Người đăng: =|}===>> Đức
Với những bằng chứng vô tội và không vi phạm vào pháp luật cũng như thành khẩn
khai báo những gì đã trông thấy trong vụ án làm chết hai mạng người tại nhà
kho khu chế tác đá Yên Định, đàn em của Duy “báo” là Trung quay đã được thả
tại ngoại trước 24 giờ.
Thế nhưng sau khi được tháo còng và trả tự do, Trung quay lại bất ngờ yêu cầu
được gặp Thiếu tá Trần Minh để thông báo một số chuyện, đáp lại nguyện vọng
của anh, một vị cảnh sát trẻ cho biết sếp Minh sẽ tiếp Trung quay vào khoảng
10 phút nữa tại phòng riêng của ông ấy ở trên tầng 3.
Trung quay đi theo cậu cảnh sát này lên tầng, dừng lại trước cánh cửa gỗ có
ghi dòng chữ phòng điều tra hình sự – trưởng phòng thiếu tá Trần Minh. Sau
khoảng vài ba phút chờ đợi bên ngoài, Trung được phép vào bên trong !
Trái với suy nghĩ của Trung về một thiếu tá hình sự nóng tính và khó gần, Trần
Minh lại tỏ ra rất lịch thiệp và khéo léo, 25 năm trong nghề với bao vụ án đã
được giải quyết, Trần Minh hiểu rõ tội phạm như hiểu rõ chính bản thân mình
vậy, chính vì thế ông đã đề nghị sắp xếp cuộc gặp này với Trung quay.
– Nào ! Cậu có điều gì muốn nói với tôi ?
Với tay kéo chiếc ghế lại gần, Trung quay không hề tỏ ra e sợ trước đôi mắt
sắc bén của vị thiếu tá công an, rõng rạc trả lời :
– Có 3 điều tôi muốn thông báo để lực lượng chức năng có thẩm quyển biết và có
biện pháp xử lý.
Trần Minh 2 tay vẫn nắm chặt nhau đặt trước ngực, nở nụ cười :
– Chúng tôi đã nắm được 2 trong số 3 điều này, điều đầu tiên đó là cậu sợ tay
chân và đàn em của Huy “long” sẽ trả thù và chúng sẽ nhắm vào những đối tượng
cùng băng nhóm với Duy báo đang được điều trị tại bệnh viện ? Điều thứ 2 là
thời gian, lực lượng trinh sát của tôi cũng đã báo về, đúng 10h đêm mai chúng
sẽ hành động. Vậy điều thứ 3 là gì cậu nói đi !
Trung quay lắc đầu, cười không thành tiếng, thán phục vị thiếu tá đầy bản lĩnh
và nhiều kinh nghiệm, nhưng vẫn chốt lại bằng điều thứ 3:
– Thuốc lắc ecstasy … có một số lượng lớn đang trong quá trình giao dịch của
Huy “long” … chúng chắn chắn đang được cất giữ tại nhà của hắn và đêm mai số
thuốc này sẽ được tuồn ra ngoài rồi bán sang cho các tỉnh lân cận.
Đây quả thực là những thông tin mới đối với thiếu tá Trần Minh :
– Làm sao cậu biết điều này ? Liệu những thông tin này có thể tin cậy được
không ?
– Hoàn toàn có thể tin cậy được ! Tôi không đến đây để nói những điều không
đúng mà làm gì…
– Thôi được rồi, tôi tạm thời tin cậu, thế cậu có biết địa điểm và thời gian
chúng sẽ giao hàng là khi nào không ?
– 10h – trùng với khoảng thời gian mà chúng sẽ xông vào bệnh viện vào đêm mai,
còn địa điểm thì vẫn sẽ là chỗ cũ, bến tầu Thùy Sơn cách nhà Huy “long” khoảng
8km !
Đưa cặp mắt sắc nhọn của mình lên ngang hàng với mắt của Trung Quay, thiếu tá
Trần Minh muốn thử tâm lý của chàng thanh niên này :
– Cậu Trung ! Vụ án Duy “báo” chúng tôi biết có rất nhiều nghi vấn, tôi thả
cậu ra chỉ vì không muốn có một cuộc thanh toán xã hội đen nghiêm trọng làm
ảnh hưởng đến an toàn của người dân, sau khi đêm mai kết thúc, tôi vẫn sẽ có
đủ bằng chứng để bắt cậu quay trở lại phòng giam ! Vì thế cậu đừng nghĩ đến
việc bỏ trốn mà làm gì.
