Gánh Xiếc Xa Hoa Nhất Thế Gian


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

húa Quỷ Yếu Nhất, Hạng 71, Dantalian

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 8, Ngày 20

Niflheim, Cung Điện Thống Đốc

Bên phía ngoài nô nức tiếng ồn.

Ngay trước cánh cổng chính của một tòa cung điện rộng lớn, nhiều cỗ xe ngựa
xếp thành dãy hàng. Không chậm một khắc, những quý bà quý phái và những quý
ông lịch lãm rời khỏi cỗ xe của mình. Diện mạo và trang phục thì ai ai cũng
mỗi người một vẻ, nhưng tất cả đều có điểm chung: họ đều có những chiếc sừng.

Khi đang ngồi trong cỗ xe, tôi lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Trông có vẻ như không có nhiều Chúa Quỷ đến lắm thì phải.”

“Việc có mặt tại lễ hội Đêm Walpurgis là không bị bắt buộc. Những Chúa Quỷ có
xu hướng suy nghĩ đơn giản rất có thể sẽ không tham gia. Chúa Quỷ Hạng 1 Baal
và Chúa Quỷ Hạng 2 Agares dự định sẽ không đến dự thưa ngài.”

“Vậy tại sao ta lại phải tham gia chứ? Phiền quá đi mất.”

“Cuộc hội nghị này được tổ chức với mục đích là để bàn bạc về phương hướng đối
phó với cơn dịch hạch. Sẽ rất khó cho đức ngài, người đang độc quyền phương
chữa bệnh, mà lại không tham gia.”

“Hoá ra là vấn đề của mấy anh chị hơi bị nổi bật quá đây mà.”

Một lúc sau, Lapis Lazuli lén lút thì thầm với một giọng thật nhỏ.

“……Thưa đức ngài. Như bề tôi đã nghĩ, bề tôi không nên đi vào cùng với ngài.”

“Sao mà cô vẫn cứ luôn miệng lo chuyện đó thế?”

Tôi càu nhàu.

“Cô đã được dư luận biết đến với tư cách là hôn thê của ta rồi. Nếu mà không
phải là hôn thê của ta thì ta còn phải dẫn ả đàn bà nào vào buổi tiệc khiêu vũ
này cơ chứ?”

Trong cuộc hội họp này, trước khi cuộc hội nghị được chính thức bắt đầu, một
hình thức giải trí đã được lên lịch để các vị khách mời có thể được tận hưởng.
Đó chính là buổi khiêu vũ đêm nay.

Tôi đã chọn Lapis Lazuli làm bạn nhảy trong tiệc khiêu vũ. Đấy là điều đương
nhiên. Tuy vậy, xem ra quý cô Lala của chúng ta đang cảm thấy rất lo lắng về
buổi tiệc này đây.

“Đêm Walpurgis là một buổi tiệc thượng lưu được giới hạn nghiêm ngặt chỉ dành
cho các vị Chúa Quỷ. Chỉ có những chúa tể có vị thế cao mới có thể được quyền
tham gia. Đây không phải là nơi mà một kẻ tạp chủng như bề tôi nên có mặt.”

“Tuy là thế, cũng làm gì có luật nào quy định rằng người đi cùng cũng phải là
một Chúa Quỷ đâu. Ta có đem ai theo thì chú bác nào ngăn cấm quái gì được.”

“Có thể đúng là không có luật, nhưng theo phép tắc thì……”

“Á à, ta hông nghe—Ta hông nghe thấy gì hết á—.”

Lapis Lazuli ngậm miệng mình lại.

Mà cho dù cô có trừng cái ánh mắt bất mãn đó khoét đục cả cái đầu ta thì cũng
không có ích gì đâu.

Dantalian hiện giờ là người đang được nhận ánh hào quang dưới cái vai nam
chính của một câu truyện trữ tình. Một kẻ mù quáng vì tình yêu. Đó là hình ảnh
của tôi trong con mắt của mọi người. Tới lúc này thì tôi không thể cứ rời xa
khỏi Lapis Lazuli và tự mình lảng vảng được.

