Căn Dịch Bệnh Vô Diện (4)


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

Bọn uỷ viên đều bị choáng ngợp bởi sự điên cuồng của Ivar Lodbrok.

Nhưng ta thì hơi khác.

Tim ta đập thình thịch.

Đây mới chính là sự điên cuồng đã làm cho ta say đắm.

Tựa như thể một con muỗi được sinh ra ở trong chốn đầm lầy ẩm ướt và tối tăm
luôn thèm khát ánh mặt trời vĩ đại. Ta, một kẻ sinh ra đầu óc đã luôn bình
thường và luôn đeo bám theo lẽ thường tình trên đời, không thể kìm được việc
bị thu hút bởi Ivar Lodbrok, cái kẻ có vị trí hoàn toàn đối lập với ta.

“Lapis Lazuli. Đi và báo lại với tên Chúa Quỷ! Rằng chúng ta sẽ rất vui lòng
giao ra một thứ như khoản vay 10,000 đồng vàng đó cho hắn bất cứ khi nào mà
hắn muốn!”

“Tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài ngay lập tức, thưa lãnh đạo.”

“Và để tưởng thưởng cho việc với tham vọng muốn thăng tiến, ngươi đã sẵn sàng
trao đi trinh tiết vì doanh nghiệp chúng ta. Thật sự rằng, ta thấy rất vui vì
việc đó. Keuncuska là một nơi chỉ quan tâm đến năng lực và đóng góp của kẻ
khác. Ngươi đã có quá đủ quyền lợi để được tưởng thưởng. Nói cho ta biết ngươi
khao khát thứ gì.”

Ivar Lodbrok nói với một chất giọng lạnh lùng.

“Là vàng chăng? Là danh dự chăng? Thậm chí ta còn có thể đề nghị nhận ngươi
làm con gái nuôi. Yếu điểm của ngươi chính là địa vị thấp hèn, có phải không?
Nếu ngươi mà trở thành con ta thì cái yếu điểm đó sẽ bay đi như cát bụi.”

“Lãnh đạo! Cho dù cô ta có làm gì nhiều đi chăng nữa thì đó vẫn-”

“Đừng có cản trở cuộc nói chuyện của người khác, bằng hữu ạ.”

Khi những uỷ viên lên tiếng phản đối, Ivar Lodbrok làm câm miệng họ lại.

“Ta đang muốn tận hưởng cuộc trò chuyện với kẻ ngoại lai này, người đã có thể
cám dỗ được cả một Chúa Quỷ.”

Đôi mắt đỏ như màu máu chầm chậm trừng vào các uỷ viên.

Một luồng sát khí nồng đặc. Lũ ủy viên chỉ còn nước rút đầu rụt cổ. Bầu không
khí trong căn phòng trở nên băng giá.

“Vậy, Lapis Lazuli. Nói cho ta biết ngươi thèm muốn thứ gì.”

“Xin hãy cho tôi một chiếc ghế uỷ viên ở trong cuộc họp ban quản trị.”

Những ủy viên khác như bị chấn động não. (Edit: Não ta chấn động quá! =)) )

Một nhân viên bàn giấy bình thường vừa mới yêu cầu được lên làm một uỷ viên
quản trị. Thật quá sức ấn tượng. Tuy nhiên, thứ mà còn ấn tượng hơn, còn làm
cho những uỷ viên choáng váng hơn nữa lại chính là câu trả lời của Ivar
Lodbrok.

“Không phải của cải hay danh dự mà là quyền lực. Được thôi.”

“L-Lãnh đạo……!”

“Nếu kế hoạch suôn sẻ, thì ta sẽ tiến cử ngươi lên làm ủy viên quản trị phụ
trách cả vùng Dolstat. Với dòng sông Rhine ở trung tâm, Cologne, Xanten,
Wirthen, Strasbourg, Duisburg, Worms và Mainz, toàn bộ chúng sẽ nằm ở trong
quyền hạn của ngươi. Thấy thế nào?”

Ivar Lodbrok nhìn một cách rà xét vào cô gái. Ông ta rất có thể đang thử tính
táo bạo của cô ta với mắt mình.

“Đó sẽ là một niềm vinh dự cho tôi.”

“Sức mạnh của triều đại Đế quốc đã suy giảm, dựa theo đó, sự phản kháng đòi
quyền tự trị của những thành phố đó đang ở mức cao hơn bao giờ hết trong lịch
sử. Trong thời thế đổi thay đó, những kẻ yếu hèn ngu dốt sẽ bị vứt qua một bên
và chỉ những kẻ có tố chất mới có thể sống sót. Lapis Lazuli, Ta tự hỏi liệu
ngươi có thể chịu được những điều kiện đó.”

