Căn Dịch Bệnh Vô Diện (5)


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

“……Ta nhớ có một chuyện hệ trọng cần phải giải quyết. Ta xin phép cáo lui
trước.”

“A? Ồ, dạ vâng. Tiểu thư bảo trọng.”

Chân bước thật nhanh, tôi đi ra khỏi căn phòng bệnh.

Tôi không đủ thời gian để chào lấy một lời từ biệt đàng hoàng.

Tình hình này.

Mình thật sự không thể hiểu được.

Sự hỗn độn bâu víu và rung chuyển cả trí óc tôi. Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Đừng có nói rằng một cơn dịch bệnh thật sự đang bắt đầu khởi phát tràn lan
chứ? Thật sự mọi chuyện đều diễn ra đúng như lời dự báo cả Chúa Quỷ Dantalian
sao?

Không thể nào. Thật sự không thể nào. Khả năng có thể tiên đoán được trước
tương lai chỉ được phát hiện từ con số rất nhỏ trong thiểu số các thánh nữ. Dù
là thế, trường hợp cuối cùng mà lời tiên đoán được xác nhận là đúng lại là hơn
210 năm về trước. Không có bất kỳ khả năng nào mà Chúa Quỷ Dantalian lại có
được năng lực như thế, hoặc đáng lẽ ra phải là như vậy. Nhưng tại sao?

……Mình phải thật bình tĩnh. Mọi chuyện vẫn còn quá sớm. Mới chỉ có một bệnh
nhân. Vẫn còn khả năng đấy chỉ là một sự tình cờ khi mà một bệnh nhân lại sở
hữu những triệu chứng khớp với những lời tầm phào của ngài Dantalian. Trước
tiên, mình sẽ đi viếng thăm những thầy lang khác ở Syracuse.

Phải có ít nhất 2, không, ít nhất 4 người có cùng triệu chứng thì mới có thể
đi đến kết luận rằng đó là một căn dịch. Mình không được phép hoảng loạn.
Những lời tiên đoán chẳng qua chỉ là những sản phẩm viễn tưởng xuất hiện trong
những câu truyện kể. Không thể nào mà chuyện đó lại có thể dễ dàng xuất hiện ở
đời thực.

‘Nhưng, nếu như đức ngài Dantalian đã đúng……’

Một giả thuyết đơn giản nảy ra.

Chỉ nghĩ tới điều đó một khắc thôi mà người tôi đã lạnh cả sống lưng.

Đức ngài Dantalian, khẳng định rằng đó là cách chữa cho căn dịch bệnh, đã mua
tới hàng tấn một loại cỏ dại nào đó. Lẽ hiển nhiên, giá tiền của lá thảo mộc
ấy cực kỳ thấp. Đa số tiền vàng đều được sử dụng vào nhân lực. Mặc cho cái giá
cắt cổ, số lượng cây thảo mà ngài Dantalian đã mua là……

Không ít hơn 30,000.

Nếu chúng thực sự là thuốc chữa, thì cho dù giá thành có thấp đến thế nào, chí
ít chúng cũng sẽ được bán với giá 2 đồng vàng mỗi cây. Từ đó, trở thành 60,000
đồng vàng. Số tiền này đã vượt trên cả khoản tiền mà ngài ấy đã vay ban đầu.

Không, đó vẫn mới chỉ là trường hợp mà số tiền nhận được vẫn đang ở mức thấp
nhất. Nếu cơn dịch bệnh lan tràn rải rác khắp mọi nơi trên lục địa, thì một
cây có thể có giá lên tới 5 đồng vàng……điều đó sẽ dẫn tới một tình trạng hết
sức phi lý. Một sự hỗn loạn vô cùng lớn chưa từng có trước đây sẽ xảy ra.

Không ai trong hãng doanh nghiệp lại có thể đoán trước điều này. Sai lầm nối
tiếp sai lầm. Bọn họ sẽ tìm ra và khiển trách kẻ nào phải chịu trách nhiệm về
mọi chuyện, và chắc chắn rằng, mình sẽ trở thành một con bù nhìn thí mạng.

Mục tiêu trở thành ủy viên của Keuncuska của mình.

Cả lời hứa sẽ tiến cử mình vào cái chức vụ đảm nhiệm toàn bộ vùng đất của
Dolstat.

Tất cả những thứ đó đều sẽ tự nhiên mà tan biến như bọt bong bóng xà phòng.

“……”

Tôi cẩn thận cắn môi mình.

Sinh ra ở cái nơi hang cùng ngõ hẻm, tôi đã phải bới tìm trong hầm cống và
thùng rác để mà tìm cái ăn. Bây giờ tôi chỉ mới xoay xở nắm được một cơ hội để
thoát khỏi cái chốn địa ngục trần gian đó. Không thể cứ đứng ngây ra mà để mọi
thứ tan thành mây khói được.

