Căn Dịch Bệnh Vô Diện (6)


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

Nó là một loại đạo cụ được dùng để ghi âm và lưu lại. Nếu dùng hàng có chất
lượng tốt, thì thậm chí còn có thể quay phim như một cái máy camera.

Đây là một vật phẩm được bán với cái giá đánh thủng cảnh giới của nghệ thuật
cắt cổ trong Dungeon Attack. Rất có thể thế giới này cũng bán món tương tự.

Rất có khả năng rằng Lapis Lazuli muốn chứng tỏ sự vô tội của mình với những
ủy viên của hãng. Vấn đề là cô ta không hề có bằng chứng nào. Vì vậy, Lapis
Lazuli đã dự định sẽ tạo ra một bằng chứng mới……

Vậy loại bằng chứng nào có thể chứng minh sự trong sạch của cô ta. Cách hiệu
quả nhất tất nhiên chính là có được lời tự thú của tên thủ phạm thật sự. Không
còn nghi ngờ gì, cô ta sẽ sử dụng chức năng của cổ vật Ma Cụ Lưu Giữ này.

“Thật buồn quá đi. Ừm, xui xẻo thật nhỉ. Nếu cô mà đã thành công, thì chắc sẽ
còn cơ hội để trở thành một nhân viên quản lý chi nhánh đầy tự hào của Doanh
nghiệp Keuncuska. Nhưng. Chao ôi. Hãy nhìn đi này-.”

Tôi thả món đồ bằng bạc đó xuống sàn.

Và sau đó, nhấc chân phải của mình lên, sử dụng gót giày, tôi giẫm thật mạnh
xuống.

Với một thanh âm ‘crắc’, tôi có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm của những bộ
phận máy móc đang bị vỡ vụn. Tôi liên tục thực hiện hành động đó đến 5 lần.
Tôi nhặt lên cái thứ ma cụ đã ra bã đó và ném hết sức có thể vào tường.

Tôi nhún đôi vai mà nói.

“Có vẻ như cơ hội cuối cùng của cô đã bị vỡ mất rồi.”

“……”

“Lala. Cô hiện giờ có hai lựa chọn trước mắt mà cô không thể nào từ chối được.
Lực chọn đầu tiên, cứ như thế này tuân theo lệnh triệu kiến từ doanh nghiệp và
trở về mà trong tay không hề có lấy một bằng chứng nào. Cứ tha thiết mà kêu la
rằng minh vô tội ở đấy. Sau đó, hừm. Sau đó……nếu mà may mắn thì cô vẫn có thể
còn giữ được cái mạng.”

Tôi nhẹ nhàng vỗ vào vai cô ả.

“……Lựa chọn thứ hai là gì?”

Lapis Lazuli nói. Thật tuyệt vời. Mặt dù đã bị bắt bài vậy mà chất giọng của
cô ta vẫn còn lạnh lùng được. Dẫu cô gái này có ở trong cái tình huống tuyệt
vọng nào đi chăng nữa, dẫu cho tính mạng của cô ta có đang gặp nguy hiểm, thì
cái sự thật rằng cô ta vẫn sẽ giữ được sự bình tĩnh còn rõ hơn cả ban ngày.

Cũng giống như tôi ba tháng trước.

Khi bị bao vây bởi lũ mạo hiểm giả.

“Hãy nấp dưới sự che chở của ta, Lapis Lazuli. Hỡi kẻ tạp chủng hèn kém kia.
Nếu ngươi cống hiến tài năng của mình cho ta, thì ta sẽ ban cho ngươi địa vị.
Nếu ngươi cống hiến lòng trung thành của mình cho ta, thì ta sẽ ban cho ngươi
sức mạnh. Ta rồi sẽ biến những hy vọng và tham vọng của ngươi thành hiện thực
trên vùng đất này, và ngươi sẽ bảo vệ ta khỏi những hy vọng và tham vọng của
những kẻ khác.”

Nói ngắn gọn lại là, cho và nhận.

Chẳng phải đây chính là cái logic đáng yêu đáng quý sao.

“Ngài sẽ làm gì khi mà bề tôi phản bội ngài.”