“Tôi sẽ minh chứng với thực lực của mình.”

“Tất nhiên là ngươi sẽ làm thế rồi. Bởi nếu mất đi năng lực của mình, thì
ngươi sẽ chẳng còn gì cả.”

Đây là lần thứ hai Ivar Lodbrok cười thật lớn.

Trong căn phòng hội nghị tối tăm, tất cả những ủy viên đều ngồi ngây người ra,
Cứ như thể lão vampire già và ả succubus lạnh lùng kia đang ở trong thế giới
riêng của mình.

Ta phải công nhận, mọi chuyện đã trở nên phi lý một cách điên rồ.

Việc biến một con succubus thiếu nhiều kinh nghiệm, mà cũng là một đứa tạp
chủng, trở thành một quản trị chi nhánh. Việc thăng tiếng nhanh thế cũng phải
có giới hạn vừa phải thôi chứ. Đây sẽ là lần đầu tiên, và cũng sẽ là lần cuối
chuyện như thế này xảy ra trong lịch sử của Keuncuska.

“Kerukuk.”

Nhưng, Chúa Quỷ Dantalian à. Ta từng có cảm giác rằng chúng ta đang quá coi
thường hắn……nhưng mà thôi kệ. Hắn cũng chỉ đứng ở hạng 71 thôi chứ mấy. Chỉ
cần để ý tới hắn một chút cũng được rồi.

Chuyện này thú vị đây, mình bỗng dưng cũng thấy hứng khởi lên rồi.

Hãy để chúng ta chơi đùa với ngài nào, thưa Chúa Quỷ tối cao.

Chúa Quỷ Yếu Nhất, Hạng 71, Dantalian

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 6, Ngày 20

Lâu Đài Chúa Quỷ Dantalian

“……Đức ngài dự định hôm nay cũng sẽ nằm luôn trên giường cả ngày à?”

“Nếu cô nghĩ rằng ta đang chả làm gì cả chỉ vì ta nằm ở trên giường, thì cô đã
mắc một sai lầm lớn rồi đấy. Dù ta trông thế này thôi, nhưng vận mệnh của cả
vũ trụ này đang dàn trải ra trong cái đầu của ta đây này.”

Hai tháng đã trôi qua.

Kể từ cái hồi tôi mượn số vàng, tôi đã xài 2 tháng qua làm đủ chuyện nhàn rỗi.
Việc Lapis Lazuli đến tìm tôi mỗi ngày và lên tiếng thở dài cũng đã trở thành
một nếp sống thường nhật.

“Số tiền lãi tích luỹ đã không dưới 2,000 Libra rồi thưa ngài.”

“A, cuốn sách này cũng hay đấy chứ.”

Tôi hiện giờ đang lật qua trang giấy của một cuốn sách khi đang nằm tựa trên
giường. Tựa đề của cuốn sách đó là.

Lý do mà tôi đọc loại văn học này rất đơn giản.

Những thông tin mà tôi biết được về cái thế giới này chỉ chủ yếu thiên về một
phía.

là một game mà bạn phải nhập vai một vị anh hùng loài người. Nhờ vậy, tôi đã
có thể thu thập được những tri thức về con người và xã hội của họ, nhưng phũ
thay lại hoàn toàn ngờ ngệch một cách lố bịch khi nói về thế giới ma tộc.

Nhiều nhất thì, đã từng có một nữ chính là vampire đem lòng yêu chàng main mà
chịu thuần phục trước anh ta. Nhưng có thế thôi. Bà gái đó còn không thèm màng
đến chi tiết cụ thể nào về giới ma tộc nữa là.

Thôi thì cũng không sao, điều đó có nghĩa là tôi chỉ cần tự mình mày mò mà
học.

“Hô. Trong thế giới này, một Chúa Quỷ phải gửi lời tuyên chiến đến hai lần thì
mới có thể tấn công một Chúa Quỷ khác hử. Sao mà phải tốn công vô ích mà tuân
theo cái phong tục cổ hũ ra nước đó chứ. Mặc dù, đây cũng là một phương thức
ấn tượng để ngăn chặn chiến tranh. Hừm, hừm.”

“Nếu ngài vẫn tiếp tục không chịu tìm ra biện pháp xử trí như thế này, ngài sẽ
phải gặp tình trạng phá sản trong vòng 3 tháng tới. Làm ơn hãy ý thức được
điều đó, thưa ngài.”

