Chiến Dịch Lừa Đảo Đầy Lãng Mạn


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

Chúa Quỷ Yếu Nhất, Hạng 71, Dantalian

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 8, Ngày 15

Lâu Đài Chúa Quỷ Dantalian.

Bước ra khỏi cửa nhà mà ra đường thì chỉ tổ đem lại phiền phức.

Tôi bây giờ tuyên bố cái định luật đó “chăm phần chăm” là đúng.

Theo truyền thống, con người thường rút ra được những bài học đường đời từ
tiểu sử của các đại vĩ nhân.

Một sự thật mà tôi đây đã khám phá ra từ việc bơi hết vào trong một đống lịch
sử của nhân loại từ cả cái thời xưa xửa xừa xưa chẳng ai thèm nhớ tới, là rằng
mọi tai nạn đều xảy đến với những ai bước ra khỏi cửa nhà mình.

Lý do Đức Phật phải trải qua nhiều kiếp nạn là bởi lẽ ông ta đã bỏ nhà đi bụi.
Lý do Caesar bị ám sát là bởi lão đã chơi rông vô ích ở ngoài đường.

Cái chết đáng ghi nhớ nhất chính là cái chết của nhà triết học René Descartes.
Cái lão này ban đầu đã định giành thời gian để ngủ ngày, tuy nhiên, cấp trên
của lão lại tự dưng ra lệnh ‘chú 5 giờ sáng đến làm việc nhé’, và từ đó đã dẫn
đến chuyện René Descartes vì làm việc quá sức mà tắt thở. Sau khi học hỏi về
lịch sử đầy bi kịch ấy, khi còn trẻ tôi đã đi đến một kết luận rằng: Đừng bao
giờ đi ra ngoài. Như thế thì mới đảm bảo được an toàn.

Các nhà nghiên cứu lịch sử chắc chắn sẽ rất hoan nghênh mà cho một tràng pháo
tay thật nồng nhiệt trước phương trình giải bài toán bí ẩn của lịch sử vô cùng
xuất sắc ấy. Và tên tuổi của anh đây sẽ được mãi mãi khắc ghi vào những cuốn
sách lịch sử dưới danh nghĩa là người chủ trương của ‘thuyết ở nhà tương
đối’này.

Nhưng, thực sự tôi không thể nào mà vui cho được.

Trên thế gian tràn ngập những kẻ chuyên đi ghen ghét những thiên tài. Việc làm
những chuyên gia sử học phải ấn tượng thì còn có thể, nhưng để mà nhận được sự
thán phục ở ngoài cộng đồng thì cực kỳ khó. Dạo gần đây, tôi đã phải trải
nghiệm những buổi sớm mai với tâm trạng ủ rũ như nhà có tang, như thể một
thiên tài đang bị nuốt sống bởi sự đố kỵ và gièm pha của dân chúng một cách
đầy bi thảm……

“Đức ngài Dantalian.”

Và thủ phạm gây ra bi kịch đó chính là Lapis Lazuli.

Mỉa mai thay, cô ta lại là thuộc hạ đầu tiên của tôi.

“Đã hơn 11 giờ trưa rồi. Xin ngài hãy thức dậy đi.”

“Ứ, ừmmm……chẳng phải 11 giờ là mới rạng sáng sao……?”

“Bề tôi không biết phải bắt đầu lý lẽ ở đoạn nào trước. Nếu bề tôi phải chỉ ra
cái gì thì đó là việc 11 giờ sáng tuyệt đối không phải là bình minh.”

Lapis Lazuli điềm tĩnh nói.

Một con bé succubus cứng nhắc, đại diện cho những công chúng ngoài kia, đang
cố hết sức để mà can thiệp vào công cuộc ăn không ngồi rồi ở riết trong nhà
của tôi. Tôi nghĩ chắc nhỏ này lầm tưởng rằng số mệnh đã giao phó cái nghĩa vụ
này cho nhỏ mất rồi.

Tôi rên rỉ cứ như thể mình là một nhà chính trị đang bị công kích bởi lũ giới
truyền thông đại chúng đáng ghê tởm.

“Thằng nào, với cái quyền gì, mà nói rằng 11 giờ sáng không phải là bình
minh……?”

“Lý lẽ có căn cứ của đời quyết định điều đó, thưa ngài.”

Tôi nhét mình vào trong chăn.