Đương nhiên, tôi đã mong đức ngài Dantalian thức tỉnh mà trở thành một Chúa
Quỷ thực sự. Tuy vậy, vì nghĩ rằng việc đó đáng lẽ sẽ phải mang lại sự thành
công và thăng tiến cho tôi. Tôi đã không hề dự tính được cái tình huống hiện
giờ.

Tôi tự mình cuốc bộ thật nhanh.

Riêng ngày hôm đó, tôi đã đi viếng thăm mọi thầy lang trong thành phố
Syracuse. Và không còn cách nào khác, tôi đã phải đưa ra một kết luận khách
quan.

Sốt cao.

Cơn đau phát ra từ các khớp nối.

Một triệu chứng làm cho da xuất hiện nhiều vùng vệt đen.

“……”

Trong tay tôi là một mảnh giấy da mà đức ngài đã trao cho. Đứng ở trung tâm
quảng trường thành phố, tôi cứ nhìn chằm chằm tờ giấy ấy thật lâu.

16 trạm y tế ở thành phố Syracuse

29 bệnh nhân có những triệu chứng tương tự.

Ngày tiếp theo con số bệnh nhân lên đến 56 người.

25 bệnh nhân đã than phiền về cơn đau nhói và tử vong sau đó.

10 ngày sau, tất cả những người bệnh ở trong các khu suối nước nóng mà tôi đã
đi tới trước đó đều đã tử vong. Nửa tháng sau, khắp thành phố tràn ngập những
tiếng khóc rên đau đớn của người dân.

Lời tiên đoán của ngài Dantalian đã rất chính xác.

Một trận dịch.

Một trận đại dịch đang hoành hành.

Ban Lãnh Đạo Keuncuska, Yêu Tinh Keo Kiệt, Torukel

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 7, Ngày 16

Doanh Nghiệp Keuncuska, Chi Nhánh Amstel

“Thưa ngài Torukel, một thông báo khẩn cấp đã đến.”

“Kerukuk. Cái tên vô lễ này! Ta đã bảo ngươi là cho dù có việc gì, cũng đừng
có làm phiền ta khi mà ngài Paimon đang đến viếng thăm rồi cơ mà!”

Một căn phòng tiếp khách cực kỳ sang trọng.

Ta đã trở nên bực dọc khi mà một tên thư ký bỗng dưng lại đập cửa rầm rầm.

Quý cô Paimon đang ngồi đối diện ngay trước mặt ta, tên ngu đần này. Ngài ấy
là một trong những vị khác quý nhất đối với toàn Doanh nghiệp Keuncuska. Khi
mà con người này đã viếng thăm, thì cho dù là liên lạc hay công việc, ta cũng
gạt phắt qua một bên. Đây là vấn đề cơ bản của tác phong lịch sự!

“Ôi trời. Quả nhân không sao đâu, Torukel.”

May thay, ngài ấy lại bày tỏ sự cảm thông trước.

“Hẳn phải là có việc quan trọng lắm nên hắn mới đến để mà liên lạc với ngươi
ngay.”

“Thật sự xin ngài thứ lỗi cho tiểu nhân. Bình thường tên thư ký đó không cư xử
như thế này……”

“Ta đã nói là ta không sao. Quả nhân sẽ ngồi đây thưởng thức hương vị của tách
trà này, vậy nên ngươi cứ lo việc của mình đi.”

Quý cô Paimon cười hiền dịu.

Ta tự hỏi rằng con người này có thể nhân từ tới nhường nào. Ngài ấy luôn luôn
đối xử với ta, một thương nhân hèn kém, với sự dịu dàng. Ta cảm động mà cúi
đầu thật nhiều lần.

Tất nhiên, khi đã rời khỏi phòng tiếp khách, gương mặt ta trở nên vặn vẹo.

“Tên ngu xuẩn. Có chuyện gì, keruk?

“T-Tiểu nhân thứ lỗi.”

Tên thư ký lo lắng cúi đầu.

Cho dù ngươi có làm thế, thì trong đầu ta cũng chẳng hề có suy nghĩ nào về
việc tha thứ cho ngươi cả. Tại sao ngươi dám làm phiền cuộc gặp mặt của ta với
ngài ấy. Đã đến nước này rồi, thậm chí bêu cái đầu của hắn cũng chưa phải là
đủ. Hắn ta nên chuẩn bị tinh thần trước đi.

“Một thông điệp khẩn cấp đã được gửi từ trụ sở doanh nghiệp ạ. Một phù thủy đã
viết thông tin xuống một lá thư và gửi đến đây.”

