Chúa Quỷ Lên Sàn Diễn (2)


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

Ai đó đá thúc vào sườn tôi.

Cũng không hẳn là một cú đá thực sự do hắn có vẻ chỉ đang giỡn cợt, nhưng thế
thôi cũng đau lắm đấy.

“-nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, chúng ta nên bẻ thêm mấy cái xương của hắn
cho chắc.”

“500 anh em đâu! Cùng đập nhừ tử tên Chúa Quỷ cho ra bã nào.”

Thế là những trận bạo lực nhẫn tâm bơi hết vào người tôi.

Mười tên thi nhau đá tôi trong khi bản thân tôi đang cố kìm nén không thét
lên. Hơn năm phút đã trôi qua khi mà trận đòn bắt đầu lắng xuống.

“Tốt tốt. Thế đủ rồi.”

“Bọn bây. Mỹ nam đại ca kêu dừng tay kìa.”

“Ke ke.”

Cuối cùng chúng cũng chịu dừng lại.

Khi tôi thở hồng hộc sau trận đòn, một gã trong số chúng đại diện đến chỗ tôi.

“Giờ thì, thưa Chúa Quỷ đáng kính. Có một việc lũ tiểu nhân muốn hỏi quý ngài
đây. Châu báu trong toà lâu đài này đi đâu hết cả rồi. Nói thật ra, lũ dân
làng như bọn tiểu nhân rất cần tiền lắm ạ.”

Đúng như mình nghĩ, đây là vụ bắt cóc tống tiền.

Chờ đã, bọn chúng nãy giờ toàn dùng những từ ngữ lạ lẫm mà mình không biết.
Phải xem lại vụ này. Có khi nào chúng lại nhầm lẫn mình với ai chăng.

“Ý mấy người là sao? ‘Chúa Quỷ’……?”

Khi tôi mở miệng, tiếng rên phát ra từ tôi. Miệng tôi đã bị rách tươm.

“Tốt. Tốt lắm.”

Gã đàn ông đó nói một cách bóng gió.

“Mặc dù bị đánh đập mà ngươi vẫn có thể cư xử kiểu đó. Thái độ tuyệt lắm. Ke
ke. Ta không ghét điều đó, thưa Chúa Quỷ tối cao.”

Với bàn tay thô kệch, gã túm tóc tôi lại.

“Ặc……”

Gã kéo mặt tôi ngửa lên.

Đôi mắt tôi chạm mặt với gã.

Gã ta cúi người về phía trước nhìn xuống khuôn mặt tôi. Toàn bộ khuôn mặt gã
phủ kín râu nâu. Trông bộ râu gã cứ như một cây nấm đen xì mọc ở phòng vệ sinh
công cộng 5 năm chưa nhổ ra vậy. Nói ngắn gọn, vô cùng bẩn thỉu.

“Nhưng mấy huynh đệ ở đây không được kiên nhẫn như ta đâu.”

“……Tôi có thể giúp gì được cho các người?”

“Thưa đấng tối cao. Bọn tiểu nhân không thích dùng vũ lực phi lý.”

Nghe thuyết phục vật vã.

“Thay vì phí sức lực của hai bên, chúng ta nên trao đổi một chút. Nói cho bọn
ta biết châu báu ở đâu thì bọn ta sẽ không giết quý ngài đây lập tức đâu. Bọn
ta sẽ không chặt đứt tay chân của ngài. Và tất nhiên, bọn ta cũng sẽ không làm
tổn hại đến bộ sừng quý giá của ngài. Nghĩ kĩ lại thì bọn ta mới là người chịu
thiệt đấy chứ.”

“Đúng đúng, thiệt lắm ạ!”

Bọn chúng đổ ra một tràng cười nhạo.

Đó là điệu cười của bọn sinh ra đã ăn lông ở lỗ.

Tôi chờ cho đến khi bầu không khí dịu lại trước khi tiếp tục nói. Luôn luôn tỏ
ra lễ độ. Chắc chắn rằng mình không làm chọc tức bọn chúng.

Tôi mở miệng hỏi.

“Tôi xin lỗi, nhưng ý của ông khi ông nói ‘bộ sừng’ là sao?”

“Hả? Ngươi hỏi cái gì vậy?”

Hắn ta đưa bàn tay về phần sau trên đầu tôi.

“Cái này. Ta nói về cái này này.”

Tên đó đang nắm một thứ gì đótrên quả đầu tôi. Đáng lý đầu tôi chỉ có tóc
thôi. Nhưng ở đây, lại có một thứ dài dài được gắn với hộp sọ của tôi.

Tôi chạm vào đầu mình.

Đúng là có thứ gì đó cưng cứng.

Hình dạng này, đúng như gã ta đã nói, là hình dạng của một chiếc sừng.

“…………”

Cái này.

