Chiến Dịch Lừa Đảo Đầy Lãng Mạn (1)


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

Rất có thể cô ta đã không thể nào nhận ra được bản chất thật sự của ngài
Dantalian cho dù là chỉ một lượng rất nhỏ. Gương mặt của cô ta sáng tỏa ra vẻ
đầy tự hào vì mình đã có thể được vinh dự phục vụ một Chúa Quỷ. Sự trong sáng
đó thật đáng mà ghen tỵ……

Khi đang vẽ ra vòng tròn ma pháp trên mặt đất, những nữ phù thủy bận rộn chuẩn
bị cho chuyến đi. Vành mũ nón của bọn họ to đến nỗi nó che đến cả 2/3 cái đầu
họ. Trông dễ thương thật.

Đức ngài Dantalian bất chợt thì thầm vào tai tôi.

“Lala. Chẳng phải những nữ phù thủy đó có hơi quá trẻ sao?”

“……Gần quá ạ. Đức ngài, xin hãy tránh xa ra.”

“À. Xin lỗi về việc đó.”

Việc bao nhiêu lần đức ngài đã đến quá gần tôi thật sự là rất khó xử.

Ngài ấy quên tôi là một kẻ ngoại lai rồi sao?

May mắn thay, những nữ phù thủy kia không hề biết về địa vị của tôi. Dẫu vậy,
chỉ việc tôi thì thầm với ngài ấy thôi cũng đủ cơ sở để gây ra chuyện lớn rồi.
Những Chúa Quỷlà những đại diện thiêng liêng và bất khả xâm phạm tượng trưng
chophẩm giá tuyệt đối. Đối với tôi, một kẻ đã từng là một thường dân hèn mọn,
thì ngay cả một cái cử chỉ như việc bắt chuyện với đức ngài đã là bất khả thi.
Ngài ấy đang nghĩ gì cơ chứ……

Tôi thở dài và—Ôi trời, đây đã là cái thứ 22 rồi—

Tôi thẳng người lại.

“Đừng đánh giá những nữ phù thủy qua vẻ bề ngoài. Một khi phù thủy ký kết một
khế ước cả đời với một Chúa Quỷ, sự tăng trưởng của cơ thể họ sẽ dừng lại vĩnh
viễn. Nếu ngoại hình trẻ, thì có nghĩ là họ đã là một cá nhân có tài năng và
đã được chiêu mộ ở từ độ tuổi rất trẻ.”

“Hô.”

Đúng là vậy.

Ở trong thế giới của phù thủy. Những người trẻ tuổi không hề coi trọng người
lớn tuổi. Mà là hoàn toàn ngược lại. Những người già lão phải tôn thờ những
người trẻ. Thay vì ‘kính lão đắc thọ’, mà nên phải nói là ‘kính nhi’ mới đúng.

Tất cả thành viên trong chị em nhà Berbere đều có khuôn mặt của những cô gái
trẻ. Điều đó cho thấy họ đều đã từng là những cá nhân hết sức có tài năng.
Thêm vào đó, trên ngực họ có gắn những huy hiệu có ba chiếc lá. Một huy hiệu
tam diệp. Từ đó nghĩa là họ đã tham gia chiến tranh Viet đến 3 lần (TN: Viet
này là Viet nào thì mấy bác biết rồi đấy). Bởi cách thức phân khu theo chủng
tộc, những phù thủy đó có lẽ đã phải tham gia chiến tuyến trong những trận
đánh trên không, là những trận đánh được biết đến với tỷ lệ thương vong cao
nhất. Họ là những tay kỳ cựu trong số những đấng kỳ cựu.

Không biết liệu có phải là những công cuộc chuẩn bị đã xong hết chưa. Cô gái
thủ lĩnh cứ nhảy lâng tâng đến chỗ chúng tôi. Cô gái ấy rất có thể đã già hơn
tôi ít nhất 200 tuổi, vậy mà, tôi tự hỏi tại sao cô ta có thể trông thật đáng
yêu như thế……Đây đúng là một điều bí ẩn không tài nào mà hiểu nổi.

“Đấng chúa tể! Đấng chúa tể ơi! Xin hãy ký vào đây!”

Nữ phù thủy dẫn đầu nhã nhặn đưa ra một cuộn giấy da.

“Chị em nhà Berbere chúng em luôn giải thích một cách thật dễ hiểu tất tần tật
về giá thành của chuyến đi cho tất cả khách hàng. Dù cho có chuyện gì, thì
chúng em cũng nhất quyết không yêu cầu thêm khoản tiền nào nữa sau này đâu!”