“Cho dù có khẩn cấp đến cỡ nào đi chăng nữa, người ở trong căn phòng đó là quý
cô Paimon. Nếu mà bức thư này hoá ra không phải là chuyện quan trọng gì, thì
đích thân ta sẽ chém đầu của ngươi.”

“N-Ngài Torukel……!”

“Hừm.”

Ta nhanh chóng giật lấy lá thư từ tay của tên thư ký và nhìn lướt qua nó. Đúng
như chủ trương của hãng ta là đặt hiệu quả lên hàng đầu, chỉ có nội dung đã
tóm tắt lại được viết ra. Thêm vào đó, lá thư được viết bằng một loại mật mã
mà chỉ có các ủy viên mới có thể hiểu được, bởi vậy ta là người duy nhất ở đây
có thể đọc được chúng.

Một cơn dịch bệnh truyền nhiễm.

Tập trung ở các bến cảng, dịch hạch đã lan tràn ra khắp vùng đất của Vương
quốc Sardinia.

Chắc chắn rằng cơn dịch sẽ lan đến các nước lân cận.

Tỉ lệ tử vong: 80%

“Gì cơ……?”

Khi dịch đoạn thư tới đây, ta cau mày lại.

Lá thư nhắc tới việc tỉ lệ tử vong 80%. Chẳng phải điều đó có nghĩa rằng cứ 10
người bị nhiễm căn bệnh đó, thì 8 người sẽ phải chết sao? Đây đâu phải là một
căn bệnh truyền nhiễm bình thường.

Trong thư cũng ghi rằng cơn dịch ‘chắc chắn’ sẽ lan ra tới các nướclân cận.
Việc này cũng rất nghiêm trọng. Không được phóng đại thông tin là một luật lệ
của thương nhân. Trong những trường hợp này, thông thường đáng lý ra ở đây
phải ghi là cơn dịch ‘được dự đoán’ là sẽ lan tràn chứ.

Đương nhiên, người như Ivar Lodbrok không thể nào mà lại nhầm lẫn ở điều này
được……Chắc chắn sao? Chẳng lẽ điều đó có nghĩa là cơn dịch bệnh này đã lan
tràn với tốc độ mạnh mẽ đến vậy ư? Không xong rồi. Một dự tính vô cùng xấu
đang lờ mờ thâu tóm trí óc ta……

Câu thư tiếp theo như làm cho đồng tử của ta hoá đá.

Phương thuốc chữa dịch bệnh đang nằm trong quyền sở hữu của Chúa Quỷ
Dantalian.

Tổng trị giá ước lượng hiện tại, 1,200,000~3,000,000 đồng vàng.

Triệu tập tất cả ủy viên về lại trụ sở ngay lập tức.

“…………”

Thật quá phi lý.

“X-Xin thứ lỗi cho tiểu nhân. Ngài Torukel. Tiểu nhân thật sự xin lỗi. Tiểu
nhân cũng đã rất muốn chờ đợi cho tới khi quý cô Paimon rời đi mà đưa phong
thư này cho ngài.”

Chuyện này không thể nào xảy ra được.

“Xin thú thật với ngài, đây là lá thư đã được gửi tới khoảng một tiếng trước.
Nhưng nó lại được đóng con dấu mục hạng tối quan trọng. Tiểu nhân nghĩ rằng
việc này sẽ gây khó dễ cho ngài Torukel nếu để bị chậm trễ thêm bất cứ giây
nào……”

Không thể nào.

“N-Ngài Torukel? Ngài có nghe tiểu nhân nói không? Ngài Torukel……?”

Chủ Tịch Hãng Keuncuska, Vampire Thuần Chủng, Ivar Lodbrok

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 7, Ngày 16

Trụ Sở Chính Doanh Nghiệp Keuncuska, Tầng Cao Nhất.

Chúng ta đã bị lừa.

Thật sự, ta đã bị chơi một vố thật đau.

“Hừmm.”

Trong căn phòng tối mịt, ta đang một mình thưởng thức ly rượu.

Nhưng trong ly rượu mãi vẫn không có một giọt nào. Điều này có nghĩa là tự nãy
giờ ta vẫn còn đang đắm chìm trong suy tư. Vì một lý do nào đó, ta cảm thấy
rằng có lẽ tối nay ta sẽ uống rượu đến khuya……

Là kẻ nào. Kẻ nào đã biến Ivar Lodbrok ta đây thành trò cười cho thiên hạ.

Chúa Quỷ Dantalian chỉ là một tên giẻ rách. Hắn không có tài cán gì để mà nghĩ
ra được cái kế hoạch thâm hiểm đến thế. Vậy thì kẻ nào.

Chỉ có một câu trả lời. Con succubus tạp chủng, đứa con gái ấy chính là kẻ đã
sắp đặt mọi thứ……

“Lapis Lazuli.”

