Khởi Đầu


Hai năm trôi qua, Đại Việt đã không ngừng phát triển, trở thành 1 quốc gia
mạnh mẽ phương nam, không chỉ về kinh tế mà còn về quân sự. Triều đình gần như
đã đổi mới hàng loạt phương thức huấn luyện quân đội cũng như vũ khí. Dưới sự
hậu thuẫn mạnh của Công ty vũ khí quân sự Lê Khôi, hàng loạt súng trường cũng
như súng ngắn đã được trang bị cho binh sĩ, tạo nên một lực lượng quân đội bất
khả chiến bại.

Công ty Lê Khôi dưới sự quản lý của Trần Phương, cùng sự tìm tòi nghiên cứu
khoa học của Ngọc Nhi đã từng bước dần dần hoàn thiện và phát triển. Tuy rằng
chưa đạt được thành quả như Khôi mong muốn, nhưng cũng đã khá thành công.

Hai năm trôi qua, vào ngày Khôi ra đi, những bóng Hồng nhan lại tụ họp lại với
nhau cùng chờ hắn dưới bình minh. Các nàng luôn tin tưởng rằng, một ngày hắn
sẽ lại quay về.

Năm ấy, khi thiên tài tranh hùng tiếp tục diễn ra sau khi đất nước đã dẹp xong
ngoại xâm. Với một thân Hỏa thương quyền vô địch thủ, Ngọc Trân đã dễ dàng
đánh bại mọi đối thủ, dành chức quán quân, tuy rằng đã thực hiện được ý đồ của
mình, nhưng nàng lại cảm thấy mất mát, hình bóng năm xưa đã hứa sẽ cưới nàng
nay đã biệt vô âm tín. Khiến nàng từ 1 cô công chúa hoạt bát đáng yêu, nay lại
trở nên trầm tĩnh, ít nói. Với nàng, hắn như là cả tuổi thanh xuân của nàng
vậy.

…………….

Ở sâu thẳm trong vùng núi phía Bắc Đại Việt, nơi được xem là vùng đất thần bí
nhất, nơi mà tất cả môn phái đều không dám đặt chân tới dù chỉ 1 bước. Nơi đó
1 môn phái tà đạo nhất đã được sinh ra, Thiên Môn Đạo.

Khác hẳn suy nghĩ của mọi người, nơi đây sẽ là 1 vùng đất chết, thì sự thật
lại hoàn toàn ngược lại. Phía sau những cánh rừng chứa đầy tà khí kia lại là 1
chốn bồng lai tiên cảnh, thiên nhiên hòa khí.

Sâu trong căn nhà gỗ đơn sơ, 1 thiếu nữ với làn da trắng như tuyết, mái tóc
dài qua eo, che phủ đi bờ mông đầy đặn gợi cảm. Nàng trên tay đang cầm bát
canh yến nhẹ nhàng bước tới bên cạnh giường. Trên giường, một người thành niên
tuấn lãng đang năm bất động, làn da hắn nhợt nhạt như không có sức sống.

Sau khi bón xong bát canh yến, tay thiếu nữ nhẹ nhàng trượt xuống. Từng mảnh y
phục trên người thành niên rơi xuống. Cơ bắp rắn chắc, thân hình hoàn mỹ đặc
biệt là củ khoai nóng giòn tan kia làm ánh mắt nàng mê li. Dù rằng hai năm qua
đã không biết bao nhiêu lần chứng kiến cái của nợ ấy, nhưng không ít lần khiến
nàng thổn thức, nhiều lần không dấu được sự tò mò, nàng đã thử chạm tay vuốt
ve nó, và rồi đêm về nàng liền gặp xuân mộng nàng cùng hắn làm cái chuyện đáng
xấu hổ đó.

Dừng lại suy nghĩ lung tung A Tuyết nhẹ nhàng lau khắp cơ thể hắn, động tác vô
cùng ôn nhu. Dù rằng 2 năm nay nàng chỉ ở nơi này chăm sóc hắn, nhưng nàng lại
không sinh 1 tia chán ghét nào. Thâm chí nàng còn có suy nghĩ sẽ chăm sóc cả
đời.

Nhớ lại lần đầu tiên nàng gặp hắn, cũng là khi nàng tuyệt vọng nhất, hắn đã
xuất hiện, giúp đỡ nàng, và từ khi đó, bóng dáng hắn đã in sâu trong tâm trí
nàng. Để rồi 2 năm trước, sau khi biết hắn bị trọng thương, lãnh ít dữ nhiều,
nàng đã đồng ý vô điều kiện để ở bên chăm sóc hắn.

Pha vỡ không gian yên tinh ấy, tiếng bước chân trầm bỗng vang lên. Một người
đàn ông đeo mặt nạ bước vào gian phong. A Tuyết vội vàng quỳ xuống.

- Bái kiến môn chủ.

- Đứng lên đi.

A Tuyết vội vàng đứng lên, cúi đầu lui lại phía sau, đối với nàng, vị môn chủ
này khiên nàng vừa thân vừa sợ. Lần đầu tiên gặp vị môn chủ này, nàng đã tận
mắt chứng kiến hắn ra tay tàn sát hàng trăm mạng người, dù biết rằng bọn chúng
là đạo tặc, nhưng 1 thiếu nữ thiện lương như nàng trứng kiến cảnh máu me như
vậy, cũng đã trở thành 1 tâm ma. Tưởng rằng thời gian ở đây chăm sóc Khôi,
nàng sẽ phải chịu nhiều đau khổ nhưng không, vị môn chủ thần bí này không
những không làm khó nàng mà còn truyền lại cho nàng y thuật, dạy nàng cách
nhận biết dược liệu, hắn như là sư phụ của nàng vậy, nàng vô cùng kính trọng
hắn, nhưng tâm ma vẫn còn trong lòng, khiến cho nàng vẫn có 1 tia e sợ.

Bước lại gần phía giường nơi Khôi đang nằm, hắn khẽ nhệch miệng.

- Còn định giả vờ chết đến khi nào.

Chỉ thấy lúc này Khôi đang nằm trên giường khó khăn mở mắt. Thực ra hắn đã
tỉnh từ rất lâu rồi, nhưng trong người lại không hề có 1 chút khí lực nào. Lại
gặp cảnh bị 1 thiếu nữ hấp diêm nên nhất quyết giả chết để hưởng thụ.

- Là ngươi.

Khôi khó khăn lên tiếng, đập trước mắt hắn lúc này là người đeo mặt nạ thân
bí, người mà hắn không bao giờ quên. Khôi ko thể quên trận chiến năm đó, hắn
đã phải bất lực, trở thành 1 con dối cho người ta chơi. Với tính cách của hắn
không thể chấp nhận được sự thật đó, vì vậy hình bóng người mặt nà thần bí
luôn luôn ẩn hiện trong tiềm thức chiến đấu của Khôi. Và hắn chính là Sát Quỷ,
môn chủ của Thiên Môn Đạo.

Định viết tiếp mà buồn ngủ quá, lâu lâu không viết nên văn củ chuối quá. Các
bac đọc giải trí.


Giang Sơn Đại Việt - Chương #112