Nữ phù thủy ấy, như thể đang rất tự hào, ưỡn ngực mình ra.

“……”

Còn về phần đức ngài Dantalian, khi đang nhìn vào cuộn giấy, nước da của ngài
ấy tối sầm lại. Tờ giấy ấy có cái gì viết trên đó mà sao lại có thể làm cho
ngài ấy biểu hiện như thế. Tôi đánh một cái ánh mắt liếc nhìn qua vai của
ngài.

Chị Em Phù Thủy Nhà Berbere

Chúng em sẽ luôn luôn đối đãi khách hàng của mình với sự chân thật và dịu
dàng.

*Phong ma pháp phòng bị: Chỉ 2 đồng vàng

*Ma pháp điều hoà nhiệt độ: Chỉ 1 đồng vàng

*Ma pháp điều khiển âm thanh: Một lượng nhỏ với chỉ 4 đồng bạc

*Lời ca tuyệt mỹ và ma pháp bối cảnh chốn thần tiên: Chỉ 1 đồng vàng

*Rượu mật ong ấm áp có thể làm bạn tan chảy từ tận sâu bên trong: Một lượng nhỏ với chỉ 2 đồng bạc

*Mỗi nhân lực hộ tống: Chỉ 3 đồng vàng x 12 người = 36 đồng vàng

Hừm.

Có hơi đắt một chút, nhưng vẫn còn trong phạm vi có thể chấp nhận được. Chúng
ta đang mướn 12 nữ phù thủy và tất cả đều có huy hiệu tam diệp. Dù phải trả
một khoản tiền hơi lớn, nhưng vẫn không sao.

“Hehe. Chúng em đã tính toán ra giá tiền sau khi đã kiểm tra thị trường hiện
nay một cách kỹ càng đấy.”

Người phù thủy dẫn đầu chắc cũng đang rất tự tin. Cô ta mỉm cười thật tươi.

“Với tổng cộng số tiền là 41 đồng vàng và 1 đồng bạc. Bởi vinh dự và vinh
quang có thể được phép hộ tống đấng chúa tể tối cao, chúng em sẽ gọt bớt 1
đồng bạc ra. Chỉ 41 đồng vàng. Aha, nếu có thế thôi thì gần như chẳng đáng là
bao!”

“…………”

Hơ?

Khóe miệng của đức ngài như thể đang trở nên cứng đơ ra.

Phản ứng ấy rất nhỏ nên chỉ có tôi mới để ý tới. Tôi không thể hiểu tại sao
ngài ấy lại tỏ vẻ như thế.

Tất nhiên rằng, một người đã có thể làm ra hơn 50,000 đồng vàng từ việc bán
thuốc chữa bệnh dịch thì không thể nào lại giở thói keo kiệt chỉ vì chừng này
số tiền. Mấy ngày trước thôi ngài ấy còn phí phạm hơn 1,600 đồng vàng chỉ để
mua một chiếc nhẫn vô dụng……

“Mấy người đợi ở đây một lát. Ta có chuyện cấp thiết cần phải bàn với thuộc hạ
của ta.”

Ngay sau khi bỏ mặc những nữ phù thủy ở sau lưng, như đang định sẽ lại thì
thầm vào tai tôi, ngài ấy hạ đầu mình xuống. Tới giờ thì tôi còn không thèm
bận tâm để mà cảnh cáo ngài ấy lần nữa.

“Chuyện gì vậy, thưa ngài.”

“Tại sao chỉ việc đặt mông lên một cái chổi thôi mà đã phải tốn tới 41 đồng
vàng? Đây đúng là cắt cổ. Đây quả thật là cắt cổ mà!”

Trong một khắc, tôi không tài nào mà thốt được nên lời.

Ngài thật sự đang giở chứng bủn xỉn bây giờ đấy à.

“……Xin thứ lỗi cho bề tôi, nhưng phí thuê mướn này rất hợp lý và thỏa đáng.
Xin ngài hãy cân nhắc rằng đây không phải chỉ là phí vận chuyển, mà còn là phí
hộ tống. 12 người trong số những nữ phù thủy cao cấpnhất. Cho dù chúng ta có
bị đột kích bởi những kẻ hung ác trong chuyến bay, thì họ cũng sẽ có thể đẩy
lùi mối hiểm nguy một cách dễ dàng.”

