Căn Dịch Bệnh Vô Diện (3)


Người đăng: ღ๖ۣۜG๖ۣۜGღ

Tôi mở miệng.

“Thưa đức ngài, bề tôi đây chỉ e ngại về một trường hợp. Đó là, con mồi mà bề
tôi tưởng rằng là một con cáo có khi lại sẽ hoá ra thành một con hổ. Một phát
tiễn cũng không đủ để hạ được một con hổ như thế.”

“Vậy à. Thế thì ta nghĩ lúc đó ngươi chỉ còn nước bị con hổ xé xác mà ăn thịt
thôi.”

Ngài Dantalian giơ ra bàn tay phải.

Không thể hiểu nổi cử chỉ này nghĩa là gì, tôi chỉ đứng đó mà trơ mắt ra nhìn.

Đức ngài, nghĩ rằng không còn cách nào khác, trên mặt ngài mỉm cười nhăn nhó.

“Ngươi tính để cho ta giơ bàn tay ra đến chừng nào nữa?”

“……”

Cuối cùng, tôi cũng hiểu ra rằng ngài ấy đang yêu cầu một cái bắt tay.

Một cái bắt tay ư. Tôi không biết phải làm sao mà đáp lại.

Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nắm tay ai cả. Việc chân của chúng tôi chạm
vào nhau còn có thể biện hộ được, nhưng giờ nếu tôi chạm tay ngài ấy thì đó rõ
ràng sẽ là một tội danh.

“……Một kẻ với thân phận hèn kém tối tăm như bề tôi thật không thể nào dám làm
dơ bẩn đôi tay của ngài.”

Ngài Dantalian chắc chắn đã biết được rất rõ điều đó.

Dù sao ngài ấy cũng là một người mang niềm kiêu hãnh vô song khi nói đến giới
quý tộc. Ngài thậm chí còn không thèm đếm xỉa đến tôi. Tôi không hề cảm thấy
thù hằn gì về việc đó. Nếu một Chúa Quỷ mà không đối xử như thế với một kẻ nửa
succubus nửa người như tôi thì đó mới là một chuyện kỳ lạ.

Tôi không hề có ham muốn bị cắt cổ tay đâu.

“Xin thứ lỗi cho ý kiến của bề tôi đây, tuy rằng bề tôi rất là cảm kích, bề
tôi cũng sẽ chỉ làm bôi nhọ đến phẩm giá của đức ngài. Xin ngài hãy rút lại
bàn tay của mình.”

“Chẳng phải là lạ nếu mà ta lại sợ bị mất mặt khi mà hai ta đã có một cuộc đàm
thoại đầy táo bạo đấy sao?”

Ngài Dantalian cười khúc khích.

“Nếu ngươi mà bắt tay với ta thì liệu tay ta có trở nên dơ dáy, làm ta bị cảm
cúm, hay làm cho cái địa vị xã hội của ta tụt xuống không? Ta đơn giản chỉ
muốn bắt tay với ý nghĩa rằng chúng ta sẽ đối đãi với nhau như bằng hữu tốt từ
bây giờ thôi.”

“Cho dù bây giờ đức ngài có thành kiến đối với hệ thống giai cấp, thì đa phần
những kẻ khác đều không có chung suy nghĩ như ngài. Nếu một thường dân như bề
tôi mà dám mạo phạm đến cơ thể của ngài thì một sự trừng phạt sẽ theo luật lệ
mà giáng xuống đầu của……”

“Ôồ. Vậy cho ta hỏi mấy chú bác tên ‘đa phần’ ấy có ở đây không?”

Với những cử chỉ cường điệu, ngài Dantalian nhìn ra chung quanh. Hiển nhiên,
chỉ có ngài ấy và tôi, hai người duy nhất đang ở đây.

“Có sao thì Chúa Quỷ Dantalian cũng chỉ là một thằng giẻ rách thôi mà. Ta chỉ
là một Chúa Quỷ trên danh nghĩa. Ta không hề có thứ gì cả. Lala. Chẳng lẽ cô
vẫn nhất quyết không bắt tay với ta sao?”