“À, đừng nhầm lẫn. Ta không yêu cầu lòng trung thành tuyệt đối từ cô. Nếu cô
mà muốn phản bội ta, thì hãy làm vậy. Nếu cô nghĩ rằng ai khác ngoài ta ra có
thể cho cô nhiều lợi ích hơn, thì tất nhiên là cô nên làm phản rồi.”

Tôi không hề tin vào tình bạn.

Tôi lại càng không tin vào tình yêu.

Và cũng như thế, tôi không hề tin tưởng vào lòng trung thành.

“Nhưng ta sẽ hứa với cô điều này, cô sẽ được tận hưởng một cách trọn vẹn sức
mạnh tối cao của quyền lực.”

Thứ mà tôi tin vào là trao đổi sòng phẳng.

Hành động trao đổi những thứ có chung giá trị giữa những kẻ biết điều.

“……”

“……”

Lapis Lazuli nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Tôi không hề tránh né ánh nhìn của cô
ta. Sự lặng im chỉ khó xử khi mà ánh mắt của người đối diện chẳng hề có ý
nghĩa gì cả. Chúng ta còn nhiều điều để học hỏi từ đôi mắt của nhau lắm.

Tôi cũng có một tâm ý ẩn giấu sau chiếc mặt nạ của mình.

Và cô ta, cũng có một tâm ý đang ẩn giấu sau chiếc mặt nạ của cô ta.

Chẳng hề có lý do gì để chúng tôi phải lo sợ sự tĩnh lặng.

Cuối cùng thì.

“Tôi đã hiểu, thưa ngài.”

Lapis Lazuli quỳ một gối mình xuống.

Với ánh mắt nhìn xuống sàn nhà, cô ta tuyên thệ.

“Tôi, Lapis Lazuli, sinh ra từ một nữ succubus vùng Humbabab và được nuôi dạy
ở con hẻm của thị trấn và thành phố, một kẻ đã từng làm việc với tư cách là
một thương nhân hạng ba cho Doanh nghiệp Keuncuska trong hơn 10 năm, sẽ quên
đi quá khứ của mình và chỉ sống toàn tâm toàn ý với thân phận là tôi tớ của
Chúa Quỷ Dantalian. Trái tim này. Trí óc này. Linh hồn này, sẽ mãi mãi giao
phó cho đức ngài.”

Ngay sau khi lời thề lòng trung thành của cô ấy kết thúc, nhiều dòng thông báo
hiển thị lên.

[Lapis Lazuli đã được chiêu mộ làm thuộc hạ.]

[Điểm trung thành sẽ hiển thị trong bảng chỉ số của Lapis Lazuli.]

[Lòng trung thành không bền vững. Đối tượng đơn thuần xem bạn là một chúa tể
theo giao kèo. Đối tượng có thể phản bội bạn bất cứ lúc nào.]

Tôi mỉm cười.

Tôi đặc biệt rất thích thú cái dòng bảo rằng tôi có thể bị phản bội bất cứ lúc
nào. Dù cho là tình bạn keo sơn hay tình cảm vĩnh hằng, thay vì những câu thả
thính ra bão đó, thì câu này nghe còn đáng tin cậy hơn.

Cái tình yêu bất diệt mà ông già tôi đã thề thốt trước mấy bà mẫu thân, cuối
cùng cũng đã đi bán muối hết. Con người không có đủ sức mạnh để mà tôn sùng
cái thứ tình cảm đó. Việc chồng chất những cảm xúc mà đôi bên không thể nào lo
liệu được lên nhau thì chỉ có ngày mà gãy sống lưng.

Khô kiệt bất cứ thứ tình cảm gì ngay từ ban đầu.

Thay vì bị phiền não bởi những thứ vô dụng, tôi thà lười còn sướng hơn.

Thay vì phải nghiêm túc một cách thô lỗ, tôi thà thô lỗ một cách nghiêm túc.

Đây là tín ngưỡng của tôi, là những luật lệ chắc như đinh đóng cột của tôi.

Bất thình lình, từ trong ký ức của tôi, đôi môi dày của ông già quá cố cử động
thật rõ ràng.

‘Con trai. Hãy chuẩn bị tinh thần.’

