Chiến Dịch Lừa Đảo Đầy Lãng Mạn (3)


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

Chúa Quỷ Andromalius có xuất hiện trong game nên tôi biết rõ về hắn ta.
Nếu Dantalian chỉ là một con trùm để cày, thì tên này lại là một con trùm chỉ
để trong phần hướng dẫn. Hắn là một con sâu bọ đến nỗi đã bị giết một cách
thảm hại dưới tay của một anh hùng cấp 1.

Ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

Dù cho có là Andromalius hay Dantalian, chúng ta đều ở trong cái cấp độ bị đối
xử như một con cá cơm, nên nếu chúng ta phụ trợ cho nhau thì cũng là ý hay,
nhưng——

Có một tương khắc giữa tôi và cái thứ cặn bã này.

Chúa Quỷ Andromalius đã ‘thức tỉnh’ anh hùng.

Trong phần mở đầu, bác main đã bị tấn công bởi lũ ác quỷ.

Ngoại trừ bác main ra, thì người dân trong thị trấn và cả gia đình của bác ấy
sẽ đi chầu trời hết. Nếu bạn chọn nhân vật nam, thì là em gái bạn. Nếu bạn
chọn nhân vật nữ, thì anh trai bạn sẽ phải làm vật hy sinh.

Dù cho có ở phe nào, thì bác main cũng phải mất đi một người quan trọng đối
với mình. Từ đó, với khát vọng trả thù rực cháy, bác ấy thề rằng ‘Ta sẽ tiêu
diệt từng tên Chúa Quỷ trên vùng đất này.’……

“Hừmm.”

Tên thủ phạm đã sinh ra một con quái vật mang tên ‘Anh Hùng’.

Đó là tương lai nằm ở phía trước dành cho cái kẻ ở bên kia quảng trường đang
đánh đập một ông già.

Năm hiện tại là năm 1505 theo lịch Đế Quốc. Năm mà làng của bác main bị tấn
công là năm 1506 theo lịch Đế Quốc.

Bằng bất cứ lẽ nào, thì tất nhiên tôi phải làm gì đó trước khi năm nay trôi
qua. Nếu không, thì điều này có nghĩa là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch nào
đó trên một cái thung lũng khỉ ho cò gáy sẽ tự dưng lại thức tỉnh thành một
anh hùng. Giải quyết một thứ khả thi như người hùng càng sớm càng tốt sẽ là
một lựa chọn khôn ngoan nếu như tôi vẫn còn muốn tiếp tục dành quãng đời còn
lại của mình để sống một cách yên bình và lười nhác.

Ngay sau đó.

Với một tiếng ‘tirring’, một chuông báo hiệu kêu vang và một cửa sổ hiển thị
nảy lên.

Những lựa chọn đó cứ như thể chúng đã được ghi lại từ dòng tâm trí của tôi.

[1. Thân thiện với Andromalius.]

[2. Sát hại Andromalius.]

Tôi đặt một bàn tay lên cằm của mình.

……Đúng. Lựa chọn thứ nhất nghe có vẻ thuận lợi đấy.

Sau khi đã trở nên thân thiết với Andromalius rồi, mình sẽ xui khiến hắn để
tấn công ngôi làng của anh hùng một cách kỹ càng hơn. Tiêu diệt mọi ngọn nguồn
của rắc rối. Chiến thuật nhổ cỏ tận gốc lúc nào cũng là hợp lệ cả.

Còn về mặt khác, lựa chọn thứ hai rất cực đoan.

Nếu mà giết cái tên Andromalius thì sẽ hoàn toàn loại bỏ được nguyên nhân của
mọi sự rắc rối. Phương hướng của cái kế hoạch này thì không phải là sai. Vấn
đề là những hậu quả kéo theo từ nó.

‘Một Chúa Quỷ đã sát hại một Chúa Quỷ khác.’

Vì một sự kiện như thế, những người khác sẽ đổ xô sự chú ý về phía tôi. Bọn
chúng sẽ dồn những ánh nhìn về tôi một cách vô ích. Cái lựa chọn này quá náo
động để mà là một biện pháp rồi.

Tôi thích xử lý vấn đề một cách yên ả hơn một chút. Như là ám sát ấy. Khía
cạnh của lĩnh vực đó hợp với sở thích của tôi hơn. Tuy nhiên, tôi còn không
biết thuê một sát thủ ở chỗ nào……Vậy tôi phải chọn cái lựa chọn số 1 à?

Trông thấy bầu không khí lạnh lẽo bao phủ cả cái quảng trường, tôi có thể nhận
ra sự thật rằng Andromalius chẳng được yêu mến chút nào cả. Những ma nhân ở
đây xem ra đều rất khinh bỉ cái tên phóng đãng đó. Có vấn đề rồi đây. Nếu giờ
mà tôi trở thành bằng hữu với Andromalius ở đây, thì hình ảnh của bản thân
dưới ánh nhìn của kẻ khác sẽ bị đổ vỡ theo mất. Thanh danh cũng như một sợi
dây cứu hộ của các nhà chính trị. Nếu có thể, thì tôi muốn giữ cho cái thanh
danh của mình càng trong sạch càng tốt.

