23:


Người đăng: =|}===>> Đức

Thời tiết đang là cuối thu, những cơn gió heo may cứ theo nhau ùa về mà chẳng
cần báo trước, gió nhẹ nhàng nhưng cũng đủ lạnh để đôi lúc những người lang
thang ngoài phố cảm nhận được sự cô độc của buổi chớm đông, con người ta
thường yêu ánh nắng chan hòa của mùa hè, yêu sự dịu dàng của mùa xuân, sự nồng
nàn hoa sữa của mùa thu và sợ cái rét lạnh giá của mùa đông ! Nhưng đã thành
quy luật tất yếu, xuân qua hạ tới thu về … đông sang ! Đủ 4 mùa mới tạo thành
một năm và biết đâu nhờ có sự lạnh lẽo đó mà con người với con người mới sát
lại với nhau hơn !

Có rất nhiều quy luật vẫn hằng ngày diễn ra và phần lớn trong số đó không thể
thay đổi, trong một đời người có nhiều lúc bạn cảm thấy vui, đôi khi thấy
buồn, rồi bạn cười và cũng có thể khóc, xa hơn nữa là hạnh phúc, là khổ đau,
là hy vọng và cũng có thể là tuyệt vọng, những cung bậc cảm xúc sẽ ngày càng
xuất hiện nhiều hơn theo thời gian mà bạn tồn tại – đó cũng là một quy luật
tất yếu…

Chính vì vậy, đôi khi ta tự hỏi lòng … ước gì đừng làm người lớn, cứ nhỏ bé
mãi để được che chở, được yêu thương, để không phải suy nghĩ quá nhiều về cuộc
sống, về công danh – sự nghiệp – gia đình – tình yêu… nhưng dù có ao ước bao
nhiêu thì khi soi mình dưới nước … bạn vẫn không thể thoát khỏi thứ quy luật
khắc nghiệt nhất của kiếp người – đó là thời gian !!

Thế nhưng câu chuyện mà bác sĩ Trần Nam vừa kể cho Giang tổng đài nghe, cùng
với những gì mà bé Trà My sắp nói lại đi ngược với thứ quy luật khô khan này,
hay đúng hơn là cuộc sống vẫn tồn tại những phép mầu – hãy tin vào điều đó…

Theo lời kể của Trà My … Giang “tổng đài” tìm xuống phòng 402, hỏi thăm y tá
thì được biết đúng là đã có 1 người phụ nữ vừa mới mất ở căn phòng này, xuống
tiền sảnh tra danh sách bệnh nhân thì trùng khớp với những gì mà cô bé vừa nói
từ tên tuổi, địa chỉ…

“ …Nếu đúng như vậy, chẳng lẽ bé Trà My đã được người phụ nữ này ban tặng cuộc
sống thứ 2 sao ? Khi con bé gần như mê man và dần dần chìm vào hôn mê sâu, nó
nói đã thấy người phụ nữ ấy xuất hiện và ban tặng cho nó trái tim để tiếp tục
sống… hoang đường, thật hoang đường… mình thực sự không muốn tin một chút nào…

– Tội nghiệp bà ấy ! Mất sớm quá để lại đứa con trai mới học lớp 6, hình như
bố thắng bé cũng mất rồi hay sao ấy, khổ thân mới ít tuổi mà đã phải chịu cảnh
mồ côi cả cha lẫn mẹ…

Nhân viên quầy thu ngân lắc đầu buồn bã, tâm sự một vài câu với Giang “tổng
đài”.

– Chị nói sao kia ạ ? Bà Thùy còn một đứa con trai à ?

– Tôi nghe hàng xóm người ta nói thế chứ cũng không rõ là như thế nào, nhưng
hôm nay thấy nhốn nháo lắm, hình như người ta đi tìm nó mà không thấy…

Giang “tổng đài” châm một điếu thuốc, bước ra phía hành lang, vừa đi vừa rít
một hơi thật dài, cốt để hoàn hồn lại sau những chuyện khó tin vừa nghe và suy
nghĩ xem tiếp theo mình sẽ phải làm gì. Được nửa điếu thuốc, Giang dụi đi, móc
túi, bấm số và gọi điện thoại cho một ai đó !