“Ta muốn ăn tí kem quá đi- ”

“……”

Có vẻ cô ta đã nhận ra rằng con người trước mặt này đã hoàn toàn lơ mình đi.

Lapis Lazuli ấn ấn ngón tay trỏ và tay cái vào trán mình. Mặt dù gương mặt của
cô ta còn mang một độ vô cảm không hề nhẹ, tôi vẫn có thể nhận thấy tâm trạng
của cô ta mà biết rằng cô ta đang gặp rất nhiều căng thẳng.

Tôi quăng một nụ cười trơ trẽn vào mặt cô ả.

“Đừng lo lắng. Bởi vốn dĩ mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ hết rồi.”

“……Xin thứ lỗi, thưa ngài. Ngoại trừ mệnh lệnh mà ngài đã đưa cho bề tôi hai
tháng trước, thì ngài còn làm điều gì khác nữa?”

“Thì công việc chuẩn bị chỉ cần có thế thôi.”

Khoảng 50 ngày trước.

Tôi đã sai Lapis Lazuli mua lại một loại thảo mộc với số lượng khổng lồ. Hiện
giờ, nó chỉ là một loại thực vật mà đại đa số những người khác cho rằng đấy là
một loại cây cỏ vô dụng. Tuy nhiên, tôi đây lại biết trước được tương lai.

Ngày hiện tại thuộc vào năm 1505 theo lịch Đế Quốc.

Vào mùa hè này, một căn dịch bệnh truyền nhiễm sẽ xảy đến và lan truyển ra
khắp toàn bộ lục địa.

Trong tương lai, căn dịch ấy sẽ được biết đến với cái tên Cái Chết Đen và lan
ra khắp vùng đất như một biểu tượng của sự sợ hãi. Gần 40% của toàn bộ dân số
trên lục địa rồi cũng sẽ bị quét sạch, khiến cho việc chỉ gọi nó là một cơn ác
mộng thôi thì vẫn chưa hề đủ đô chút nào để miêu tả được cái sự kiện này.
Trong Dungeon Attack, trò chơi bắt đầu vào khoảng thời gian khi mà Cái Chết
Đen đã trôi qua……nói một cách chính xác hơn, trò chơi bắt đầu vào năm 1515
theo lịch Đế Quốc. (Edit: lên gg tra từ Cái Chết Đen để biết thêm về đại dịch
này nhé)

Một thảm kịch vẫn chưa xảy ra. Đó là thứ mình không nên màng đến, nhỉ các chú?
Phần thú vị nhất đây bây giờ mới nói nè.

Trậndịch hạch này, thật bất ngờ thay, lại có cách chữa.

Cái tên của nó đơn giản là ‘Thảo Mộc Đen’. Chỉ vì nó có thể chữa được Cái Chết
Đen, vì vậy họ mới gọi là Thảo Mộc Đen. Công nhận mấy cha nội ở thế giới này
có cái khẩu vị đặt tên khiếp thật đấy. Dám cá là họ sẽ đặt cho một thằng con
hoang một cái tên còn mỹ diệu hơn thế nhiều.

‘Tiên Thảo Mộc’, ‘Ân Huệ Nữ Thần, ‘Lá Gan Thần Apollon’, từ cái tên thảm hoạ
đó từ đâu lại xuất hiện mấy cái tên sặc sỡ khác cũng nhảy lên mà làm màu. Tuy
vậy, đây là chuyện của tương lai. Mùa hè năm 1505 theo lịch Đế Quốc, trước khi
cơn dịch hạch khởi phát, loại Thảo Mộc Đen này chỉ được xem là một nhúm cỏ
dại. Ở nhiều vùng miền, cái loạicỏ này còn không có lấy một cái ân huệ để mà
được đặt cho một cái tên.

Chỉ thế thôi.

Một ngọn cỏ dại.

Đây là một nhánh cỏ hoàn toàn không có giá trị về mặt tiền tệ-

Tôi, sau khi sử dụng toàn bộ10,000 đồng vàng, đã rót sạch hết vào số cỏ này.

Thật sự mà nói thì dễ lắm.

