Chúa Quỷ Lên Sàn Diễn (4)


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

Nhóm mạo hiểm giả tiếp tục du hành xuyên qua hang động.

“Hay là giết quách tên đó đi cho rồi……”

“Ừ. Chúng ta đây cũng chả phải là băng trộm cắp vặt. Thay vì phải phí thời
gian cho một cái hầm bí mật nào đó thì kết thúc ở đây còn hợp lý hơn……”

“Ta không biết các người nghĩ sao chứ ta đồng ý với thủ lĩnh. Kiếm thêm chút
tiền cũng đâu có mất mát bố con thằng nào……”

Tôi có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của lũ mạo hiểm giả phía trước.

Này, đây không thèm quan tâm việc lũ tụi mày ưng ta sống chết thế nào, nhưng
xin bọn bây hãy ít nhất nói nhỏ nhỏ thôi. Đâu có khó gì đâu.

Toàn một lũ không biết cách cư xử.

“Này. Ta biết là thằng này bị trặc chân, nhưng chẳng phải hắn chậm quá sao?”

“Ta nói rồi mà. Hắn chắc đang câu giờ đấy.”

Thậm chí chúng còn nghênh ngang mà khinh mỉa.

Level của bọn mạo hiểm giả đang bắt giữ tôi cũng không cao lắm.

Bộ dạng chúng toả ra mùi nghèo nàn. Lưỡi đao trên vũ khí của chúng lởm chởm
hết chỗ nói. Điều đó cho thấy chúng không thèm bận tâm bảo quản trang bị. Nếu
mà ở trong game, chúng sẽ được xếp hạng F. Hạng thấp nhất dành cho một nhóm
mạo hiểm giả. Chúng ở khoảng cấp độ đó.

Nếu có khoảng 20 con yêu tinh ở đây thì chúng sẽ bị quét sạch.

…Mặc dù, với level của chú Dantalian đây thì đời nào có thể ra lệnh cho lũ yêu
tinh cứ thích chạy lông nhông ở khắp nơi khắp chốn.

“Quý ngài Chúa Quỷ đáng kính, bằng hữu của tôi có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.”

Gã đàn ông tên Riff nhắc khéo tôi với một nụ cười khẩy.

Tôi cúi đầu.

“Tại hạ xin lỗi. Hạ sẽ đi nhanh hơn.”

“Đáp nhanh và lễ phép lắm. Tốt tốt.”

Hắn nói chuyện với tôi cứ như thể tôi hạ cấp hơn hắn.

Quyết định rồi. Mình thề sẽ nghiền nát cái bộ mặt nghênh ngang đó của hắn.
Mình sẽ vùi mặt hắn xuống bùn lầy.

Mình sẽ không nương tay cho dù hắn có van xin tha thứ như thế nào đi nữa. Cứ
chờ đấy, Riff.

“Mạo hiểm giả bọn ta đây có cái tật nghề nghiệp. Có vẻ bằng hữu ta đang nghi
là quý ngài đang lường gạt bọn ta. Họ nghi ngài đang câu giờ để giở thủ đoạn
gì đó sau lưng họ.”

“Không thể nào.”

Tôi lập tức đáp lại.

Nói sự thật ra thì cũng chẳng ích gì.

Giờ, màn diễn kịch xin được phép bắt đầu.

“Tại hạ cũng từng có người hầu. Yêu tinh, tiểu yêu, orc……Tuy họ không có gì
đặc biệt, nhưng vẫn là những người hầu đáng mến của tại hạ. Không may thay,
trước khi các ngài tới, một nhóm mạo hiểm giả khác đã tấn công lâu đài liên
tiếp đến ba lần.”

Khoéo mắt tôi ướt đẫm.

Tôi có khả năng có thể khóc ra nước mắt tuỳ ý. Tuy cũng cần vài mẹo để thực
hiện. Đây là tuyệt chiêu mà mấy cô em gái đã dạy cho tôi.