Nhưng liệu những lựa chọn nào khác ngoài cái số 1 ra có khả thi hay không? Sát
hại tên Andromalius và cũng đồng thời tránh nhận được sự chú ý. Liệu mình có
thể làm cho một cái kết lý tưởng như thế xảy ra không……? Thật sự việc tránh
được sự chú ý là một điều không thể. Nhưng nếu mà mình có thể đổi hướng tập
trung của những sự chú ý ấy vào chỗ khác thì……

“Thưa đức ngài?”

Giọng nói của Lapis Lazuli đã đưa tôi ra khỏi dòng suy nghĩ mà trở về với thực
tại.

Tôi nhanh chóng quay đầu lại.

“Lala. Bây giờ cô có còn giữ chiếc nhẫn trên người mình không?”

“Vâng?……bề tôi đúng là có đem nó theo người.”

“Cho ta kiểm tra một chút.”

Không một lời cảnh báo, tôi nắm lấy bàn tay trái của Lapis Lazuli. Tôi có thể
cảm thấy một chỗ gồ lên qua lớp găng tay trắng của cô ấy.

Có một chiếc nhẫn trên ngón áp út của cổ.

Lapis Lazuli đã được công khai biết đến với tư cách là thê thiếp của tôi.

Chúa Quỷ Dantalian đã quá si mê điếu đổ kẻ tình nhân tạp chủng của mình đến
nổi hắn chẳng còn thèm quan tâm đến công việc chính trị nữa. Những lời đồn đại
như thế. Tất nhiên, chúng không phải là thứ gì khác ngoài những lời rêu rao
xạo ke mà chúng tôi đã cố ý dựng nên.

Chiếc nhẫn này được mua để mà vỗ béo thêm cái lời đồn đại đã bị bóp méo ấy.
Vài ngày trước, tôi đã rót 1,600 đồng vàng vào hai chiếc nhẫn xa xỉ.

Chúng là một cặp nhẫn đôi với viên kim cương màu xanh da trời 5 carat được
đính vào mỗi chiếc. Ở mặt sau được khắc lên dòng chữ viết bằng thứ tiếng
Frank, ‘Anh/Em sẽ không yêu bất cứ ai khác ngoài em/anh (Autre Ne Vueil)’.

Nói cách khác, đây là một lời thề đính hôn điển hình.

Trong con mắt của thị chúng, Chúa Quỷ Dantalian là kẻ ngu xuẩn nhất trên thế
gian. Một tên đầu óc đơn giản đã đi mua ngay một chiếc nhẫn cho tình nhân của
mình ngay sau khi hắn mới kiếm được chút tiền. Nhưng giờ thì nhìn đây, thật
tốt khi tôi đã sẵn chuẩn bị trước cái này. Cái nhẫn này cuối cùng cũng có chỗ
để mà dùng, đúng là phòng bệnh còn hơn chữa bệnh……

“Đừng có tưởng là từ giờ ngươi sẽ được kinh doanh ở khu này nữa, thằng già chó
chết này! Thứ rác rưởi mốc meo này.”

Andromalius vẫn tiếp tục hành hạ ông già.

Trên gương mặt của hắn nở ra một nụ cười hiểm ác. Xem ra hắn rất thích thú cái
trò đánh đập người ta đây. Sao mà cái bản mặt ngây thơ ấy đáng ghen tỵ thế
không biết.

Dẫu là vậy, có chơi solo chắc chú cũng sẽ buồn lắm đấy. Andromalius, mau mau
tạo phòng để anh đây tham gia vào cuộc vui nào.

Đừng có lo. Anh đây hơi bị thông thạo cái vụ làm cho bầu không khí của bữa
nhậu này trở nên thú vị đấy. Mới khắc trước đây thôi, với tài hùng biện hoa mỹ
của mình, anh cũng đã làm cho cả những nữ phù thủy kia phải sửng sốt luôn. Và
chú nữa, rồi cũng sẽ phải cười quằn quại trên sàn nhà luôn. Anh sẽ tô điểm cho
chú trở thành một nhân vật phụ xuất sắc của một vở kịch trữ tình.

Cuối cùng, tôi xác nhận lại với Lapis Lazuli.

“Lazuli. Andromalius có bè phái nào đang che chở cho hắn không?”

“Theo như những gì bề tôi biết, không hề có việc đó.”

“Liệu có Chúa Quỷ nào khác mà hắn tỏ ra vẻ thân thiện khác thường không?”

“Không hề. Ngay cả trong giới Chúa Quỷ, Andromalius cũng bị đối xử như một thứ
phế phẩm đáng hổ thẹn.”

“Duyệt.”

Nói cách khác, mình không có gì phải lo nữa.

Tôi nâng ly bia của mình lên.

Một. Hai. Ba.

Sau khi đếm xong trong tâm trí mình, tôi thả chiếc ly xuống—

Bán Yêu, Lapis Lazuli

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 8, Ngày 16

Niflheim, Quảng Trường Hermes

Xoảng

Chiếc ly vỡ ra thành từng mảnh.

Trong phút chốc, tất cả ánh nhìn của mọi người đều tập trung về đây.

Trong quảng trường này có hơn 200 người, nhưng không ai nói lấy một lời nào.
Trong sự tĩnh lặng đó, thanh âm của ly thủy tinh vỡ vang vọng thật lớn…… Tuy
chỉ là một chiếc ly thủy tinh, nhưng tiếng vỡ ồn đến nỗi lan rộng tới cả những
góc xa nhất của quảng trường.

“Haaả?”

Andromalius nhìn về phía này.