Đầu tiên, tôi lập một hợp đồng với những hãng tiểu thương nhỏ hơn ở xung quanh
lục địa. Tiếp đến, thông qua những hãng đó, tôi đã có thể lập thêm hợp đồng
với các dược sĩ rải rác khắp vùng đất. Và cuối cùng, những người dược sĩ lại
thuê những tiều phu hái thảo dược từ thành phố và thị trấn làng mạc. Ngay lập
tức, một hợp đồng 3 hướng đã được ký kết. Phí môi giới và vận chuyển cho mấy
tiểu thương, 2,000 đồng vàng. Phí quầy dược và phí tổn nhân lực cho mấy người
hái, 6,000 đồng vàng. Thêm vào đó, để có thể giữ cho số thảo mộc càng tươi lâu
càng tốt, tôi đã thuê một nhà kho với chất lượng tốt nhất.

Tôi vẫn chưa làm quen được với tập tục ở thế giới này, nhưng không sao, có ở
đâu thì anh đây vẫn lo việc lớn được.Tất cả những công việc chi tiết (và phiền
phức) thì tôi ủy hết toàn quyền cho Lapis Lazuli mà giải quyết.

Người đã đi chung quanh để làm hợp đồng với những tiểu thương và dược sĩ không
phải là tôi, mà là Lapis Lazuli. Một vài người cũng có thể nói rằng chúng tôi
rất hợp nhau. Quả thực chúng tôi là một bộ đôi ăn ý đến tuyệt vời đấy chứ.

Kẻ không hiểu chuyện mà thấy cảnh này chắc chắn là sẽ tuônra một tràng cười
đến vỡ bụng mà chết mất.

Hắn ta đã vay 10,000 Libra làm cho chúng ta tò mò không biết hắn sẽ làm cái gì
với cái số tiền đó, nhưng nhìn đi kìa. Hắn đã mua một đống cỏ dại còn chẳng có
thể đem luộc lên mà ăn nữa là, và còn bảo quản chúng cứ như thể chúng là bửu
bối của mình nữa chứ. Lapis Lazuli đã mách lẻo cho tôi biết những gì mà các ủy
viên đã nói tại doanh nghiệp, ‘Đó là trò cười khủng bố nhất mà ta đã từng nghe
qua cả năm đấy’, chúng bảo thế và cứ lăn ra mà cười, là những gì cô ta đã nói
với tôi.

Những trò hề của Chúa Quỷ Dantalian thậm chí còn là đề tài bàn tán trong thị
trấn.

‘Hành xử ngu xuẩn của tên Chúa Quỷ điên khùng và thấp hèn nhất.’

‘Một đống phân bò trị giá 10,000 đồng vàng.’

Vân vân và vân vân.

Tôi thật quá sức hài lòng.

Để có thể rảnh rang mà đi cười nhạo trước cuộc sống của kẻ khác chỉ vì những
chuyện vụt vặt là thế. Chẳng phải đây mới chính là quả trái ngon ngọt của đời
sao? Ngoài ra, con người chúng ta đã luôn phải trải qua cuộc đời khô khan nhàm
chán đến bất tận. Nếu có thể làm cho mấy chú vui cười là anh đâyđã mãn nguyện
lắm rồi.

Bộ tôi có nghiêm túc không à?

Đó là tại sao tôi sẽ khuấy đảo thêm cho chuyện này thú vị hơn nữa.

Đây sẽ không chỉ là trò cười hay nhất của năm đâu, mà sẽ là trò cười mỹ mãn
nhất mà mấy người đã từng nghe trong suốt cái cuộc đời cỏn con của mình đấy.
‘Loại thảo mộc mà chúng ta hằng tưởng là cỏ dại thực chất lại hiếm có như bảo
ngọc!’, đó là cái kết mà các bác đang mong chờ mà. Nếu mấy người mà có trí óc
bình thường, thì mấy người sẽ chỉ còn nước cười cho đến độ ruột gan phải chảy
từ trong ra ngoài.

“Ta thật sự rất tò mò muốn xem trong vòng một tháng tới thì các người sẽ cho
ta chiêm ngưỡng những bộ mặt gì đây.”

“Thứ lỗi?”

“Cả năm ròng cô lúc nào cũng chẳng có lấy một sợi biểu cảm gì trên khuôn mặt.
Do đó cô cũng nên háo hức mong chờ xem chuyện này đi. Chắc chắn nó sẽ làm cho
cô cười một trận ra trò.”

“……Bề tôi không hiểu đức ngài đang nói về chuyện gì.”

“Cứ kiên nhẫn và rồi cô sẽ biết ngay thôi.”

Trong khi đang lăn tròn trên chiếc giường, tôi cười khúc khích.

Chắc có lẽ tôi đã chọc ghẹo cô ta hơi quá. Một bảng thông báo đã hiện lên.

[Thương nhân Lapis Lazuli mức độ tình cảm giảm 1.]