“Các ngài chính là nhóm thứ tư tới lâu đài của tại hạ. Tất cả những người hầu
của hạ đã chết hết rồi. Thậm chí ngay cả những đứa nhóc đã ở với tại hạ hơn 30
năm qua. Tất cả bọn họ……”

“H-Hơ?”

Riff hốt hoảng.

“Này, quý ngài, đừng nói là ngài đang khóc đấy, phải không vậy?”

“G-Gì cơ. Khóc ư? Tại hạ không có.”

Tôi trả lời với một chất giọng như một đứa trẻ đang cố nuốt nước mắt vào lòng.

“Chỉ là, trong số bọn họ, có một bà lão đã nuôi nấng tại hạ từ thuở ấu thơ.
Đúng, bà ấy trông như một con orc. Đó là bởi vì bà ấy thật sự là orc. Nhưng bà
chăm sóc tại hạ rất chu đáo. Tại hạ còn gọi bà ấy là mẫu thân. Một tuần trước,
bà đã bị một ngọn giáo của một tên mạo hiểm giả đâm xuyên qua ngực mà cướp đi
tính mạng……”

Một tiếng khóc thảm thương vang vọng trong hang động.

“À. Cái đó, phải nói gì nhỉ. Thật không may. Ta thông cảm với ngài.”

“Bà ấy vẫn giữ tại hạ trong lòng đến phút giây cuối cùng. Cho dù sau khi bị
đâm, cho dù bị mất rất nhiều máu đi chăng nữa, bà vẫn giữ chặt tại hạ để bảo
vệ tại hạ khỏi làn mưa tên tiễn. Mọi người, có cố thế nào thì tại hạ cũng
không thể nào quên được cái cảm xúc mà tại hạ đã phải trải qua lúc ấy……”

“……”

“Vòng tay của bà ấy quấn quanh tại hạ. Tại hạ không thể nhìn thấy thứ gì,
nhưng với một tiếng thụp, người bà ấy run lên, thụp thụp, cơ thể bà ấy cứ tiếp
tục giần giật. Tại hạ lúc ấy không hề biết chuyện gì đang xảy ra, tuy nhiên,
ngay sau đó tại hạ biết được đó là do những mũi tên. Mỗi lần một mũi tên phóng
xuống, người bà ấy lại giật run. Dù vậy……”

Rồi, đoạn này phải nhỏ một giọt nước mắt.

Đến đoạn cao trào của vở diễn nào.

“Dù vậy, bà ấy vẫn nhìn tại hạ mà tươi cười! Đúng, bà vẫn tươi cười cho đến
khoảnh khắc cuối cùng. Tại hạ không được minh mẫn. Tại hạ cứ tưởng hạ đã lên
cơn điên loạn. Người quý giá nhất trên thế gian này đang chết dần ngay trước
con mắt của tại hạ……chết vì bảo vệ tại hạ, thậm chí bà ấy vẫn nở ra nụ cười ở
đôi môi……Tại hạ phải nói gì lúc đó chứ!?”

Tôi lấy hai bàn tay che mặt lại.

Từ khe hở ngón tay, tiếng khóc rưng rức khẽ thoát ra.

“Tại hạ đã hỏi rằng có đau không. Bà có đau đớn lắm không. Nhưng các ngài có
biết bà ấy đã đáp lại ra sao?”

“……”

“Tôi vẫn ổn, cậu chủ ạ.”

Không gian xung quanh như chết lặng.

Có vẻ như lũ mạo hiểm giả đã bị thu hút bởi câu chuyện của tôi và giờ không
thốt ra được lời nào.

Ông già nhà tôi đã huấn luyện cho tôi trở thành diễn viên từ thời tôi còn nhỏ.

Tôi đã từng thử trò này rồi. Đến một quán café và nói chuyện điện thoại.

Thực ra thì không có âm thanh nào phát ra từ điện thoại, nhưng tôi giả vờ như
đang cãi nhau với bạn gái mình.

“Anh xin lỗi. Anh xin lỗi về mọi chuyện mà.”

“Anh hứa sẽ sửa sai.”

Tuỳ cơ ứng biến mà diễn xuất.