“Chết tiệt, đệch moá. Đồng tiền máu mủ của ta……”

Với đôi bàn tay run rẩy, đức ngài Dantalian mở bao đựng tiền của mình ra.

Thật là lạ.

Bởi sự tò mò của mình, tôi không chịu được mà cất tiếng hỏi ngài ấy.

“Thưa đức ngài. Tại sao ngài lại phải đi tiếc của vài đồng vàng cỏn con như
thế? Có hơn 50,000 Libra đang được cất trữ trong kho. Và còn hơn 25,000 số
thảo mộc ở đấy còn chưa bán hết. Hơn nữa, chẳng phải ngài đã dám chi hơn 1,600
đồng vàng để mà mua thứ gì đó sao.”

“Não cô thật sự chưa thông ra đấy à?”

Đức ngài Dantalian trừng mắt vào tôi.

Giọng nói của ngài ấy cực kỳ nghiêm túc. Đó là chất giọng mà ngài ấy đã dùng
khi không còn là một gã lười biếng ham chơi mà là một kẻ mưu mô điềm đạm và
tàn nhẫn.

Tôi lập tức trở nên lo lắng. Phải chăng mình đã bỏ sót mất điều gì không?

Đức ngài nhấc môi mình.

“Chẳng phải việc tiền của ta mà tiêu giảm thì điều đó có nghĩa thời gian rảnh
rỗi chơi bời của ta sẽ ít đi sao?”

“……ể?”

Xin lỗi, gì cơ.

Tôi hình như nghe không được chính xác cho lắm.

“Nếu ta mà tới hang động và vung cái cuốc chim đó cả ngày thì ta sẽ nhận được
1 đồng bạc. Nếu ta mà cố kiếm ra được 41 đồng vàng, thì có nghĩa là ta sẽ phải
làm một thằng thợ mỏ cho tới 205 ngày. 205 ngày ăn chơi sẽ tan thành cát bụi
chỉ vì một chuyến đi!”

“……”

“Bây giờ thì ngươi đã hiểu tại sao ta lại phải ki bo như thế này rồi chứ? Cái
nhẫn kia đóng vai trò quan trọng trong việc cung cấp một cuộc sống sung túc
cho ta. Bởi vậy ta đã phải kìm nén hai dòng lệ mà mua nó. Làm sao mà một
chuyến đi như thế này lại có thể so sánh được với nó kia chứ!”

“……”

Chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng.

Đức ngài Dantalian đã trông như thể một con ấu trùng đang làm tổ ở trong đống
thực phẩm đã bị thối rữa.

Liệu việc trở thành một thuộc hạ để phục vụ ngài ấy có thực sự là một ý hay
không?

Tôi bắt đầu thấy quan ngại về quyết định của mình mất rồi.

Chúa Quỷ Yếu Nhất, Hạng 71, Dantalian

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 8, Ngày 16

Niflheim, Quảng Trường Hermes.

Chuyến bay kéo dài 8 tiếng đồng hồ.

Nói thật nhé, đó không khác gì một trò tra tấn trá hình. Một lần nữa, tôi lại
thấy nhớ nhung mấy cái công nghệ khoa học kỹ thuật tân tiến ở thế giới cũ mất
rồi.

Việc ngồi sau lưng một nữ phù thủy trên chiếc chổi, nghe câu từ thì có vẻ giản
đơn lắm, nhưng nó lại làm cho hai cái bàn tọa của tôi đau cùng cực vô bờ bến.
Sau khi đến Niflheim, có khoản thời gian tôi còn không thể tài nào mà đi đứng
đàng hoàng được. Cái chuyến đi như thế này mà phải mất tới 41 đồng vàng. Tôi
chỉ muốn yêu cầu hoàn trả ngay lập tức.

“Làm tốt lắm mọi người. Ta đang xem xét về việc chiêu đãi tất cả các ngươi một
chầu bia vì đã hộ tống chúng ta đến nơi một cách an toàn, mọi người thấy thế
nào?”

Để có thể mà giữ được cái bản mặt của mình trong cái tình huống như thế này,
tất cả là nhờ công lao của cái bác lừng lẫy với cái tên ‘đời sống xã hội’.
Chẳng phải khinh khủng sao? Chẳng phải việc mấy con mụ phù thủy còn dám tung
hô “Cảm ơn ngài rất nhiều!” trước lời đề nghị của tôi còn kinh khủng hơn thế
sao?

Chúng em biết chỗ này tốt lắm, những nữ phù thủy nói thế và dẫn đường đến đó.