Cặp mắt xếch của hắn tựa như một con cáo với một bộ dạng đáng ghê tởm. Tôi có
thể thấy được cái nhân cách đê hèn và bản tính cáu bẩn chỉ qua ánh nhìn của
hắn.

“Ngươi là thằng quái nào? Sao còn không mau cúi đầu xuống?”

Andromalius lên tiếng trước mặt đức ngài Dantalian.

Đức ngài Dantalian không hề phản ứng chút nào. Ngài ấy đang nghĩ về chuyện gì
vậy? Tôi cẩn thận quay đầu và kiểm tra sắc thái trên khuôn mặt ngài ấy và—sống
lưng tôi trở nên lạnh lẽo.

Đúng là khuôn mặt đó.

Chính là biểu cảm ấy của ngài mỗi khi ngài đã phát hiện ra con mồi của mình và
đang nhàn hạ chờ đợi thời cơ để vồ lấy nó.

Đây không phải là khuôn mặt của một gã vô công rồi nghề thường ngày của ngài
ấy. Một nụ cười thoảng qua trên khóe môi của đức ngài. Đó là gương mặt của
ngài khi ngài đang toan tính một âm mưu hiểm độc trong đầu mình.

Xem ra tên kia không nhận ra đức ngài Dantalian. Cũng không có gì là lạ, chiếc
sừng của ngài ấy đã được che lấp dưới mái tóc nên khó có thể mà thấy được nó.

Andromalius nhổ nước bọt xuống sàn. —“Woa, nhìn kìa, thằng này thậm chí còn
không thèm cúi đầu nữa.”

Sau khi đá vào người lùn già thêm một lần nữa, hắn bước về phía chỗ chúng tôi.
Cái cách mà hắn vung tay vung cẳng như thể hắn là một con mèo hoang nào đó đã
tìm ra một món đồ chơi mới.

Những ma nhân ngồi ở gần đấy cẩn trọng lùi ra xa khi hắn đi qua . Có vẻ bọn họ
không muốn bị vướng vào rắc rối.

Còn về phía này, chị em phù thuỷ Berbere vẫn yên tại chỗ một cách tĩnh lặng.
Bọn họ đã được thuê bởi đức ngài Dantalian. Danh dự của họ sẽ không cho phép
làm một việc như bỏ đức ngài lại phía đằng sau và tẩu thoát.

“Không ngờ lại gặp được mấy tên thường dân không biết phép tắc gì hết.”

Hắn xem ra không vừa ý vì những nữ phù thuỷ đã không đón chào hắn mặc dù hắn ở
ngay trước mắt. Andromalius cau mày.

“Nếu các ngươi gặp một Chúa Quỷ thì ít nhất các ngươi phải nên cúi chào, nhưng
gì đây? Tại sao các ngươi còn dám ngước cằm ra vẻ tự phụ thế hả?”

Andromalius mạnh tay nắm lấy mái tóc của một nữ phù thuỷ. Cô ta thốt lên một
tiếng rên đau đớn.

“Ưư……”

Cô phù thuỷ đó tên là Beatrice. Tôi nghe nói rằng đã lâu lắm rồi cô ta mới
tham dự một chuyến đi hộ tống sau hơn nhiều thập kỷ ẩn mình. Những phù thuỷ
thường hay ngứa ngáy chân tay, nên việc họ giành hơn trăm năm để đi du hí cũng
là chuyện bình thường; Chỉ mới nhận hợp đồng đầu tiên sau một quãng thời gian
dài mà giờ cô ta lại phải bị vướng vào cái tên Andromalius này, cô phù thuỷ đó
đúng là có vận xấu mà.

“Này, mấy con nô lệ kia. Một Chúa Quỷ đang ở trước mặt các ngươi đây. Một
trong những Chúa Quỷ đáng kính đã cho các ngươi cơm ăn áo mặc đây. Các ngươi
đáng lẽ phải chào hỏi ta tử tế chứ, vậy mà giờ các ngươi còn không thèm nhấc
mông ra khỏi ghế hả.”

“Ư, ưư……”

Thanh âm của những sợi tóc bị kéo đứt phát ra.

Mặc vậy, nữ phù thuỷ đó vẫn không hề hé môi lấy nữa lời.

Đây là vấn đề của quy tắc xã giao. Nếu mà những nữ phù thủy chào hỏi tên
Andromalius, thì họ sẽ phải công nhận rằng hắn ta đứng ở vị thế giai tầng còn
cao hơn cả đức Ngài Dantalian. Việc giữ vững sự kính trọng dành cho ngài ấy
đối với họ là một chuyện sống còn.

“Hô. Nhìn này.”

Andromalius cười giễu cợt.

“Cả cái lũ nô lệ này bị câm mẹ hết cả rồi. Nếu mấy cái lưỡi của các ngươi bị
thiểu năng thì ít ra cũng phải cúi đầu chứ. Wow, sao cả cái cổ các ngươi cũng
cứng đơ thế này. Đức ngài vĩ đại ta đây có nên kéo thẳng chúng ra cho các
ngươi không? Đừng có mà cự tuyệt và……”

“Quả là một tên đực rựa rác rưởi.”

Ngay lúc đó đức ngài Dantalian bắt đầu mở miệng.

Andromalius khựng lại.

“Hả?”

“Ta nói ngươi là một thằng rác rưởi. Ta cứ nghĩ rằng chỉ có cái óc chó của
ngươi là bị thối rữa thôi, nhưng xem ra ngay cả hai cái tai của ngươi cũng bị
thối ra hết cả rồi nhỉ.”