Phòng chung, bệnh viện đa khoa tỉnh:

Tâm định bụng sẽ chờ cho đến khi Quang đỡ được một chút rồi hai anh em sẽ về
nhà chịu tang mẹ, thằng bé chỉ bị mất nước và ngất đi vì đói nên không nguy
hiểm lắm tới sức khỏe và tính mạng, vả lại nó cũng là đứa cứng rắn – Tâm tin
nó sẽ đủ nghị lực để vượt qua được những thời khắc khó khăn này.

Chợt nghe có tiếng chân người ở hàng lang, Tâm “ma xó” theo bản năng bỗng trở
nên cảnh giác, tiếng bước chân nhỏ dần rồi dừng lại bên ngoài chứ không vào
phòng, có lẽ bọn nào đó đã đánh hơi được gì và đang theo dõi ở bên ngoài, nghĩ
vậy, Tâm khoác vội chiếc áo, định sẽ ra ngoài xem sao ! Nếu bọn chúng chỉ có
vài ba đứa, Tâm tin mình sẽ biết cách để đối phó…

Lúc này cả phòng 8 giường đang ngủ say, việc ai người ấy làm, người nhà bệnh
nhân cũng chẳng hơi đâu để ý những hành động kỳ quặc của Tâm, gã ma xó đã tiến
sát giường bệnh số 1, nép vào tường và đối lưng với kẻ bên ngoài, bàn tay theo
thói quen thò vào trong áo khoác nơi cất con dao găm Thái Lan có hình xăm rồng
nổi tiếng, Tâm chép miệng nghĩ bụng “đánh nhau trong viện chả hay ho chút
nào…”

Kẻ lạ mặt bên kia tường bắt đầu cử động, chuyển hướng ra phía cửa chính, rất
rón rén, rồi cuối cùng hắn cũng lò dò để bước vào phòng … ngay lập tức đôi tay
rất nhanh của Tâm đã chụp lấy cánh tay, nắm được cổ áo và xoay ngược hắn lại…
kẻ lạ mặt bị vặn ngược tay thì la oai oái rồi gọi to :

– Anh Tâm, là em, là em Quân đây !!

Nhận ra giọng thằng em vừa đi cùng mình, Tâm bỏ tay ra, nghiêng mặt sang một
bên tò mò hỏi :

– Quân quế hả ? Anh xin lỗi, nhưng mà sao chú mày rón rén như đang theo dõi ai
vậy ?

Quân bị vặn tay, đau đớn đến nhăn mặt, trởi trở lạnh nên hắn phải khoác thêm
cái áo bò, ai ngờ đâu khiến Tâm không nhận ra nên mới bị đòn oan như thế này.

– Em… anh Tú bảo em… sang đây…

Nghe đến đây, Tâm chột dạ :

– Nói đi, có chuyện gì ? Anh Nam làm sao phải không ?

– Không… anh Nam ổn, ca phẫu thuật đã thành công, các anh em cũng cho máu kịp
thời nên anh ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi.

– Vậy à ! Số thằng này còn may lắm mà ! Thế anh Tú bảo sang đây nói với anh
chuyện gì ?

– Về… chuyện, anh Báo !

– Anh Báo làm sao, cứ nói đi !

– Anh Báo giết thằng Huy Long rồi ra đầu thú với công an cùng anh Trung Quay
rồi.

Nghe đến đây, Tâm chợt rùng mình, không nghĩ rằng chuyện lại xảy đến cơ sự
này, anh Báo đã bị bắt và nhận tội thay cho nó cùng với thằng Nam – chắc chắn
là như vậy, Huy Long chết – nhưng tay chân và đàn em của hắn chắc chắn sẽ
không bỏ qua vụ này – lớn chuyện rồi… trước đây mỗi khi có chuyện ít ra còn có
anh Báo bầy cách và chỉ đạo cho anh em từng người một phải làm gì, bây giờ
không có anh ấy ở bên, Tâm cứ rối bời hết cả lên !