Hơn nữa, tôi cũng hơi bị khoái cái quan niệm này rồi đấy. Một tên ngốc nghếch
đắm chìm vào sự si mê mà đánh mất đi tất cả lý lẽ của mình. Thế này không phải
hợp lý sao? Làm gì có ai lại phải đi cảnh giác trước một thằng dại gái như thế
cơ chứ.

Những quý ngài thông minh thì cũng sẽ chỉ coi khinh một thằng ngu đần như tôi
rồi chẳng thèm đếm xỉa gì thêm cho mà xem. Thêm vào đó sẽ là sự hiểu nhầm về
chuyện Lapis Lazuli chính là thủ phạm. Mọi sự hoài nghi sẽ đổ dồn về phía
Lapis Lazuli, trong khi tôi thì đang ăn mừng chơi bời trong những tháng ngày
tự do……

Có lẽ nào, tôi lại là, một thiên tài chăng?

Đó là một kế hoạch hết sức hoàn hảo.

Nhờ ơn giời đã ban xuống cho Cái Chết Đen, tôi đã kiếm được một lượng gia tài
khổng lồ, và bây giờ, tất cả những điều tôi cần làm là nhốt mình vào lâu đài
và sống hết phần quãng đời còn lại như một thằng NEET. Cánh cửa dẫn tới thiên
đường đã hiện diện rõ ngay trước mắt tôi rồi.

“……Ngài đang làm cái bộ mặt mà ngài hay làm mỗi khi ngài đang suy nghĩ về một
điều biến thái nào đó ạ.”

Im giùm tí.

Sau 20 phút trôi qua, cửa chính cũng trở nên trống trải hơn. Vào lúc đó chúng
tôi rời khỏi cỗ xe của mình và tiến vào buổi tiệc. Chúng tôi đã chờ tới tận
bây giờ bởi lẽ chúng tôi không muốn phải dính tới cái vụ bị quấy rối phiền
nhiễu bởi người khác.

Khi thấy chúng tôi đi vào, người gác cổng thông báo với một giọng thật lớn.

“Hạng 71, Chúa Quỷ Dantalian, đang tiến vào!”

Cùng một lúc, những người bên trong đại sảnh hướng ánh mắt về phía này.

Không bận tâm về những ánh nhìn của họ, tôi bước về phía một góc của phòng
khiêu vũ và yên vị ở đó. Tôi có thể nghe thấy những thanh âm xì xào bàn tán
của những người xung quanh. Tuy không nghe chính xác là họ đang nói cái gì,
nhưng tôi biết đây không phải là một bầu không khí thiện cảm chút nào. Có cảm
giác gần giống như là bọn họ đang bị thất kinh bởi tôi đã tới buổi tiệc này và
thật sự được hộ tống bởi một bạn nhảy là một kẻ ngoại lai.

Tôi thì thào.

“Cứ như là ta đã trở thành một siêu sao nổi tiếng ấy nhỉ.”

“Bề tôi nghĩ là chúng ta không có nhất thiết phải làm tới mức khoác tay nhau
như thế này.”

“Xuất hiện như những kẻ ngu xuẩn như thế này thì mới hợp gu chứ?”

Đúng là vậy, chúng tôi đang tay trong tay với nhau nhìn rất chi là tình củm.

Tôi nở nụ cười.

“Đừng có đi ghê tởm mấy chuyện như khoác tay chứ, dù sao ta cũng đang định là
sẽ hôn lên đôi môi cô một chút mà.”

“Vậy thì lưỡi của đức ngài Dantalian sẽ bị cắt đấy ạ.”

“Ta đặc biệt rất ư là thích cái kiểu đáp trả không chút thân thiện chút nào
của cô đấy.”

“Tất nhiên rồi, thưa đức ngài.”

