Chiến Dịch Lừa Đảo Đầy Lãng Mạn (4)


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

“Để xem nào. Trật tự của tạo hoá nhỉ?”

Đức ngài hạ ánh mắt hướng về Andromalius.

Một lời thì thầm nhỏ nhẹ, nhưng thật đáng kinh hãi thốt ra từ hai hàng môi của
ngài.

“Để tao nói cho mày biết trật tự của tạo hóa thật sự là như thế nào nhé. Thằng
gà ạ. Đó là luật rừng. Nếu một con mèo mà dám nhảy xổ vào một con cọp, thì kết
quả đương nhiên là nó sẽ đi lên bàn thờ ngắm cá khô rồi. Sự thật của cái thế
gian này đúng làđơn giản và nhàm chán quá đi mất. Phải không nào?”

Ngay lúc ấy sắc mặt Andromalius chuyển sang một màu tái nhợt.

Có lẽ giờ đây hắn ta vừa mới kịp nhận ra rằng đức ngài Dantalian đang thật sự
có ý định giết chết hắn.

Nhưng đã quá muộn.

“Đấy là tại sao cá nhân tao lại thích những lời dối trá hơn là sự thật. Cũng
tựa như một khuôn mặt trần trụi cần phủ lên một lớp trang điểm, chuyện nêm nếm
gia vị cho đời là điều cốt yếu đấy.”

“X-Xin tha……”

“Chọn sai rồi cưng.”

Không màng đến chuyện xem xét việc đó có sai trái hay không, đức ngài vung con
dao của mình.

Lưỡi dao cứ như thế đâm thẳng vào cổ họng của Andromalius.

Dòng máu tràn ngập vào trong khí quản khiến cho Andromalius phải nôn ra máu
tươi.

“Gưa, gưưhặặặc……”

“Xin tha? Lời thoại phim cấp 3 gì mà nhàm chán đến thàm hại vậy. Trong cuộc
sống đã hằng tẻ nhạt của chúng ta, thì cái lời đó chỉ như đang hành hạ chúng
ta thêm trong nỗi thống khổ thôi. Tao thấy rằng sự buồn tẻ là một tội lỗi của
nhân loại, và tựa như thể một con sâu bọ có hại đáng để mà bị tiêu diệt.”

Đức ngài thì thầm.

Với một chất giọng thật nhỏ chỉ đủ cho tôi, người đang ngồi ở ngay bên cạnh
ngài, nghe thấy được.

“Lần sau, khi nào đã giỏi hơn về cái khoản trăn trối thì hãy mà bơi vào lại
nhé, đồ diễn viên hạng ba.”

“……”

Andromalius co giật.

Như thể một con rối đã bị cắt đứt dây, đầu hắn im lìm ngã xuống.

Phải chăng cảm xúc cuối cùng thoáng hiện trong ánh mắt của hắn là sự sợ hãi,
hay là căm hận đối với đức ngài Dantalian. Tôi nghĩ cả hai điều đó đều rất có
thể.

Đức ngài duỗi thẳng lưng mình và nhìn ra xung quanh quảng trường. Không ai dám
lấy mắt chạm mắt với ngài ấy. Bọn họ đều cố tránh ánh nhìn của ngài theo bản
năng. Tất cả mọi người đều đã bị nuốt chửng bởi bầu không khí vô cùng điềm đạm
của đức ngài Dantalian.

Thật đáng kinh ngạc. Ngài Dantalian đã đơn thương độc mã mà làm choáng ngợp
được cả một quảng trường rộng lớn này.

Từ trước tới nay, tôi đã hằng nghĩ rằng sự uy nghiêm của một vị vua chỉ là một
khái niệm trừu tượng. Tuy nhiên, sau khi nhìn đức ngài, giờ thì tôi đã hiểu.
Đức ngài có một cái gì đó có thể làm cho các khán giả phải bị áp đảo.