Ban đầu, những người khách trong quán café tỏ vẻ rất khó chịu.

Bọn họ đang thư giãn trong quán café thì bỗng nhiên một thằng học sinh trung
học từ đâu xuất hiện rồi lại nói chuyện rầm rầm qua chiếc điện thoại di động.
Dù vậy thời gian trôi đi, biểu cảm trên khuôn mặt của họ đổi khác. Thái độ của
họ thay đổi.

Đó là sự cảm thông.

Họ cũng đã từng trải qua chuyện này trong đời. Ở đời ai hẳn cũng đã từng cầu
xin người mình yêu một lần. Cảm thấy đồng cảnh ngộ, mọi người bắt đầu đối xử
tôi với lòng thương xót.

Đấy là phản ứng của những con người hiện đại đã trải qua nhiều tác phẩm, nhiều
phim điện ảnh lãng mạn, trữ tình.

Còn đây là con người của thế giới này, những con người mà thứ duy nhất mà họ
có thể biết đến là ba cái thơ không đáng giá đến ba xu của lũ tự chém mình là
nghệ sĩ, xin lỗi vì phải nói điều này, nhưng trình mấy chú không bao giờ đọ
với anh mày được đâu.

Những lớp cơ tinh tế trên khuôn mặt.

Để biểu cảm từng loại sắc thái một cách tỉ mỉ nhất.

Sử dụng khả năng này, tôi tự đắm mình vào vai diễn.

“Sẽ ổn thôi, bà ấy nói……và ngừng thở.”

“……”

“Giờ tại hạ chẳng còn gì cả. Tại hạ cũng từng có hai con yêu tinh, nhưng tại
hạ đã cho chúng rời đi. Tại hạ không cần chúng……Đó là lý do tại sao các ngài
không cần phải nghi ngờ tại hạ. Thật sự ở đây không còn thứ gì nữa.”

Tôi lại lấy tay che mặt mà khóc nức nở.

Diễn xuất có thể làm cho cả một diễn viên người Pháp rơi lệ của tôi, đến đây
xin hết.

Trong cái bầu không khí não nề đó, bọn mạo hiểm giả bắt đầu thì thầm vào tai
nhau.

“Này này. Tên nào dám làm cho ngài Chúa Quỷ khóc đấy hả?”

“Ta cũng đâu có biết tình trạng của hắn lại hoàn cảnh đến thế cơ chứ.”

“Từ nãy đến giờ cứ băn khoăn không biết tại sao lại không có tên lính gác nào.
Ra là có bọn khác dọn dẹp sạch sẽ chỗ này rồi à.”

“Hắn bỗng dưng mất tất cả. Chậc chậc……”

Đúng như dự đoán, chúng bắt đầu thương hại tôi.

Lúc đó cũng có một chuyện mình không hề dự đoán trước được. Đó là một dòng
thông báo màu trắng hiện ra giữa không khí.

[Tài hùng biện ma quái của bạn đã chinh phục lòng người.]

[Mạo hiểm giả Riff mức độ tình cảm tăng 2.]

[Mạo hiểm giả Dail mức độ tình cảm tăng 1.]

Có cả hệ thống tình cảm nữa à.

Thế thì dễ hơn rồi.

“Dù sao, tại hạ cũng rất biết ơn vì đã được gặp mọi người.”

Tôi nở ra nụ cười nhẹ.

Để tạo ra bầu không khí làm người khác lầm tưởng rằng tôi đã trải qua bao
nhiêu là điều vui buồn trong cuộc đời.

“Mọi người dù biết tại hạ là Chúa Quỷ nhưng lại không sát hại tại hạ ngay tại
chỗ. Mọi người tỏ ý quan tâm đến một người bị chấn thương nặng như tại hạ, và
thậm chí còn giúp đỡ tại hạ đứng lên được như thế này. Đây là lần đầu tiên
trong đời tại hạ gặp những mạo hiểm giả hiền lành, tử tế như các ngài……Vậy mà
tại hạ hằng nghĩ rằng kẻ làm mạo hiểm giả nào cũng là những kẻ độc ác như lũ
người đã giết chết lão bà của tại hạ!”