“Ôi, Lazuli ơi. Đừng có sống một cách ích kỷ như thế. Chúng ta hiện đang là
cặp đôi đang khuấy tung chảo cái sự kiện xì căng đan sốt dẻo nhất trên toàn
lục địa cơ mà. Những kẻ đó đang muốn được chiêm ngưỡng chuyện đôi ta đấy. Cô
không thể phục vụ cho thỏa mãn những cặp mắt trần của bọn họ chỉ bằng một cái
môi kề môi với ta sao? Lâu lâu cô cũng phải hi sinh về mặt tinh thần chút cho
vui đời chứ.”

“Trên toàn cái lục địa này mà bề tôi biết được, một lời khuyên nhủ như thế lại
được phun ra từ miệng của kẻ ích kỷ bậc nhất. Thật đúng là quá sức kinh
ngạc……”

“Ta tò mò quá nên định hỏi cái này. Cô có biết là cứ mỗi khi cô càng nói với
cái kiểu lạnh lùng bao nhiêu, thì đôi môi của cô lại láng bóng mị hoặc đến bấy
nhiêu không? Hay phải chăng, cô từ trước đã có chủ ý muốn dụ dỗ ta……”

Giẫm.

Lapis Lazuli đang giẫm lên những ngón chân của tôi.

“Đúng là một phản ứng thật đáng yêu. Ta càng đâm ra thích cô hơn rồi đấy.”

“Thật là trùng hợp. Bề tôi cũng đang bắt đầu cảm thấy ghét cay ghét đắng ngài
hơn ạ.”

“Một ngày nào đó đôi ta sẽ tìm ra được một điểm chung của nhau thôi.”

“Xin hãy khắc ghi trong đầu ngài là điểm chung đó sẽ không bao giờ là chung
một chiếc giường.”

“Sao mà lại tỏ ra ác ý thế.”

Tôi quyết định tạm thời rút lui bây giờ. Thật đúng là chẳng có thứ quái nào
lại có thể thú vị hơn việc đi trêu chọc một người phụ nữ giỏi giang.

Những tinh linh, giữ những chiếc khay chứa đầy thức uống có cồn, vỗ cánh phạch
phạch bay về phía chúng tôi. Tôi nhẹ nhàng nhấc lên một ly rượu trắng. Lapis
Lazuli và tôi, với một mối quan hệ tốt đẹp (ờ thì đây công nhận từ ‘tốt đẹp’
cũng đáng tranh cãi thiệt), cùng nhau thưởng thức thứ rượu của mình và chờ cho
tới khi hội khiêu vũ bắt đầu.

Ngoài những tinh linh ra, không còn ai khác dám bén mảng tiếp cận chúng tôi.
Những người chung quanh chỉ dám liếc một góc mắt để bắn những ánh mắt dò xét
vào bọn tôi. Tôi có cảm giác như thể mình đã trở thành một con hà mã bị trưng
bày ở trong vườn thú vậy.

Dẫu thế tôi vẫn vui vẻ mà tận hưởng khoảng thời gian ở đây. Việc có thể thật
sự thấy được diện mạo những Chúa Quỷ ở ngoài đời thực quả thật rất là thú vị,
khi mà vốn dĩ, tôi chỉ có thể thấy hình minh hoạ của bọn họ trong . Hạng 9
Paimon, Hạng 8 Barbatos, Hạng 5 Marbas……Đây có phải là đẳng cấp của những Chúa
Quỷ có vị thế cao nhất không nhỉ? Bọn họ đã từng là những kẻ địch máu mặt đã
quẳng những cái tựa Game Over vào anh main của tôi rất nhiều lần.

“Bề tôi muốn được thân gửi một lời chào đối với toàn thể những vị chúa tể đã
có thể tham dự vào Đêm Walpurgis ngày hôm nay. Bề tôi tên là Ivar Lodbrok và
đến từ Hãng Doanh Nghiệp Keuncuska. Xin được mạo muội nói thêm, bề tôi đã được
ban tặng cho một vinh dự đó là được trụ trì buổi hội nghị đêm nay.”