Ngài không hề chế ngự người dân bằng nỗi sợ hãi. Ngài không hề thu hút họ bằng
quyền uy thanh thế. Một thứ hoàn toàn khác đang ẩn nấp sau cả những thứ kia……

Tại sao trước đây ngài ấy lại không hề phô trương một kỹ năng như thế này. Làm
thế nào mà ngài lại có thể giác ngộ được một lượng tài năng vô cùng khủng
khiếp sau khi đã phải trải qua một tình huống thập tử nhất sinh với bọn mạo
hiểm giả. Tôi hiện tại không thể nào mà giải đáp được.

Tuy vậy.

“Cô đã chịu khó tốt lắm, Lala.”

“Thứ lỗi?”

“Thuộc hạ của ta không bao giờ nên nhẹ dạ mà bị khuất phục trước kẻ khác. Khi
cô cự tuyệt việc quay ánh mắt của mình đi nơi khác tới phút cuối cùng dù cho
có bị đánh đập bởi Andromalius, ta đã rất ấn tượng đấy. Cô thật sự là một
người phụ nữ xuất chúng.”

Đức ngài cười một cách tinh quái.

Khi nghe thấy tiếng cười nhẹ đó, tôi đã nghĩ.

Rốt cuộc thì, mình đã không hề sai lầm khi lựa chọn đi theo để phục vụ ngài.

Lần đầu tiên trong ngày hôm nay, tôi đã rất chắc chắn điều đó.

Ban Lãnh Đạo Keuncuska, Yêu Tinh Keo Kiệt, Torukel

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 8, Ngày 16

Trụ Sở Doanh Nghiệp Keuncuska, tầng cao nhất.

Tầng cao nhất của trụ sở.

Đó là một nơi mà chỉ một số lượng rất ít ủy viên được phép đi vào.

Không ai khác ở trong căn phòng rộng lớn này. Chỉ có một đám cỗ quan tài trải
dài khắp căn phòng……Liếc nhìn có thể thấy số lượng lên đến hơn ba mươi cỗ.

“Keruk.”

Dù đã chứng kiến cảnh tượng này bao nhiêu lần, nó vẫn luôn khiến cho ta thấy
một cảm giác thật dị thường. Vampire thời nay cho rằng quan tài đã là quá lỗi
thời và không còn dùng chúng nữa. Lũ đó giờ đã ngủ đàng hoàng trên giường gối
hết cả rồi. Vậy mà một lần nữa, ta lại nhận ra rằng Ivar Lodbrok là một lão
già tụt hậu so với thời đại.

Ngay vào lúc ta quay đầu mình để đọc một cuốn sách.

“—Ông Torukel.”

“Ối giời ơi!”

Ta nhảy cẫng lên vì bất ngờ và quay lại về phía sau.

Một nữ phù thuỷ thấp bé đáp trả lại bằng một nụ cười tinh quái.

“Ông trông như thể mình vừa mới gặp ma vậy.”

“Nếu ngài ở đây thì phải lên tiếng đi chứ!”

“Tôi xin lỗi. Tôi không tài nào nhịn được mà muốn chọc ghẹo ông một phen lúc
tôi thấy ông, ông Torukel.”

“Keruruk, tôi cứ tưởng tim tôi rụng ra rồi……nhưng tại sao ngài lại ăn nói kỳ
quặc như thế?”

Nữ phù thuỷ bước những bước thật dài về phía một cỗ quan tài màu đen.

Nếu ta nhớ không nhầm thì tên cô ta là Beatrice. Cô ta ban đầu là một nữ phù
thủy nằm trong số chị em nhà Berbere. Nhiều thập kỷ trước, sau khi xung đột
với Ivar Lodbrok, cô ta đã bị bắt về phe này. Hôm qua, cô ta đã đi và nói là
sẽ đào bới thông tin về Lapis Lazuli. Nói cách khác, hoạt động như một gián
điệp.

“Cách ăn nói của tôi ư?”