Ai ai cũng có thể cảm nhận bầu không khí sững sờ của mọi người trong quảng
trường.

Ngay cả tôi trong một khắc cũng tưởng rằng mình đã nghe lầm. Rác rưởi? Đó là
một từ không được phép nói với một Chúa Quỷ trong chốn công cộng. Khuôn mặt
của Andromalius lập tức vặn vẹo.

“Tại sao ngươi dám cả gan khinh suất nói ra những từ ngữ như thế với bổn đại
nhân ta đây……”

“Đây là tại sao mấy tên côn đồ tự cao tự đại lại thảm hại là thế. Nếu ngươi
không có lấy một xu nào để trả tiền uống rượu, thì cứ chịu xin lỗi rồi xéo đi.
Lại còn bày đặt cái kiểu xét nét tìm cho ra lỗi rồi đi đánh đập người già.
Thậm chí sau khi đã dám đem cái mặt dày của mình đi quảng bá một cách vô liêm
sỉ, ngươi lại còn tới đây để bắt nạt những nữ phù thuỷ này nữa.”

Đức ngài Dantalian cười lớn.

“Thế mà ngươi còn dám vác mặt làm màu tự xưng mình là ‘bổn đại nhân’ cơ chứ.
Đúng là một tuyệt tác đấy. Andromalius. Ngươi không phải là một Chúa Quỷ.
Ngươi chỉ là một thằng cùi bắp may mắn sinh ra trên đời với một cái sừng bé tí
trên đầu thôi.”

“T-Thằng khốn……?”

“Mà những vị thần cũng nhẫn tâm thật đấy. Bọn họ rảnh hay sao lại mà lại đi
nặn ra một cục rác như ngươi làm Chúa Quỷ ở cái thế gian này cơ chứ. Thậm chí
ngay cả mấy thánh nữ mà thấy cái giẻ rách bẩn thỉu nhà ngươi thì họ chắc cũng
sẽ phải căm hận mấy vị thần mất thôi. Ngày qua ngày, cả số lượng những tín đồ
sùng đạo rồi cũng sẽ tụt giảm xuống con số âm cho mà xem……”

Sắc mặt của Andromalius luân phiên chuyển từ tái nhợt sang tái đỏ, tái đỏ sang
tái nhợt.

Nếu nhìn kỹ, thì đôi vai của hắn đang lay động dữ dội. Đương nhiên rồi. Hắn ta
rất có thể chưa từng bao giờ bị ném tới tấp vào mặt những lời sỉ nhục nặng nề
như vậy trong suốt cái quãng đời Chúa Quỷ của mình.

Andromalius hét vào những người chung quanh.

“Các ngươi còn làm gì thế hả!? Tại sao còn không mau gô cổ cái tên hỗn xược
này đi ngay lập tức!?”

Đức ngài Dantalian, như thể đang thực sự nghĩ rằng chuyện này rất buồn cười,
ngài khịt mũi.

“Thấy chưa, chẳng phải gã này là một kiệt tác sao? Hắn còn không thể nào nhận
ra được người cùng tộc đang đứng ở ngay trước mặt hắn. Không chỉ hai cái tai,
mà ngay đến hai con mắt của hắn chắc cũng đã thối hoắc hết cả rồi, đến cái mức
này thì chắc có đối xử hắn như một cái xác chết cũng không đủ đô chút nào.”

“Cùng tộc……?”

Đức ngài nhún vai mình.

“Ta là Chúa Quỷ Dantalian, Hạng 71. Mà để ta nói cho ngươi biết điều này,
những cô phù thuỷ mà ngươi đã đối xử tệ bạc đó chính là đoàn hộ tống mà ta đã
thuê nguyên cả ngày hôm nay.”

“Hạng 71……”

“Cứ xin lỗi vì đã bạc đãi những người hộ vệ quý báu của ta nếu ngươi sẵn
lòng.”

Ngài ấy hạ ly bia của mình xuống.

“Giờ thì ngươi đã thông ra chưa? Hãy thành khẩn xin lỗi và phắn ngay. Dẫu việc
này hơi có khó đối với những kẻ bị thiểu năng, nhưng đấy là những phép tắc ứng
xử cơ bản trong xã hội. Tận dụng cơ hội này mà học hỏi đi.”

“Há. Vậy mà ta cứ tự hỏi không biết ngươi là cái tên đại quý tộc tầm cỡ nào
chứ.”

Tên Andromalius đắc thắng giở giọng khinh miệt.

Mặc dù người trước mắt ta là đức ngài Dantalian, nhưng hắn chỉ cao hơn ta có
một hạng. Hắn chẳng qua cũng chỉ là một con sâu bọ không có tài cán nổi bật gì
hay bất cứ phe phái nào chống lưng cho. Đó rất có thể là những gì mà
Andromalius đang nghĩ tới.

Thật ngu xuẩn. Chẳng có điều gì khờ dại hơn là việc mất cảnh giác khi đang
đứng trước ngài Dantalian.

Có thể lúc bình thường đức ngài là một tên lười biếng hết thuốc chữa, nhưng
đấy thực chất chỉ là một chiếc mặt nạ giả trang. Bản chất thật sự của ngài là
một con ác quỷ thâm hiểm. Ngài cố ý dẫn dắt đối phương, khiến chúng trở nên sơ
ý, và rồi nuốt trọn con mồi của mình chỉ trong một khoảnh khắc.