Một quý ông cực kỳ già ơi là già bước vào chính giữa của phòng khiêu vũ. Một
tràng pháo tay nho nhỏ phát ra từ những Chúa Quỷ. Có cảm giác như thể chỉ có 6
người là mới chịu vỗ tay. Số Chúa Quỷ còn lại thì chỉ hờ hững đứng nhìn chằm
chằm vào ông già.

Còn về phần tôi, tôi nhăn hai hàng lông mày mình.

“Đó là Ivar Lodbrok sao?”

“Vâng. Người đàn ông kia chính là kẻ giàu có nhất của ma giới, ông chủ của
Hãng Doanh Nghiệp Keuncuska, và đồng thời là một vampire chân tổ, Ivar
Lodbrok. Chính là người mà bề tôi đã phản bội nhờ vào công ơn của đức ngài.”

“Hừmm.”

Đàn ông hở.

Ivar Lodbrok đúng là một nhân vật cũng có xuất hiện trong game. Trừ cái việc
rằng, Ivar Lodbrok mà tôi biết đến thì lại hơi khác với kẻ đang ở ngay trước
mặt lúc này. Tôi chờ đợi với một ánh nhìn thích thú để xem chuyện gì sẽ xảy ra
trong căn phòng khiêu vũ này.

“Trước hết, bề tôi xin được phép giải thích về chương trình nghị sự của buổi
hội nghị hôm nay. Đầu tiên, về việc đại công tước của vùng Hell đã qua đời từ
tháng trước. Bởi không có người kế tục chính thức, vị đại công tước tiếp theo
sẽ phải được chọn ra càng sớm càng tốt. Nếu có thể, bề tôi muốn tiếp thu đóng
góp những ý kiến của các Chúa Quỷ hiện diện ở nơi đây và……”

“Khoan, khoan đã nào, lão già.”

Giọng nói của một cô gái vang lên một cách rõ ràng.

Mọi người hướng ánh mắt về phía ngọn nguồn của thanh âm đó.

Trong căn phòng khiêu vũ này không có đèn đóm đàng hoàng, bởi vậy nên tối mịt
cả ra. Chỉ có những ngọn nến to bằng đầu người trôi nổi chung quanh. Đó chính
là nguồn sáng duy nhất. Những ngọn nến vàng sẫm chậm rãi lơ lửng trên không
trung, thỉnh thoảng ánh sáng lại hắt vào thân ảnh người này, thỉnh thoảng lại
hắt vào thân ảnh người kia. Tuy vậy, điều ấy chỉ diễn ra trong một khoảng thời
gian ngắn, để rồi những người đó sẽ lại bị nhấn chìm trong bóng tối.

“Do cái cơn dịch chết tiệt đó mà tất cả văn phòng quản lý dịch vụ dịch chuyển
đã phải đóng lại. Bọn ta đã phải làm cái việc chả ai quen như cưỡi chổi để mà
tới đây trong hơn hàng, hàng, hàng giờ liền. Ngươi biết thế là sao không? Đây
quả là thời điểm tốt nhất để còn kêu réo về ba cái vụ chính trị cổ hũ và buồn
tẻ nhỉ.”

Ánh sáng từ ngọn nến phản chiếu khuôn mặt của cô gái.

Cô gái ấy có mái tóc trắng toát tựa như làn tuyết.

Đôi mắt cô như thể đang tỏa sáng một màu vàng kim óng ánh, nhưng có một điều
chắc chắn rằng cô ta coi khinh tất cả mọi người ở đây trừ bản thân mình. Dù
cho có nhìn tới cỡ nào đi chăng nữa, diện mạo bên ngoài của cô ấy trông không
có lấy một gợn nào hơn cái tuổi 14, nhưng cô cũng là một vị Chúa Quỷ. Một Chúa
Quỷ đã sống tới hơn 500 năm nữa là đằng khác—Hạng 8, Barbatos.