Nữ phù thuỷ đó ngồi tự trên đỉnh của chiếc quan tài. Chất giọng của cô ta có
thể rụt rè e lệ nhưng trên gương mặt thì toàn cười toe toét. Tên biến thái đó.
Hắn tarất dễ là đang lấy làm thích thú cái tình huống như thế này.

“Cách ăn nói của tôi thì sao cơ, ông Torukel Keo Kiệt à?”

“Nó khó chịu tới nỗi tôi cảm thấy cái dạ dày của mình như bị xoắn lại ……thật
là. Có la rầy cũng chẳng ích gì vì dù sao ngài cũng đâu có chịu nghe. Gì cũng
được. Mau nói cho tôi biết hành vi của Lapis Lazuli. Ngài trở về vì đã thu
thập được thông tin mới trong tay, có phải không?”

“Xin làm ơn đừng có hối hả như vậy, ông Torukel. Đàn ông cứ thích thúc giục
phụ nữ thì không được nổi tiếng đâu. Bởi vì ông cứ như thế mà chả có bà nào
chịu lấy ông trong hơn một trăm năm qua đấy.”

“Tôi tự nguyện độc thân đấy!”

Ả phù thuỷ nổ ra một tràng cười.

Ngay cả nụ cười của cô ta cũng nghe giống như một mụ phù thuỷ vậy. Điều đó
đang làm ta như muốn điên cả lên.

“Tôi tự hỏi. Có một chuyện quan trọng mà tôi đã tìm ra. Chúa Quỷ Dantalian đã
say đắm mê mệt ả succubus còn hơn cả dự đoán ban đầu của chúng ta. Hắn thậm
chí còn trơ trẽn bày tỏ tình yêu của mình trước cô gái giữa chốn quảng trường
Hermes.”

“Gì cơ?”

“Liệu tôi có nên thuật lại từng câu từng chữ của gã ta không nhỉ? ‘Ta là một
Chúa Quỷ. Người con gái trẻ tuổi ở đây là một thường dân. Đôi ta không được
phép kết hôn với nhau. Tuy nhiên, thề với Nữ Thần Aphrodite, Ta, Dantalian,
Chúa Quỷ Hạng 71, tuyên bố tình yêu của mình dành cho cô gái này.’”

Ta chau cặp mày.

Có thể thốt ra những lời như thế giữa chốn thanh thiên bạch nhật, chuyện này
thật phi lý. Việc một kẻ ngu xuẩn đến nhường nào cũng phải có cái giới hạn của
nó chứ. Cho dù Dantalian có là một tên ngu đần không biết xấu hổ đi chăng nữa,
liệu hắn có thật sự dám làm một việc như vậy không?

“Thật mà. Hắn ta thậm chí còn giết hại cả Andromalius rồi tuyên bố rằng đó là
vì ả succubus nữa cơ.”

“Andromalius? Đừng nói với tôi là ngài đang nhắc đến Chúa Quỷ Hạng 72 chứ.”

Nữ phù thuỷ nở ra một nụ cười chua chát.

Cô ta kể cho ta tất cả mọi chuyện. Từ việc tên Andromalius đã gây náo loạn như
thế nào. Hắn đã xúc phạm những nữ phù thuỷ và hành hung Lapis Lazuli ra sao.
Và cả việc Dantalian đã sát hại Andromalius như thế nào……

“Thánh thần ơi.”

Khi ta nghe cả câu chuyện, mồm ta đã há to còn há to ra hơn.

Nữ phù thuỷ đó, như thể hiểu được tâm tư của ta, gật đầu.

“Đường phố ở Niflheim đều huyên náo ồn ào hết cả lên. Dù có đi tới đâu thì
người ta vẫn bàn tán rầm rộ về chuyện tình giữa Chúa Quỷ Dantalian và kẻ
thường dân Lapis Lazuli. Mấy kẻ đó thi nhau đổ rạp dưới chuyện tình bị ngăn
cấm này.”