“……”

Khi đã nói đến thế, tôi đã không còn cái quyền nào để mà từ chối.

Thật cẩn thận, tôi chìa tay ra và chạm vào bàn tayngài ấy.

Bàn tay của người đầu tiên trong đời mà tôi chạm vào thật giá lạnh. Tôi vụng
trộm cảm nhận cái cảm giác của lòng bàn tay người kia. Và ngay lúc đó, ngài
Dantalian nắm lấy tay tôi thật chặt.

“Hãy đối đãi tốt với ta kể từ bây giờ nhé.”

“……Vâng. Xin ngài cũng hãy đối đãi tốt với bề tôi, thưa đức ngài.”

Tôi có cảm giác rằng mối quan hệ này sẽ rất là dài lâu.

Tuy không biết chắc chắn là tại sao, nhưng trực giác của tôi mách bảo là vậy.

dunde-197.jpg

an Lãnh Đạo Keuncuska, Yêu Tinh Keo Kiệt,Torukel

Lịch Đế Quốc: Năm 1505, Tháng 4, Ngày 20

Trụ Sở Chính Doanh Nghiệp Keuncuska, Phòng Hội Nghị

“Một cuộc triệu tập đầy đủ như thế này. Đúng là một dịp hiếm có, keruk.” (TN:
Từ cuối không có nghĩa, chắc là đang kêu cà rộp như con ếch ộp ấy mà)

Một mệnh lệnh triệu tập bỗng dưng được truyền xuống từ trụ sở chính của doanh
nghiệp.

Hội đồng quản trị của Keuncuska được phân bố rải rác khắp cả lục địa. Và hôm
nay ta cũng đã có dự định đi tới Bataafse để chỉ thị một đội tàu. Cuộc họp
toàn thể này rõ ràng không được lên lịch trước.

Việc đột nhiên triệu tập tất cả uỷ viên điều hành tới đây……đây thực không phải
là một sự kiện diễn ra mỗi ngày. Ta có một cảm giác rất xấu. Liệu có phải có
chuyện gì hệ trọng đã xảy ra ở đâu không.

Giấu đi nỗi lo âu của mình, ta đã đi tới trụ sở. Trong căn phòng họp lớn tất
cả các nhân viên quản trị đều đã được tập trung.

“Kerukuk.”

Vẫn như thường, toàn là những gương mặt trông rất rắn rỏi hung tợn. Vampire,
người sói, người kỳ đà. Thật đúng là một buổi triển lãm đủ thứ muôn loài……Hửm?
Trong một góc phòng họp có một cô gái mà ta chưa hề thấy bao giờ. Mái tóc cô
ta có màu hồng nhạt. Những giống loài sở hữu màu tóc đó thì đều rất hiếm.

Ngay vào thời khắc đó, ánh mắt ta chạm vào mắt của cô gái.

“Hừm……!”

Bỗng vô tình, ta nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Cặp mắt rắn độc trên khuôn mặt vô cảm của cô ta thật sự không phải hạng tầm
thường. Đó là cặp mắt của một kẻ đã từng giết người trước đây. Và không đơn
giản chỉ có một hay hai người, đó là cặp mắt đã từng hạ sát mạng người vô số
lần trong đời. May thay, thời gian đấu mắt của chúng ta rất ngắn. Cô ta quay
đầu đi chỗ khác ngay sau đó.

Keruk.

Ta không biết ả là ai, nhưng chắc lệnh triệu tập khẩn cấp này phải có điều gì
đó liên quan đến ả. Tai hoạ lúc nào cũng ập đến chỉ vì những vị khách không
mời. Vì có một cô gái mà ta chưa hề thấy bao giờ ở đây nên ta có thể suy đoán
ra ngay.

Những người trong ban lãnh đạo lên tiếng than phiền.