Trung “quay” đứng dậy, sửa lại cổ áo, nhẹ nhàng nở nụ cười trước khi ra về :
– Thiếu tá hãy làm tròn phận sự của mình ! Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào đêm
mai ! Hãy nhớ … bến tầu Thủy Sơn, lúc 10 giờ !
Nói xong lời này, Trung xoay người, mở cửa bước ra ngoài rồi đi thẳng xuống
cầu thang. Thiếu tá Trần Mình vẫn giữ nguyên tư thế và nụ cười của mình, ông
không hề để lộ bất kỳ một dấu hiệu nào trên gương mặt, chỉ cảm thấy tiếc cho
những thanh niên đầy bản lĩnh nhưng lại vướng vào con đường phạm pháp.
Từ trước cổng Công an tỉnh, Trung quay gọi xe ôm rồi phi thẳng về phía bệnh
viện, nơi Nam lùn và Tâm ma xó đang chuẩn bị gặp phải những nguy hiểm khó
lường. Trung hy vọng những tính toán của anh Báo sẽ là chính xác, nhân thời cơ
giao hàng tại bến Sơn Thủy, bọn đàn em Huy “long” cũng sẽ tiến hành trả thù
nhằm đánh lạc hướng điều tra của công an, chỉ cần tóm gọn 2 vụ này, quân của
Huy “long” sẽ bị rã đám gần hết và chắc chắn chúng sẽ không còn đủ lực lượng
để trả thù cho đại ca !
Trong lúc này, tại phòng chung bệnh viện tỉnh, Quang đã hồi phục rất nhanh sau
khi được truyển nước và ăn uống trở lại … nó vẫn chưa hay biết gì về cái chết
của bà Thùy và vẫn cứ đinh ninh là mẹ nó chỉ về nhà một lát rồi lên ngay. Còn
Tâm thì cứ đứng ngồi không yên, hết đi ra rồi lại đi vào, tâm trạng gã ma xó
đang rối bời khi không biết phải nói với thằng bé ra sao !
– Anh Tâm ! Sao lâu rồi mà mẹ em vẫn chưa lên ? – Quang bắt đầu nghi ngờ…
– À, ờ… anh cũng không biết nữa chắc ở nhà đang có chuyện gì đó… không sao
đâu, em cú nghỉ ngơi đi.
– Không phải, chắc chắn anh đang giấu em chuyện gì đúng không ? Em thấy anh
nói không bình thường chút nào.
– Làm gì có chuyện gì giấu em ? Vớ vẩn, không có gì cả đâu, anh đang nghĩ
chuyện khác.
– Anh Tâm … mẹ em làm sao rồi đúng không … đừng giấu em !!!
Nghe những lời nói này của Quang mà Tâm mím chặt môi, biết không thể giấu nó
thêm được nữa, Tâm quay trở lại giường, kéo ghế ngồi bên cạnh Quang, đôi mắt
đầy nghiêm nghị :
– Em nghe kỹ lời anh nói đây … và cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không
được quá xúc động … có hiểu không ?
Đôi mắt Quang ngơ ngác, dù chưa biết Tâm sẽ nói những gì, nhưng lúc này nó
bỗng cảm thấy lạnh run người…
– Mẹ em bị ốm nặng … và…đã…mất lúc..sáng nay !!
Những lời Tâm vừa nói dù thực sự khó khăn nhưng vẫn rõ ràng đến từng chữ cái.
13 tuổi – Quang đủ hiểu như thế nào là cái chết – và càng hiểu rõ hơn như thế
nào là mất đi một người vô cùng thân thiết ! Đôi mắt nó trợn tròn, miệng khép
chặt không nói được lời nào, đôi bàn tay run run…
Từ trong đôi mắt đó, những hình ảnh thân thương về người mẹ hiện ra, những kỷ
niệm, những ngày tháng êm đềm hạnh phúc cứ thế đi qua trong tiềm thức của nó
và rồi tất cả cuối cùng bị xóa nhòa trong những giọt nước mắt… câu đầu tiên mà
Quang nói với Tâm … là một lời đã khiến cho gã đàn ông 20 tuổi phải cảm thấy
ngạc nhiên :
– Anh Tâm ! Em muốn về nhà !
Quang không gào lên cũng không đập phá và la hét… nó rất bình tĩnh, thậm chí
còn bình tĩnh hơn cả Tâm, một lời nó nói khiến Tâm cảm nhận được rất nhiều nỗi
đau, nỗi đau của chính mình và của chính Quang.
– Uh ! 2 anh em mình sẽ về chịu tang mẹ !