‘Dù con có chọn điều gì-’

‘Con sẽ sống một cuộc sống còn cay nghiệt hơn cả bố.’

Xin lỗi ông già.

Tôi không có dự định lặp lại y chang cái đời thối của ông.

Ông rất thành đạt với tư cách là một thành viên của xã hội. Tuy nhiên, ông lại
thất bại một cách thậm tệ khi làm một người chồng. Tôi đã thấy khó chịu cực kỳ
từ lâu lắm rồi. Tại sao ông lại cứ bị ám ảnh về cái việc mà ông đã biết chắc
là mình sẽ thất bại rồi chứ?

Nếu ông không chắn chắn khả năng thành công thì khoan hãy mà bơi vào. Đó là
câu trả lời của tôi. Việc đó có nghĩa là những người khác sẽ không phải bị rơi
vào tuyệt vọng chỉ vì tôi. Ông là nỗi hối hận trong cuộc đời tôi, và tôi không
định sẽ trở thành một nỗi hối hận của người khác……

“Tốt lắm. Lapis Lazuli.”

Tôi cũng quỳ gối xuống để tầm mắt mình ngang với cô ấy.

Chúng tôi không chỉ đơn thuần là chúa tể và thuộc hạ. Chủ thầu và nhà thầu.
Chúng tôi là cộng sự đã ký nên hiệp ước đảm bảo quyền bình đẳng. Tôi muốn sử
dụng thân thể này để biểu hiện điều đó trước cô ấy.

“Ta, Dantalian, sẽ không bao giờ đáp trả lời khuyên nhủ của ngươi bằng sự im
lặng và sẽ không bao giờ đáp trả ý kiến của ngươi bằng sự khinh miệt. Nếu
ngươi đổ máu và mồ hôi thay ta, thì ta sẽ trả ơn cho từng giọt máu và mồ hôi
ấy.”

Tôi nắm chặt lấy tay cô ấy.

Trước đây tôi đã từng trải qua cảm giác này, nhưng tay cô ấy thật là mềm mại.

Lapis Lazuli, sau khi nhìn vào tôi thật lâu, nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng mà gật
đầu.

“……Tôi xin phục vụ vì ngài, thưa đức ngài.”

Ba tháng kể từ khi tôi rơi vào thế giới này.

Tôi đã bổ nhiệm được người thuộc hạ đầu tiên của mình.

Ban Lãnh Đạo Keuncuska, Yêu Tinh Keo Kiệt, Torukel

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 7, Ngày 20

Trụ Sở Doanh Nghiệp Keuncuska.

Trụ sở chính của doanh nghiệp rối loạn hơn thường ngày.

Những yêu tinh cứ nhìn thật sâu vào những quả cầu pha lê mà dịch ra những đoạn
mã. Và với đoạn mã đã được dịch ra, họ sẽ viết ngay vào trong một mảnh giấy
da, rồi chuyền nó sang cho một tinh linh.

Những tinh linh với kích cỡ bằng lòng bàn tay vừa rên rỉ vừa vận chuyển mảnh
giấy da. Từ bộ điều hành đến bộ đối sách, cục phân phối, và cục viên chức cấp
cao. Trụ sở chính cũng là một toà nhà khá lớn, vậy mà tinh linh giờ đây đi qua
đi lại dày đặc tới nỗi xuất hiện ùn tắc giao thông đang diễn ra ở gần trần
nhà.

“Có báo cáo về việc phát hiện một bệnh nhân ở Cologne!”

“Chúng tôi chắc chắn rằng cơn dịch hạch đang men theo đường sông Rhine và lan
đến vùng phía bắc.”

“Vậy có nghĩa là việc đóng kín Vương Quốc Sardinia đã hoàn toàn vô dụng.”

“Quý bà ở gia tộc Sforza đã ngã xuống vì trở bệnh……”

Cấp báo ở khắp vùng lục địa đều đổ dồn về đây. Những cơn đau đầu cứ bám víu
lấy đầu óc của các nhân viên. Trong số chúng, có một tên yêu tinh rất có thể
đã phải thức thâu đêm trong hơn mấy ngày qua bởi con mắt của hắn sưng húp lên
như máu. Keruruk, thật đáng thương.