Andromalius có vẻ đã không hề biết đến điều này. Trên khóe miệng của hắng vẫn
còn mang một nụ cười hèn hạ. Hắn tựa như một con heo rừng đang lao đầu thẳng
vào vách đá vực thẳm.

“Vậy à. Dantalian đấy à. Ấy daaa, ta nghe nói là dạo gần đây ngươi trúng số
lắm nhỉ. Có cả tin đồn đang lan truyền ra rằng một tên ngu ngốc nào đó đã rước
một đứa ngoại lai về làm thê thiếp của hắn. Đúng rồi. Nếu mà ngươi đây là
Dantalian……thì hẳn con ả này phải là ả tạp chủng nổi tiếng đó.”

Andromalius quay đầu nhìn về phía tôi.

Hắn bây giờ chuyển sang nhắm tới mình thay vì đức ngài sao?

“Con thường dân này đã cả gan dụ dỗ cả một Chúa Quỷ bằng thân thể của nó! Cũng
phải thôi. Ngay cả mái tóc ngươi cũng gợi nhớ đến cái dòng giống đê hèn đó của
ngươi.”

Pặc Pặc

Andromalius dùng bàn tay của hắn tát vào má tôi.

Tay của hắn ta làm cho má tôi khá nhói đau. Tuy rằng hắn đang giỡn cợt tát nhẹ
vào má tôi, nhưng tôi có thể cảm thấy được tâm ý thật sự của hắn.

“Ta thật không thể nào hiểu được cái khẩu vị của ngươi. Tại sao ngươi lại muốn
cưa một con ả như thế này cơ chứ? Có thể cô ta có diện mạo kha khá, nhưng cái
quan trọng nhất là dòng giống mà lại bẩn thỉu thế này thì hỏng cả rồi.”

Việc chuyển hướng mục tiêu về phía tôi là một quyết định cũng khôn ngoan đấy.

Những Chúa Quỷ có thể thiêng liêng và bất khả xâm phạm, nhưng đối với những
Chúa Quỷ khác thì không phải như thế. Cũng có nghĩa là, họ đều bình đẳng như
nhau. Nếu mà một Chúa Quỷ đánh một Chúa Quỷ khác thì những thông luật rắc rối
sẽ can thiệp vào. Nhưng về mặt khác, nếu là việc tự do đánh đập một kẻ ngoại
lai thì được cho phép.

Lý do mà tên Andromalius đã bắt đầu nhắm tới tôi cũng nằm trong khoản đó. Hắn
ta đã đi đến kết luận rằng hắn sẽ không thể nào mà áp đảo được đức ngài chỉ
với thứ hạng của mình, vậy nên hắn đã nhanh chân tìm ngay cho mình một mục
tiêu yếu kém khác.

“Hay là cái đó? Cái ‘miệng dưới’ này của ngươi tuyệt hảo tới mức ngươi đã có
thể làm cho cái tên Dantalian này chết mê chết mệt?”

Andromalius đổ ra một tràng cười hi hí.

“Ta nói nè. Bổn đại nhân vĩ đại đây đang xem xét việc ban cho ngươi một cái ân
huệ vua chúa, vậy ngươi nghĩ thế nào? Một con ả sinh ra đã là thường dân mà
lại có thể đi ăn nằm với 2 Chúa Quỷ. Thế thì còn thứ gì vinh dự bằng?”

“……”

“Kuha! Một bên là một tên đần độn hạng 71, còn bên đây lại là một con chó cái
sinh ra từ một con điếm nào đó bị cưỡng hiếp bởi một tên nhân loại thấp hèn.
Thế này mà không phải là một tuyệt tác sao? Hả?”

Bất chợt.

Andromalius tát mạnh vào má tôi.

Lần này thì không có sự chế nhạo đùa cợt nào nữa. Cú tát đó hoàn toàn mang ý
định sử dụng vũ lực của hắn. Hắn tát mạnh đến nỗi làm cho đầu tôi phải xoay về
một phía.

—Đau thật đấy.

Tuy nhiên, chuyện này cũng là thường thôi.

Từ thuở nhỏ, tôi đã phải hứng chịu những vụ bạo lực nhiều đến nỗi nó làm cho
tôiphải phát chán. Từng có một khoảng thời gian tôi đã bị những người trong
làng ném đá vào người như một thói quen thường nhật. So với cái đó, cú đánh
của Andromalius tựa như cú đánh của một đứa trẻ.

Có thể không ai làm quen được với sự đau đớn, nhưng kẻ đó lại có thể quen được
việc chịu đựng cơn đau. Điều đó nằm trong bản chất của mọi người. Và tôi nằm
trong số những người đó.

“……”

Tôi gửi trả lại ánh nhìn của mình về phía trước.

Ngay khi tôi làm thế, điệu cười trong giọng của Andromalius dứt cơn.

“Á àà? Ngươi đang nhìn cái quái gì vậy?”

Andromalius tát vào mặt tôi một lần nữa. Tôi cảm thấy hắn ta đã dồn hết sức
nặng của bàn tay vào cú tát này. Thật không may, lúc này, việc Andromalius
không hề dành thời gian tập thể lực đã rõ như ban ngày. Cú tát của hắn không
hề nặng một chút nào.

Tôi lại nhìn về phía trước.