…
Lúc này tình trạng sức khỏe của Trà My đã đỡ nhiều và cô bé được bác sĩ Trần
Nam ký giấy cho chuyển về phòng yêu cầu để tiện chăm sóc cũng như theo dõi. Có
thể nói sự hồi phục nhanh của cô bé hiện vẫn đang là một câu chuyện khó tin
đối với các y bác sĩ.
Phòng yêu cầu của bệnh viện thời này cũng rất khiêm tốn, chỉ là một phòng chăm
sóc đặc biệt và chỉ có 2 bệnh nhân, tuy nhiên do là con gái của cán bộ cấp cao
trong thành phố, Giang “tổng đài” đã xin phép cho con gái mình được nằm riêng
để tiện cho việc điều trị, lời đề nghị được đưa ra kèm theo một lời hứa sẽ xem
xét cải tiến kế hoạch nâng cấp và xây mới bệnh viện.
Trà My được chuyển lên cáng và rời khỏi phòng hồi sức sau phẫu thuật để sang
bên phòng điều trị. Lúc này bên cạnh cô bé còn lại bà Loan cùng gã tình nhân
là Ngọc, bà vú Nhu và tên tài xế Dũng “lơ”
Cũng trong lúc đó, Tâm “ma xó” đã quyết định sẽ cùng Quang rời khỏi bệnh viện
để về nhà chịu tang mẹ mà không cần thông qua ý kiến của bác sĩ, tự Tâm cảm
nhận được gã và Quang cần phải rời đi vào lúc này, nếu hỏi y tá và làm giấy tờ
xuất viện chắc chắn sẽ mất một khoảng thời gian rất dài, dẫu sao viện phí Tâm
cũng đã nộp rồi, biến mất thế này có hơi đột ngột một chút nhưng chắc cũng
không phải là trường hợp duy nhất trong bệnh viện.
Quan sát xung quanh để thấy không có y bác sĩ nào, Tâm ra hiệu cho Quang đi
theo mình, khoác cho thằng em một chiếc áo ấm mượn tạm của Quân quế, Tâm yên
tâm là sẽ không có ai nhận ra Quang là bệnh nhân, chỉ cần ra khỏi khu phòng
chung này 2 anh em sẽ thoải mái đi lại trong bệnh viện.
Nhưng cũng chính trong giây phút đó, Quang và Lọ Lem đã có một màn hội ngộ
không thể đặc biệt hơn !
Tâm đã rẽ sang một đường tránh còn Quang thì đứng nép sát người vào tường để
cho chiếc cáng chở bệnh nhân đi qua, gương mặt Quang từ nãy đến giờ cứ cúi gằm
xuống đất bỗng nhiên sáng rực lên khi nhìn lướt thấy một khuôn mặt rất đỗi
quen thuộc, Quang ngó theo, đúng là bà Loan … mẹ kế của Lọ Lem, rồi có cả bà
vú Nhu nữa… nếu như vậy người nằm trên cáng là ai ? Có lẽ nào lại là Lọ Lem ?
Chờ mãi không thấy thằng em bám theo, Tâm quay trở lại thì không thấy Quang
đâu, gã ma xó vội vã đi tìm thì thấy Quang đang bám theo một chiếc cáng chở
bệnh nhân, túm vội tay Quang, Tâm lôi đi, giục vội vã :
– Em đi đâu đấy ? Ra khỏi bệnh viện thôi.
Quay mặt lại nhìn Tâm, gương mặt Quang tỏ rõ sự lo lắng :
– Anh Tâm, đợi em một lát, bạn em, Lọ Lem..
– Lọ Lem ?? Lọ Lem nào ?
Tâm chột dạ: “thôi chết, mình quên khuấy đi vụ con bé Trà My con ông Giang
“tổng đài” phải nhập viện sáng qua, hơn thế nữa nó lại chính là con bé Lọ Lem
mà Quang hay kể chuyện, không biết giờ này nó thế nào…”
– Em gặp bạn ấy một lát được không anh ? Em sợ…
Chắc nó sợ phải mất đi thêm một người thân thiết nữa, cái cảm giác này Tâm
hiểu rất rõ vì vậy gã ma xó đã rất nhẹ nhàng gật đầu. 2 anh em bám theo chiếc
cáng, đi về phòng yêu cầu đặc biệt.