Nơi ấy là một quảng trường. Ở góc của quảng trường rộng lớn ấy, nhiều quán
rượu và quán nhậu xếp thành những dãy hàng với nhau. Chỉ qua cái liếc nhìn
cũng có thể thấy hơn 200 người khách đang ngồi ở ngoài trời và uống bia. Có vẻ
tất cả những quầy rượu đều dùng chung những dãy chỗ ngồi ở phía ngoài.

“Đây là Quảng Trường Đền Thờ Thần Hermes. Nơi này là địa điểm thu hút khách du
lịch chính của vùng Niflheim, đây cũng là nơi duy nhất mà mọi người đều có thể
cạn bia mà không phải lo lắng về chủng tộc hay địa vị xã hội.”

Nữ phù thủy tán gẫu một cách vui vẻ.

“Chỗ này lấy cái tên từ Đền Thờ Thần Hermes đã hoang tàn tại nơi đây tự rất
lâu. Ngài chúa tể có thể thấy đống đổ nát ở đằng kia không? Đó là một vết tích
của ngôi đền đấy.”

“Xem ra chỗ đó được bảo quản vì giá trị hiện vật lịch sử à.”

“Ahaha, xin thứ lỗi cho em nhưng không phải là như vậy. 12 năm về trước, nơi
này đã xảy ra một cuộc ẩu đả băng nhóm. Một đám quỷ lùn ngốc nghếch và một lũ
nhân mã say xỉn đã gây ra một trận đánh nhau lớn. Bởi vì thế mà mọi thứ đã bị
tàn phá hoàn toàn. Ngay ngày hôm sau, thống đốc của Niflheim đã lập ra một
luật lệ khẳng định rằng, án mạng xảy ra trong một bàn tụ tập hơn 7 người,
trong khi đang say xỉn, sẽ được xem là vô tội. Vâng, nói cách khác, luật đó
đơn giản có nghĩa là, ‘lần tiếp theo các người còn say xỉn mà om sòm, thì
chúng ta sẽ không thèm màng tới việc tìm ra thủ phạm cho các người nữa, tự đi
mà giải quyết lấy đi.”

“……Đó quả là một luật lệ lạ thường đến bất ngờ.”

“Tính cách của thống đốc chúng em cũng hơi bị quá nhiệt tình.”

Nữ phù thủy gật gật cái đầu.

“Nếu xem xét một cách nghiêm túc, ngài cũng có thể nói rằng thống đốc ở đây là
một người rất khôn khéo. Đống hoang tàn bỏ lại ở đây cũng được coi như là một
lời cảnh báo.”

“Liệu hồn đừng có mà lộn xộn à?”

“Đại loại là như thế— “

Chúng tôi tới chỗ ngồi nào gần đó và ngồi xuống.

Một tinh linh với kích cỡ bằng lòng bàn tay bay tới để hỏi chúng tôi dùng gì.
Tôi có cảm giác rằng tinh linh ấy như thể đã bị những nữ phù thủy làm cho
hoảng sợ mà không dám ngước đầu lên một cách trôi chảy như khi nãy. Dù phù
thủy có bị xem như là nô lệ vì đã bán linh hồn mình cho các Chúa Quỷ nhưng họ
cũng sở hữu sức mạnh cực kỳ to lớn không thể nào mà xem nhẹ được.

Sau đó một lúc, những tinh linh xếp thẳng hàng ngay ngắn vận chuyểnnhững cốc
bia đến cho chúng tôi. Mỗi người chúng tôi lấy một ly và nâng lên.

“Hôm nay mọi người đã làm việc tốt lắm. Mặc dù chúng ta đã bị tấn công bởi đám
người cá giữa chuyến đi, các ngươi đã có thể nhanh chóng đẩy lùi được chúng.
Ta tán dương việc đó. Chúng ta có thể đến nơi này một cách an toàn tất cả là
nhờ vào công lao của chị em các ngươi. Ta xin được nâng ly cho chị em nhà
Berbere.”

““Chị em nhà Berbere!””

Cách

Những ly bia chạm vào nhau phát ra những âm thanh cụng ly nghe thật sảng
khoái.

Bữa tiệc uống diễn ra thật vui vẻ.

Sau khi phát hiện ra rằng Shakespeare không hề được sinh ra ở trong thế giới
này, tôi ngay lập tức tuôn ra một bài kịch độc diễn ngẫu hứng về vở và.