Việc lôi tôi ra khỏi cái cảm giác đầy dễ chịu này mà không phải là bạo lực vô
lý thì tôi còn chả biết nó là cái quái gì nữa. Không chỉ việc cái kỳ kinh
nguyệt của ả succubus càng ngày càng tệ hơn, nhưng tôi còn chắc chắn rằng đầu
óc của cô ta cũng có vấn đề.

“Hầu như mọi người trên thế gian này đều bị rối loạn về thần kinh hết cả. Lý
lẽ đời thường không phải là thứ gì khác ngoài những bộ luật mà những kẻ bị
thiếu dây nơron ấy tự mình đặt ra. Bởi vậy, luật lệ trên đời là dành cho nhà
thương điên. Một phần tử đặc biệt còn tỉnh táo có một không hai, như ta đây,
sẽ không bao giờ chịu bị đàn áp bởi rặt một lũ tâm thần đó……”

“Haà. Đức ngài đã ngủ hơn 22 tiếng rồi đấy ạ.”

Hãy cư xử đàng hoàng một chút mà ngồi dậy đi.

Đó là một lời cảnh cáo nhỏ mà tôi có thể nghe được qua chất giọng của cô ta.

Tôi ôm gối mình còn chặt hơn, việc đó bày tỏ được ý chí kiên định của tôi
quyết không bán đứng tổ quốc (giấc ngủ) của mình cho lũ thực dân dù cho có
thịt nát xương tan.

“Đừng có suy nghĩ cứng nhắc như thế. Ngoài kia thế gian cũng đâu có đang bị
tuyệt diệt đâu. Bởi không phải thế nên ta sẽ nướng thêm 10 phút nữa cho giòn
giấc ngủ.”

“……Liệu phải chăng mới nãy đây ngài đã so sánh 10 phút ngủ nướng của mình với
sự tận diệt của thế gian sao? Bề tôi thật sự không thể làm gì khác ngoài việc
phải cúi mình thán phục trước tài nhảy vọt một phát ra khỏi 9 tầng cảnh giới
của cái logic của ngài.”

Lapis Lazuli nói cứ như thể vừa bị chết điếng cả người.

“Cô chỉ cần thay đổi cách nhìn mọi chuyện thôi mà. Ta cứ sống hết mình mỗi
ngày cứ như thể ngày đó là thời khắc cuối cùng của ta trên cái thế gian này.
Nói một cách ngắn gọn, ta đây luôn cố gắng hết sức mình để làm biếng.” (Edit:
sai lầm, theo Tanaka-kun, đã cố gắng thì không phải là làm biếng :v)

“Bề tôi chưa từng tưởng tượng được rằng từ ‘lười’ và từ ‘cố gắng’ lại có thể
có mối liên quan đến cỡ đó. Dù bề tôi có nhìn về mặt nào, cách dùng từ ngữ của
đức ngài quả thật là vi hơn cả diệu.”

Tách.

Tôi có thể nghe thấy thanh âm của tiếng búng ngón tay phát ra từ ngoài tấm
chăn.

Trong khoảnh khắc ngay sau đó, cái chăn của tôi bắt đầu ngọ nguậy liên tục và
tự nhấc bổng lên. Đấy là do ma pháp. Tôi vội vã với cánh tay cố gắng để ít
nhất cũng có thể nắm lấy được cánh tay (góc) của cô ấy (cái chăn), nhưng vô
ích.

“Á, aá! Khoan đã!”

“Xin ngài hãy ngủ nghỉ thật điều độ. Không có ai lại cần phải ngủ nhiều như
thế trong đời. Khi chết đi, chẳng phải lúc ấy ngài sẽ được an giấc ngàn thu
trong cỗ quan tài ấm áp của mình sao?”

Chiếc chăn bay ngang qua cả căn phòng.

Tôi trừng mắt thật dữ dội mà nhìn thẳng về phía Lapis Lazuli.

“Chơi ma pháp là gian lận!”

“Vậy mà bề tôi cứ nghĩ là đức ngài thích gian lận lắm chứ.”

“Kẻ duy nhất được phép xài ngón nghề lừa đảo trên cái thế gian này chỉ có mình
ta. Những người khác phải sống thật thà và công bằng trên đời thì mới thích
đáng. Như thế thì ta mới kiếm lời lúc nào tùy thích được, không phải vậy
sao!?”