Khi vẫn đang nêm nếm mùi hương của rượu vẫn còn sót lại trên miệng, ta thốt ra
cái tên của ả. Liệu có phải là do ta tưởng tượng không. Vị rượu giờ bỗng nhiên
lại trở nên ngon ngọt hơn trước chút ít.

Tham vọng để được thăng tiến đó thật tuyệt mỹ. Để không hề hài lòng với vị thế
hiện tại mà lại nhắm cái đích còn xa hơn nữa. Đây là thái độ mà ai ai cũng nên
học hỏi. Đó từng là suy nghĩ của ta.

Ngoại trừ.

Nếu ngươi nhe cặp răng nanh của mình trước mặt ta thì đây lại là chuyện khác.

Ta sẽ phải dạy cho Lapis Lazuli một bài học.

Thật không hay ho gì khi ta phải giẫm đạp một hậu bối có tương lai đầy hứa hẹn
phía trước. Ta đang nói thật. Nếu có người hỏi rằng ta nói thế là có ý gì, thì
bởi lẽ Lapis Lazuli tuy vẫn sẽ được sống, nhưng ả sẽ phải biến thành một thứ
khác.

Ta nâng chiếc ly lên.

“Một ly nữa.”

“……”

Một nữ hầu rót thêm rượu cho ta mà không nói lời nào.

Từng một thời, cô gái này cũng đã là một ứng cử viên đầy triển vọng cho một
cái ghế trong ban lãnh đạo. Cô ta cũng từng giống như Lapis Lazuli. Tuy có địa
vị thấp hèn, nhưng tham vọng sức mạnh của cô ta thật là mê hoặc. Vẻ đẹp của
đôi mắt cô ta quả thực không ai sánh bằng. Tuy nhiên, tiếc thay ả lại là một
kẻ ngu xuẩn. Ả đã cả gan dám nổi lên chống lại ta chứ không phải ai khác.

Cặp mắt rực rỡ luôn luôn sáng ngời đầy vẻ trí tuệ, mà giờ đây lại trở nên u ám
và vô sắc.

Sau khi đã mất hết ý chí và ý thức của mình, cô ta đã tụt xuống trở thành một
con búp bê làm nô lệ và tuân theo mọi mệnh lệnh của ta……

“Thật đáng tiếc. Tại sao những kẻ có tài cán lại không thể cưỡng lại được việc
đi chống lại ta cơ chứ?”

Một tiếng thở dài cất ra.

Ta quay đầu nhìn qua một bên, gương mặt ta được phản chiếu trên mặt kính cửa
sổ. Ngạc nhiên thay, một nụ cười toe toét cũng đang ở đó. Một sự sung sướng
không thể nào kìm hãm đang tuôn trào ra khỏi khóe miệng ta. Xem ra ta đã có
một khoảng thời gian rất vui vẻ.

Đó là sự thật.

Việc điều đó thật đáng tiếc chẳng qua chỉ là một lời nói dối.

Có gì mà phải giấu.

Cá nhân ta, đã tự lâu lắm rồi, đây mới là lần đầu tiên ta thấy vui sướng đến
mức này.

Một điều không thể nào ngờ xảy đến như thế này, vậy mới là niềm vui thú của
cuộc sống chứ.

Để có thể tự tay chà đạp kẻ hậu bối với sự nghiệp hứa hẹn ngay trước mắt, đó
mới là quả trái của đời.

Để biến cô ta thành một con rối, và cũng giống như một người đem rượu ủ lên
men, ta sẽ cất trữ cô ta như thể một con búp bê trong bộ sưu tập của riêng ta-

Đó mới là thú vui hoa mỹ nhất.

“Lapis Lazuli.”

Một lần nữa.

Ta lẩm bẩm cái tên của người con gái xinh đẹp ấy.

Ta sẽ cắt đứt mọi niềm hy vọng mà ngươi có.

Ta sẽ vấy bẩn ngươi từ đầu tới chân.

Và một khi ngươi đã rơi vào đáy hố sâu tuyệt vọng và loạng choạng trong đó, ta
sẽ cắm phập đôi răng nanh này vào cái cổ trắng ngà ấy và biến ngươi trở thành
nô lệ của ta vĩnh viễn.

“Ừm.”

Ta không thể nhịn hơn được nữa.

Ta cắm răng nanh vào cổ của con nữ hầu.

“……A, aa……aaaa……”

Cơ thể con nữ hầu run nhè nhẹ.

Có thể ý thức đã mất đi, nhưng cảm giác đau đớn của cô ta vẫn còn.

Hương vị của máu cô ta tựa như vị của một loại rượu thượng hạng đã được ủ rất
kỹ càng.

Ta đã sưu tầm những con búp bê rượu như con ả này trong hơn hàng trăm năm qua.