Thuật lại những lời thoại từ đầu đến cuối như hồi tôi còn ở trong tiểu học thì
chắc sẽ rất khó mà làm được ngay lúc này. Nhưng nếu pha thêm một lượng hiệu
ứng xúc động vừa phải khi tôi kể chuyện thì lại rất dễ. Những nữ phù thủy như
bị cuốn hút khi mà tôi đang diễn xuất với một gương mặt vô cùng sầu thảm.

……

“……Cuối cùng, nàng Juliet nắm lấy bàn tay của Romeo. Một bàn tay thật đỗi lạnh
lẽo. Dù rằng vẫn còn hơi ấm, nhưng hơi ấm ấy lại đang dần dần rút cạn đi.
Juliet, vì muốn cảm nhận cho dù là chỉ còn một chút hơi ấm tàn lụi, nàng đã
đặt mu bàn tay của người mình yêu chạm vào chiếc má của nàng……”

““……””

Toàn bộ 12 cô phù thủy đều nín thở.

Lapis Lazuli thì trông có vẻ vẫn giữ ly bia trong tay với thần thái vô cùng
bình tĩnh, tuy là thế, cái ly tự nãy đến giờ cũng vẫn trống không. Có vẻ cô
nàng đã bị vở diễn ứng khẩu này của mình làm cho si mê rồi.

“Dẫu vậy, mu bàn tay ấy cũng sớm trở nên lạnh lẽo. Juliet nhỏ xuống một giọt
nước mắt. Aa, người yêu của ta đã đi đến chốn nào? Tại sao cơ thể của chàng
lại trở nên lạnh lẽo đến thế? Trong cơn tuyệt vọng, Juliet tìm kiếm khắp thân
thể của Romeo……nhưng ôi thôi, nàng không còn có thể nào mà tìm lại được hơi ấm
của tình yêu đời mình mà nàng hằng mong ước nữa. Aa, Romeo, hỡi Romeo yêu quý
của em. Em không còn có thể cảm nhận hơi ấm của chàng nữa……”

“Ư, aa.”

Những giọt nước mắt dần hé lộ trên khoé mắt của các nữ phù thủy.

Nếu nhìn chung quanh, thì không chỉ có bàn chúng tôi là yên lặng, những người
ngồi chung quanh cũng trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Bọn họ đều hướng đôi
tai về phía tôi.

Tôi có thể chắc chắn rằng mình đã nắm giữ được trái tim của khoảng chừng 30
người.

Những con người hiện đại (thế giới cũ) đã biết quá rõ về câu chuyện, vì thế
họ không còn có cảm giác gì mới lạ khi nghe lại câu chuyện nữa. Tuy nhiên,
những người ở đây lại hoàn toàn khác. Đây là lần đầu tiên trong đời những kẻ ở
chốn ma tộc này nghe được một câu chuyện tình gay cấn như thế này. Và dĩ
nhiên, mức độ nhập tâm vào câu chuyện sẽ rất khác khi đem hai bên ra mà so
sánh.

Chuyện tình bị cấm đoán đã luôn là một đề tài nổi tiếng.

Tôi cất lên một chất giọng thê lương.

“Ôi, nhưng gì đây? Tới khoảnh khắc cuối cùng, nàng Juliet đã có thể tìm thấy
nơi mà người mình yêu vẫn còn hơi ấm. Đôi môi của chàng. Có một cảm giác phảng
phất của sự ấm áp trôi nỗi từ miệng của chàng.Những giọt lệ tuôn ra, Juliet
chạm đôi môi mình vào môi chàng. Không còn thứ gì khác có thể ấm áp hơn……có
thể êm dịu hơn……có thể mềm mại hơn. Nhưng Juliet đã biết. Sự êm dịu trên đôi
môi ấy, rồi cũng sẽ nhạt phai đi tựa như giấc mộng tàn trong một buổi đêm mùa
hạ.”

Tôi dừng lại phút chốc.

Một sự tĩnh lặng vì hoảng hốt bao trùm lấy buổi tiệc uống của chúng tôi.

Vào khoảnh khắc cao trào.

Sau khi nhìn vào những giọt lệ rơi xuống từ những nữ phù thủy, trong khi cảm
thấy vừa ý ở trong lòng, nhưng với một chất giọng đầy bi kịch ở phía ngoài,
tôi tiếp tục.