“Thật hết sức phi lý. Cho dù Andromalius có là một Chúa Quỷ thậm tệ nhất, thì
hắn vẫn còn là một Chúa Quỷ trên danh nghĩa. Không thể nào lại có chuyện hắn
bị giết dễ dàng như thế được!”

“Thật đáng tiếc, dân chúng ở Niflheim lại đang thiên về ủng hộ bên phía
Dantalian.”

Ả phù thuỷ nói thẳng thừng.

“Andromalius phung phí thời gian của mình rong chơi ở các quán sòng bạc và cư
xử như một tên côn đồ, chuyện này thì chắc ông cũng đã biết rồi. Nếu loại ra
chỗ đứng của hắn, thì hắn chẳng có gì tốt đẹp cả. Đương nhiên ngay cả cái
thanh danh của hắn cũng là tệ hại nhất. Đại đa số người dân đang nói rằng họ
rất là hài lòng và thậm chí còn sẽ nâng ly ăn mừng về chuyện này nữa.”

“……”

Chẳng có gì khó để mà tưởng tượng ra cả.

Những lời than phiền về những trò hề hèn hạ đáng khinh của Andromalius luôn đổ
về thường xuyên. Dù cho hắn có là một Chúa Quỷ thì đây chẳng phải là quá đáng
lắm sao, liệu cứ thả rông hắn như thế có sao không;đề tài bàn cãi này đã đi
qua hội đồng thành phố hết lần này đến lần khác. Nói ngắn gọn lại, hắn ta là
một cơn đau đầu đối với tất cả mọi người.

Cũng đã có một lượng người đáng kể phải mất mạng vì những trò đánh đập phi lý
của tên Andromalius. Chắc hẳn những thân nhân của những người đã khuất ấy đang
ca tụng Dantalian không hết lời.

“……Thời điểm này thật sự quá trùng hợp.”

“Ừ—”

Nữ phù thuỷ gật cằm mình.

Một cuộc họp lớn giữa các Chúa Quỷ sẽ sớm được tổ chức. Chúng ta đã dự là sẽ
khôn khéo công kích tên Dantalian ngay tại nơi ấy. Nhưng bây giờ, ngay trong
khoảng thời gian ngắn ngủn còn sót lại trước buổi hội nghị, Dantalian bất chợt
lại nhận được sựu yêu mến của công chúng.

“Đây có thật sự là một chuyện tình cờ không?”

Thật khó để mà có thể xoá tan đi nghi vấn trong đầu ta. Chúng ta không thể nào
chắc chắn được chuyện Andromalius bị xoá sổ đã không nằm trong dự tính từ
trước. Ta bắn một ánh nhìn tràn ngập sự hoài nghi về phía ả phù thuỷ.

“Tôi vẫn chưa có cơ hội để tìm hiểu sâu hơn nữa. Tuy vậy……”

“Tuy vậy, khả năng lại rất cao. Là điều mà ngài muốn nói.”

“Ừ.”

Sắc mặt của nữ phù thuỷ trở nên nghiêm túc.

“Dantalian, ngay sau khi Andromalius đã tấn công tình nhân của mình, đã sử
dụng Lời Cảnh Báo Cocytus để làm lý do. Cứ như thể hắn đã chờ đợi điều ấy. Đây
là một kế hoạch mà không phải ai cũng có thể nghĩ ra ngay tại chỗ.”

“Kuuu.”

Vậy đây không phải là một vụ sát nhân ngẫu nhiên.

Mọi người đều đã biết rằng tên Andromalius lang thang đây đó trong vùng
Niflheim. Những nơi mà hắn lai vãng đến cũng giới hạn. Sòng bạc, khu đèn đỏ,
và quán rượu. Chính là những chỗ đó. Cơ hội để mà có thể bắt gặp được
Andromalius cũng khá cao. Việc lập mưu để giết hắn cũng không có khó khăn gì……

“Ông không nghĩ chuyện này buồn cười lắm sao?”

“Keruk? Cái gì?”