– Anh Cu Tú có dặn gì không ?

– Có, anh ấy dặn em sang nói với anh bảo anh trốn đi… nhất quyết không được
gây thêm tai họa nào cho đến khi chuyện lắng xuống một thời gian !

– Còn gì nữa không ?

– Dạ không ! Chỉ có vậy thôi.

– Thôi được rồi, anh biết phải làm gì, em về nói với anh Tú cứ yên tâm ! Sẽ
không có ai bắt được Tâm ma xó này đâu.

– Vây, em quay lại bên đó, anh cẩn thận nha !

Nói xong, Quân quế quay lưng, lững thững bước đi, “…nó sợ khi nghe tin anh Báo
bị bắt mình sẽ làm ầm lên đây mà, đúng là mình sẽ làm ầm lên thật nếu anh ấy
bị bắt 1 mình – nhưng không phải ngẫu nhiên mà anh ấy để anh Trung quay ở lại
cùng đâu, anh Báo là người làm gì cũng đều có sự tính toán, có lẽ một vài ngày
nữa anh Trung sẽ được bảo lãnh ra, khi ấy mọi người ở ngoài sẽ biết phải làm
gì. Chỉ có điều trong 1-2 ngày đó nếu như bọn đàn em Huy “long” ra tay thì
không biết phải xử lý như thế nào…”

Tâm nhăn vầng trán, lắc đầu rồi lặng lẽ quay vào phòng ! Tối nay nếu thằng
Quang tỉnh lại, nó sẽ cùng em bí mật rời bệnh viện về nhà chịu tang mẹ rồi sẽ
tìm nơi ẩn nấp nghe ngóng tình hình.

Phòng D1 – hồi sức sau phẫu thuật – bệnh viện đa khoa tỉnh

Bên ngoài phòng của Trà My lúc này đã xuất hiện thêm nhiều người khác, hầu hết
là đàn em thân thiết với Giang “tổng đài” hay tin nên mò tới, nhưng trong số
này Loan chỉ chú ý nhất với một người, đó là Ngọc – gã tình nhân của ả.

Giang tổng đài đi lên từ cầu thang bộ, trông thấy Ngọc, Giang hồ hởi bước tới
vỗ vai thằng bạn thân :

– Cậu tới lâu chưa ?

– Tớ cũng vừa mới thôi, nghe tin cái là tới bắt xe rồi lên đây ngay mà ! Con
bé sao rồi cậu ?

– Cảm ơn cậu ! Trà My khỏe lại nhiều rồi, ca phẫu thuật đã thành công mỹ mãn,
con bé giờ còn có thể nói chuyện nữa kia mà !

Đoạn quay sang Loan, Giang dặn dò :

– Sắp đến giờ đưa tang cho cậu Hải, anh phải về đó ngay với chú ấy, em ở lại
theo dõi tình trạng bệnh của con nhé, có gì thì cứ gọi cho bác sĩ Trần Nam !

– Vâng em biết rồi ! Anh cứ đi lo việc đi ! Khi nào con khỏe lại, em với con
sẽ về chịu tang chú ấy sau !

– Ngọc này, tớ phài đi giờ rồi, cậu ở lại xem có gì thì giúp tớ với nhé !

– Uh ! Cậu cứ yên tâm đi sẽ không có chuyện gì đâu mà !

Đám tang Hải “khùng” diễn ra trong im lặng, cả đoàn người áo đen cứ thế nối
tiếp nhau bước theo sau chiếc quan tài, những giọt mưa phùn khẽ thấm qua chiếc
khăn nhung rồi cứa vào bên trong cổ khiến Linh cảm thấy lạnh buốt, những cơn
mưa đã từng một thời là kỷ niệm giữa cô và Hải … còn ngày hôm nay thì sao, nhẽ
ra trong một ngày mưa … Hải sẽ phải là người cầm ô và che cho Linh thì giờ đây
người cô yêu lại đang nằm bất động trong chiếc quan tài lạnh lẽo, và chỉ chốc
lát nữa thôi … người ta sẽ bỏ anh ở lại dưới sâu 2m đất, đắp lên đó là hàng cỏ
xanh rờn, ai sẽ ôm anh khi mùa đông về ? Ai sẽ nấu cho anh những món sốt cà-ri
cay xè mà anh thích ? ai sẽ đi học đan để đan bằng được chiếc găng tay và nũng
nịu bắt anh đeo cho dù chiếc găng ấy rộng hơn tay anh rất nhiều ?