Ôi trời. Với cái này, mức tình cảm của Lapis Lazuli đã xuống con số 0 tròn
trĩnh. Nó đã giảm tụt từ hơn 2 tháng trước, giờ thì tới tận đáy bể rồi. Một
thằng đực rựa lạ mặt chắc sẽ còn đối xử với tôi tốt hơn cô ta bây giờ nhiều.

“Xin thứ lỗi, nhưng bề tôi mạo muội xin phép rời khỏi đây. Vẫn còn nhiều giấy
tờ còn đang chồng chất tại hãng.”

Lapis Lazuli lạnh lùng quay lưng lại với tôi.

“À, Lala.”

“Chuyện gì ạ?”

“Đem theo cái này này.”

Tôi ném cho cô ta một mảnh giấy da.

Lapis Lazuli đón nhận tờ giấy ghi chú đó với cả hai bàn tay.

“……thưa đức ngài. Đây là?”

Tôi bắn một cái nháy mắt giỡn cợt vào cô ả.

“Nếu cô mà tạm thời không trở về lâu đài của ta thì cũng không sao. Thay vào
đó, đi đến địa điểm đã ghi trên mảnh giấy và xem tình hình tại đó. Bởi cô sẽ
khám phá ra một điều rất thú vị.”

Sau khi ném vào tôi một cái ánh nhìn đầy nghi hoặc, Lapis Lazuli nhanh chóng
rời đi.

Cái mảnh giấy nhắn đó chính là sợi thòng lọng cạm bẫy cuối cùng. Lapis Lazuli
chắc chắn sẽ nhận ra được sự tồn tại của cái bẫy ấy sau này. Tôi trông ngóng
cái ngày đó đến.

Thương Nhân Keuncuska, Bán Yêu, Lapis Lazuli

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 6, Ngày 27

Khu Nghỉ Dưỡng Suối Nước Nóng Syracuse

“Haà……”

Những tiếng thở dài cứ liên tục cất ra. Mình không biết đây là lần thứ mấy
rồi.

Một ứng cử viên sáng giá cho chiếc ghế quản trị của Doanh nghiệp Keuncuska,
Lapis Lazuli tôi, hiện đang ở trong một suối nước nóng. Đó là nơi mà người dân
tận hưởng ngâm mình. Đàn ông và phụ nữ đang ngang nhiên lõa thể mà đi lại
trước mặt tôi.

Mặc dù là tôi nói thế, nhưng tôi cũng đang không mặc quần áo trên cơ thể.
Những gã đực rựa cứ đi tản bộ trên hành lang mà bắn những ánh mắt dâm tục bẩn
thỉu sang đây. Con mắt của chúng thật cực kỳ khó chịu……Mình chỉ muốn móc mắt
từng tên một mà nghiền cho ra bã.

Khu suối nước nóng cũng không chỉ là nơi để nghỉ dưỡng, nhưng cũng là nơi cho
các cặp tình nhân, có thể nói rằng họ đang ‘hò hẹn yêu đương’ ở đây trong tình
trạng khỏa thân.

Một người đàn ông và một người phụ nữ sẽ đi vào trong suối nước nóng và tán
tỉnh nhau một cách tự nhiên. Nó là một kiểu phong tục. Ngay lúc này, tôi vẫn
có thể nghe thấy tiếng rên ở phía bên kia……Tôi cứ phải cố quay đầu về hướng
khác.

“Haà.”

Lại một tiếng thở dài.

Có một lý do cho việc tôi đang ở Syracuse, vùng đất ở sát phần phía nam của
lục địa, cái lý do đó đơn giản đến một cách chóng vánh. Trong tờ giấy ghi chú
mà Chúa Quỷ Dantalian đã trao lại cho tôi mang những nội dung hết sức kỳ lạ.

Vương Quốc Sardinia, Syracuse, Nhà Tắm Công Cộng, Trạm Y Tế

Điểm Khởi Nguồn

Đau khớp, sốt cao, da chuyển sang màu đen

Qua một cái liếc nhìn, nếu ai mà không hiểu chuyện gì thì chúng trông như một
đoạn mật mã.

Đức ngài Dantalian đã luôn miệng nhắc tới một căn bệnh dịch trong hơn hai
tháng qua. Dạo đó, tôi đã hiểu lầm rằng ngài ấy chỉ đang cố ý tầm phào lảm
nhảm. Tuy nhiên, sau khi thấy ngài ấy viết lên tờ giấy nhắn và trao lại cho
mình, có vẻ như ngài thật sự nghiêm túc về chuyện này……Đây là một trò đùa
giỡn, phải không? Ai đó cũng được, hãy làm ơn nói cho tôi biết rằng đây là một
trò đùa đi.