“……Cả chủ lẫn tớ đều phiền phức!”

Andromalius rống lên thật lớn.

Hắn vung cánh tay hết lần này đến lần khác. Và cứ mỗi lần đó đầu của tôi đều
bị quay về một bên bởi lực tát. Nhưng vô ích. Bởi vì tôi lại xoay đầu mình về
vị trí ban đầu.

“Grừ, grrrr……!”

Thấy điều đó, khuôn mặt của tên Andromalius chầm chậm nứt vỡ ra để lộ nên cơn
thịnh nộ. Hắn còn không biết cách để kiềm chế cơn giận trẻ con của mình, thật
thấp hèn. Đến nỗi giờ tôi phải thương cảm mà không thể nào chịu được việc nhìn
vào hắn.

Tôi tự hỏi liệu có phải đức ngài Dantalian đã nghĩ về một điều tương tự, vì từ
nãy đến giờ ngài ấy cứ cười thầm bên cạnh tôi.

“Đúng là một cảnh tượng hay đấy, Andromalius. Thân là một Chúa Quỷ đáng kính
mà ngươi lại không thể nào khuất phục được một kẻ ngoại lai cỏn con ngay trước
mặt mình. Chuyện này đúng là chưa từng nghe qua. Ngươi có chắc là các vị thần
đã không nhầm lẫn khi biến ngươi trở thành Chúa Quỷ không? Hay phải chăng ban
đầu đáng lý ra ngươi đã phải làm thường dân rồi?”

Gương mặt Andromalius trở nên đỏ xè.

“B-Bổn đại nhân ta……bổn đại nhân ta đây……!”

“Không sao. Ngươi không cần phải biện bạch kiếm cớ đâu. Ngay cả những vị thần
cũng phải có lúc lờ đờ ngủ gật khi đang làm việc chứ.”

Ngài Dantalian mỉm cười.

“Tuy nhiên, đây sẽ là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi. Đừng có chạm dù chỉ là
một ngón tay vào người ta yêu quý nữa. Và hãy chân thành xin lỗi vì đã đánh
đập đoàn hộ tống và tình nhân của ta.”

“Đừng có chọc ta cười!”

Bốp

Andromalius, với nắm đấm của mình, đã dồn hết sức lực đánh tôi. Tôi ngã ngửa
ra từ chiếc ghế của mình và lăn trên sàn đất. Những nữ phù thủy cất lên tiếng
thét thất thanh.

“……”

Miệng tôi vẫn còn tê tái vì cơn chấn động. Với chiếc lưỡi, tôi có thể cảm nhận
một thứ có vị của sắt trong miệng mình. Tôi lấy ra một chiếc khăn ăn và lau
hai bên khoé miệng. Chiếc khăn thấm một màu đỏ thẫm của máu tươi.

Tôi chầm chậm nâng người đứng dậy.

“Ngươi phải bị xử tử!”

Andromalius đang vẫy vẫy ngón tay về phía mặt tôi.

Có một sự căm hận trong đôi mắt hắn. Chẳng phải là đáng ngạc nhiên sao? Sao mà
một kẻ lại có thể đi coi khinh kẻ khác chỉ ngay sau lần gặp đầu tiên chứ.
Những gã như hắn đúng là toàn đặt cảm xúc của mình dưới mức giá rẻ mạt vượt
ngoài sự tưởng tượng.

Thật không may, với tư cách là một thương nhân, tôi không thể nào lại có thể
đi tôn trọng những tên thiểu năng đang cố bán sản phẩm của bọn chúng với cái
giá rẻ mạt.

“Xử tử! Ngươi sẽ phải nhận án tử hình! Một thứ ngoại lai như ngươi thì chúng
ta sẽ phán cho có tội ngay mà không hề cần bất cứ phiên toà nào cả……! Cho dù
ngươi có phải chết dưới tay của bổn đại nhân đây thì ngươi cũng không được
phép kháng cự! Biết không hả!? Mau xin lỗi trước bổn đại nhân ta ngay lập tức
vì đã dám cư xử một cách vô liêm sỉ như thế!”

Tử hình này, tử hình nọ. Tên này ồn ào thật đấy.

Chỉ có thể phun ra một từ hết lần này đến lần khác. Điều đó đã cho thấy được
cái mức độ tri thức của tên này lên tới tầm cỡ nào. Một con yêu tinh 5 tuổi
cũng còn biết nhiều từ khó trong tự điển hơn hắn. Tôi, vẫn với một gương mặt
vô cảm, nhìn chằm chằm về phía Andromalius.

“Con điếm này, đến tận phút cuối mà mày vẫn ngoan cố!”

Andromalius hừng hực đi tới chỗ tôi.

“Được lắm! Ta sẽ xé rách cái miệng của ngươi ra, con điếm! Xuống địa ngục mà
sám hối đ—íííí, gưáááááá!?”

Tuy nhiên, hắn còn không thể bước lấy 5 bước chân.

Tất cả những người trong quảng trường đều cùng nhau thốt lên tiếng hét.
Andromalius đã ngã xuống mặt đất. Từ cổ của hắn, dòng máu đỏ thẫm trào ra.

“Ư, ưưa? Ặặặặặcc!?”

Andromalius theo phản xạ lấy đôi bàn tay để che lấp lại vết thương.