Đi vào trong trụ sở. Ta tiến thẳng đến văn phòng riêng của Ivar Lodbrok. Trong
vài giây đầu tiên, ta cứ ngỡ rằng mình đã vào nhầm phòng. Có bao nhiêu là
chồng giấy tờ được chất đống lên nhau, nhiều đến nỗi ta không tài nào thấy
được thân dạng của Ivar Lodbrok. Nếu mà ta không nghe thấy được cái giọng ảm
đạm của lão phát ra từ núi giấy tờ đó thì ta có lẽ đã rời khỏi căn phòng rồi.

“Torukel đấy à.”

“Trông tệ thật. Keruk.”

“Ô hô, ừ thì tệ. Nhưng lát nữa thôi sẽ còn tệ hơn nữa đấy. Ngồi đi.”

“……ngồi đâu cơ?”

Tất nhiên, cái bàn là một chuyện không thể rồi, đến cả sàn nhà cũng có cả đống
chồng giấy nữa.

“Đâu cũng được. Dù sao ta cũng đã đưa hết số thông tin ở đằng đó vào trong đầu
rồi.”

“Khả năng ghi nhớ vẫn khủng khiếp như mọi khi……Vậy, cơn dịch hạch đã cho thấy
dấu hiệu nào của sự suy giảm chưa?”

“Không hề.”

Ivar Lodbrok đáp lại ngay tức khắc.

“Cơn dịch bệnh vẫn còn đang lây lan với một tốc độ khủng khiếp. Liên bang
Kalmar và vương quốc Moscow, ngoại trừ Venetia ra, đang bị ăn dần ăn mòn bởi
dịch hạch. Các quốc gia còn lại sẽ sớm phải đối mặt với cơn dịch này. Các nhà
phân tích của hãng ta đã dự đoán được tỉ lệ thương vong lên đến 30%.”

“30% cư dân của cả một lục địa sẽ chết ư? Ngài đang đùa sao?”

“Nếu ngươi nghĩ rằng ta đã từng nói ra một câu đùa cợt trong đời, thì hãy nói
cho ta biết.”

Ta buộc miệng lẩm bẩm. 30%. Một con số không thể nào tưởng tượng được. Điều đó
có nghĩa là hàng triệu ma tộc và con người sẽ phải chết. Ta còn không thể suy
đoán được thiệt hại sẽ tệ đến mức nào.

“Tất cả lãnh chúa đã tạm ngừng mọi sự giao thương với doanh nghiệp chúng ta.”

Ivar Lodbrok nói với một chất giọng như thể ông ta đang rất thích thú vì một
điều gì đó.

Ông ta định mang cái thái độ vui vẻ đó lên khuôn mặt cho dù đang phải ở trong
tình trạng này ư? Lão thật sự mất trí mà. Chờ đã, quan trọng hơn thế, có phải
mới đây ông ta vừa nói rằng tất cả lãnh chúa đã dừng giao thương với chúng ta
không?

“Chẳng phải đây là một chuyện lớn sao!?”

“Aà, nó là chuyện lớn. Bọn họ sợ rằng chúng ta sẽ vận chuyển không chỉ sản
phẩm mà còn cả bệnh dịch nữa. Nhờ đó, số vật phẩm mà chúng ta đã cất trữ bấy
lâu trong các lô hàng và nhà kho chỉ còn nước chờ đó mà thối rữa.”

“Đừng nói là cả những hãng khác……”

“Bọn chúng cũng vậy. Tất cả các hoạt động thương nghiệp đều đã bị đình trệ.”

Đây thực sự là một cơn khủng khoảng chưa từng có.

Cơn dịch hạch này không chỉ đem lại tổn hại nặng nề cho nhân loại. Ngay cả nền
kinh tế khắp lục địa cũng đang suy nhược. Đấy là tại sao cho dù kẻ nào có bị
nhiễm bệnh hay là không đi chăng nữa, điều này không khác gì thảm cảnh rằng
tất cả đều phải lao thẳng xuống địa ngục.

Khi khuôn mặt của ta trở nên xanh tái lại, Iva Lodbrok chuyển sang một giọng
nghiêm túc.