“Giờ thì Torukel Keo Kiệt cũng đã ở đây, chúng ta bắt đầu cuộc họp được chưa.”

“Ngài có biết là hiện giờ có bao nhiêu là khách đang chen chúc ở ngoài kia
không?”

“Đúng, đúng đấy. Sẽ rất tệ nếu ta mà không bán hết xong đợt hàng cá trích khô
nội trong ngày hôm nay.”

Đúng là những kẻ thiếu kiên nhẫn.

Mà dù vậy thì cả ta cũng đã có kế hoạch tổ chức một buổi gặp mặt với những
thương nhân vùng Phrygia ở bến cảng. Bởi vậy ta cũng bận bịu lắm chứ. Thời
gian là tiền bạc đối với một thương nhân. Họp hành hay gì cũng được, nhanh
nhanh bắt đầu giùm cái. Mà nếu có thể, thì làm ơn kết thúc sớm giùm.

“Được rồi. Các vị xin hãy trật tự.”

Một lão vampire ngồi ở chiếc ghế trên cùng trấn tĩnh lại các ủy viên quản trị.

“Có một lý do để chúng ta triệu tập tất cả những người trong ban lãnh đạo lại
đây. Chúng ta sẽ không làm phí thời gian của các vị nên xin đừng lo lắng.”

Ivar Lodbrok.

Một lão già với bộ râu trắng dài rất ấn tượng đó chính là quản trị viên lớn
nhất của doanh nghiệp. Ông ta có thể được xem là kẻ thực chất đang nắm toàn bộ
quyền kiểm soát của cả doanh nghiệp.

Không hổ danh là một người được biết đến với thân phận là một vampire, ông ta
đã sống qua hơn 600 năm. Mặc dù vậy ta vẫn phải nói rằng ông ta nên chui vào
cỗ quan tài và tổ chức đám tang quách cho rồi. Lão đúng là sống dai thật.

“Bây giờ, Lapis Lazuli. Giải thích đi.”

“Vâng, thưa lãnh đạo.”

Tiếng trả lời của cô gái đó phát lên giữa phòng họp.

Lapis Lazuli?……Hình như ta đã nghe cái tên này ở đâu rồi.

“Đó là kẻ sinh ra với dòng máu đáng nguyền rủa đó.”

“Tại sao một thứ phế vật như thế mà lại được tham dự cuộc họp của ban lãnh
đạo?”

Nhiều ủy viên đã nhận ra thân phận của cô gái ấy. Bọn họ vừa nhăn mày vừa thì
thầm lẫn nhau. Họ công khai tỏ ra thái độ bực dọc của mình.

Aà, ta nhớ ra rồi. Đó là con bé mặc dù là một đứa ngoại lai nhưng đã có thể
thành công bước vào làm việc cho doanh nghiệp chúng ta.

Đã từng có một khoảng thời gian mà chủ đề của sự bàn tán là một cô gái có tài
năng còn vượt xa trên cả địa vị xã hội của mình. Keruruk, vậy ra cô ta chính
là nhân vật chính của vấn đề đáng tranh cãi ấy à.

Đương nhiên rằng, giọng của cô ta rất mạch lạc rõ ràng. Cô ta bản thân lại có
thể điềm tĩnh khi mà đang đứng trước một nhóm ủy viên quản trị tầm cỡ vũ trụ
này. Chắc chắn rằng đó không phải là dũng khí bình thường.

“Lãnh đạo, đó còn không phải là một ứng cử viên của ban lãnh đạo. Chẳng phải
đây chẳng qua chỉ là một con nhân viên tạp vụ thôi sao? Cái quái gì đây? Ngoại
lệ gì cũng cần phải có giới hạn chứ?

“Việc phải sẻ chia chung một dòng không khí với một con ả tạp chủng cũng đủ
khó chịu rồi.”

Lũ ủy viên bắt đầu lên giọng phàn nàn.

Thật ngu xuẩn.