Nghĩ đến những chuyện này, những giọt nước mắt cứ thế lăn xuống trên má Linh,
chảy xuống đôi môi xinh xắn của cô … một vị mặn, đắng chát mà chưa bao giờ
Linh thấy nó lại xót xa đến thế.

Giang “tổng đài” là người thân duy nhất của Hải “khùng”, ông ta đứng bên cạnh
quan tài, yêu cầu mọi người hạ nó xuống, rồi ném những miếng đất đầu tiên lên
trên … bọn đàn em cũng thay nhau đắp cho đại ca những mảnh đất đã được xới lên
từ trước. Không ai để ý, từ đằng xa có một bóng người đang lặng lẽ dõi theo
tất cả những việc này, và cũng có thể chỉ có duy nhất một mình Giang là trông
thấy được cái bóng ấy mà thôi … Thanh Vân – vợ của gã !

– Về thôi ! Chị Linh…

Hoàn “kim” gạt những giọt mồ hôi lẫn trong nước mắt quay sang nói với người
yêu của đại ca mình.

– Chị muốn ở lại với anh ấy thêm một lát, em ra xe đợi chị trước được không ?
Chỉ một lát thôi !

– Vâng ! Em đợi chị ở trên kia !

Cho đến khi những người cuối cùng rời khỏi nghĩa trang, Linh mới tháo kính,
lặng lẽ bước lại bên mộ người yêu, rót 2 chén rượu, rồi thắp nhang cho Hải.

– Anh Hải ! Từ trước đến nay em luôn là một con bé ngỗ ngược, lúc nào cũng
quen với việc muốn gì được nấy, em sống tự do và luôn nghĩ sẽ chẳng bao giờ
yêu bất kỳ một ai. Chỉ đến khi gặp anh ! Em mới biết dẫu sao mình cũng chỉ là
một người phụ nữ, vẫn có những thiên mệnh nữ tính ở trong em, gặp anh … em mới
biết mình khát khao được che chở, được yêu thương, được làm vợ và làm mẹ !
Chén rượu này, em muốn nói lời cảm ơn đến anh ! Một lời nói dù nhỏ bé thôi
nhưng chưa bao giờ em có thể nói với anh !

Uống hết chén rượu thứ nhất, Linh bắt đầu khóc…

– Em chưa bao giờ và không bao giờ nghĩ khi mình nói lời cảm ơn lại cũng là
lúc em và anh phải xa nhau mãi mãi… nỗi đau này quá lớn đối với em, em sẽ phải
sống tiếp sao đây những ngày còn lại, có lẽ e sẽ buồn lắm, sẽ nhớ anh nhiều
lắm, những lúc như vậy, anh hãy cứ mặc để cho em được khóc, được không anh !

Thắp 3 nén nhang lên mộ của Hải “khùng” – Linh quỵ hẳn hai chân xuống rồi gào
lên trong tuyệt vọng – tất cả sự bình tĩnh, tất cả sự cố gắng của Linh đã vỡ
vụn rồi tan trong cơn mưa rào bất chợt đổ xuống xối xả, cô tiểu thư đất Hà
Thành thét lên từng tiếng – giẫy dụa trong cánh tay của Hoàn “kim” và Giang
“tổng đài”… tiếng hét, tiếng mưa, tiếng khóc cứ thế va vào nhau… lạnh lẽo và
vô hồn, từ đằng xa cái bóng của Thanh Vân cũng dần dần biến mất…

Phòng chung – bệnh viện đa khoa tỉnh

Lúc này đã hơn 6h chiều ! Cuối cùng thì sau nửa ngày mê man, Quang “rùa” cũng
đã tỉnh dậy, đôi mắt nó mệt nhoài, miệng khô ráp vì bị bỏ đói, những vết
thương bị đánh đập dù không còn đau nữa nhưng cũng đủ làm nó cảm thấy tê buốt
sống lưng. Mở to mắt ra, Quang nhìn thấy bóng người mờ mờ ảo ảo, phải một lúc
sau nó mới nhận ra đó là Tâm :

– Anh Tâm !