Mình là thứ sinh vật gì thế này.

Đôi mắt tôi vô hồn nhìn về phía trước.

Đừng nói là.

Trước khi tôi bị bắt cóc, không, trước khi tôi bị bất tỉnh. Tôi đã trả lời một
bài khảo sát của một trò chơi trên máy tính.

Khi tôi mở mắt lần đầu trong cái hang này tôi có nhớ là đã nghe thấy một giọng
nói nhỏ……Tôi chắc chắn là nó đã thì thầm “Phần hướng dẫn trò chơi xin được bắt
đầu”. Tôi lờ nó đi vì tôi nghĩ chẳng qua nó chỉ là thứ tầm phào nào đó đầu
mình nghe được trong cơn mê.

Người đàn ông đó gọi mình là Chúa Quỷ. Có một cái gì đó tựa như bộ sừng đang ở
trên phần sau của đầu mình……

Trò chơi. Phần hướng dẫn. Chúa Quỷ.

Ba từ khoá đó chỉ dẫn đến một khả năng duy nhất.

Dù chẳng biết là may thay hay rủi thay, tâm trí tôi nhanh chóng đi đến kết
luận.

“Bây giờ. Quý ngài đáng kính, Chúa Quỷ Dantalian. Bọn ta sẽ hỏi ngươi một lần
cuối cùng.”

Tôi không thể chấp nhận được câu trả lời.

Lẽ thường tình trên đời, kinh nghiệm và trí thức mà tôi học hỏi được trong
suốt toàn bộ cuộc đời cứ thi nhau bác bỏ cái kết luận ấy. Tuy nhiên, như muốn
cười nhạo cái nỗ lực trốn tránh khỏi thực tại của tôi, một âm thanh báo hiệu
vang lên.

-Tirring~

Dòng chữ màu trắng từ đâu xuất hiện giữa không trung.

[1. Chấp nhận đề nghị của đội trưởng mạo hiểm giả Riff.] [2. Từ chối đề nghị
của đội trưởng mạo hiểm giả Riff.]

“……”

Tôi không tài nào thốt nên lời.

Cái chứng cứ xác thực nhất lại xuất hiện ngay trước mặt mình.

“Vậy ngươi có chấp nhận đề nghị của ta không? Hay là ngươi thích chết ở đây.
Wow, có quyền được lựa chọn như thế này là quá sướng rồi còn gì. Ke ke. Hỡi
chúa tể đáng kính, chọn nhanh lên nào.”

Gã đàn ông nở ra một nụ cười chế giễu. Vậy chắc chắn là gã không thấy dòng chữ
nổi này.

Thật vậy sao

Thật vậy sao

……thật vậy sao.

Dòng độc thoại nội tâm của tôi cứ tiếp tục vang vọng trong cái tiềm thức như
muốn rời xa khỏi thực tại này.

Giống như một diễn viên quên mất lời thoại của mình trên sân khấu mà cứ lẩm
bẩm mãi lời thoại cuối.

Tôi tự cắn môi mình. Vị của máu chảy vào miệng. Cái vị máu tươi đậm đặc mùi
sắt này đã đưa ý thức của tôi trở về với hiện thực. Trước mặt tôi là một gã
man rợ đang mở miệng cười toe toét trên khuôn mặt.

Dù muốn hay không-

Tôi là một Chúa Quỷ trong cái thế giới của.

Đầu tôi nguội lạnh xuống.

Tựa như thời gian ngừng trôi.

“Ngài Chúa Quỷ hơi bị tốn thời gian để trả lời đấy.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cái gã vừa mở miệng.

Không chỉ có gã này là không hề cạo râu. Những người xung quanh cũng tương tự.
Có vẻ việc họ không cạo râu là một điều rất đỗi bình thường.

‘Trang phục trông rất cổ trang.’

‘Quá cổ đại luôn ấy chứ.’

‘Nói cho chính xác, cũng tầm 400 năm về trước.’

Đó là khoảng thời gian Henry đệ IV ở Pháp đã chiến đấu với Công Giáo La Mã, có
thể. Những bộ áo đó trông giống như trang phục trong thời đại chiến tranh tôn
giáo ở Pháp. Chúng đáng lý phải được gửi thẳng đến viện bảo tàng rồi chứ,
nhưng dù nhìn kiểu nào đi nữa thì những gã này trông không có vẻ gì là nhân
viên viện bảo tàng hay mấy bức tượng sáp của Night At The Museum cả.

“Ngươi không định trả lời đấy à?”

Những tình huống không tài nào lý giải được từ nãy đến giờ đang dần được giải
thích bằng những suy đoán. Cũng giống như một hiện tượng kỳ bí siêu nhiên nào
đó được tìm ra câu trả lời dựa vào những định luật vật lý.

Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta càng
có động lực.


Dungeon Defense - Chương #5