Hệ thống giai cấp chẳng qua cũng chỉ là một thứ cổ vật vô dụng. Đó thực chất
là thứ công cụ mà lũ quý tộc ngốc nghếch sử dụng để nuôi dạy cho những đứa con
trai con gái còn ngu đần hơn chúng.Mặc dù vậy, các người lại đi chê trách
khinh bỉ một đứa ngoại lai. Vốn dĩ, thương nhân chúng ta cũng đã từng có thứ
hạng thấp kém rồi. Chậc chậc, đúng là tự phỉ nhổ vào mặt mình mà.

Ivar Lodbrok cười với cái vẻ chua cay.

“Có lẽ chúng ta nên nghe những gì cô ta phải trình bày trước. Đây là một việc
sinh hời. Đồng vàng đút trong dạ dày của một con lợn với đồng vàng được nhúng
vào nước thánh cũng đều có giá trị như nhau……Tiếp đi Lapis Lazuli.”

“Vâng. Chúa Quỷ Dantalian đã yêu cầu một khoản vay.”

Lapis Lazuli điềm tĩnh mà nói.

“Hiện giờ, Chúa Quỷ Dantalian đang có một món nợ trị giá 196 Libra. Cho dù
ngài ấy có phải tăng thêm nợ nần, ngài ấy đang dự tính sẽ đột phá ra khỏi tình
trạng đó mà thành công.”

“Hừm.”

Các ủy viên quản trị nhìn nhau.

Mặc cho thái độ lúc trước của họ, những kẻ này vẫn có cái đầu đậu trên đôi
vai. Họ nhanh chóng nhận ra rằng đây là một đề tài hệ trọng. Tạm mặc kệ về cái
địa vị của Lapis Lazuli, các uỷ viên bắt đầu thì thầm từ tai người này sang
tai người khác.

“Bộ hắn đang định dùng nợ để chống nợ à.”

“Đó là đỉnh cao hoàn toàn mới của sự ngu dốt.”

“Một con thỏ đang tự chui đầu vào rọ, chẳng có lý do nào để từ chối cả.”

“Vậy thì sao? Hắn ta muốn vay bao nhiêu?”

Suy nghĩ của ta cũng như vậy.

Những Chúa Quỷ đều có lợi ích về chính trị, cho dù hắn chỉ là Chúa Quỷ đứng
thứ 71. Đây là một cơ hội tốt để trói chặt hắn lại.

Tuy nhiên, sau câu nói tiếp theo, toàn bộ uỷ viên quản trị đều im phăng phắc.

“Khoản tiền mà Chúa Quỷ Dantalian đã đề nghị là-10,000 đồng vàng.”

.

.

.

.

.

Giề?

Gương mặt của các uỷ viên như bị sét đánh mà ngơ người.

“Não hắn có vấn đề không đấy!”

“Há, một thằng nhà quê mà cả 100 đồng vàng còn không thể lo được.”

Hắn đúng là khùng rồi, điều đó quả thực quá điên rồ. Những lời nói kiểu như
thế công khai bay qua bay lại trong căn phòng. Mặc dù chúng ta đang nói xấu
sau lưng một tên Chúa Quỷ, là người đang đứng ở trên đỉnh cao của địa vị xã
hội, thì cũng không sao. Lời nói gió bay, chẳng có kẻ nào ngoài chúng ta ra có
thể nghe được cả.

“Ngươi có chắc chắn không. 10,000 đồng vàng. Đó là chính xác những gì hắn nói
à?”

“Xin thề trên dòng sông Styx, tôi chắc chắn.”

“Hắn ta thật sự điên loạn rồi……”

Các ủy viên cười khinh mỉa.

10,000 đồng vàng là khoảng chừng số tiền mà một bá tước sẽ nhận được hàng năm
nếu dân số trong lãnh thổ của hắn đạt được đến 50,000 người. Năm ngoái, ngân
sách thu nhập của hoàng gia từ Đế Quốc Habsburg là khoảng 500,000 Libra.