“Dựa vào cái lập luận đó, thì xem ra bề tôi đây có thể đã chọn nhầm vị chúa tể
để mà phục vụ rồi……”

Lapis Lazuli thốt ra một tiếng thở dài nhè nhẹ.

“Thưa đức ngài. Lễ Hội Đêm Walpurgis sẽ được tổ chức vào ngày kia. Nếu chúng
ta không khởi hành bây giờ, thì có khả năng chúng ta sẽ không kịp tham dự hội
nghị.”

“Không tham gia à. Được đấy. Ừ thì không tham gia. Nói thật, câu đó nghe êm
tai đấy.”

“Không được đâu. Nếu đức ngài Dantalian, người đang sở hữu trong tay một lượng
thảo dược khổng lồ, mà lại vắng mặt ở hội nghị bàn về đối sách chống lại cơn
dịch bệnh, thì ngài sẽ phải lãnh đủ mọi sự chỉ trích và những lời nhiếc móc
nặng nề. Để có thể bảo vệ danh dự cho đức ngài, bề tôi đã sẵn sàng để sử dụng
những biện pháp mạnh.”

“Hô. Mạnh miệng gớm nhỉ.”

Tôi khịt khịt cái mũi.

“Mà xin lỗi nhé, ta đây chả có cha mẹ hay anh em gì cả, ta cũng chả có cái
route hay flag nào mà trong đó có đứa bạn thân phải lìa xa ta từ thuở nhỏ. Nói
cách khác. Đây đã là vô địch thiên hạ ở cái khoản cô độc rồi! Giờ thì cho ta
xem cô sẽ hạ bệ ta như thế nào, một Chúa Quỷ Dantalian không có bất kỳ điểm
yếu, bộ cô định đưa ra thứ gì cho ta xem à, đá Kryptonite chăng. Cứ làm đi, cứ
đi mà sử dụng cái ‘biện pháp mạnh’ mà cô tự hào đi.”

“Vâng. Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Tách

Lapis Lazuli một lần nữa lại búng ngón tay.

Chiếc gối đang được giữ thật chặt trong vòng tay âu yếm của tôi trượt ra một
cách thật dễ dàng.

“Khôôôôôôôôông!?”

“Rồi. Bề tôi đã làm theo những gì mà ngài bảo.”

“Sao mà cô lại ranh mãnh ngước cằm với cái vẻ đầy tự hào thế hả!? Thả cô ấy
(cái gối) ra lập tức! Đó không phải là một chiếc gối tầm thường đâu! Nó là
linh hồn ta đấy. Nó là một phần linh hồn của ta đấy!” (Edit: đọc tới đây có ai
nhớ lại anime Mushishi ss1 không, trong tập 4 Gin có nói 1/3 cuộc đời người
gắn liền với chiếc gối, nên coi chiếc gối như là một nửa linh hồn của mình.
Share tí cho bik thui =]] )

“Xin thứ lỗi.”

Ngay tức khắc, với một tiếng “bụp”, chiếc gối đã nổ tung.

Những chiếc lông trắng rơi xuống như cơn mưa của một ngày u buồn.

“My pretty soul—!?”

Tôi hét thất thanh.

Như một người anh hùng vừa mới bị mất đi người bạn pháp sư thời ấu thơ (đã hứa
hôn • có bầu 2 tháng) dưới bàn tay đẫm máu của Chúa Quỷ, thân thể tôi rung lên
thật dữ dội.

“Linh hồn ngài đã chết rồi.”

“Đồ Ác Quỷ!”

“Ngài có gọi bề tôi là ác quỷ thì cũng không sao. Theo cách thức của ác quỷ,
bề tôi nhất định sẽ bắt ngài phải dậy. Cho dù có bị đức ngài trừng phạt, bề
tôi sẽ luôn luôn trung thành tới tận giây phút cuối cùng.”

“Sao phía cô giờ lại trở thành bên đang tỏ vẻ tự phụ thế hả!? Chúng ta đổi vị
trí cho nhau tự bao giờ vậy!?”

“Thứ lỗi, bởi bề tôi, thực tế, là một kẻ tôi tớ khá ưu tú phục vụ cho chúa tể
là đức ngài đây.”

“Nghe thì có vẻ như cô ăn năn lắm nhưng thật sự lại như đang chọc tức ta……!?”