Tâm cúi xuống, xoa trán thằng bé, trán nó cũng đã bớt nóng đi nhiều, có vẻ như
cơn sốt đã qua :

– Em có đói không ? Ăn cháo nhé !

– Vâng ! Em thấy đói quá !

Tâm mở cặp lồng, múc ra bát cháo vẫn còn đang nóng mà gã vừa xuống căng-tin
mua cho Quang, hai tay đỡ thằng em dậy, Tâm khẽ nhắc :

– Em vừa mới truyền xong được một lát, ăn từ từ thôi nhé ! Ăn nhanh quá là
nguy hiểm đấy.

Quang “rùa” đưa tay đỡ lấy bát cháo, ngồi dựa vào thành giường, múc từng thìa
cho vào miệng !

Khi mà cơn đói đã trôi qua, cơ thể đã lấy lại được nguồn năng lượng cần thiết,
Quang như tỉnh hẳn, đôi mắt đã mở to hơn, bỗng Quang nhìn tâm, nhíu mày hỏi :

– Anh Tâm, thế mẹ em đâu ?

Tâm đang vui vì thấy Quang tỉnh lại – nhưng nghe thấy câu hỏi thì sắc mặt bỗng
thay đổi hẳn, gã lo lắng, không biết phải trả lời Quang thế nào, ậm ừ :

– À, mẹ em… mẹ em nhờ anh trông em một lát… mẹ em vừa về nhà có chút việc chắc
lát nữa sẽ quay lại thôi…

– Vậy à ! Thế thì em yên tâm rồi, lúc nãy em nằm ngủ mơ, em thấy mình đứng ở
sân bóng, nhà em có việc gì ấy đông người ra vào lắm, em muốn bước lại để xem
thế nào mà không làm sao đi được, em cứ cố gắng để lao tới… như thế này này…
rồi em vấp ngã và tỉnh dậy… em cứ sợ mẹ em có chuyện gì kia !

Nghe thấy câu truyện giấc mơ của Quang … Tâm thấy lạnh run người, có lẽ nào bà
Thùy đã báo mộng cho nó biết, bây giờ mình phải nói với nó thế nào đây…

Trong khi đó tại nhà của ông trùm Hoàng “sắt” – bố của Huy “long” … đám tang
của con trai gã cũng đang được diễn ra. Dù rất đau lòng vì cái chết của đứa
con độc nhất, nhưng Hoàng “sắt” vẫn rất bình tĩnh để lo cho xong chuyện hậu
sự. Đám đàn em của Huy “long” cũng đã nghe tin, kéo hết về nhà đại ca chịu
tang, phần lớn trong số chúng đều đã nhận được lệnh, vào đêm mai, một cuộc trả
thù sẽ được diễn ra và những kẻ đầu tiên có tên trong danh sách của Thắng
“xoăn” và Thành “ba tai” không ai khác chính là Nam lùn và Tâm “ma xó”. Bộ
phận trinh sát của chúng đã báo tin về, Nam “lùn” đang điều trị tại bệnh viện
tỉnh, bên cạnh có đàn anh Cu Tú, ngoài ra chưa thấy tin tức về Tâm ma xó đâu,
tuy nhiên cũng có thể tên này cũng đang nằm ở một phòng nào đó trong bệnh
viện.

Trưa mai, sau khi đám tang của Huy “long” kết thúc, đích thân Hoàng “sắt” sẽ
dẫn đầu vụ này để trả thù cho con trai của hắn.

Tất cả mọi chuyện lúc này chỉ còn là chờ đến thời khắc của đêm mai…

Thông báo: lịch ra chương là ngày 2 chương, 12h vs 18h


Giang Hồ - Chương #23