Đối với Chúa Quỷ Dantalian, kẻ mà đến lãnh thổ và một người dân đều không có,
giờ lại yêu cầu 1/50 số lượng tiền thu nhập của một đại đế quốc trong vòng một
năm? Bộ não hắn là một con slime vô tri vô giác à?

“Những bằng hữu Keuncuska thân mến của ta.”

Có lẽ vì nghĩ rằng bầu không khí đang dần trở nên phức tạp, Ivar Lodbrok mở
miệng mình.

Căn phòng dần trở nên yên tĩnh. Nếu một khi mà lão vampire già đã mở lời, thì
đến cả những tên uỷ viên kiêu hãnh nhất cũng phải câm miệng.

“Cá nhân ta thấy rằng đây là một thời cơ tốt. Tất nhiên 10,000 đồng vàng là cả
một gia tài. Tuy vậy, nếu điều đó có nghĩa là làm cho một Chúa Quỷ vĩnh viễn
trở thành chó giữ nhà cho chúng ta, thì như thế cũng đâu có đáng gì.”

“Kerukuk.”

Ta lỡ mồm thốt lên một tiếng cười.

Những đại diện thiêng liêng và bất khả xâm phạm tượng trưng cho phẩm giá tuyệt
đối, một trong 72 Chúa Quỷ lãnh đạo đội quân ma tộc. Có thể xem tầng lớp quý
tộc như thế là một con chó giữ nhà……Quả không hổ danh là một trong ba vampire
thượng cổ vẫn còn lưu lại trên thế giới này, cái thái độ kiêu căng ngạo mạn đó
thật hợp với Ivar Lodbrok.

Mà, ta cảm thấy hơi có lỗi nếu chỉ để cả buổi họp này cho Ivor Lodbrok trụ
trì. Nên phát biểu một lát ở đây.

“Chờ đã, thưa lãnh đạo. Về phần tôi, tôi có một chuyện muốn hỏi.”

“Hửm. Đừng có vòng vo mà hãy nói thẳng ra suy nghĩ của ngươi đi.”

Ivor Lodbrok nhìn vào đôi mắt ta.

Một màu đỏ thuần khiết trên đồng tử, đó là màu gợi nhớ cho người khác cái màu
của huyết tương đang chảy trong người. Có một vài tên uỷ viên rủ rỉ tai nhau
rằng đó là một cặp mắt trông thật đáng sợ, tuy nhiên, vì một lý do nào đó, ta
chỉ có thể thấy vẻ đẹp tuyệt vời của chúng. Một vampire máu lạnh, tàn bạo và
hiểm độc……Ivor Lodbrok nhất định sẽ phát triển hãng doanh nghiệp này thành một
công ty trường thịnh và bất diệt. Nếu có thể, ta muốn được ở đó khi mà ngày ấy
tới. Đó là khát vọng nhỏ nhoi của ta.

“Đây phải chăng là một cái bẫy?”

“Một cái bẫy?”

“Không chỉ một hay hai đồng, mà tới những 10,000 đồng vàng. Keruk. Nếu thật sự
Chúa Quỷ Dantalian không hề điên rồ, thì hẳn là hắn ta đã có kế hoạch từ
trước.”

Tuy ta không nghĩ rằng Chúa Quỷ Dantalian có sở hữu bất cứ loại tài cán nào để
mà gánh được khoản nợ lớn này. Dù vậy, cũng phải xem xét mọi khả năng trên thế
gian. Chuyện này phải được làm cho ra ngô ra khoai.

“Đó rõ ràng cũng là điểm hợp lý.”

Hửm?

Trên gương mặt Ivar Lodbrok thoáng nhẹ một nụ cười. Đó là cử chỉ biểu hiện của
ông ta mỗi khi ông ta đang nghĩ đến một cái kế hoạch hiểm ác nào đó. Tuy rằng
tuổi tác của ông ta còn già hơn cả già, những nếp nhăn trên khuôn mặt lại
trông rất ngầu lòi.