“Trong hơn nhiều năm qua, đã không hề có một ai cố ngăn lại việc phá phách của
Andromalius. Chỉ bởi vì hắn là một Chúa Quỷ. Dẫu thế, Dantalian đã giết tên
gây rối đó chỉ trong vòng có 30 phút gặp mặt……”

Nữ phù thuỷ cười gượng gạo.

“Andromalius đã nắm lấy và tuỳ ý kéo mái tóc của tôi. Điều đó làm cho tôi cảm
thấy như mình là một con súc vật nào chứ không phải một con người. Như một con
lợn có thể bị đánh đập, đùa giỡn tuỳ thích.”

“……”

“Đấy thật sự là một sự sỉ nhục.”

Đồng tử của nữ phù thuỷ toả sáng khác thường.

Con người này rõ ràng đang chất chứa sự thù ghét trước những tồn tại mang tên
Chúa Quỷ.

“Hắn ta chỉ được cái địa vị quyền thế. Khi mà một tên bất tài kém cỏi lôi tóc
tôi, việc đó khó chịu đến nỗi tôi chỉ muốn xé nát cổ họng của hắn ra và……”

“Này. Tôi không phải là không đồng ý với ý kiến của ngài, nhưng.”

Ta cẩn thận mở miệng.

“Nếu nhìn theo quan điểm lôgic, các Chúa Quỷ cũng không phải là hoàn toàn
không có tài cán. Đầu tiên, họ cũng đã thuần thục được ngôn ngữ Babylon. Và
chẳng phải ngay từ lúc chào đời những kẻ đó cũng đã có thể hiểu và sử dụng mọi
ngôn ngữ ma tộc sao? Hơn nữa, biểu tượng chính trị của họ……”

“Tôi có thể sử dụng tuỳ ý hơn 36 ngôn ngữ của các chủng tộc khác nhau.”

“……Tôi cũng biết về chuyện đó. Dù gì thì, Chúa Quỷ có một sự thần bí về tín
ngưỡng. Đối với đại đa số, những Chúa Quỷ là những đại diện cho các vị thần và
họ cũng là những vị linh mục vĩ đại nhất.”

“Vậy nếu ai mà ra lệnh cho một Chúa Quỷ phải chết, thì kẻ ra mệnh lệnh đó sẽ
phải đi tong thay à?”

Ả phù thuỷ cười chế giễu.

“Ôi làm ơn đi. Ông Torukel. Đừng có nghĩ theo quan điểm của người khác như thế
chứ.”

Chất giọng của nữ phù thủy trở nên nghiêm nghị và một nụ cười uyên thâm của ả
thành hình trên đôi môi.

“Dư luận ngoài kia chẳng khác gì ngoài một lũ ngu xuẩn và thiếu sức tưởng
tượng.”

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi phải phản bác lại quan điểm đó. Một nhóm người luôn
luôn đứng trên một cá nhân. Cho dù là một anh hùng thì cũng không thể nào tự
mình chinh phục được cả vùng lục địa.”

“Vậy ý ông đang nói là chúng ta nên theo lý lẽ của số đông và sử dụng điều đó
để quyết định đâu đúng đâu sai à? Torukel. Hỡi gã yêu tinh quý tộc bủn xỉn của
chúng ta ơi. Trong tình huống này của chúng ta thì cái đó không phải là một
chiến thuật hay ho cho lắm.”

Táách.

Cô ta búng một cái ngón tay.

Và ngay tức khắc, tiếng mở cửa của một cỗ quan tài vang vọng đâu đó trong căn
phòng. Với một bầu không khí đầy ảm đạm, một kẻ nào đó nâng người mình dậy từ
chiếc quan tài màu đen.

Một cô gái mặc một bộ trang phục nữ hầu.

Cô ta chậm rãi mở hai con mắt và nhìn về phía này.

Ả ta cười lạnh lùng và cử động hai hàng môi.

“Bởi chúng tôi đông hơn về số lượng.”

