Chúa Quỷ Lên Sàn Diễn (3)


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

“Này, quý ngài Dantalian.”

Chúa Quỷ Dantalian.

Mấy tên đó cứ gọi mình là Dantalian.

Đó là cái tên của một Chúa Quỷ xuất hiện trong.

Có tổng cộng 72 Chúa Quỷ xuất hiện trong game. Trong số đó, Dantalian ở hạng
thứ 71. Hắn là kẻ gần xếp hạng chót. Phũ thêm tí nữa, level của hắn siêu thậm
tệ. Thì ban đầu hắn cũng chỉ như là một tên lính quèn để người mới bắt đầu
chơi làm thịt mà.

Ngay cả những kẻ chỉ mới chơi game trên máy tính lần đầu tiên cũng có thể hạ
hắn chỉ với lần chơi đầu trong một nốt nhạc.

Nếu đem game này ra so với game khác, thì hắn cũng như con quái thỏ bông trong
khu sơ cấp vậy. Chỉ cần biết di chuột là có thể hạ được nó rồi. Dantalian cũng
như thế đấy.

……Nên nói thêm.

Sau lần chơi đầu tiên, Dantalian không hề xuất hiện trong game nữa. Hắn đã bị
vứt ra để tránh gây phiền nhiễu người chơi.

Tưởng tượng việc bắt một thằng chiến binh level 20 ‘trở về khu sơ cấp để cày
con thỏ đê’ thì chán làm sao cho hết. Dantalian tựa như con quái thỏ mà bạn
không hề thèm chạm mặt chúng chút nào cả.

Và nếu như mình đúng. Mình đang mang thân phận của gã Dantalian đó.

“……”

Đắng.

Mà giờ thì làm sao mình thoát khỏi tay của bọn mạo hiểm giả này đây.

Mình đang bị bắt giữ bởi một bọn loài người. Nếu cứ thế này thì trước sau quả
đầu mình cũng bị bêu hoặc chí ít chúng cũng sẽ đem mình đến thành phố mà xử
tử. Có căng não thế nào thì mấy cái death flag cũng cứ bâu víu lấy mình hết.

Dù có tự hô hào ‘Tôi không phải là Dantalian!’ thì có hoạ nó mới đáp lại.

Mình không thể dựa vào khả năng của tên Chúa Quỷ Dantalian được.

Nói đúng hơn.

Mình chỉ có thể dựa vào khả năng của mình để vượt qua trở ngại này.

“Đừng có mà thử tính kiên nhẫn của bọn ta……”

“Châu báu đang ở trong Minlakdong.”

Quyết định thế đi.

Mạo hiểm giả, Kẻ Cướp Hèn Nhát, Riff Hoffman

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 4, Ngày 4

Lâu Đài Chúa Quỷ Dantalian

Kẻ cướp Riff.

Đó là biệt danh của ta đây.

Mặc dù thân là mạo hiểm giả, nhưng ta không hề đi săn quỷ, thay vào đó, ta
cướp bóc từ những mạo hiểm giả khác. Đó là lý do sao ta lại có biệt danh đó.
Thôi thì bọn chúng muốn gọi ta là gì cũng được.

Mấy lũ thành thật đi săn quái vật đúng rặt là một lũ ngu nhỉ?

Những kẻ biết lợi dùng thời thế trên thế gian này mới là kẻ được lợi lộc chứ.

Theo lẽ thường tình thì lũ chỉ biết săn quái vật như orc và yêu tinh toàn là
thứ đần độn. Ta đang rất cực kỳ chân thành và nghiêm túc đấy.

Sống không thật với bản thân rồi trở thành một cái xác, hay sống thật với bản
thân và trở thành một tên đạo tặc hèn hạ. Nếu mà ta phải chọn một trong hai,
thì tất nhiên ta sẽ chọn cái sau rồi. Liệu nếu ta chết rồi đầu thai thì ta có
vẫn chọn cái sau không? Đời nào ta chết.

Ke ke.

Gì đi nữa, thì cuối cùng thánh thần cũng ban phước lành cho sự nghiệp cướp bóc
của ta rồi.