“Juliet lẩm nhẩm. Nếu mọi chuyện đã như thế này, mình phải hành động trước khi
hơi ấm ấy kịp nhạt phai. Trước khi phải chứng kiến cái chết của chàng, thì chỉ
cần che lấp nó bằng một cái chết khác…… Juliet nâng con dao của Romeo lên.”

“Aa, aaa!”

Những nữ phù thủy lấy đôi tay che miệng mình lại.

Cuối cùng thì họ cũng đã nhận ra được kết thúc của câu chuyện.

Đôi mắt của họ tràn ngập sự sửng sốt.

“Juliet hét lên. Hỡi lưỡi dao, ta rất vui khi được gặp ngươi. Trái tim ta rồi
sẽ trở thành chiếc vỏ bọc của ngươi! ……và Juliet đâm thẳng con dao vào sâu
trong lồng ngực mình.”

“A, aa!”

Những phù thủy ngay lúc ấy lấy tay ôm nhau.

Ừm ừm.

Tôi cực kỳ rất hài lòng.

Có thể điều khiển cảm xúc của kẻ khác bằng tài diễn xuất của mình. Có thể làm
cho họ cảm thấy buồn, vui, hy vọng, và tuyệt vọng, đây mới chính là thứ đã cho
tôi một lý do để tồn tại trên cõi đời. Sự bực dọc chồng chất từ chuyến bay
trước đó cũng tan chảy đi như đá băng phơi mình dưới ánh mặt trời.

Em gái thứ hai cùng cha khác mẹ của tôi đã chỉ trích tôi nặng nề về điều này
trước đây, rằng đây là một sở thích biến thái.

Tôi không tài nào hiểu được con bé.

Tôi chỉ là đang trao niềm vui cho mọi người miễn phí cơ mà.

Nhìn kỹ đi. Những phù thủy không chịu được bi kịch đang run rẩy hết sức. Bà
Lapis Lazuli thì có thể vẫn ở chế độ vô cảm mặc định, nhưng cô ta cũng đang
nắm lấy chiếc ly trong tay thật chặt, và ngay cả những vị khách ở xung quanh
chúng tôi cũng đang thốt nên những tiếng rên rỉ. Đây chẳng phải là một cảnh
tượng vô cùng mỹ diệu và hài hòa sao?

Đó là tại sao, tôi sẽ làm bọn họ còn vui hơn.

Khi đang nhe mặt ra cười ở bên trong, tôi cất tiếng.

“Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ ngực nàng Juliet. Nàng có thể cảm nhận được dòng
máu của mình. Ánh nhìn của Juliet dần dần trở nên mờ mịt đi……”

“K-Không.”

Có một ai đó thốt lên một tiếng kêu van yếu ớt.

Sao họ lại có thể phản ứng một cách trong sáng như thế cơ chứ.

Thật sự rằng, tôi cảm thấy việc dành thời gian từ nãy đến giờ chòng ghẹo, à
không, ý tôi là, phục vụ họ là rất đáng.

“……Trong giây phút cuối. Juliet ép khuôn mặt của mình lên cơ thể của Romeo. Cơ
thể của người yêu nàng rất ấm. Thật ra, đó là hơi ấm của dòng máu tuôn ra từ
Juliet. Tuy vậy, Juliet, vì đã mất hết tri giác của mình, chỉ có thể tự cho
rằng sự êm dịu ấy đến từ chính cơ thể của người yêu……Vừa là một phước lành vừa
là một bi kịch. Vừa là một bi kịch vừa là một phước lành……Juliet nở một nụ
cười yếu ớt. Cuối cùng, đắm chìm vào dòng máu của chính mình. Với gương mặt
trên cơ thể của tình yêu đời mình, nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng……đôi mắt mềm mại
của nàng khẽ đóng lại.”

Khép màn.

HẾT.

…….

…..

Một khoảnh khắc tĩnh lặng.

““Juliet đáng thương quá—!””

Những nữ phù thủy đồng thanh hét lên.

Một kết thúc không có chút hy vọng hay mơ mộng gì đã làm chấn động mạnh mẽ đến
ý thức của họ. Mười hai người bọn họ lập tức bắt đầu cất tiếng oán than.

“Không thể nào! Không thể nào lại như thế được!”

“Ooaaa, oaaa……”

“Chúa tể, hỡi chúa tể! Hai người bọn họ rồi sẽ được hạnh phúc, phải không? Một
thầy phù thủy sẽ xuất hiện ‘tèn tén ten!’ rồi hồi sinh lại được Romeo và
Juliet, có phải không!?”