Lượng máu tuôn ra thật rất nghiêm trọng. Đó không phải chỉ là một vết trầy
xước nhỏ xinh mà chỉ cần lấy bàn tay che là có thể ngăn được. Andromalius thốt
lên một tiếng kêu la khi nhìn vào số máu trên tay.

Một đòn duy nhất nhắm thẳng vào một điểm chí mạng.

Để có thể sát diệt chỉ trong một nhát.

Chứng kiến điều đó, tôi nghĩ rằng nó thật sự—.

Thật sự rất hợp với phương pháp săn mồi của đức ngài Dantalian.

“Thật đáng tiếc.”

Ngài Dantalian lau đi dòng máu trên con dao của mình.

“Vì đã dám xem lời cảnh cáo của ta là một chuyện vụn vặt.”

Sự vô tư của ngài Dantalian thật không có một bờ ranh giới nào. Trong hơn hàng
trăm người đang ở cả quảng trường này, ngài ấy là người duy nhất có thể tỏ ra
vẻ mặt bình thản như vậy. Cứ như thể đức ngài đang đứng ở rất xa cái bầu không
khí ồn ào hiện đang bao trùm xung quanh chúng tôi.

“Người đó mới đây thật sự đã đâm Andromalius sao?”

Đến độ mọi người còn phải vô tình nghi ngờ chính bản thân mình và suy nghĩ như
vậy.

Dẫu thế, đức ngài đang nắm một lưỡi đao đẫm máu trên tay mình. Những giọt
huyết sắc nhỏ xuống đã gột rửa sạch sẽ mọi sự hoài nghi trong tâm trí bọn họ.

Tôi tự hỏi liệu có phải bởi vì người gây ra chuyện này đã tỏ ra quá thoải mái
hay không. Quảng trường mới một giây trước còn ồn ào huyên náo đây thôi, giờ
đã bắt đầu yên tĩnh đi. Một sự tĩnh lặng đến nghẹt thở phủ lấy cả cái quảng
trường. Trong không khí yên tĩnh đó, giọng của đức ngài Dantalian vang vọng
thật lớn.

“Lapis Lazuli.”

“Vâng, thưa đức ngài.”

Tôi lập tức cúi đầu mình.

“Thuật lại trường hợp mà một Chúa Quỷ được phép tấn công một Chúa Quỷ khác.”

“Bề tôi xin tuân lệnh. Để một Chúa Quỷ làm tổn hại một Chúa Quỷ khác, người đó
đầu tiên phải kính cẩn cảnh báo đối phương hai lần. Trong trường hợp đối
phương rõ ràng lờ đi sự cảnh báo, và tiến hành xâm hại nghiêm trọng danh dự
của người Chúa Quỷ đầu, thì người Chúa Quỷ đó được phép tấn công Chúa Quỷ bên
đối phương.”

Một thông luật.

Bởi lẽ những Chúa Quỷ là những tồn tại thiêng liêng, nên họ không bị ràng buộc
bởi bộ luật thông thường. Tuy vậy, nếu mà sự xung đột xảy ra giữa những Chúa
Quỷ, thì họ sẽ phải bị hạn chế bởi hệ thống thông luật. Điều thông luật mà tôi
đã thuật lại được biết đến với cái tên「Lời Cảnh Báo Cocytus」.

Theo truyền thuyết kể rằng, nếu một ai chết đi thì họ sẽ phải vượt qua 5 dòng
sông. Acheron, Cocytus, Phlegethon, Lethe và Styx……Cocytus là con sông thứ
hai. Nếu một người đã khuất vượt qua được con sông Cocytus, họ rồi cũng sẽ đi
đến Phlegethon, nơi mà thay vì một dòng sông nước, đây lại là một dòng sông
nham thạch. Ai đến nơi đây sẽ phải rơi vào dòng sông và linh hồn họ sẽ bị
thiêu rụi. Đó là vì sao mà khi đưa ra Lời Cảnh Báo Cocytus thì điều ấy có
nghĩa là khuyên đối phương nên rút lui trước khi bọn họ bị đốt cháy.

Andromalius rên rỉ.

“L-Lời Cảnh Báo Cocytus……?Khụ! Tên khốn, ngươi có biết là ngươi đang phun ra
những lời xàm bậy gì không hả!?”

Hắn đáp lại như thế cũng phải thôi.

Thông thường, Lời Cảnh Báo Cocytus chỉ được sử dụng trong sự kiện chiến tranh.
Nếu một Chúa Quỷ muốn tấn công vào căn cứ của một Chúa Quỷ khác, thì người đó
sẽ phải gửi lời tuyên chiến hai lần. Lời cảnh báo được sử dụng trong trường
hợp này.

Mục đích ban đầu của nó là được dùng để ngăn chặn những cuộc chiến. Việc phát
động tấn công mà trước đó không có gửi ra một lời tuyên chiến là phạm pháp, từ
ấy đi đến kết luận, nó có tác dụng kiềm hãm sự xung đột. Đức ngài Dantalian đã
khéo léo lạm dụng điều thông luật này.

Andromalius gào lên.

“Khự, ngươi tiêu tới nơi rồi thằng khốn! Dantalian! Ngươi tiêu rồi……Những Chúa
Quỷ khác sẽ không để yên việc này đâu……khục! Đã quá muộn để khóc lóc mà van
xin tha thứ rồi! Bổn đại nhân ta sẽ không bao giờ tha cho ngươi đâu!”

“Kẻ sắp tiêu tới nơi là ngươi.”