“Ma tộc chúng ta ít nhất thì tình cảnh vẫn còn tốt hơn. Bởi lẽ, khác xa với
con người, chúng ta đã nghiên cứu về ma thuật hắc ám trong hơn hàng trăm hàng
ngàn năm. Chúng ta có kiến thức để biết được cách xử lý những trận dịch và giữ
cho tổn hại ở mức thấp nhất. Tuy nhiên, con người lại khác. Bọn chúng đã ngăn
cấm ma thuật hắc ám ở khắp toàn quốc gia. Vì thế, chúng cực kỳ thiếu đi kinh
nghiệm và tri thức. Đối với chúng, tỉ lệ thương vong không chỉ 30% mà là 40%.
Nó còn có thể lên tới tận 50%.”

“Ôi, Chúa ơi, thánh thần ơi……”

“Vấn đề là làm thế nào mà Lapis Lazuli lại dự đoán trước được bệnh dịch này.”

Ivar Lodbrok lấy ra một cái tẩu thuốc từ trong áo.

Ông ta bắt đầu lẩm nhẩm khi đang tra thuốc lá vào hốc tẩu.

“Việc biết được cách chữa trị và độc quyền sở hữu nó. Đây thực không phải là
chuyện tình cờ. Không còn nghi ngờ gì về việc đợt dịch hạch này đã được tạo ra
dưới tay kẻ khác.”

“Ngài đang nói là……có một ai đó đã cố ý khởi phát ra cơn dịch?”

Ivar Lodbrok gật đầu.

Nhưng liệu điều đó có khả thi không? Lapis Lazuli chẳng qua chỉ là một
succubus tạp chủng. Cô ta không có khả năng để mà có thể tự mình tạo ra loại
dịch bệnh này. Không, trên khắp lục địa không hề có kẻ nào có thể làm được
điều đó.

Như thể đang đọc dòng suy nghĩ của ta, Ivar Lodbrok mở miệng.

“Nếu ngươi nghĩ theo lẽ thường, thì đây là một câu chuyện cổ tích viễn vông.
Tuy vậy, nếu đó là Chúa Quỷ Barbatos, thì lại rất có thể.”

“Chúa Quỷ Barbatos……”

Chúa Quỷ Hạng 8.

Cô ta được biết đến với danh nghĩa là pháp sư gọi hồn vĩ đại nhất trên toàn
lục địa và cũng là kẻ với cái tên Bất Tử Quân Vương.

Quân đội được đặt dưới sự dẫn dắt của Barbatos toàn bộ đều là 5,000 con thây
ma. Chúng là những cái xác đã chết tự rất lâu. Nếu là Barbatos, bậc thầy bậc
nhất về lĩnh vực ma thuật hắc ám và bệnh dịch, thì cô ta có thể tạo ra một cơn
dịch bệnh như thế này. Đó là những gì mà Ivar Lodbrok đã kết luận……

Điều đó có nghĩa Lapis Lazuli là một quân tốt dưới tay Barbatos.

Dantalian thực chất chỉ là một miếng mồi ngon được trưng bày ở đằng trước.

Vậy Barbatos chính là thủ phạm thật sự ư? Thế sao. Đây là sự thật sao……

“Đây không phải là một phỏng đoán không có cơ sở. Chúa Quỷ Barbatos đã luôn
khinh miệt loài người. Nếu có một đợt bùng phát bệnh dịch, thì tổn vong bên
phía loài người sẽ còn áp đảo hơn cả tổn vong bên phía ma tộc. Đây là một lẽ
dĩ nhiên.”

Ivar Lodbrok tiếp tục nói với một thần thái vô cùng điềm đạm.

“Vì thế, sẽ không có gì là lạ nếu mà Chúa Quỷ Barbatos đã nhắm tới việc xoá sổ
loài người bằng một bệnh dịch truyền nhiễm. Giả thuyết đó rất là hợp lý.”

“……Thật kinh khủng.”

Giờ ta mới hiểu tại sao Ivar Lodbrok lúc nãy đã báo trước rằng lát nữa sẽ còn
tồi tệ hơn.