Nhưng 60 năm gần đây, số lượng những con búp bê chỉ dừng ở mức 32. Bởi những
kẻ khác đã dừng lại việc mưu đồ dã tâm chống đối ta. Đó là một khoảng thời
gian thật vô vị.

Ông chủ chân chính của Doanh Nghiệp Keuncuska. Kẻ giàu có nhất ở ma giới. Một
trong ba vampire thuần chủng vẫn còn tồn tại ở vùng đất này. Tất cả những danh
tước đó đều ám chỉ bản thân ta. Những người trẻ tuổi đủ gan dạ để có thể thách
thức ta thật sự vô cùng hiếm.

Nếu theo như những gì ta đã nói, thì Lapis Lazuli chính là trở ngại đầu tiên
trong hơn 60 năm qua. Cô ta quý giá đến nhường đó, và ả cũng là chai rượu thứ
33 quý giá của ta.

……Bây giờ nghĩ lại. Trong bộ sưu tầm của ta đã có một tiên tộc, một phù thủy,
một người sói, một nhân mã, một tiên cá, và nhiều hơn nữa. Ta đã có đủ thứ
chủng tộc nhưng chưa hề có một con succubus nào. Vì vậy, giá trị của Lapis
Lazuli đối với việc sưu tập của ta còn trở nên cao hơn nữa.

Ta tự hỏi không biết hương vị của loại rượu nào sẽ đến từ cô ta đây.

Ta hút máu của ả người hầu cho đến khi cô ta ngất xỉu mà cười điên dại.

Keuncuska, ôi hỡi Keuncuska vĩ đại.

Nợ máu sẽ phải trả bằng máu.

Chúa Quỷ Yếu Nhất, Hạng 71, Dantalian

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 7, Ngày 16

Lâu Đài Chúa Quỷ Dantalian

Cuộc đời thật là tươi đẹp.

Đẹp đến nỗi mà tôi, thằng thanh niên với cái tính cách bi quan phải gọi là
mang tầm cỡ thiên niên kỷ, cũng phải từ từ mà bắt đầu chấp nhận rằng cuộc đời
thật tuyệt đẹp.

Dựa theo bối cảnh ở trong Dungeon Attack, tất cả Chúa Quỷ đều không hề có cha
mẹ. Nếu như bạn đang tự hỏi rằng tôi đang lảm nhảm về cái gì, thì tôi đang nói
đến sự thật rằng Chúa Quỷ được sinh ra từ dòng ma lực tập trung ở một tụ điểm
một cách bất thường. Hoàn toàn ngẫu nhiên. Việc họ sinh ra không hề có liên
quan gì đến tài cán hay tốt tính, tất cả đều dựa vào may rủi……

Bởi vậy những kẻ khác đều khinh thường bọn họ.

Cũng giống như một tên thường dân giỏi giang miệt thị một tên quý tộc vô dụng.
Những người đã tự đi lên đỉnh cao nhờ vào tài năng và năng lực của bản thân sẽ
khinh bỉ những Chúa Quỷ mà nói rằng ‘Chúng chẳng qua sinh thời may mắn được
làm Chúa Quỷ thôi mà. Nếu có đối mặt trực tiếp với bọn chúng thì ai cũng sẽ
nhận ra rằng chúng chả là cái thá gì.’.

Rồi bọn người đó đã vô tình đánh mất cảnh giác.

Và việc mất cảnh giác cho dù chỉ là một giây, trước một kẻ thâm hiểm như tôi,
thực sự quả là một sai lầm chí mạng.

Chỉ có hai trường hợp tôi nghĩ rằng cuộc đời thật tươi đẹp.

Thứ nhất, đó là khi tôi ăn không ngồi rồi mà lăn lộn trên chiếc giường.

Thứ hai, là khi mà tôi đâm một con dao găm vào những kẻ đã tự mình đánh giá
tôi quá thấp. Trong những khoảng thời gian ấy, tôi có cảm giác rằng mình đã
thấu hiểu được ý nghĩa thật sự của cuộc đời này.

……Em gái tôi đã từng nói rằng đây là một sở thích biến thái và lên án nó một
cách mãnh liệt. Nhưng tôi vẫn không hiểu được con bé. Chẳng phải chỉ những
người mất cảnh giác mới là có lỗi sao?

Khi một con sư tử săn lùng một con thỏ, chúng sẽ luôn luôn dồn hết sức mình
vào cuộc săn. Đó là lý do tại sao đi săn là một công việc cực kỳ mệt mỏi. Nếu
như các người đã không nỗ lực hết mình ngay từ ban đầu, thì làm lụng nửa vời
cũng sẽ chỉ đem lại những kết quả nửa vời thôi. Phải hiệu quả như tôi đây này,
cả ngày lười chảy thây lăn qua lăn lại để mà dành dụm nguồn năng lượng
Ovaltine trong người.