Tôi cảm thấy như vui sướng đến phát điên trước sự hưởng ứng nhiệt tình (khóc
than) của bọn họ.

Cảm ơn vì đã phản ứng nồng nhiệt như thế, thưa các quý vị khán giả.

Nhưng điều mà tôi thích nhất ở cõi thế gian này lại là cho những con người
đang cầu xin một cái kết có hậu chứng kiến sự thật tàn nhẫn của cái hiện thực
vô vọng này.

“Buồn thay……sự may mắn đến thế không bao giờ được ban xuống cho hai người bọn
họ.”

“T-Thật vậy sao?”

“Đúng.”

Tôi gật đầu.

Những nữ phù thủy có biểu cảm đau khổ trên gương mặt, cứ như thể họ vừa được
Liên minh Bảo tồn Thiên nhiên Quốc tế trên tivi thông báo rằng loài rái cá
biển đang ở trên bờ vực tuyệt chủng vậy.

Tôi nở một nụ cười.

“Romeo và Juliet, không hề được hồi sinh, mà đã chết vĩnh viễn.”

“Huaaaaaaa!”

Những nữ phù thủy đều khóc rống lên từ tận phổi nghe thật thảm thiết.

Bây giờ, một vết sẹo sẽ tồn tại mãi mãi trong trái tim của bọn họ.

Tôi tin rằng những vết sẹo làm cho con người trưởng thành lên. Nói ngắn gọn,
bằng cách cung cấp cho họ một vết sẹo này, tôi cũng đã cho họ một nền tảng để
mà tự thân trưởng thành. Trong một tương lai xa, những nữ phù thủy đó có thể
sẽ phải nhìn lại quá khứ và cảm ơn tôi. Nhờ vào sự quan tâm lo lắng ân cần của
đức ngài Dantalian, mà họ đã có thể trưởng thành hơn nữa như một con người
(quỷ)……

Mà kết quả của sự giáo dục của tôi có hiệu lực cũng hơi bị nhanh đấy.

[Diễn xuất ma quái của bạn đã chinh phục lòng người.]

[Phù Thủy Humbaba mức độ tình cảm tăng 11.]

[Phù Thủy Stheno mức độ tình cảm tăng 12.]

[Phù Thủy Euryale mức độ tình cảm tăng 9.]

Một lượng lớn những bảng thông báo tràn xuống như dòng nước lũ.

Ngoại trừ một phù thủy, những phù thủy còn lại đều có mức tình cảm tăng vọt
một cách chóng vánh. Không còn nghi ngờ gì. Bọn họ đã thật sự bị những câu
chuyện tình cảm làm cho rung động mất rồi. Bằng chứng là, họ từ nãy tới giờ
nước mắt cứ rơi lã chã.

“Phu nhân Macbeth, nàng Juliet, bọn họ……”

“Trên thế gian này chỉ toàn những sự giễu cợt bẩn thỉu……”

“Từ bây giờ mình sẽ không tin vào bất cứ cái thứ tôn giáo nào nữa……”

Chẳng phải thật đáng kinh ngạc sao?

Cái màu ủ rũ của sự tuyệt vọng mới là sắc màu hợp với con người nhất. (Edit:
riết rồi chả biết tụi này quỷ hay người)

Tựa như một trưởng môn của một giáo phái mới, tôi đang nhìn vào những con
chiên non trẻ với lòng mình tràn đầy sự thỏa mãn. Đúng rồi đấy. Vứt bỏ tất cả
những hy vọng với cái thế giới bên ngoài ấy đi và hãy tự nhốt lại lòng mình
vào trong. Như thế mọi chuyện sẽ trở nên ổn thỏa thôi.

Lapis Lazuli đang ngồi cạnh tôi thở dài một tiếng.

“Bề tôi phải công nhận, rằng đức ngài vẫn như ngày nào.”

“Ta biết mà. Trước sau luôn làm cho người khác trở nên khoan khoái là nét đáng
yêu của ta đó.”

“Bề tôi lại nghĩ rằng ngài trước sau lúc nào cũng thối rữa tới tận xương tận
tuỷ cơ ạ.”

“Hôô, đó là tại sao mấy kẻ đầu óc đã ngu muội lại còn đi ghen tỵ với người
khác mới thật là thô bỉ.”

Tôi uốn cong hai bên khóe miệng mình lên.

Lapis Lazuli đang nhìn vào tôi với cặp mắt mờ nhạt như cá chết của mình.