“……Một ý kiến cá nhân cũng có thể được tôn trọng cho dù đang ở trong một xã
hội mà lý lẽ của đa số thường được sử dụng. Chỉ cần một kẻ có được dù cho là
chỉ một lượng rất nhỏ sự tinh tế và quan tâm.”

“Ồ, ông nghĩ vậy thật sao?”

Nữ hầu đó nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay. Tức thì, một cỗ quan tài đen khác mở ra
hé lộ một thân ảnh đứng dậy.

Lần này là một người đàn ông với cái đầu của một con sói. Đó là một người sói.
Gã ta gầm lên một tiếng thật sâu.

“Điều đó là có thể nếu một thiểu số có một nguồn lực sức mạnh kha khá. Tuy
nhiên, trong ma giới mà chúng ta đang sống, có ít nhất phải hơn 470 bộ lạc orc
trong khi chỉ còn lại 2 bộ lạc người sói. Nếu mà mâu thuẫn có xảy ra giữa hai
chủng tộc, ông có nghĩ là hàng triệu người orc đó sẽ chơi trò quan tâm đối với
chỉ cỏn con vài trăm người sói không? Lúc ấy chỉ còn nước mà đi nài nỉ van xin
thì bọn orc đó mới chịu thông được vào não của chúng một lượng vừa đủ ăn sự
tinh tế và quan tâm mà ông nói.”

“……”

Tên người sói huýt sáo.

Ngay khi hắn làm thế, tất cả những chiếc quan tài còn lại đồng loạt mở nắp.

Mỗi quan tài chứa một kẻ. Tổng cộng 33 người nâng cơ thể mình ngồi dậy.

Trong số họ, một quý ông già lão tiến về phía này.

“Thiểu số cần sức mạnh, Torukel ạ. Đặc biệt là một người như ta, kẻ thuộc về
một chủng tộc mà chỉ còn 2 tên vampire khác sót lại. Ta luôn phải cẩn trọng về
thế giới xung quanh mình.”

“……Ivar Lodbrok.”

Một tiếng thở dài thoát ra từ miệng ta.

Vừa rồi là sức mạnh của ông ta với tư cách là một vampire chân tổ và một người
điều khiển rối.

Khả năng cho phép ông ta chuyển ý thức của mình vào trong những nô lệ tùy ý.

Ivar Lodbrok có 32 búp bê nô lệ. Do đó, ông ta có thể làm 32 công việc khác
nhau bất cứ khi nào mà ông ta muốn. Đây là một bí mật được khép kín mà trong
số những ủy viên, chỉ có ta là người biết đến.

Ma giới hiện giờ đang bị kiểm soát bởi những Chúa Quỷ. Dù cho một kẻ có giàu
có tới cỡ nào đi nữa, thì luôn tồn tại một mối nguy bị thanh trừng bởi những
kẻ có quyền lực thật sự. Đó là lý do tại sao một người sẽ phải thiết lập những
kế sách để bảo vệ sự an toàn cho bản thân. Đối với Ivar Lodbrok thì đó chính
là 32 con búp bê nô lệ này.

Cho dù một Chúa Quỷ có đe doạ chúng ta, Ivar Lodbrok có thể chuyển giao ý thức
vào những nô lệ của mình và sống sót tới phút cuối cùng. Đây là vì sao mà Ivar
Lodbrok lại cẩn mật giấu đi những con búp bê ấy. Một bí mật mà những Chúa Quỷ
kia phải tuyệt đối không được biết đến.

……Mặc dù vậy, nhìn cái cách lão cư xử, cứ như thể một nửa lý do mà lão làm
chuyện này là vì đó là một sở thích của lão.

“Hừm. Mọi thứ trông có vẻ vẫn ổn.”

Ivar, với tâm trạng thỏa mãn bao phủ xung quanh, phủi đi những hạt bụi trên
thân thể ông ta.

“Ta đã lo lắng lỡ như có vấn đề xảy ra bởi đã lâu rồi ta mới chuyển giao ý
thức của mình. Không có gì có thể làm cho ta khoan khoái hơn lúc này.”