Nửa tháng trước, ta nhận được một tấm bản đồ của lâu đài Chúa Quỷ Dantalian,
thật hên quá đi. Lúc đó có một con bé trông rất xinh tươi, thật không hợp để
lãng phí trong cái làng khốn nạn này. Ta định cưỡng hiếp ả một tí, nhưng ả ta
lại đưa ta tấm bản đồ mà khẩn thiết cầu xin “Tôi sẽ đưa ông cái này, vậy xin
đừng làm hại tôi.” Cô ta là một cô gái với mái tóc màu đỏ xinh đẹp.

Hửm? Tất nhiên cưỡng đoạt gái trinh là sai trái rồi.

Nhưng ta lại thích làm những điều sai trái.

Ta nói với các ngươi rồi.

Ta là một kẻ cướp.

Ta không chỉ cướp đồ trong túi của xác mấy tên mạo hiểm giả, mà cả trinh tiết
của toàn bộ những cô gái trẻ trên thế gian nữa. Về cá nhân, ta thích được gọi
là ‘Kẻ cướp trinh tiết’. Cái tên ‘Trinh Tiết Đạo Tặc” nghe ngầu lõi vãi ra,
rất lãng mạn.

Nhờ vào tấm bản đồ này, ta đã tập hợp được một nhóm bọn mạo hiểm giả.
Dantalian là một trong những tên Chúa Quỷ yếu nhất và gần như là không hề có
con quái vật canh cửa nào trong lâu đài. Chỉ cần biết hắn ở đâu thì việc bắt
giữ dễ như trở bàn tay.

Chúng ta sử dụng cổ vật rà soát ma lực để tìm trong hang động. Tuy phải lần mò
trong cái hang tối mực cũng được bốn tiếng, nhưng rồi nỗ lực cũng được đền
đáp. Ta đã bắt được Chúa Quỷ Dantalian. Tuyệt vời! Bản đồ này quả là hàng xịn
mà!

“Nhìn này. Gã Chúa Quỷ trông cứ như một con sâu bướm vậy.”

Lũ đồng bọn của ta vừa giữ đầu tên Chúa Quỷ xuống đất vừa cười cợt.

“Đầu nhìn có vẻ thuận mắt đấy. Giết hắn thôi nào.”

“Ý ngươi giết hắn là sao?”

Ta bắn một ánh nhìn đê tiện vào mắt cái gã vừa mở miệng. Nếu có thể bắt được
một tên Chúa Quỷ còn tươi sống thì tất nhiên tiền thưởng cũng sẽ lớn hơn rồi.
Đương nhiên vẫn còn vài điều mà ta chưa hỏi hắn. Nơi cất giữa châu báu.

Thu nhặt được tất cả thông tin mà ta có thể thu được. Đó là lẽ hiển nhiên.

Đầu tiên, bọn ta dần tên Chúa Quỷ một trận rồi hỏi hắn châu báu ở đâu.

Nhưng, tên Chúa Quỷ này, phản ứng của hắn rất lạ.

Hắn bỗng dưng nhìn bâng quơ, nhăn cặp chân mày và cúi thấp cằm xuống như đang
suy tư điều gì đó. Gì vậy hả? Hắn bị ngu sao? Ta hằng tưởng bọn Chúa Quỷ phải
là một lũ bạo chúa kinh khủng lắm chứ, vậy cái thằng giẻ rách này là sao.

Thôi thì vì hắn cùi bắp nên một kẻ như ta mới có thể bắt được hắn chứ. Ta
không phàn nàn gì cả. Ta thích lũ cùi bắp. Nếu đây mà là Barbatos hay Paimon
thì ta xin kiếu.

“Ngài Chúa Quỷ hơi bị tốn thời gian để trả lời đấy. Ngươi tính không định đáp
lại thật hả?”

Ta cười khẩy và tát nhẹ vào mặt gã Chúa Quỷ.

“Này, quý ngài Dantalian.”

Vào lúc đó.

“……”

Chỉ trong một khoảnh khắc, tên Chúa Quỷ đưa ra một ánh nhìn đáng kinh sợ làm
lạnh cả sống lưng.

Ta chớp mắt một hồi, sau đó, trước mặt ta lại là gã Chúa Quỷ cùi bắp khi nãy.

Hử?

Lúc nãy bầu không khí đột ngột đổi khác.

……bộ mắt mình gặp ảo giác chăng?

Mà thôi kệ. Châu báu. Châu báu quan trọng hơn.