Vậy à. Không có ai cả à.

“Haà.”

Tôi đã thở ra tiếng thứ ba rồi.

Bệnh dịch cũng không có gì hiếm hoi. Tuy vậy, để có thể dự đoán trước được nó
sẽ xảy đến khi nào và từ đâu ra ư? Thêm vào đó, lại có thể biết được cách chữa
của căn bệnh nữa sao? Thật quá bất khả thi. Thảo nào mà mấy ủy viên coi đức
ngài là một thằng điên khùng.

Dù vậy, dù chỉ có một chút, tôi vẫn mang theo một chút hy vọng.

Đức ngài, người đã từng khốn đốn nhưng đã có thể vượt qua được ranh giới giữa
sự sống và cái chết, để tái sinh thành một đấng Chúa Quỷ chân chính……Loại câu
chuyện cổ tích ấy, tuy chỉ một chút, nhưng tôi vẫn hy vọng vào nó.

Nhưng hạng 71 ấy.

Liệu ngài ấy có phải chỉ là một thằng ngốc vô phương cứu chữa không.

Chúa Quỷ Dantalian thực sự không làm gì khác sau khi đã mua đống thảo mộc đó.
Ngài ấy chỉ toàn lăn lộn trên chiếc giường mới sắm của mình như một đứa trẻ.
Thực ra mà nói thì quá sức thảm hại.

“Ôồ. Cô em. Cô em trông xinh tươi thật đấy.”

Một tên lạ mặt cũng đang tắm ở đây đang cố bắt chuyện với tôi.

Tôi hiện giờ đang sử dụng ma pháp để nguỵ trang mình thành một con người. Tuy
rằng đó là ma pháp nhưng thật sự cũng không có gì đáng kể. Tôi chỉ chuyển màu
tóc của mình sang màu đỏ. Succubi tuy là một chủng ma tộc, nhưng ngoại hình
bên ngoài của họ cũng không khác gì nhiều ngoại hình của nhân tộc. Tôi đã có
thể dễ dàng giấu đi thân phận thật của mình.

“Thế nào, ta cho cô em 3 đồng bạc rồi chúng ta cùng vào bể mà-……áááá!?”

“……”

Tôi nhìn thẳng vào con mắt của gã ta trong một khoảnh khắc.

Chắc có lẽ hắn đã nhầm tôi với loại kỹ nữ làm việc ở trong bồn tắm, nên tôi đã
đáp trả hắn bằng một cái nhìn lạnh lẽo. Ngay sau khi mắt chúng tôi chạm nhau
hắn thụt lùi lại một bước.

Kỳ lạ thay, có vẻ như trong mắt tôi lúc nào cũng ẩn chứa một luồng sát khí.
Không có nhiều người có thể nhìn thẳng vào mặt tôi. Tuy là người trong cuộc
nhưng tôi cũng không hiểu rõ tại sao lại vậy.

“X-Xin lỗi. Tôi nhầm cô với người khác. Chúc một ngày tốt lành!”

Hắn ta gấp rút chạy ra khỏi dãy hành lang.

Khi hắn chạy, cái bụng thịt mỡ của hắn cứ lắc lư dữ dội như động đất tới nơi.
Sao mà hắn lại nghĩ rằng hắn sẽ dùng 3 đồng bạc mà mua được tôi với cái thân
hình đường phệ như thế. Ít nhất cũng phải 10 đồng vàng. Nếu hắn không có chừng
đó thì đừng mơ có con kỹ nữ nào thèm vào. Dù cho tôi có xét về mặt gì, những
gã đàn ông không tự đi mà soi gương lại mình thì đều thật đáng bị khinh miệt.

Tôi bước chân đến trạm y tế khu suối nước nóng. Ở đó có rất nhiều bệnh nhân
vào đây vì tin rằng suối nước nóng có tác dụng chữa trị. Nếu có lẽ, với một
khả năng nhỏ nhoi, rằng dự đoán của ngài Dantalian về căn dịch bệnh là chính
xác, thì đây sẽ chính là điểm khởi dịch.

“À. Chúng tôi có thể giúp được gì cho cô, thưa tiểu thư?

Những tên thầy y trong trạm chào mừng tôi. Họ nghĩ rằng tôi là một tiểu thư
danh giá của gia đình quý tộc nào đó. Và cô tiểu thư trong sáng, không hiểu sự
đời này, đang tới để tham gia làm một công việc từ thiện. Đúng vậy, tôi đã
dùng ma pháp bùa mê và ám thị để cố ý đánh lừa chúng.