À mà để nói thêm cho biết, tôi không biết liệu con nhóc đó có đang định làm
cho hợp kiểu với mái tóc trắng kia không mà sao thân hình của cô ta lại bằng
phẳng tựa như đại bình nguyên của vùng Siberia vậy. Cô ta, thật đúng là, trông
giống như một con nhóc tì.

“Đức ngài Barbatos. Chúng tôi rất thông cảm, nhưng vấn đề này thật sự cấp
bách……”

“Tất nhiên. Một bệnh dịch đang hoành hành khắp cả lục địa, 7 kẻ kế vị ở vùng
Hell đang gây ra nội chiến, và nhờ vào kết quả của cuộc nội chiến tại Vương
Quốc Sardinia những nhà quý tộc đã thua cuộc thì giờ đây lại đang bắt đầu nổi
loạn. Ngoài cái thời thế thối tha này thì chúng ta còn đang ở trong cái thời
với chả cái thế nào nữa? Còn không kể đến chuyện cả cái thế gian đã là một
đống tạp nham tựa như thế này trong hơn một trăm năm, hai trăm năm, và cả năm
trăm năm về trước rồi.”

Barbatos nâng bàn tay phải đang giữ chiếc ly lên.

“Dù cho cả cuộc họp này có bị trễ tới 3 tiếng đồng hồ, thì cũng chẳng có gì
thay đổi được đâu, lão vampire già chát ạ. Im mồm mà uống rượu đi. Để chúng ta
nghỉ ngơi chút đã nào.”

“Ưmm……”

Quý ông già lão, Ivar Lodbrok, đóng mở miệng mình cứ như thể ông ta đang rất
là ưu phiền. Vampire chân tổ có thể là quý tộc trong số những quý tộc, nhưng
bọn họ vẫn còn thấp kém hơn so với một Chúa Quỷ. Việc thẳng thừng làm ngơ
trước một lời đề nghị tổ chức tiệc uống rượu này quả thật hết sức khó khăn.

Ngoại trừ việc nếu như đối phương là một Chúa Quỷ có cùng thứ hạng.

“Vẫn ngu dốt như ngày thường vậy, Barbatos.”

Lần này từ đâu có thể nghe thấy tiếng của một quý cô trưởng thành.

“Cô có thể uống rượu lúc nào tuỳ thích. Cô đã luôn đắm chìm trong cơn men
quanh năm suốt tháng rồi cơ mà, ấy vậy sao lại không thử kiềm chế bản thân
được một đêm nay thôi? À đó là nếu như mà trong từ điển của cái đầu cô còn có
từ ‘kiên nhẫn’, nhỉ.”

Ánh sáng ngọn nến mập mờ soi sáng vào người phụ nữ đó.

Hoàn toàn trái ngược với Barbatos, đây là một cô thiếu nữ với một mái tóc màu
đỏ rực. Có cảm giác như thể trên khắp cái thế gian này, người con gái ấy chỉ
đi khinh bỉ độc nhất mỗi một Barbatos.

Lapis Lazuli thì thầm vào tai tôi thật nhỏ.

“Đó là Hạng 9, Paimon. Ngài ấy được nhiều người biết đến về chuyện có một mối
thâm thù sâu đậm với Barbatos.”

“Không cần giải thích ta cũng có thể nhận ra, bởi cái thiên phú trời ban đó
thật chẳng công bằng gì cả. Nếu ta mà là Barbatos thì chắc ta cũng sẽ phải oán
hận Paimon đến tức tưởi.”

“Thiên phú?”

Tôi hất cằm mình chỉ về phía Paimon. Lapis Lazuli, với một biểu cảm hoài nghi,
hướng theo ánh mắt của tôi và dò xét người con gái Chúa Quỷ đó.

Ánh nhìn của nhỏ lập tức rơi thật chính xác vào bộ ngực của Paimon. Khác xa
với Barbatos, Paimon khoe khoang cặp ngực khiêu gợi đầy kiêu hãnh của mình. Đó
chính là bằng chứng cho thấy, rằng rốt cuộc mẹ thiên nhiên thật sự không hề
công bằng một chút nào.