Tiếp tục hăm doạ tên Chúa Quỷ này nào.

Chúa Quỷ Yếu Nhất, Hạng 71, Dantalian

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 4, Ngày 4

Lâu Đài Chúa Quỷ Dantalian

“Châu báu đang ở trong Minlakdong.”

Chúng nhăn nhó cặp mày.

“Mayirock……gì cơ?”

“Minlakdong. Châu báu đang ở Minlakdong.”

Tôi nhắc lại lũ đó vị trí kho báu lần thứ hai.

Thành thực mà nói, cái tên đó là do tôi chế đại ra chứ thằng này sao mà biết
châu báu của cái toà lâu đài này ở đâu cơ chứ?

Vả lại nếu mà tôi trả lời như một bé ngoan ‘Em không biết ạ’ thì phần thưởng
cho bé ngoan tất nhiên là một lưỡi đao bay vào mặt. Giờ tốt nhất là mình cứ
chém thứ gì đó để khơi dậy tính tò mò của bọn chúng cái đã.

Cần cẩn thận chú ý tới phản ứng của bọn chúng.

“Millak, Mooirakkutoung… đậu, cái cách phát âm kỳ quặc gì đây!”

“Các ngài không biết à? Để tại hạ viết xuống cho.”

Tự giác viết ra giùm bọn chúng, tôi hạ mình và viết chữ lên mặt đất của cái
hang.

Tôi không có bất cứ thứ gì để viết, nhưng nãy giờ tôi cũng chảy khá nhiều máu.
Nhúng ngón tay vào máu của mình, tôi viết ra nhẹ nhàng những nét chữ.

민락동

民樂洞 (3 từ Hán Dân-Lạc-Đỗng, tạm dịch: Hang động lạc thú chốn dân gian :3)

Dòng đầu tiên bằng tiếng Hàn. Dòng thứ hai bằng tiếng Hán.

Tôi nhẹ nhàng đưa ánh mắt nhìn về phía bọn chúng.

“Này, đem ngọn đuốc lại gần hơn đi.”

“Ta không biết……bộ có chữ như thế này à?”

Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau và bắt đầu bàn bạc.

“Thậm chí còn không ai trong chúng ta biết đọc.”

“Ờ, nhưng nét chữ ở đây lại hoàn toàn khác mà.”

Được.

Tôi đã dần hiểu được quy luật của ngôn ngữ ở đây rồi.

Tôi có thể đang nghe tất cả những gì bọn chúng nói trong tiếng Hàn. Tuy nhiên,
khi viết ra chữ thì chúng không tài nào hiểu được

Kết luận rằng tôi có thể nghe mọi thứ bằng tiếng Hàn nhưng điều đó không áp
dụng với chúng.

Có hai khả năng.

Thứ nhất, phát âm giống nhưng chữ viết lại khác. Hoặc thứ hai, phát âm và chữ
hoàn toàn khác nhưng vì một vài lý do nào đó mà chỉ có tôi mới nghe được mọi
thứ trong tiếng Hàn.

Đâu mới là câu trả lời đúng đây.

Tôi quyết định phải thử cho ra nhẽ.

“Các ngài không quen thứ ngôn ngữ này cũng là điều hiển nhiên thôi. Đây là cổ
ngữ của ma tộc. Để có thể bảo toàn được số châu báu, tại hạ đã viết cổ ngữ này
để dùng ma thuật mà phong ấn chúng.”

“Ma thuật?”

“Vâng. Căn hầm sẽ không mở ra cho những kẻ không hiểu được thứ ngôn ngữ này.”

Bọn mạo hiểm giả bắt đầu bàn cãi ồn ào.

Thực ra câu trả lời đã được hé lộ qua đoạn hội thoại vừa rồi.

Tôi và lũ đó đang nói chuyện bằng một thứ tiếng hoàn toàn khác so với tiếng
Hàn cả về phát âm cũng như chữ viết.

Làm sao mà tôi biết được ư? Bởi vì lúc nãy tôi đã nói tiếng nước ngoài đấy
thôi.

Câu đầu tiên bằng tiếng Anh, câu thứ hai bằng tiếng Đức, câu thứ ba bằng tiếng
Trung Quốc, và câu thứ tư bằng tiếng Nhật Bản. Vậy mà, những gã đó vẫn hiểu
hết những gì tôi nói.