“Tình hình các bệnh nhân thế nào rồi?”

“Dạ vâng, vẫn như mọi khi. Ngày này qua ngày khác mấy người bệnh cứ rên la
rằng họ đang rất đau. Nói thật ra thì, đại đa số những bệnh nhân ở đây đều
hoàn toàn khoẻ mạnh cả.”

“Ta muốn gặp bệnh nhân mới nhập viện gần đây nhất.”

“Mới hôm qua thôi cũng có một gã được đem tới đây. Nhưng tiểu nhân mạo muội
khuyên rằng tiểu thư không nên đến thăm hắn.”

“Có lý do cho việc đó à?”

“Vâng. Cái chứng bệnh giả tạo của tên này cũng khá nghiêm trọng. Nào là nách
tôi đau, nào là cái háng của tôi cứ như thể đang bị xé toạc ra vậy, vân vân và
vân vân. Cứ om sòm quan trọng hóa vấn đề hết cả lên. Người sẽ ghê tởm việc đó,
thưa tiểu thư.”

“……”

Đau khớp

“……không. Không sao đâu. Nếu đó là một bệnh nhân, thì lúc này ta cũng muốn tin
vào lời hắn. Đầu tiên ta muốn gặp tên đó trước.”

“Haà. Tiểu thư thật quả là nhân từ. Tiểu nhân có thể là một tên thầy y tầm
thường hèn kém, nhưng đã lâu lắm rồi tiểu nhân mới gặp được một người chân
thành như tiểu thư.”

Với tâm trạng rất hài lòng, tên thầy lang đưa tôi đến buồng bệnh. Ngay khi
chúng tôi vừa mở cửa, gã bệnh nhân ở sâu tận bên trong bắt đầu la hét ầm ĩ.

“Aaa, ta sắp chết rồi! Thương nhân thuộc vùng đất Syracuse vĩ đại này đang sắp
thiệt mạng chỉ vì một tên lang băm! Người dân trong thị trấn ơi! Ai đó mau mau
đập chết cái tên lang băm đó giúp ta đi!”

“Hừ. Hắn cứ như một con lợn đang trong cơn động dục vậy.”

Tên thầy lang thở dài.

Giờ tôi đã hiểu tại sao ông ta lại cảnh báo cho tôi trước khi gặp người bệnh
nhân này. Tên thầy lang, sau khi liếc nhìn tôi trước, tiến đến gần gã bệnh
nhân.

“Vậy giờ thì có chuyện gì nào, mày bị cái gì làm cho lên cơn động kinh như vậy
thế hả?”

“Chuyện gì? Tao có chuyện gì hả? Được, tao sẽ nói cho mày nghe thêm lần nữa,
bởi vậy hãy chắc chắn là mày sẽ khắc ghi vào trong cái lỗ tai chó của mày đi.
Trước tiên, cái giường bệnh cứng như gạch đang làm cho cái cột sống của tao từ
chữ S thành chữ I ngắn đây này. Thứ hai, tao không biết lũ phục vụ của các
người định đem cho ta bánh mỳ hay là đá tảng đây mà làm cho răng tao sắp gãy
ra hết. Thứ ba, cái thằng thầy y bằng hữu với tao bấy lâu nay giờ cứ mỗi lần
thấy cái bản mặt của tao là nó lại thở dài, việc đó đang làm cho đời tao khốn
khổ đấy.”

“Mày, cái thằng đầu bò. Đời tao mới là đang gặp khốn khổ chỉ vì mày này.”

“Thật hả? Tốt. Cuối cùng mối quan hệ thân thiện của đôi ta cũng đã lên cái
cảnh giới mà thằng này phải khốn khổ vì thằng kia rồi. Mà quý cô ở đằng kia
nữa. Ta và bà vợ ta dạo này đã cãi cọ tới mức cứ nhảy lên họng nhau mọi lúc
mọi nơi rồi, và tới tận giờ bọn ta ai cũng chỉ muốn đá xoáy người kia thôi.
Này, con kia. Nếu cô mà không định trở thành vợ lẻ của ta thì đệch moá biến
đi! Con mày thì mau nhanh nhanh cư xử như một thầy lang và chữa trị cho tao
giùm với!”

“Chết tiệt. Cái tên này có sống cũng chả có ích gì mà.”

Có vẻ như hai người họ đã là bằng hữu với nhau từ thuở ấu thơ.