Ngay sau khi Lọ Lem được đưa vào phòng, cơ hội cũng đã đến khi bà Loan theo
chân y tá sang phòng để làm thủ tục nhập thuốc, gã tình nhân Ngọc thì mò vào
toilet để làm điếu thuốc cho đỡ nghiện. Dũng “lơ” canh chừng bên ngoài, như
vậy trong phòng chỉ còn lại mỗi bà vú Nhu, người đã rất mừng khi thấy Quang
đồng ý làm bạn để chơi cùng với Trà My.
Đứng trước cánh cửa phòng bệnh, Tâm dặn khẽ :
– Em vào đi, một lát rồi ra ngay nhé !
Dũng “lơ” thấy có người, quay lại hỏi xem có chuyện gì, nhưng ngay sau đó gã
cũng nhận ra đó là Tâm … người đi cùng với đàn anh Hài “khùng” và Duy “báo”
lúc sáng qua…
Cánh cửa trắng được hé mở, Quang bước vào phòng, từ từ tiến lại gần về phía
Trà My, cô bé đang được cắm dây truyền, đắp chăn bông ấm áp, đôi mắt thiên
thần đang nhắm lại và nụ cười thì luôn trực diện trên môi.
– Lọ Lem… – Quang gọi rất khẽ…
Đôi môi xinh xắn cử động, vầng trán của Lọ Lem nhăn lên đôi chút, rồi cặp mắt
của cô bé dần xuất hiện dưới làn mi… nhưng chỉ một giây sau thôi, Lọ Lem đã òa
lên vì sung sướng, cô bé mỉm cười đầy hạnh phúc, ngạc nhiên trước những gì
mình được trông thấy :
– Anh Rùa !!!
Đưa 1 ngón tay lên che miệng, Quang “suỵt” một cái rõ kêu rồi tiến sát lại về
phía cô bé.
– Sao anh biết em ở đây ?
Không nói gì nhiều như những lần trước, Quang chỉ cố gắng dành thời gian để
ngắm nhìn Lọ Lem, trả lời những câu hỏi của cô bé, không ngờ hai đứa lại hội
ngộ nhau trong một hoàn cảnh như vậy, và tương lai sau này – chưa biết Quang
có còn được trông thấy Lọ Lem nữa hay không ?
Cuộc tương phùng kết thúc một cách ngắn ngủi khi Tâm gõ cửa và thông báo đã
đến giờ phải đi, Quang chào tạm biệt bà Nhu, từ biệt Lọ Lem để về chịu tang
mẹ, chỉ sau có vài ngày nhưng có vẻ như thắng bé 13 tuổi đã trưởng thành hơn
rất nhiều, vì từ nay … nó chỉ còn lại một mình trên đời !
Cánh cửa trắng khép lại, Tâm và Quang rẽ sang hướng cầu thang rồi đi mất. Từ
đằng xa bà Loan nhíu mày ngạc nhiên hỏi Dũng “lơ”
– Ai vừa vào phòng thăm con bé vậy ?
– Có ai đâu ? Chắc chị nhìn nhầm – tên tài xế riêng của chồng trả lời mặt tỉnh
bơ.
– Anh Ngọc đâu ?
– Đang hút thuốc bên ngoài kia kìa, có cần không để em đi gọi ?
Loan biết mình yếu thế vì bị Dũng bắt bài, không dám đôi co, mở cửa đi vào
trong với Trà My. Tên tài xế được thể, vênh mặt đắc thắng… nhưng hắn cũng đã
phạm sai lầm lớn khi mà từ phía cửa sổ, Ngọc vẫn dõi theo những hành động của
hắn, ném điếu thuốc xuống sàn rồi lấy chân di di mẩu thuốc, Ngọc bực bội bước
về phòng điều trị của Trà My.
…
Ngay sau khi vừa ra đến cổng bệnh viện an toàn mà không để cho bất kỳ ai nhận
ra, Tâm gọi xe rồi 2 anh em nhanh chóng trở về nhà, từ trên tầng 3 Cu tú không
hề hay biết về chuyện này, Trung “quay” thì đang trên đường tới bệnh viện, Ma
xó đúng là ma xó, hành xử mọi việc luôn luôn thoắt ẩn thoắt hiện.
Chỉ tiếc một điều, bọn đàn em của Huy “long” đã phục kích Tâm từ rất lâu nhưng
cũng phải đến tận ngày hôm nay chúng mới bắt gặp Tâm bước ra ngoài lộ liễu như
vậy. Một tên nổ máy bám theo Tâm, tên còn lại phi về đại bản doanh thông báo
cho ông trùm Hoàng “sắt” đã phát hiện ra tung tích kẻ thù số 1 : Tâm “ma xó”
…