Tôi không biết quy luật hoạt động ra sao, nhưng cuộc đối thoại giữa chúng tôi
đang được tự động dịch ra cho đôi bên.

“Ngài Chúa Quỷ. Liệu bọn ta, ừm, có cần phải hiểu thứ cổ ngữ của ma tộc đó để
mở căn hầm không?”

“Vâng. Đương nhiên rồi.”

“Hừmm.”

Gã ta nhíu cặp chân mày.

-Vào lúc này, hắn thật sự đang muốn giết mình.

Tuy rằng hắn đã hứa sẽ tha mạng mình nếu mình tiết lộ cho hắn biết hầm chứa
châu báu ở đâu, nhưng đấy là một lời nói dối trắng trợn. Đối với những kẻ chém
gió không chút xấu hổ thì nhìn qua là biết ngay.

Bởi vậy, tôi phải cho chúng một lý do để giữ mình sống.

“Được rồi, Chúa Quỷ tối cao, ta thích cái trao đổi công bằng này đấy.”

Thả thính thành công.

“Ta nghĩ chúng ta có thể trở thành bằng hữu tốt. Vậy, cái Mooirakkutoung gì gì
đó hiện đang ở đâu?”

“Có một lối đi bí mật nơi tại hạ từng sinh sống.”

“Khu nhà ở của Chúa Quỷ à? Bọn ta lục soát mà có thấy gì đâu.”

“Thật ra không phải vậy. Trong căn nhà của tại hạ, chỉ có hạ ở đó mới có thể
mở ra được……Lối đi bí mật chỉ mở ra khi tại hạ đặt tay vào đó.”

“À, ra là thiết bị phép thuật à.”

Hắn kéo tay tôi đứng dậy.

Một sự đau đớn cùng cực tuôn ra từ mắt cá chân bên phải. Lần này thì tôi không
thể kiềm chế nữa mà hét lên.

“Áááááá!”

“Ồ. Chân ngươi sao lại tàn tạ thế này.”

Gã ta chậc lưỡi.

“Này thằng lính mới! Mau lại đây phụ giúp quý ngài Dantalian một tay.”

“Rõ, thưa thủ lĩnh.”

Một gã trai trẻ, người mà tôi nghĩ là lính mới, tới để phụ giúp tôi đứng lên.
Anh ta có một con dao găm được đeo trên thắt lưng. Thủ lĩnh của bọn mạo hiểm
giả la lớn.

“Đi thôi bọn bây!”

Nhóm mười tên mạo hiểm giả bắt đầu xuất phát tiến vào hang.

Có vẻ như bọn chúng biết khu nhà ở Chúa Quỷ ở đâu. Hên, mình còn không biết
nhà mình ở đâu để đi tìm mà.

Nếu chúng mà kêu mình dẫn đường tới nhà thì chắc mình đã bị xử trảm tại chỗ
rồi.

Một tiếng chuông vang lên tiếng ‘Tirring~’.

[1. Chấp nhận đề nghị của đội trưởng mạo hiểm giả Riff.]

[2. Từ chối đề nghị của đội trưởng mạo hiểm giả Riff.]

Sự lựa chọn đầu tiên sáng lên và xuất hiện những dòng chữ mới. Vậy ra không
phải mình nghĩ gì là chọn đó mà hệ thống chọn lựa này sẽ dựa vào những hành
động thật sự của bản thân.

[Vượt qua biến cố bằng tài hùng biện mưu mẹo.]

[Cảnh báo. Hành động diễn ra trong phần hướng dẫn sẽ ảnh hưởng đến chỉ số stat
của bạn từ nay về sau.]

Tôi đã vượt qua được biến cố.

Nói cách khác, điều này có nghĩa là nếu tôi mà không nói dối bọn chúng thì tôi
đã phải ở trong tình huống thập tử nhất sinh rồi. Cái suy luận không cần thiết
đó làm tôi lạnh sống lưng.

Bọn cướp này không hề đùa giỡn tí nào.

Chỉ có sống hoặc chết.

Tôi may mắn lắm mới xoay sở được chướng ngại đầu tiên.

Bằng mọi thủ đoạn nào đi chăng nữa, tôi cũng phải sống sót.

Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta càng
có động lực.


Dungeon Defense - Chương #6