“Đã một tháng kể từ khi bề tôi được chiêu mộ về phía đức ngài Dantalian. Trong
khoảng thời gian ngắn ngủi đó, bề tôi đã gặp không quá hơn 72 doanh nghiệp để
bán phương thuốc chữa bệnh dịch. Với chủ ý bán thảo mộc đen với giá cao, bề
tôi đã xuất nguồn hàng dự trữ thật chậm, từ đó bề tôi đã bán một cây thảo dược
với cái giá trên trời là 10 đồng vàng một phần. Nhờ vậy, trong kho của ngài đã
có tổng cộng 50,000 Libra. Và vẫn còn nhiều hơn 25,000 cây thảo mộc mà chúng
ta vẫn chưa đưa vào để bán. Cuộc giao thương này, không hề nghi ngờ gì, sẽ đi
vào trong sử sách.”

“Cô thật sự ưu tú sao……!?”

“Đúng là vậy ạ. Có thể nói rằng bề tôi đã ở trên một giai tầng cảnh giới hoàn
toàn khác với đức ngài, người chỉ biết dành cả tháng qua để mà hú hí âu yếm
với một chiếc gối.”

Tôi lại nghĩ rằng việc con Lapis Lazuli này có thể nói từ đầu tới cuối với cái
khuôn mặt đang la hét cái nhạc chuông ‘Không cảm xúc’ ở chế độ mặc định ấy mới
đáng phải khâm phục. Thật đó.

Nếu tôi nhớ không nhầm, thì trong, thu nhập hằng năm của hoàng gia trong Đế
Quốc Habsburg là 500,000 đồng vàng. Thế mà Lapis Lazuli lại có thể làm ra được
1/10 khoản tiền ấy chỉ trong một tháng.

Nói thật ra, tôi phải công nhận rằng tài năng của cô ả rất là cao siêu và vi
diệu.

Nếu cô ta mà đã không quấy rầy giấc ngủ của tôi thì có lẽ tôi thậm chí sẽ còn
xoa đầu cô ta nữa kia.

Tuy nhiên, không chỉ việc cướp mất chiếc chăn của tôi, mà cô ta còn dám phá
huỷ cái gối của tôi nữa – Lapis Lazuli đã gây ra một chuyện tày trời vượt quá
thể đáng rồi.

Chuyện này nhất quyết không thể nào thỏa hiệp được.

Ta, với tư cách là thành viên của hội đồng trưởng lão của nước Cộng hoà La Mã,
thật rất khinh thường một tên bạo chúa đã không biết chỗ đứng của hắn mà còn
dám cố trở thành một nhà độc tài. Cứ ăn mừng chiến thắng cho thoả thích đi,
Julius Caesar. Cuối cùng thì ngươi cũng sẽ bị đâm sau lưng bởi kẻ tôi tớ mà
ngươi hằng lầm tưởng rằng là hiền lành và tốt bụng……

“……Mình phải làm gì đây. Chỉ vì đã phá huỷ đi một cái gối, người chúa tể mà
mình đã thề sẽ phục vụ giờ đây lại đang trừng mắt nhìn mình như thể mình là kẻ
thù không đội trời chung vậy. Thay vì thấy bất an, thì mình lại thấy sửng sốt
hơn cả.”

“Lala.”

Tôi nghiêm túc cảnh cáo cô ta.

“Việc cô sử dụng tên tuổi của ta để giành được quyền lực thì không sao. Nhét
đầy tiền của vào túi cô thì ta cũng cho cô tuốt. Nhưng có một điều. Không kể
đến những cái đó……chuyện cô dám khinh bỉ chiếc gối yêu quý của ta là hoàn toàn
không thể nào mà tha thứ được! Hiểu chưa hả? Đây là một mệnh lệnh nghiêm ngặt
đấy!”

Lapis Lazuli nhìn về phía tôi.

Ánh mắt của cô ta là ánh mắt của một người đang nhìn vào rác thải công nghiệp
không tái chế được.

Bán Yêu, Lapis Lazuli

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 8, Ngày 15

Lâu Đài Chúa Quỷ Dantalian

Tôi đã lôi được đức ngài ra ngoài.

Theo như những gì ngài Dantalian nói, đã hơn bốn tháng kể từ lần cuối cùng
ngài ấy đi ra khỏi cửa. Từ hồi nhóm mạo hiểm giả của cái gã tên Riff xông vào
lâu đài tới giờ, ngài ấy đã tự nhốt mình trong cái hang.