“Lapis Lazuli sẽ giải thích về việc đó.”

“Vâng, thưa lãnh đạo. Tôi xin được thông báo trước toàn thể trụ cột của Doanh
nghiệp Keuncuska. Hiện tại, Chúa Quỷ Dantalian đang xem tôi như là thê thiếp
của hắn.”

“……Ngươi vừa nói gì cơ?”

“Việc này nghe có vẻ rất hỗn xược, nhưng tôi đã tự ý sử dụng sự quyến rũ của
mình để cám dỗ Chúa Quỷ Dantalian.”

Lần này, toàn thể uỷ viên đều không thể kìm nén được sự hoảng hốt của mình.

Còn phía bên kia, Lapis Lazuli-từ đầu tới cuối vẫn giữ được vẻ mặt vô cảm của
mình. Luôn luôn điềm tĩnh.

Không, ta thậm chí còn không biết cái đó có nên gọi là bình tĩnh hay không.
Trên gương mặt của ả ta không hề có lấy một gợn dấu hiệu của sự căng thẳng.
Một nhân viên văn phòng bình thường mà lại không cử động lấy một hàng chân mày
trước toàn thể uỷ viên ở đây sao? Dù có điềm đạm hay không, việc này rõ ràng
là một điều bất bình thường……

“Lapis Lazuli. Khi ngươi nói sức quyến rũ thì ý ngươi là sao?”

Ta nói ra với một cái giọng chua chát.

“Vậy ý ngươi có nghĩa là ngươi đã nắm thóp được Chúa Quỷ bằng cách sử dụng
thân thể của mình ư?”

“Đúng như lời ngài vừa nói, thưa ngài Torukel.”

Lapis Lazuli hướng ánh mắt nhìn thẳng về phía này.

Cặp đồng tử vững chắc và mang một màu xanh của bầu trời.

Cái ánh nhìn trong suốt của cô ta thậm chí không hề lay chuyển.

“Chúa ơi.”

Một vài uỷ viên lẩm bẩm lời kêu than với bản thân.

Nếu một ai có những hành động dâm tục với một kẻ tạp chủng mang nhiều dòng
máu, thì chúa trời sẽ giáng sự nguyền rủa lên đầu kẻ đó. Có thể đấy là một
điều mê tín dị đoan nhưng khi mà 90% dân số trên lục địa này thực sự tin vào
nó, thì không phải cứ dễ dãi cho qua là được. Một Chúa Quỷ thiêng liêng và bất
khả xâm phạm lại bị làm cho vấy bẩn bởi một con bé tạp chủng. Riêng việc ấy
thôi cũng đủ là một chuyện rắc rối khó giải quyết rồi. Trước sau gì thì tai
hoạ cũng sẽ ập tới.

“Ngươi có biết là ngươi đã gây ra chuyện gì không!”

“Chúng ta có thể sẽ bị tuyệt giao bởi nhà thờ đấy!”

Những uỷ viên chỉ thẳng ngón tay vào mặt Lapis Lazuli.

Nếu muốn thực hiện trao đổi mua bán sản phẩm trong lục địa này, thì phải nhận
được sự cho phép của nhà thờ. Hơn nữa, ngoại trừ nhà thờ của thần Aphrodite và
thần Artemis, tất cả nhà thờ còn lại đều cấm đoán một cách nghiêm khắc việc
quan hệ giữa những người có địa vị xã hội khác nhau……

Những uỷ viên, với những gương mặt đỏ tái vì giận dữ, hét lên.

“Lãnh đạo! Mau đuổi con điếm này ra khỏi đây ngay lập tức!”

“Không chỉ đi ngược lại luật lệ của các vị thần, cô ta còn đưa cả doanh nghiệp
của chúng ta lâm vào thế nguy hiểm! Ngay từ đầu chúng ta đã không nên để cái
thứ phế vật đáng nguyền rủa này vào doanh nghiệp chúng ta rồi!”