“Thật tốt quá. Sau khi bị bắt phải chứng kiến một lão già hành xử như một cô
gái trẻ, hai cái hốc mắt và lỗ tai của tôi đã phải thối rữa ra hết cả rồi. Ý
của tôi là, tại sao ngài lại thông thạo cái trò bắt chước cách nói chuyện của
một bé gái đến vậy?”

Ivar Lodbrok nâng hai vai mình lên.

“Ta đâu thể làm gì khác khi mà ý thức của ta bị ảnh hưởng bởi cơ thể chứ?”

Ivar nhún đôi vai.

“Ta mong là ngươi sẽ hiểu. Torukel. Để mà có thể đánh lừa được chị em nhà
Berbere, việc diễn xuất là điều cốt yếu. Bọn chúng vẫn không hề hay biết
chuyện Beatrice đã bị ta cướp mất.”

“Được thôi, nếu là vì những ả phù thuỷ thì không sao. Nhưng tại sao lại phải
cư xử như một cô gái và thêm cả cách xưng hô khi mà ngài đã ở trước mặt tôi
chứ?”

“Tất nhiên là để tận hưởng cái cảnh gương mặt ngươi bị thối ra mỗi khi ta xưng
hô kiểu đó rồi.”

“Vậy hoá ra đó là sở thích của ngài à!”

Ivar thốt ra một tiếng cười.

Sau khi đã dứt cơn cười của mình, ông ta trở nên nghiêm túc.

“……Torukel. Hãy nghĩ kĩ đi. Cho dù chúng có sát hại Andromalius, Chúa Quỷ
Dantalian vẫn không được lợi lộc gì cả.”

“Sao cơ?”

“Trong một thời gian ngắn, một quãng thời gian ngắn ngủn thì hắn sẽ nhận được
sự yêu mến của dân chúng. Nhưng nếu xét về lâu về dài, thì hậu quả sẽ trở nên
rất khủng khiếp. Sự thật rằng hắn đã lấy một kẻ ngoại lai làm tình nhân sẽ mãi
tồn tại như một vết nhơ và tiếp tục làm vấy bẩn đi danh tiếng của hắn. Và cuối
cùng, cuộc đời chính trị của hắn sẽ bị bòn rút lại. Lúc ấy hắn sẽ tự bóp nghẹt
cái cổ của chính mình.”

Ta chau hai hàng mày.

“Vậy tại sao Dantalian lại sát hại Andromalius?”

Ivar lắc đầu hết bên này qua bên khác.

“Hãy nghĩ rộng ra đi, Torukel ạ.”

“Rộng ra?”

“Trong chuyện này, chỉ có một kẻ là tuyệt đối được lợi. Đó không phải là
Andromalius. Cũng không phải là Dantalian.”

“……?”

Câu nói ấy giống như một lời thách đố.

Andromalius và Dantalian đối đầu với nhau. Cả hai bên đều không được lợi lộc
gì cả. Ai ở đây mà lại có thể……aa. Đúng rồi, hoá ra là như thế!

“Lapis Lazuli!”

Giọng ta phát ra thật lớn.

“Nhờ vào việc này, thì đây không khác gì một sự kiện rằng Lapis Lazuli chính
thức được chấp nhận làm người tình của một Chúa Quỷ!”

“Đúng là thế. Con ả succubus đó là người duy nhất có được lợi.”

Ivar gật đầu.

“Cô ta rất có thể đã chỉ dẫn cho tên Dantalian từ trước, là nếu mà Andrimalius
sinh sự với bọn chúng, thì chúng sẽ sử dụng Lời Cảnh Báo Cocytus để viện cớ mà
giết hại hắn ta. Bởi lẽ Dantalian đã si mê sâu đậm ả succubus, nên hắn ta sẽ
còn hơn cả vui vẻ mà làm theo. Và y khớp như kế hoạch của mình, chúng đã chạm
trán Andromalius……”

Ta không thể nào mà tin được.