Liệu có khả năng là đức ngài Dantalian không phải là một Chúa Quỷ mà là một
vampire không nhỉ? Thực sự thì bây giờ tôi có thể tin được cái điều phi lý như
thế. Bởi ai ai cũng phải ngạc nhiên trước độ lười chảy ra thây của ngài ấy.

“M-Mặt trời, chói lóa quá……!”

Ngay sau khi chúng tôi rời khỏi hang động, ngài ấy hét lên.

Lấy hai cánh tay che mặt mình lại, ngài ấy rụt thân xuống sàn. ……Bộ ngài là
một con ghoul à? Bộ ngài là cái thể loại xác sống bị chảy thịt ra mỗi khi bị
bắt phải phơi nắng à?

Tệ hơn là việc đây còn không phải là buổi chiều. Giờ trời đã tối mất rồi.
Những ánh hoàng hôn đẹp đẽ phát ra từ mặt trời dần khuất dạng đang trôi nổi
giữa không trung. Ngay cả những con ghoul với bộ lòng thối rữa thì giờ này
cũng sẽ còn năng động hơn cả mấy đứa sửu nhi. Ngay khi tôi vừa chỉ ra điều đó
cho đức ngài, ngài ấy bắn một cái ánh mắt cực kỳ nghiêm túc tới tôi.

“Thật ngu dốt quá đi mà. Tự thuở xa xưa, những thanh niên chán ngắt cuộc đời
như ta đây cũng phải bị choáng ngợp và chói mắt trước cả ánh mặt trời lặn
đấy.”

“Bài diễn văn đó nghe cũng hay, nhưng cách hành xử của đức ngài lại thật là tệ
hại.”

Mình vẫn không thể tin được.

Kẻ lười biếng này có thật sự là ‘Dantalian’ – người đã chơi đùa trước Doanh
nghiệp Keuncuska với vẻ mặt vô cùng thích thú đấy không? Không phải là có sự
nhầm lẫn gì chứ?

Một tiếng thở dài thoát ra từ kẽ miệng tôi. Đây là tiếng thở dài thứ 21 của
ngày hôm nay. Mình nên cẩn thận không để cái này thành một thói quen được.

“……Thực ra thì ban đầu, ma pháp dịch chuyển là phương pháp nhanh nhất cho việc
đi lại. Tuy nhiên, bởi trận dịch hạch đang hoành hành, tất cả các thành phố đã
đặt lệnh giới nghiêm việc sử dụng phép dịch chuyển. Vậy nên chúng ta sẽ sử
dụng phương thức khác.”

“Rất xuất sắc. Có thể nhanh chóng thiết lập những biện pháp đối phó với dịch
bệnh. Điều đó cho thấy được việc quản lý thành phố của chính quyền tốt đến cỡ
nào. Ta thật sự phải khâm phục những con người vĩ đại đó. Đã vậy thì, giờ ta
sẽ chờ đợi thật kiên nhẫn cho tới khi lệnh giới nghiêm này được gỡ bỏ.”

Đức ngài quay lưng lại và cố đi trở về phía cửa hang.

Dẫu thế, ngài bước chưa tới hai bước đã phải dừng chân. Bởi trước đó tôi đã
lấy tay nắm lại chiếc áo choàng của ngài ấy.

“Bề tôi sẽ không bao giờ để ngài đi.”

“Cái con succubus có-kinh-vĩnh-viễn chết tiệt này.”

“Đức ngài có nguyền rủa trước mặt bề tôi thì cũng không ích gì đâu. Ngài có
biết rằng để có thể lôi được ngài từ trong hang tới tận đây thì bề tôi đã phải
mất bao nhiêu tiếng không?”

“Ưưưư……”

“Đức ngài sẽ chẳng được gì từ việc làm ra cái bản mặt đáng thương đó đâu. Từ
ban đầu, biểu cảm tội nghiệp đã chẳng hợp với ngài rồi. Xin ngài làm ơn hãy
hạn chế bản thân mình làm thế thêm một lần nào nữa bởi lẽ có khả năng rằng
những người nhìn vào mặt ngài bên phía đối diện sẽ phải nôn thốc nôn tháo ra
mất.”

“Thật sự ngươi thành thật quá thể luôn!?”

Tôi rút ra một chiếc đồng hồ bỏ túi và xem thời gian.