“Cái con hủi cặn bã này……!”

Một cơn bão của sự chỉ trích trách móc nổi lên nuốt trọn cả căn phòng hội nghị
này.

Những kỹ nữ của thế giới ma tộc, succubus.

Và trong số đó, những kẻ tạp chủng cực kỳ đáng kinh tởm.

Dù là ta, kẻ không ưa không thích gì cái chế độ giai cấp, cũng không sao thốt
nên lời. Tuy vậy, Ivar Lodbrok vẫn điềm đạm ngồi trên chiếc ghế của mình mà
xem người phụ nữ succubus đó.

“Đấy vẫn chưa phải là tất cả đâu. Vẫn còn một phần phải được giải thích cho
hội đồng quản trị đấy. Ngươi đang làm gì thế? Mau mau nói cho mọi người biết
đi chứ.”

Đó là một nụ cười ranh mãnh hoà lẫn vào trong giọng nói của Ivar Lodbrok……ông
ta đang rất thích thú trước chuyện này sao? Tuy dù cho số phận của công ty của
chúng ta, nói theo một cách hơi phóng đại, đang nằm trong tình thế ngàn cân
treo sợi tóc đi chăng nữa? Dù gì thì, đầu óc lũ vampire quả thực không hề bình
thường. Vì chưa bao giờ nhận một chút ánh nắng mặt trời nào nên não của bọn
chúng trở nên kỳ quặc mất cả rồi. Thiếu chất lên cái đầu đúng là có ảnh hưởng
tới lý trí mà. Là một gã yêu tinh lão luyện cùng với những kiến thức thông
thường được lắp đặt đầy đủ trong trí óc, thì ta cũng không thể nắm bắt kịp
được cái đầu của lão ta đang nghĩ về thứ gì.

“Vâng. Có một chuyện tôi vẫn chưa nói cho tất cả ủy viên biết.”

Lapis Lazuli vẫn tiếp tục nói trong một chất giọng thấp.

Mới một khắc trước cô ta còn phải hứng chịu đủ kiểu chửi rủa. Chẳng lẽ cô ta
vẫn không thấy phiền hà gì chắc? Ả quả thực không bình thường mà.

“Như mọi người đã biết, ban đầu hãng chúng ta không giao thiệp với những khách
hàng là các Chúa Quỷ ở dưới hạng 60. Bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến tầng lớp
của doanh nghiệp chúng ta. Dẫu vậy, tôi đã làm việc với tư cách là nhân viên
tư vấn độc quyền của Chúa Quỷ Dantalian trong hơn nửa năm qua. Có một lý do
cho điều đó.”

Sau khi hít vào một hơi, Lapis Lazuli tuyên bố.

“Tôi đã đích thân thỉnh cầu cho chức vụ nhân viên tư vấn đó.”

“Cái gì?”

“Ngay từ lúc đầu, tôi đã hằngnhắm tới vị trí được làm thê thiếp của Chúa Quỷ
Dantalian.”

Một tiếng ồn tràn ra từ hội đồng uỷ viên như nước lũ tràn đê.

Những kẻ chỉ trích cô gái succubus đó mới đây thôi giờ đều đã bị choáng váng
cho ra trò. Đó là bởi vì Lapis Lazuli vừa tuyên bố với phong thái chững chạc
đường đường chính chính. Đến nỗi tình hình hiện tại đã vượt trên cả cái cảnh
giới mà các uỷ viên của hội đồng có thể hiểu được.

Ngay khoảnh khắc đó, có một tiếng cười vang lên.

Quay đầu lại, ta thấy Ivar Lodbrok đang cười thật lớn. Còn có thể cười được
trong tình trạng này. Không quan tâm đến việc tất cả uỷ viên đều ngớ người
không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Ivar Lodbrok thốt lên một tiếng gầm thật lớn.