Đùa thôi.

Ra bão tí ấy mà.

Ta biết là các người đã định giết ta ngay sau khi tìm thấy ta trong cái hang
đó. Sở dĩ các người thu vũ khí lại bởi vì còn thèm muốn số châu báu trong này
chứ gì. Đúng chuẩn kẻ độc ác mà.

Dù là vậy, không ai có thể cưỡng lại việc được tán dương. Bọn mạo hiểm giả gãi
râu với tâm trạng rất khó xử.

“Không. Thực ra bọn ta cũng đâu có làm gì nhiều……”

“Đó là nhờ công quý ngài bằng lòng hợp tác mà.”

[Mạo hiểm giả Riff mức độ tình cảm tăng 4.]

[Mạo hiểm giả Dail mức độ tình cảm tăng 3.]

Cả mức tình cảm của 8 tên còn lại cũng tăng lên.

Bọn chúng bớt cảnh giác chưa nhỉ? So với lúc nãy, lượng số điểm tình cảm tăng
lên cũng nhiều hơn. Chúng cắn câu rồi.

Với khuôn mặt ướt đẫm bởi hai hàng lệ, tôi cười một cách toe toét.

“Xin thứ lỗi vì tại hạ đã làm chậm chân mọi người. Giờ chúng ta tiếp tục hành
trình đi đến căn hầm nào.”

“……”

Đó không phải là nụ cười xuất phát từ hạnh phúc, mà là một nụ cười gượng gạo
có ý như cố để làm người khác an tâm. Tôi nhấn mạnh cảm xúc ấy. Mục đích là để
gieo rắc mặc cảm tội lỗi vào trong tâm trí của bọn chúng.

Một tên mạo hiểm trong số chúng ho khan vào tay.

“E hèm. Cái đó, à, chúng ta đâu có nhất thiết phải vội vã nhỉ.”

“Đúng đúng. Đâu phải căn hầm sẽ tự dưng mọc chân mà chạy mất đâu.”

“Chân của quý ngài đây cũng đau lắm, nên thôi đi chậm lại một chút. Ngài ấy
cũng đã nói là đâu còn lũ quỷ nào ở đây nữa đấy thôi.”

Bầu không khí trở nên mềm mỏng.

Có người nói rằng sinh vật đáng sợ nhất trên quả đất này là con người. Nhưng
tôi lại nghĩ ngược lại. Con người là loài động vật làm tôi cảm thấy an tâm
nhất.

Đời nào tôi có thể lừa được một con gấu. Nếu tôi mà chạm mặt một con heo rừng
thì điều duy nhất mà tôi có thể làm là ngoan ngoãn mà chầu ông bà.

Nhưng con người.

Con người có thể bị lừa dối.

Qua một vở diễn, bạn có thể thâu tóm trái tim của người khác.

‘Con trai.’

‘Con còn giống ác quỷ hơn cả bố.’

Ông già quá cố của tôi nói đúng.

Tuy không muốn chấp nhận, nhưng từ nhỏ tôi đã có tài lừa lọc người khác.

Về cá nhân, tôi không nghĩ đây là khả năng đáng ao ước. Thực ra việc thành
thật mà nhận được sự tín nhiệm của người khác thì tốt hơn là qua những lời dối
trá.

Đấy là tại sao tôi tránh việc dùng bất cứ trò lừa đảo nào trừ phi tính mạng
tôi đang gặp nguy hiểm. Cái vụ giỏi giang trong việc đi lừa dối người khác
chẳng đáng tự hào chút nào.

Cũng giống như bây giờ.

“À, nhưng mà.”

Nếu những tên mạo hiểm giả này đã không đe doạ tôi.

Nếu chúng mà đã biết cư xử với tôi cho phải phép.

Thì tôi đã không phải để lộ ra chiếc răng nanh của mình.

Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta càng
có động lực.


Dungeon Defense - Chương #7