Nếu một người muốn tạm thời dừng nghĩa vụ lười mà đi săn mồi, thì hãy làm một
phát chết luôn ấy.

Hạ sát con mồi ngay tức khắc mà không cho nó cơ hội để phản kháng.

Hiện giờ, kết quả của cuộc săn ấy đang được dàn trải trước mắt tôi.

“Ôồ, Lala. Hôm nay trông nước da cô có vẻ hơi thâm quầng đấy.”

“……”

Lapis Lazuli chỉ yên lặng mà đứng đó.

Biểu cảm của con nhỏ này không còn sắc bén như mọi khi. Cặp mắt trong như thủy
tinh giờ đây lại thật mờ mịt. Đó là ánh mắt mà tôi đã được chứng kiến vô số
lần trước đây, cái ánh mắt của một kẻ đã thất thủ.

“Liệu có phải, là cái đó? ‘Ma pháp bùa chú’ cứ mỗi tháng lại giáng xuống đầu
của phụ nữ? Cô cũng thật là. Đã phải chịu khổ nhiều rồi.”

“……làm sao mà ngài lại dự đoán trước được việc này.”

“Ôi trời, Lala. Ta có thể nghe thấy sự thiếu kiên nhẫn của cô đấy.”

Tựa như một pho tượng Phật Nằm, tôi vừa nằm nghiêng về một phía vừa lấy tay đỡ
lấy đầu mình.

“Luôn luôn điềm tĩnh với một cái đầu lạnh, ấy mới là nét đáng yêu của cô. Xin
hãy làm ơn coi trọng vẻ đẹp của mình đi.”

Làn da Lapis Lazuli trở nên còn thâm quầng hơn lúc trước.

Một người thật tội nghiệp.

Dù là thế, nhưng anh đây cũng hơi bị thích cái vụ giày vò tâm trí của kẻ thua
cuộc. Nên làm hơn hãy cứ thong thả mà tận hưởng cái trò giễu cợt của tôi chút
nữa nhé.

“Vậy Doanh nghiệp Keuncuska phản ứng thế nào?”

“……Giống như một tổ ong bị chọc gậy vào vậy. Một lệnh triệu tập tất cả các ủy
viên đã được gửi ra chỉ vài tiếng đồng hồ trước. Bề tôi cũng đã nhận được lệnh
triệu đến mà diện kiến ở trụ sở ngay lập tức.”

“Ồ hố. Vậy sao bây giờ cô lại ở đây thay vì ở bên doanh nghiệp?”

“……”

Lapis Lazuli không hề đáp lại.

Không, phải nói đúng ra là cô ta không tài nào có thể trả lời được.

Tôi cười quỷ quyệt.

“Tôi có nên đoán là cô đang suy nghĩ về chuyện gì không nhỉ? Cô đã đi đến cái
kết luận rằng tính mạng của mình sẽ gặp nguy hiểm nếu mà giờ cô trở về doanh
nghiệp. Ủy viên của hãng không hề hay biết rằng tôi lại chính là kẻ chủ mưu,
trong tâm trí bọn họ, thủ phạm trong chuyện này chính là cô, Lapis Lazuli.”

Lapis Lazuli trừng mắt nhìn tôi.

Giống như một con thú dữ bị trọng thương nhìn với ánh mắt đầy sự thù hận về
phía tay thợ săn vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời.

“Có phải đó là lý do tại sao đức ngài lại sai bề tôi đến Syracuse? Với chủ ý
muốn tạo ra một sự hiểu lầm về bề tôi trong suy nghĩ của hội đồng uỷ viên.”

“Chính xác.”

Nếu nghĩ theo một cách có logic, thì việc tiên đoán trước được cơn dịch hạch
là một điều bất khả thi. Đã có một kẻ ngấm ngầm tiến hành những phương thức
không hề ai hay biết và khởi phát cơn dịch bệnh trong Syracuse một cách có chủ
đích. Đây là kết luận thông thường mà mọi người đều sẽ nghĩ tới.

Kẻ đó có thể là ai.

Kẻ nào sẽ bị những ủy viên của doanh nghiệp chỉ những ngón tay vào mặt và bị
xem như là tội phạm.

“Người đã trở thành thê thiếp của một Chúa Quỷ và cám dỗ hắn ta, cũng chính là
cô.”

Có một nữ quỷ đã sử dụng thân thể mà hấp dẫn được gã Dantalian.

“Người đã dụ dỗ Chúa Quỷ vay một khoản tiền vàng thật lớn từ hãng, cũng chính
là cô.”