“Các bằng hữu. Các ngươi vẫn chưa hiểu sao? Chúa Quỷ Dantalian không hề tự
dưng trở nên điên loạn. Tất cả đều là do ả succubus này. Thậm chí còn chưa đến
một năm, đứa con gái này đã có thể khiến Chúa Quỷ Dantalian si tình mà biến
thành nô lệ của ả.”

Ra là vậy. Hoá ra là thế à!

Cuối cùng, thì mọi chuyện cũng đã được sáng tỏ.

Mặc dầu địa vị của Lapis Lazuli rất thấp, cô ta cũng có một ngoại hình tuyệt
mỹ. Cô ta đã giam cầm tên Chúa Quỷ vào bẫy tình với vẻ ngoài của mình. Và cô
ta đã dụ dỗ được tên Chúa Quỷ để bắt hắn phải vay cả một gia tài từ hãng mà
chúng ta không hề hay biết……

Những ủy viên khác chắc cũng đã nhận ra được bản chất thật sự của tình hình.
Mặt bọn họ trở nên tái nhợt. Không còn ai dám trao cho Lapis Lazuli một ánh
nhìn khinh miệt nào nữa.

“Nhưng……tại sao lại hành động một cách liều lĩnh như vậy……?

“Để tiến thân.”

“Tiến thân?”

“Chúa Quỷ này sẽ trở thành kẻ cung cấp tin tức cho doanh nghiệp chúng ta. Đóng
góp của tôi về lãnh vực này chắc chắn sẽ được tán dương.”

“……”

Mọi người. Toàn bộ uỷ viên trong căn phòng họp đều không thốt nên được câu
nào.

Mà bọn họ phải nói gì cơ chứ, khi mà một nhân viên văn phòng vừa mới thú nhận
với khuôn mặt vô cảm của mình rằng ‘Tôi đã bán cơ thể mình để tiến thân.”

Độc một lão Ivar Lodbrok thì cứ cười từ nãy tới giờ mà không dứt.

“Thế nào hả, các bằng hữu. Đây chẳng phải là một tuyệt tác sao!”

“……tuyệt tác?”

Ta buột miệng hỏi lại.

Ivar Lodbrok đứng phắc dậy từ chiếc ghế của mình. Ông ta dang rộng hai vòng
tay như đang trình diễn một thứ gì đó. Cứ như thể ông ta sắp mời một diễn viên
khác lên sân khấu vậy.

“Chính là nó. Một tuyệt tác. Một con tạp chủng là rác rưởi của xã hội. Sinh ra
đã làm chuột cống chui rút dưới sàn nhà. Ngay từ đầu, số mệnh đã an bài là cô
ta sẽ sống nốt quãng đời của mình và chết ở con ngõ hẻm nào đó trong yên
lặng……mà bây giờ, nhìn xem! Con ả succubus này không chỉ việc có thể gia nhập
vào hãng doanh nghiệp lớn nhất ma giới, mà giờ cô ta lại còn có thể trở thành
thê thiếp của một Chúa Quỷ!”

“……”

“Nếu đây không phải là kiệt tác thì còn thứ gì nữa chứ. Chẳng phải cái tham
vọng thuần khiết muốn có được sự thăng tiến này thật tuyệt đẹp sao. Chẳng phải
cái tham vọng thuần khiết muốn đoạt được sức mạnh này chói lòa thế sao. Ôôi,
cứ mỗi lần ta thấy một đứa trẻ tràn đầy ý chí chiến đấu như thế này thì ta
cũng không thể kiềm nén được giọt nước mắt mà phải thốt nên lời tán thưởng mới
nguôi. Sức mạnh là một người phụ nữ! Vì vậy, họ sẽ chỉ luôn yêu quý các chiến
binh!”

※※※Cầu vote 10đ thôi mà, giúp ta đi các bằng hữu. Thêm Kim Phiếu nữa ta
càng có động lực.※※※


Dungeon Defense - Chương #16