“Vậy, Lapis Lazuli đã làm tất cả những chuyện đó hoàn toàn chỉ là để nâng cao
địa thế của ả sao……?”

“Đúng vậy. Cô ta đã chơi đùa với hai Chúa Quỷ. Dantalian thì đương nhiên, còn
Andromalius chắc chắn đã bị lôi kéo vào mưu đồ của ả mà không hề hay biết.”

“Đúng là một ả đàn bà lố bịch……”

Ta có thể cảm thấy giọng mình trở nên run rẩy.

Ngược lại, bên phía Ivar, ông ta lẩm bẩm cứ như thể đang rất là thích thú.

“Đây chẳng phải là rất mỹ diệu sao? Mới đây thôi, ả succubus đó không là thứ
gì khác ngoài một thương nhân. Tuy vậy, cô ta đã có thể nhận được một khoản
vay lớn bằng cách chơi hãng chúng ta một vố, cô ta đã lôi kéo được Dantalian
về phe mình và giờ cô ta lại có thể tiêu trừ Andromalius……”

“……”

“Ta thật sự rất cảm động. Cô ả succubus này tựa như một hiện thân của dục vọng
thèm muốn sức mạnh. Một đứa con gái như thế được sinh ra trên đời, thế giới
này quả thực là đáng sống mà.”

Cặp mắt của Ivar nhìn thẳng về phía ta.

“Torukel. Đối thủ của chúng ta rất ghê gớm. Ả succubus đó đủ tài giỏi để có
thể vượt qua bức tường địa vị của mình, Cô ta rất nhẫn tâm và tàn bạo.”

“……”

“Nhưng cô ta vẫn chưa thoát được cái lốt là một kẻ mưu toan yếu đuối. Địa vị
của Lapis Lazuli xuất phát từ Dantalian. Nếu chúng ta thanh trừ được tên
Dantalian, thì cô ta sẽ không còn là tình nhân của một tên Chúa Quỷ hay là thứ
gì nữa. Lúc đó sẽ chỉ còn lại một con bé ngoại lai hỗn xược.”

Câu nói ấy rất chính xác.

Nếu muốn hạ được tên tướng lĩnh thì phải bắn con ngựa trước tiên.

Lapis Lazuli hiện giờ đang ngồi ở trên một con ngựa mang tên Dantalian và đang
lao đầu về phía trước một cách đầy bản lĩnh. Nếu trói chặt chân của Dantalian,
thì tất nhiên cái bản lĩnh của cô ta cũng sẽ bị cắt đứt theo.

“Không được phạm bất cứ sai lầm gì. Ngươi phải tách rời bọn chúng ra……ngươi có
thể làm được không?”

“Ngài có thể có lời thề của tôi. Quý cô Paimon cũng đã hoàn toàn chấp thuận
với kế hoạch của chúng ta. Nếu trong ngàn khả năng mà dẫu có chuyện gì xảy ra,
thì tôi sẽ gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Ta đáp trả lại Ivar Lodbrok với một ánh nhìn đầy nghiêm túc.

Ngay sau khi ta làm vậy, Ivar Lodbrok gật đầu.

Không cần phải hỏi kẻ nào làm trước, chúng ta đồng thanh thuật lại lời thề cam
kết.

“Hỡi Keuncuska vĩ đại—”

“Nợ máu sẽ phải trả bằng máu.”

Đây là câu nói của hãng ta đã được truyền lại với lòng tự hào trong hơn 400
năm lịch sử. Nói cách khác, chúng ta đang dồn hết toàn bộ 400 năm đầy niềm
kiêu hãnh đó vào buổi hội nghị lớn lao này. Việc thất bại là không thể nào
chấp nhận được.

Lapis Lazuli. Ngươi cho dù có thể đã đóng một vai nữ chính đáng kinh ngạc,
nhưng ngươi vẫn chỉ là một mầm non mới nhú. Chúng ta sẽ giẫm đạp ngươi thật
triệt để.

※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※


Dungeon Defense - Chương #23