Lapis Lazuli thốt ra một tiếng thở dài.

“……Thưa đức ngài. Xin ngài làm ơn hãy dự buổi hội nghị này một cách nghiêm
túc.”

“Mỗi khi cặp mắt trần này chạm vào hai cái đồi núi căng phồng đó, ta đều cảm
thấy thật kinh ngạc mà không thể tài nào thốt nên lời. Cũng tựa như cái cảm
giác khi được tận mắt chiêm ngưỡng một phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ và bị
lôi cuốn bởi nó vậy.”

“Xin ngài hãy làm ơn nhận ra rằng bây giờ mình đang tỏ ra rất là, thật sự là,
vô cùng là thô bỉ, thưa đức ngài.”

“Lala. Ta là cái thể loại ghét việc phải đi ra ngoài còn hơn cả cái chết nữa.
Thời điểm hiện tại lúc này ta đang phải trải nghiệm ‘cái chết’ đây. Nếu giờ mà
ta còn chán cả cái việc trêu chọc cô, thì làm sao mà ta có thể cưỡng lại ý
muốn tự sát của mình cơ chứ?”

Lapis Lazuli im lặng.

Thay vào đó, cái áp lực đang giẫm vào bàn chân phải của tôi lại tăng lên.

Phớt lờ đi cơn đau đang truyền từ những ngón chân lên não, tôi cười toe toét.

“Đó là cái giá cho việc cô giày vò tôi theo lệ thường nhật đấy. Cam chịu đi
cưng.”

“……Chẳng lẽ đức ngài thật sự ghét phải bị đánh thức vào mỗi buổi sáng đến vậy
sao?”

“Cá nhân mỗi con người đều có một đồng hồ sinh học của riêng mình. Ta là cái
thể loại về mặt thể chất không nên thức dậy vào sáng sớm.”

“Vậy chắc bề tôi đoán là việc ngủ trung bình mỗi ngày 16 tiếng là chiếc đồng
hồ sinh học của đức ngài. Bề tôi nghĩ rằng vấn đề ở đây không phải là về thể
xác, mà là về tâm thần của ngài rồi.”

“Ngắn gọn lại ý của cô nghĩa là ta có vấn đề về tâm thần đến nỗi có thể sánh
ngang với mức độ của việc bị thối nát tới tận xương tuỷ như nước thải bẩn thỉu
à?”

“Hôm nay, ngay tại địa điểm này, bề tôi lần đầu tiên nhận ra được rằng đức
ngài có năng khiếu lập dàn ý thật là đáng kinh ngạc.”

“Lala. Trong một ngày, ta phải ngủ ít nhất 15 tiếng đồng hồ.”

“Cho dù có dư dả bao nhiêu thời giờ chăng nữa, bề tôi không thể cho phép nhiều
hơn 7 tiếng đồng hồ.”

“Cái gì? 7 tiếng?”

Tôi hét to lên.

“7 tiếng?! Giỡn anh đây đấy à? Thế khác quái gì cô bảo ta nằm xuống và ngồi
dậy ngay tức khắc hả. Ai ai cũng phải dành ít nhất 12 tiếng đồng hồ cho giấc
ngủ thì mới có thể sinh hoạt đàng hoàng như một con người (quỷ) chứ!”

“Bề tôi thường ngủ không quá 4 tiếng đồng hồ một ngày. Từ cái thuở bề tôi vẫn
còn lang thang ở con cùng ngõ hẻm và trong hơn 30 năm sau kể từ lúc đó.”

“Ồồ. Ra đây chính là khoảnh khắc hé lộ sự thật về lý do mà tại sao cô lại trở
thành một kẻ vô nhân đạo và lạnh lùng như thế. Cả lý do cho việc cái tính khí
của cô lúc nào cũng như thể mình đang có kinh cuối cùng cũng lộ diện rồi.”

“Thưa đức ngài. Đa số ai ai cũng chỉ dùng khoảng 7 tiếng để ngủ thôi ạ.”