Có nghĩa là họ thân thiết đến độ có thể tự do chửi rủa vào mặt nhau.

Đó là một cảnh tượng kỳ lạ đối với tôi. Tình bạn. Liệu thứ đó có thật sự tồn
tại không?

Theo lẽ thường, người ta sẽ ca tụng rằng tình bạn kéo dài mãi mãi. Thật đáng
nghi hoặc. Cho dù là câu chữ nào, mỗi lần mà cái tính từ “mãi mãi” được gán
cho nó, thì tôi lại bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Cá nhân tôi nghĩ rằng đây là
một thói quen tốt.

Trên thế gian này chỉ có những kẻ chuyên đi đâm sau lưng người khác và những
kẻ có tố chất để đâm sau lưng người khác. Đó là suy nghĩ của tôi. Tình bạn
chẳng qua được dùng để chỉ ra rằng người đó vẫn chưa phản bội bạn họ thôi.

“Xin thứ lỗi, thưa tiểu thư.”

Tên thầy lang đột nhiên lại xin lỗi.

“Cái gã này từ nhỏ cái mồm đã độc địa. Hãy cứ nghĩ rằng đầu óc hắn ngu muội
thiếu giáo dục mà xin tiểu thư nhắm mắt bỏ qua nếu có thể.”

“Ta không sao. Xin hãy bắt đầu việc khám bệnh.”

“Dạ vâng.”

Tên thầy lang đặt tay lên trán của gã bệnh nhân.

“Ở chỗ này và chỗ kia đều rất nóng. Nhưng có khám thế nào, thì tao cũng chỉ
thấy đây là do say nắng thông thường. Tao sẽ kê một vài liều thuốc, nếu mà trở
nặng thì hãy uống thuốc. Rồi mày sẽ khoẻ mau thôi, đừng lo lắng.”

“……”

Sốt cao

Trong khoảnh khắc, sự hoài nghi tràn ngập trong tâm trí tôi.

……Không thể nào. Mình đã suy nghĩ hơi quá rồi. Đau khớp và sốt cao, đó là
những triệu chứng có thể gặp ở bất cứ đâu. Không thể xem đó là một dấu hiệu
của bệnh dịch được.

“Ê ku, mày nghĩ là tao có thể tin lời của một tên lang băm à?”

“Nếu mày mà còn kêu tao là lang băm, thì tao sẽ kê thuốc chuột cho mà chết.
Mày mà đi reo la mấy chuyện đó thì sẽ làm hư hại đến phẩm giá của tao mất, tên
khốn. Mày định phá phách sự nghiệp của thằng bạn thuở ấu thơ của mày như thế
này à?”

“Tao thật sự đau lắm cơ mà! Đây, nhìn đi!”

Gã bệnh nhân đột nhiên cởi áo trên của hắn ra.

Tên thầy lang hoảng hồn và hướng ánh nhìn về phía tôi, nhưng tôi vẫn đứng mà
điềm tĩnh như mọi khi. Tôi không hề quan tâm đến cơ thể trần trụi của một
thằng đàn ông. Thay vào đó, có một thứ gì khác đã lọt vào trong con mắt của
tôi.

Vùng ngực phải của bệnh nhân.

Có một vệt đen với kích cỡ to bằng một ngón cái.

“…………”

Thân người tôi như thể cứng đơ ra.

Tựa như một người mới bị hoá đá.

“Ara, cái gì thế này?

“Không có lý nào mà lại có vết bầm này nếu chỉ bị cảm thông thường.”

“Cái đó, ừm, tao nghĩ mày cũng có lý……”

Hai người bọn họ không để ý đến việc tâm trạng tôi đột ngột thay đổi.

Tên thầy lang và gã bệnh nhân vẫn còn bận bịu bàn bạc với nhau.

“Lạ thật đấy. Hay là mày bị lây bệnh từ ai đó rồi?”

“Cái đó là cái mà mày, một thầy y, phải biết chứ. Sao lại đi hỏi một thằng
thương nhân, đồ lang băm. Nếu mày mà không muốn phải đổi nghề thành một thằng
nhân viên dịch vụ lễ tang thì nhanh chữa cho tao đi. Ngày mai tao mà thành cái
xác khô thì mày không cần phải lo cái danh cái tiếng nào nữa đâu, bởi cuộc đời
thầy thuốc của mày cũng đã tan tành như bọt biển rồi.”

“Hừ, cáimồm ăn mắm ăn muối, cái thằng mất nết.”

Da chuyển sang màu đen

※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※


Dungeon Defense - Chương #17