Có một nữ quỷ đã nhiệt tình thuyết phục những ủy viên rằng đó là một thời cơ
hoàn hảo để đeo một sợi dây xích trói buộc lên cổ của Chúa Quỷ.

“Thật đỗi tình cờ, người cũng đã ở trong khu vực khởi phát của cơn dịch truyền
nhiễm, cho đến một tuần, cũng chính là cô.”

Có một nữ quỷ chính là người đầu tiên đã thông báo chính xác nơi mà sự bùng
phát đầu tiên của Cái Chết Đen xảy ra-.

“Và cuối cùng, người đã mua hàng ngàn cây thảo mộc có thể chữa được dịch bệnh
ấy, không còn ai khác mà chính là cô.”

Đó là tại sao.

Đó là tại sao, tôi đã giao hết công việc chi tiết cho Lapis Lazuli. Cuộc gặp
các tiểu thương và quầy dược, và cả quá trình mua thảo mộc. Tất cả những công
việc bàn giấy đều qua tay Lapis Lazuli.

Bây giờ thì.

“Bây giờ đám ủy viên của hãng cô sẽ không còn cách nào ngoài việc xem cô là
đối tượng nghi vấn hàng đầu.”

Trong vở diễn kịch này, Chúa Quỷ Dantalian nhiều nhất thì cũng chỉ là con rối
trong tay của ả succubus. Người giật dây sau lưng chính là kẻ tạp chủng, Lapis
Lazuli, đó là những gì mà các uỷ viên sẽ cho là đúng.

Mặc dù mấy bác đó sai bét tè le rồi.

Tôi cười khúc khích.

“Lala, có lẽ cô cũng đã suy nghĩ tới đó. Đấy là lý do tại sao cô lại tới nơi
đây thay vì trở lại trụ sở của mình. Một quyết định tốt lắm. Nếu cô mà tới trụ
sở trước thì lúc này đây cô đã bị tiền trảm hậu tấu rồi.”

Sự yên lặng tràn ngập khoảnh khắc ấy.

Trong một căn phòng đổ nát của một Chúa Quỷ, nơi đã từng bị bọn mạo hiểm giả
tàn phá trước đây, trừ một chiếc giường ra thì cả căn phòng đầy ắp bụi bặm và
gạch đá lởm chởm, trong căn phòng màu xám này, Lapis Lazuli là người đầu tiên
phá vỡ bầu không khí lặng im đó.

“……tại sao?”

Lapis Lazuli từ từ mở miệng.

“Tại sao đức ngài lại tiết lộ hết tất cả mọi chuyện cho bề tôi.”

“Bởi vì ta đánh giá cô rất cao, Lala.”

Tôi đứng dậy khỏi chiếc giường.

“Cô rất xinh đẹp. Không phải là ta đang tán dương vẻ ngoài của cô. Ta đang nói
về vẻ đẹp ở bên trong cô.”

Uốn cong cái lưỡi rắn của mình, tôi tiếp cận Lapis Lazuli.

“Dù cho có sinh ra đã là một kẻ ngoại lai tạp chủng, cô lại không hề vứt bỏ đi
niềm đam mê quyền lực. Thậm chí cô còn cố hi sinh một Chúa Quỷ để được thăng
tiến. Chỉ một bước nữa. Nếu cô mà đã có thể tiến thêm một bước nữa thôi, thì
cô đã có thể trở thành một uỷ viên tại Keuncuska……”

Một sự thèm khát sức mạnh đến không ngờ.

Cái đầu lạnh không hề màng tới nỗi sợ hãi khi phải hi sinh.

Thêm vào đấy, là tài năng nhảy vọt lên trên cả nguồn gốc và thứ bậc của mình.

“Ta muốn đoạt được cô.”

Tôi nhấc chiếc cằm của Lapis Lazuli lên.

Đôi mắt xanh sâu thăm thẳm nhìn lên phía tôi.

“Hãy rời bỏ Keuncuska và đi về phe ta. Keuncuska, rốt cuộc, cũng chỉ là một
hãng doanh nghiệp. Của cải có thể cao quý, nhưng nó không thể nào cao quý hơn
quyền lực. Thứ có thể thật sự kích thích và ca tụng kẻ khác chính là quyền
lực.”

“……Đức ngài chỉ mới thành công có một lần.”

Lapis Lazuli nói với một giọng thật nhỏ.

Mặt của chúng tôi gần nhau tới nỗi đôi bên có thể cảm nhận được hơi thở của
người kia.

“Tất nhiên, đức ngài sẽ làm ra được rất nhiều tiền. Nhưng như thế vẫn chưa
phải là đạt được một quyền lực nào cả. Hạng của đức ngài vẫn đang ở thứ 71, là
Chúa Quỷ thấp kém nhất, ở đây không hề có lấy một cơ sở thỏa đáng. Đức ngài sẽ
dự định làm thế nào để có thể cho bề tôi chứng kiến được quyền lực thực sự?”