Đức ngài Dantalian giẫm lên muưng ay của Andromalius lên .”an xin tha thứ rồi!
Bổn đại nhân ta sẽ không bao giờ tha cho ngươi đâu!” yên việc này đâu……khụ bàn
tay của Andromalius. Thanh âm của những cái xương bị gãy vụn vang vọng.
Andromalius la hét càng thảm thiết hơn và quằn quại trên sàn.

“Chúa Quỷ Hạng 72. Tội lỗi mà ngươi đã phạm phải là những điều như sau. Thứ
nhất, ngươi đã dám chế nhạo và hành hung đoàn hộ tống ta đã thuê mà không hề
có lý do chính đáng. Thứ hai, ngươi đã vô lý hành hung tình nhân của ta.”

Ngài Dantalian nhìn ra xung quanh và nói với một giọng thật lớn.

“Ta đã yêu cầu Andromalius dừng lại với tất cả lòng kính trọng, nhưng hắn đã
phớt lờ ta đi. Hắn đã không chỉ đe doạ sự an toàn của ta, mà hắn cũng đã làm
tổn hại đến danh dự của ta nữa. Tất cả mọi người ở đây đều là nhân chứng!”

Những người trong quảng trường bắt đầu lẩm bẩm tai nhau.

Andromalius rất có thể đã không còn ở trong tâm trí của ngài nữa. Ngài
Dantalian đang nhắm tới việc lôi kéo tất cả những người ở đây trở thành nhân
chứng.

“Nhìn đây!”

Sau khi cởi bỏ găng tay mình và vứt chúng qua một bên, ngài ấy nắm lấy tay
trái của tôi, và cũng cởi đi chiếc găng tay ở đó. Cứ như thể cho cả thế gian
chứng kiến, ngài ấy giơ bàn tay trái của tôi thật cao.

Chiếc nhẫn trên ngón áp út của tôi.

Một viên kim cương màu xanh lấp lánh và tỏa sáng rực rỡ.

Một chiếc nhẫn tương tự cũngnằm trên ngón áp út của ngài.

“Ta là một Chúa Quỷ. Người con gái trẻ tuổi ở đây là một thường dân. Đôi ta
không được phép kết hôn với nhau. Tuy nhiên, thề với Nữ Thần Aphrodite, Ta,
Dantalian, Chúa Quỷ Hạng 71, tuyên bố tình yêu của mình dành cho cô gái này!
Chiếc nhẫn này chính là minh chứng cho việc đó! Cho dù cho cả thế gian có ngăn
cấm hôn ước của chúng ta, thì trái tim của chúng ta cũng đã cùng chung nhịp
đập!”

Mọi người chung quanh há hốc vì kinh ngạc.

Một Chúa Quỷ đã bày tỏ tình yêu của mình dành cho một thường dân, và còn trước
toàn thể khán giả gồm có hơn hàng trăm người ở một quảng trường chốn công
cộng.

Từ ngày mai, giới thượng lưu rồi sẽ phải nháo nhào cả lên. Tin đồn về tình yêu
say đắm giữa một Chúa Quỷ và một kẻ ngoại lai sẽ được lan truyền ở bất cứ nơi
đâu. Đây là một hiện tượng theo lẽ tự nhiên. Dù cho có ở thế hệ nào đi chăng
nữa, dân chúng cũng luôn lấy làm thích thú trước đề tài ‘tình yêu bị cấm
đoán’.

Đây chính là nơi mà đức ngài đã gian xảo đặt ra chiếc bẫy dối trá của mình.

Trong câu chuyện tình để đời này, nhân vật được biết đến là Andromalius rốt
cuộc lại bị tụt xuống thành một nhân vật phụ không hơn không kém.

Một mánh khóe quỷ quyệt.

Nếu đức ngài Dantalian chỉ đơn thuần là sát hại Andromalius, thì chuyện gì sẽ
xảy ra? Chắc hẳn việc đó sẽ không gì hơn ngoài một vụ án sát nhân.

Nhưng nếu ngài ấy thực hiện vụ giết người vì ‘kẻ thường dân mà mình yêu’, thì
mọi chuyện lại khác. Vở kịch sát nhân buồn tẻ sẽ trở thành một buổi diễn về
một câu chuyện tình bị cấm đoán.

Đức ngài và bản thân tôi chính là Romeo và Juliet.

Andromalius chính là nhân vật phụ, Tybalt, kẻ đã bị Romeo sát hại.

Sự thật đã bị bóp méo một cách dễ dàng.

“Đ-Để mà say đắm một kẻ ngoại lai. Thật mất trí. Điên rồ……Một nỗi ô nhục của
Chúa Quỷ!”

Andromalius thốt nên một tiếng rên la trong cơn đau đớn.

Gã đàn ông tội nghiệp đó không hề hay biết gì cả. Hắn sẽ phải lìa xa cõi đời
mà không hay biết chuyện mình đã bị lôi kéo vào một âm mưu đã được dàn sẵn.
Tôi cảm thấy có một chút nhỏ nhoi sự cảm thông đối với hắn.

“Tên khốn. Ngươi còn không có cái quyền nào để mà tự nhận là cùng một chủng
tộc với bổn đại nhân ta đây. Giai cấp là tôn ti trật tự rất đỗi thiêng liêng.
Việc ngươi đã dám to gan đi ngược lại với trật tự của tạo hoá……!”

※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※


Dungeon Defense - Chương #22