương, Khôi hiện giờ chỉ là 1 con nai tơ ngơ
ngác mà thôi.

Không ngoài dự liệu của Khôi, Lý Tứ thở nhẹ 1 hơi, tay để trên vai Khôi cũng
thủ lại, quay đầu lại nhìn Trương Tam rồi lắc đầu.

- Ha ha, huynh đệ nếu đã tới đây thì xin vào trong nghỉ ngơi, không lâu sau
sẽ có thuyền rời bến, huynh đệ có thể về nhà.

Trương Tam cười lên ha hả, các lá mỡ của hắn rung lên liên hồi, nhìn hắn không
có 1 tí gì là phong phạm cao thủ. Thấy đối phương nhiệt tình chào đón, Khôi
cũng vui vẻ tiếp nhận, hắn cũng muốn biết mình đã đi tới nơi nào a.

Khác với vẽ đơn sơ bên ngoài, bên trong hang động lại vô cùng hoành tráng,
không gian bên trong rất rộng, được chia thành nhiều phòng lớn nhỏ. Đến cả 1
người hiện đại như Khôi cũng thầm tặc lưỡi cảm thán.

Đị qua trung tâm hang động khiến Khôi không khỏi xúc động muốn lao lên đấm vỡ
a lô từng lão già một. Đúng chính là những người đã nhìn Khôi như đứa con
ngoài dã thú lúc hắn vừa tới nơi này. Chỉ thấy bên trong 1 đám lão già đang
trạnh luận với nhau như 1 đám trẻ trâu.

- Đù, có 1 bài thờ thôi mà cũng cắn nhau như chó với mèo được.

Khôi cũng rất ngạc nhiên, chỉ thấy trên vách tường khắc lên 1 một bài thờ.

Triệu khách mạn hồ anh,

Ngô câu sương tuyết minh

Ngân yên chiếu bạch mã

Táp nạp như lưu tinh

Thập bộ sát nhất nhân

Thiên lý bất lưu hành

Sự liễu phất y khứ

Thâm tàng thân dữ danh

Nhàn quá Tín lăng ẩm

Thất kiếm tất tiền hoành

Tương chích đạm Chu Hợi

Trì Trường khuyến Hầu Doanh

Tam bôi thổ nhiên nặc

Ngũ nhạc đảo vi khinh

Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu

Ý khí tố nghê sinh

Cứu Triệu huy kim chùy

Hàm Đan tiên chấn kinh

Thiên thu nhị tráng sĩ

Huyên hách Đại Lương thành

Túng tử hiệp cốt hương

Bất tàm thế thượng anh

Thùy năng thư các hạ

Bạch thủ Thái huyền kinh

Bài thơ rất hay, nhưng hắn cũng thấy quái lạ, 1 bài thờ chứ có phải vàng đâu
mà mấy lão già mắt sáng còn hơn cả thấy lão bà của mình vậy. Mà kệ đi, việc
của hắn bây giờ là xem hắn đã được đưa tới nơi nào, và câu nói cuối cùng của
Sát Quỷ có ẩn ý gì.

-


Giang Sơn Đại Việt - Chương #113