“Và đa số đều sai lầm cả! Bộ cô không nghe Barbatos nói gì à? Chẳng phải cô ta
đã xác nhận rằng dù cho có là hiện tại hay quá khứ, cái thế gian này đã luôn
là một đống tạp nham thậm tệ rồi sao? Tất cả là vì thiếu ngủ đấy. Đây là một
kết luận hoàn toàn hợp lý.”

“Đẳng cấp của sự lập luận này sẽ phải làm cho cả Aristoteles đến phát khóc mất
thưa ngài.” (TN: Aristoteles là một nhà triết học và bác học thời Hy Lạp cổ
đại.)

Một lần nữa, Lapis Lazuli và tôi lại thất bại trong việc tìm ra điểm chung về
ngoại giao.

15 tiếng và 7 tiếng, khoảng cách giữa hai quan điểm này thật xa ơi là xa. Nếu
chuyện này còn tiếp diễn thì một cuộc chiến sẽ nổ ra. Và thảm kịch sẽ còn lặp
lại.

Mà không phải chỉ có chúng tôi đang có mối quan hệ xấu đi thôi đâu. Trong căn
phòng khiêu vũ này, Paimon và Barbatos cũng đang nóng bừng lên và đang bùng nổ
ra một cuộc chiến tranh tâm lý đấy.

Barbatos tuôn ra một nhận xét nhạo báng.

“Paimon. Quý cô kỹ nữ thanh tao của chúng ta ơi! Ta đã nghe về tin ngươi cuối
cùng cũng đã quan hệ với một tên nhân mã ngày hôm qua. Chắc cái hông ngươi
cũng phải cực kỳ đau lắm nhỉ, thế mà ta thấy ngươi có thể bò lết tới tận đây
được đấy chứ. Hay phải chăng là do cái miệng dưới của ngươi đã lẳng lơ lỏng
lẻo tới mức ngươi có thể cân được dễ dàng cả một thứ như một tên nhân mã?
Hửm—?”

“Mọi người có thể sẽ nghĩ rằng cô không có giáo dục bởi cái cách sử dụng từ
ngữ thô tục của mình. Cô nên học lại khuôn phép lễ nghi đi, Barbatos. Cô đã
luôn cáu kỉnh như một đứa trẻ hơn 500 năm qua rồi, giờ cũng đã đến lúc cô bắt
đầu cư xử cho ra dáng người lớn rồi đấy.”

Paimon uốn cong hai khoé miệng lên. Rồi ngay lập tức cô lấy một chiếc quạt
lông vũ che miệng lại. Rõ ràng cô ta đã cố tình hé lộ nụ cười tự mãn của mình
trước khi che giấu nó đi.

“Với một thân thể như thế, cô có lẽ sẽ không bao giờ có thể gần gũi được với
một người đàn ông đàng hoàng. Bởi trước giờ cô chưa từng có một mối quan hệ
chính đáng nào lấy một lần trong đời, cho nên cô chẳng còn cách nào khác ngoài
việc mãi mãi vẫn chỉ là một cô tiểu thư ương ngạnh. Ôi trời. Quả nhân xin lỗi.
Việc trêu chọc thân thể của người khác quả là điều sai trái…..Quả nhân đã cư
xử thật vô phép rồi.”

dunde-355.jpg

“—Không phải là ta không thể kiếm cho mình một người đàn ông, mà là ta cố ý
không tiến tới chuyện quan hệ yêu đương, thưa quý cô kỹ nữ ạ. Ta tự nguyện độc
thân. Tất nhiên, một đứa con gái cứ thích quẳng thân thể của mình đi qua đi
lại như một cái giẻ rách thì sẽ không tài nào hiểu được một điều như thế.”

“Aha. Không phải là như vậy đâu. Quả nhân hiểu rõ lắm chứ.”

Paimon híp lại hai con mắt.

Sự nhạo báng tỏa ra từ cặp đồng tử màu đỏ của cô ta.

※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※


Dungeon Defense - Chương #24