Việc truyền ra một trận đại dịch như thế chỉ đơn thuần là để quét sạch một
chủng tộc nào đó. Sự mất trí này rõ ràng là một tội danh không thể nào tha
thứ. Cái suy nghĩ ‘Liệu một kẻ có thể trở nên hiểm ác như thế này ư’ trôi nổi
lên trong dòng tâm trí làm cho ta như muốn buồn nôn.

“Các Chúa Quỷ, rốt cuộc, cũng là những loại người như vậy. Để có thể biến giấc
mơ của mình thành sự thật, chúng không hề quan tâm đến việc cách thức có sai
trái hay không. Chuyện này đã luôn như thế trong hơn hàng ngàn năm rồi.”

“……Liệu chúng ta có nên đứng đây bất lực không? Trong khi hơn hàng triệu người
đang khóc gào trong thống khổ, Barbatos, Dantalian và Lapis Lazuli đều cùng
một hội. Gửi trả lại mối thù này là một việc rất cần thiết.”

“Ta cũng đồng tình với ý kiến đó. Torukel. Nhìn đi.”

Ivar Lodbrok búng một cái ngón tay.

Một cuộn giấy nào đó trên bàn của ông ta trôi nổi lên giữa không trung và bay
tới trước mặt ta. Nhận được cuộn giấy, ta dàn nó ra hai bên.

Trên cuộn giấy da, nó viết rằng từ đây cho đến một tháng, tất cả các Chúa Quỷ
đều sẽ phải tập trung lại để tổ chức một buổi hội nghị. Nó được gọi với cái
tên Lễ Hội Đêm Walpurgis. (Edit: Nghe cái tên này lại nhớ tới Mahou Shoujo
Madoka L )

Địa điểm tổ chức, Niflheim-thật tình cờ, lại chính là tại thành phố mà trụ sở
Doanh nghiệp Keuncuska của ta được đặt. Có thể coi đây là một cơ hội trời cho.

“Keruk. Đây là một cuộc hội nghị lớn chỉ diễn ra nhiều năm một lần.”

“Rất có thể với mục đích là để bàn ra đối sách trước cơn bệnh dịch. Chúa Quỷ
Dantalian cũng sẽ tham dự. Và cược 10 chọi 1, là ả succubus đó cũng sẽ đi theo
hắn ta. Chúng ta sẽ kết thúc hai kẻ đó ngay tại nơi ấy.”

Nhưng.

Dưới giả thuyết rằng Chúa Quỷ Barbatos chính là kẻ chủ mưu, chúng ta vẫn chưa
hề có bằng chứng. Tuy nhiên, nếu chúng ta đe doạ Dantalian hoặc Lapis Lazuli
và tra tấn chúng, thì chúng ta sẽ có thể nhận được những chứng cứ mà ta cần.

“Hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì, ngài Lodbrok.”

Đặc biệt là Lapis Lazuli. Con ả này, mình không thể nào tha thứ.

Mặc dù chúng ta đã triệu tập cô ta, Lapis Lazuli đã không hề trả lời lại. Liên
lạc đã tự cắt đứt. Dù có nhìn về khía cạnh nào thì đây rõ ràng là sự phản bội
doanh nghiệp chúng ta.

Cô ta lại có thể quên đi cái ân huệ mà chúng ta đã ban cho khi mà chúng ta
chấp nhận cô ta vào nơi đây.

Một sự trừng phạt phải được thực thi.

“Tạm thời, ta sẽ bắt liên lạc với Dantalian. Torukel. Ngươi hãy tới chỗ quý cô
Paimon mà thỉnh cầu một chuyện.”

“……tới chỗ quý cô Paimon?”

“Kẻ chủ mưu chính là Barbatos. Chỉ có ngài Paimon thì mới có thể đối mặt với
cô ta.”

Ta gật đầu.

Chuyện Barbatos và quý cô Paimon đang ở trong một mối quan hệ vô cùng xấu thì
đã lừng lẫy từ lâu. Nếu có thể giáng được một đòn vào Barbatos, thì ngài
Paimon chắc chắn sẽ không đời nào mà từ chối.

Ôi, hỡi Keuncuska vĩ đại.

Nợ máu sẽ phải trả bằng máu.

※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※


Dungeon Defense - Chương #19