“Ta sẽ giao toàn bộ việc trao đổi phương thuốc chữa trị cho cô.”

“……”

Lapis Lazuli chần chừ.

Tôi chậm rãi đưa mặt mình lại gần cô ta hơn. Không hề vội vã. Cô ta đã bị
vướng vào trung tâm của mạng nhện. Cô không còn đường nào để mà tẩu thoát được
nữa đâu.

“Nhắm mắt cô lại. Hãy tưởng tượng đi. Cả vùng đất bạt ngàn sẽ phải cất lên
những tiếng gào thét thê thảm khi mà cơn dịch hạch ác mộng này nuốt chửng lấy
nó. Cho dù đợt dịch có kéo dài ngắn ngủn như thế nào đi nữa, 2 năm. Nếu mà còn
kéo dài hơn, thì qua 5 năm. Hàng trăm hàng ngàn người, tận hàng trăm và hàng
ngàn người sẽ bị xoá sổ. Trong số chúng sẽ có những quý tộc và những kẻ giàu
có. Để có thể mà tồn tại, chúng sẽ làm mọi thứ để mà vật lộn trước cái chết.”

Lapis Lazuli, làm theo lời tôi, nhắm hai con mắt lại.

Với một chất giọng nhẹ nhàng, tôi thì thầm vào bên tai.

“Phương thuốc có thể cho phép một người điều khiển sự sống và cái chết của
những kẻ đó, ta sẽ giao lại cho cô.”

“……”

“Vô số những kẻ có thế lực sẽ lần mò tới nơi cô để có thể được trao đổi. Nếu
cô bán thì những kẻ đó sẽ sống. Nếu cô không bán thì những kẻ có thế có lực đó
sẽ phải gặp lưỡi hái của tử thần. Một câu nói của cô sẽ có thể làm cho đông
đảo những kẻ quyền thế khắp vùng đó phải trở nên vui sướng, tuyệt vọng, buồn
khổ, và hối hận đến tột cùng ……”

Tôi vuốt phần hông cô ta với một bàn tay.

Hai hàng lông mày của Lapis Lazuli co nhè nhẹ.

Bằng lòng bàn tay mình, tôi lờ mờ cảm nhận làn da của cô ta. Đó là một làn da
mịn màng mà không có lấy một lớp mỡ thừa. Cứ như đang tìm thứ gì đó, tôi đặt
tay mình lên hết chỗ này đến chỗ khác trên cơ thể của cô ta.

Từ cặp ngực đến vùng bụng.

Từ vùng bụng đến vòng eo.

“Tạp chủng. Rác rưởi của chốn ma tộc. Con gái của một ả điếm. Một kẻ ngoại
lai. Cô, người đã từng bị dèm pha và khinh miệt bởi những cái tên đó giờ đây
lại nắm trong tay ngay tức khắc mạng sống của hàng trăm hàng ngàn người. Thế
nào hả, Lala. Cảm giác đó thấy thế nào, Lapis Lazuli.”

Ngay khi ấy, ngón tay tôi cảm nhận được một thứ gì đó cưng cứng.

Tìm thấy rồi.

“Thứ mà cô đang cảm nhận lúc này, đó chính là quyền lực.”

Tôi đưa tay vào trong trang phục của cô ta một cách táo bạo.

Lapis Lazuli chau hàng mày hơn nữa. Chẳng lẽ cô ta nghĩ rằng mình sẽ bị cưỡng
hiếp ngay tại đây à? Khi nụ cười vẫn còn trên gương mặt, tôi rút ra một vật
kim loại hình tròn được giấu ở phía trong vùng eo trong trang phục của Lapis
Lazuli. Khi tôi làm vậy, Lapis Lazuli mở miệng thốt lên một tiếng “a”. Một ánh
mắt đầy sự ngạc nhiên.

Đó là một vật kim loại màu bạc.

Qua cái ánh nhìn đầu tiên nó trông như một cái đồng hồ bỏ túi. Nhưng nếu đây
mà là một cái đồng hồ thật sự, thì một chiếc chìa khoá được dùng để lên dây
cót đáng lý phải được gắn theo nó. Vật này thậm chí còn không có sợi dây xích
đồng hồ đính vào.

“Đây là lý do tại sao ta đánh giá cao cô.”

Tôi đùa giỡn vẫy món đồ kim loại đó trước mắt cô ta.

Lapis Lazuli cắn môi mình.

“……Liệu có phải đức ngài đã biết ngay từ đầu?”

“À, đây chỉ đoán thôi mà.”

Ma Cụ Lưu Giữ, một cổ vật ma pháp.

※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※


Dungeon Defense - Chương #18