Không sao không sao. Biểu hiện của cô ả là thế thôi, nhưng bên trong, cô ta
cũng đã bị xúc động trước tài hùng biện của mình. Nếu nói là cô ả đã bị cuốn
hút thì cũng không phải phóng đại gì cả. Chỉ là cô ta lại quá xấu hổ để mà
biểu hiện được cảm xúc từ bên trong của mình thôi……

[Lapis Lazuli mức độ tình cảm giảm 1.]

Đùùùùù.

Lapis Lazuli còn hơn cả cái tầm vóc của sự hai mặt nữa.

Dù cho có là xấu hổ hay ngượng nghịu, thì những cảm xúc ướt át đó ngay từ ban
đầu đã không thể nào mà đánh thủng được cái bản mặt trơ trơ như đá đó của cô
ta.

“Hừm hừm. Có lẽ lần này nên là câu chuyện gì đó sáng sủa hơn……”

“Ooi! Tiếp khách kiểu gì mà thậm tệ đến thế này hả!”

Vào thời khắc tôi khàn giọng định đổi chủ đề.

Phía bên kia quảng trường phát ra một thanh âm đổ vỡ, thêm thắt vào là một
cảnh tượng nhốn nháo om sòm. Nhóm của chúng tôi cùng lúc đổ dồn ánh nhìn về
địa điểm ấy.

“Vị rượu thì tệ hại, chỗ ngồi thì cứng đơ! Các ngươi còn chẳng biết phép tắc
lễ độ trước khách hàng của mình nữa! Đã thế lại còn đòi được trả tiền, các
ngươi có đang thật sự cố kiếm ăn không đấy!?”

“Tiểu nhân xin thứ lỗi, tiểu nhân thành thật xin thứ lỗi, thưa đức ngài.”

Một gã trẻ tuổi đang la hét một người lùn già.

Khuôn mặt của ông người lùn đó được bao phủ bởi những nếp nhăn. Trang phục
cũng đàng hoàng. Rất có thể ông ta là chủ của một quán rượu.Ông người lùn đó
đang ở dưới đất mà cúi lạy hết lần này đến lần khác.

“Bởi những nhân viên hèn mọn của chúng tiểu nhân đã không thể nhận ra đức
ngài……”

“Há. Đây là tại sao mấy thằng già cỗi nên đi chết hết đi.”

Bốp

Gã thanh niên đá vào mạn sườn của ông người lùn già.

Ông già thét lên một tiếng và ngã lăn ra.

“Óc chó đã mốc meo mà còn dám kinh doanh này!”

Đá.

“Nhìn vào cách thiết đãi của mình ấy, thật thảm hại!”

Một cú đá nữa.

Một trận vũ lực phi lý đang diễn ra ngay tại chốn công cộng.

Bầu không khí trong quảng trường trở nên lạnh lẽo.Tuy vậy, không hề có một ai
cố ngăn cản. Cứ như thể mọi người đã cùng đồng ý tránh xa khỏi vụ bạo lực đang
xảy ra ngay trước mắt họ.

Mùi vị ngon của rượu nhanh chóng biến mất. Hơi men say của tôi từ trong cốc
bia khi nãy đã dần dần lắng xuống. Cảm giác hết cơn men này thực chẳng dễ chịu
chút nào, nó rất khó chịu là đằng khác.

“Cái tên nực cười đó ở đâu ra vậy?”

“Chúa Quỷ Hạng 72, Andromalius.”

Lapis Lazuli thì thầm.

“Chúa Quỷ?”

Tôi nhăn hàng lông mày lại.

Giờ mới nhìn kỹ, tôi có thể thấy một cái sừng nhỏ trên trán của gã đàn ông đó.

Chiếc sừng ở phía sau đầu tôi đủ nhỏ để có thể gần như khuất dạng dưới mái
tóc, nhưng cái sừng của hắn ta còn nhỏ hơn thế nhiều. Nếu mà tôi không biết
rằng hắn là một Chúa Quỷ, thì chắc đã tưởng thím ấy là một cái mụn nhọt ngoại
cỡ nào rồi.

“Vâng. Andromalius phí phạm hầu hết thời gian của mình vào chốn sòng bạc ở
Nilfheim trong cả năm. Hắn nổi tiếng về việc sử dụng danh nghĩa Chúa Quỷ của
mình để giày vò người dân.”

“Vậy ra hắn cũng giống như một thằng du côn trong xóm à.”

Tôi cười mỉa.

※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※


Dungeon Defense - Chương #21