Vì sử dụng ma pháp dịch chuyển là bất khả thi nên tôi đã gọi cho những phù
thủy.

Chị em nhà Berbere. Bọn họ là một trong 5 nhóm người tài năng nhất trong ma
giới. Mặc dù trong thời đại ngày nay, việc đi lại bằng chổi đã trở nên quá lỗi
thời bởi vì đã có ma pháp dịch chuyển, không còn cách nào khác, có thứ gì thì
tận dụng thứ đó vậy……

“Bọn họ sẽ đến đây sớm ngay thôi.”

Chiếc đồng hồ bỏ túi đang chỉ 11 giờ 55 phút.

Chiếc đồng hồ này đã được liên kết với đồng hồ bỏ túi của những người kia. Nó
cho ta thấy được khi nào thì họ sẽ tới nơi. Đây là một ma cụ thiết yếu cho
những người thương nhân chuyên bận bịu.

Điểm khởi đầu là 12 giờ không sai lấy một khắc. Họ càng xa nơi đây, thì thời
gian sẽ dựa vào đó mà thay đổi. Nếu đây là 11:55 thì điều đó có nghĩa là còn 5
phút là tới nơi. Những phù thủy đó sẽ đến đây trong vòng 5 phút.

Và đúng là thế.

Thanh âm của một bài ca vang vọng. Có cảm tưởng như nó phát ra từ phía bầu
trời, nhưng cũng có cảm giác rằng nó vang vọng ra từ phía rừng cây bạt ngàn
trước hang động.“Một thế giới mộng mơ, chúng ta trôi dạt vào bầu trời kỳ diệu.

Xoay, mọi vật, mọi thứ sẽ xoay vòng.

Những thiên thể sẽ xoay, những tuệ tinh sẽ xoay, mọi thứ sẽ xoay vòng.

Tay trong tay, những phù thủy chúng ta cũng sẽ xoay.

Bạn ba lần, tôi ba lần, một lần nữa chúng ta xoay ba vòng.

Chung tay nhau và cùng ghép lại thì chúng ta đã xoay ba trăm ba mươi ba lần.

Bản hợp xướng càng lúc càng gần hơn.

Lúc đầu, như thể đó là những con ngỗng trắng đang lướt trên bầu trời. Ngoại
trừ một điều, những thân ảnh đó lại quá lớn để có thể gọi là ngỗng. Thực ra,
những đôi cánh lại là chiếc áo choàng, còn những chiếc mỏ chim lại là cái
chổi.

Táp

12 nữ phù thủy hạ cánh trông thật duyên dáng.

Tất cả phù thủy, với nhịp điệu vô cùng hoàn hảo, cùng lúc quỳ gối xuống.

“Kính thưa đức ngài, một trong 72 Chúa Quỷ lãnh đạo đội quân ma tộc,những đại
diện thiêng liêng và bất khả xâm phạm tượng trưng cho phẩm giá tuyệt đối.”

Trong số bọn họ, một nữ phù thủy trông có vẻ như là thủ lĩnh đã lên tiếng.

Đó là một cô gái với mái tóc cắt ngắn màu vàng nhạt.

“Thật hơn cả vinh dự khi được diện kiến trước mặt ngài.”

“Cầu Nữ Thần Hecate ban phúc lành cho các ngươi. Hãy ngẩng đầu lên đi.”

Đức ngài Dantalian nhã nhặn đáp lời.

“Giờ chúng ta sẽ phó thác mọi việc cho các ngươi. Hãy đối đãi tử tế với chúng
ta hết sức có thể.”

Khuôn mặt ngài ấy thật sự nghiêm túc. Thậm chí không thể nào phát hiện được
một chút vết tích gì của cái gã trẻ con cứ la hét than phiền về việc mặt trời
chói lóa ban nãy. Dù là kẻ nào có nhìn lòi con mắt đi chăng nữa, cũng chỉ thấy
được một vị Chúa Quỷ uy nghiêm và quý phái, chỉ thế thôi, không còn gì nữa.

……Sao mà ngài biến hóa ảo diệu thế.

“Vâng, thưa chúa tể đáng kính. Chị em nhà Berbere chúng em sẽ gắng hết sức
mình để phục vụ một chuyến đi thật dễ chịu và thư thái cho ngài.”

Nữ phù thủy phụ trách hăng hái trả lời.

※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※


Dungeon Defense - Chương #20