Nơi Một Huyền Thoại Được Sinh Ra


Người đăng: Vincent032

Phần 3: Thế giới rộng lớn và lắm sự

Xa rời khỏi vùng đất Tây Bắc Minh Quang đế quốc, ta lại bay về một phương trời
khác tại nơi cực Đông.

Cực Đông, nơi có thể nói là bình an nhất Minh Quang đế quốc với những cánh
đồng lúa mì vàng ống ánh. Dưới một cơn gió thoán qua, những ngọn lúa mì uống
lượng phất phới báo hiệu một mù vụ bội thu.

Xuyên qua vùng đồng bằng phì nhiêu, ta lại vượt qua biên giới của Minh Quang
đế quốc để đến với một huyền thoại mà vẫn luôn được người người tại nơi cực
Đồng này kể đến trong những bàn ăn, những cuộc thảo luận hay những lời ca.

“Đóa hoa băng nở ra từ lửa, Tử Hàn Hoa”

Bon bon bon …

Dưới ánh hoàn hôn đỏ rực như màu máu, những tiếng chuông từ các tháp chuông
bên trong một thành phố lớn giáp biển liên tục vang lên liên hồi như báo hiệu
cho một điều gì đó.

Trung tâm thành phố khổng lồ, lò một ngọn núi đá tự nhiên và tọa lạc nguy nghi
trên ngọn núi đó là một quần thể tòa nhà và cung điện phân bố kín cả ngọn núi.

Bên trong tòa cung điện, tại một căn phòng uy nga có một chiếc giường lớn với
nhiều người đang quay quanh đó mà bàn tán xôn xao về chuyện gì đó.

-Bù mụ! Con ta sao rồi? Tại sao lại không nghe nó khóc gì hết?

Trên chiếc giường lớn là một người phụ nữ cung cách cao quý và xinh đẹp nhưng
vẻ mặt lúc này lại có phần xanh xao tái nhợ do vừa mới sanh lên tiếng hỏi.

-Hoàn hậu an tâm, dù khi chào đời đứa bé không khóc nhưng lại trong vô cùng khỏe mạnh ạ.

Một bà mụ già tay vừa bòng một đứa bé mới sinh nhắm mắt đang được quấn trong
một lớp khăn mềm mà nói

-Là trai hay gái?

Bà hoàn hậu nằm trên giường mệt mỏi hỏi

-Thưa! Là một công chúa ạ

Bà mụ già cuối người nhìn xuống đứa bé mà vừa nói

Cạch

Nhưng khi bà vừa dứt lời thì cánh cửa chính của căn phòng bị bật tung ra và
một người đàn ông độ ba mươi tuổi với một chiếc vương miện trên đầu và khoác
một bộ quần áo uy nghi cao quý hùng hỗ bước vào mà nói

-Hoàng hậu ta sao rồi! Đã lâu thế này sao lại không nghe động tĩnh gì hết? Hoàng hậu đâu

-Bệ hạ xin ngày hãy bình tĩnh ạ

-Xin ngày hãy bình tĩnh …

Cùng đi vào với người đàn ông nào là lính nào là kẻ hầu đều liên tục khuyên
nhủ ông ta

-Các ngươi tránh ra cho ta

Người đàn ông bị ngăn cản thì liến nổi nóng và vung tay đẩy bọn người bám theo
mình ra.

-Bệ hạ cứ bình tĩnh! Thiếp và con đều bình an cả

Hoàng hậu mệt mỏi nằm trên giường khi nghe thấy chồng mình hùng hỗ xong vào
thì dù có mệt cũng đành trở ra một hơi mà lên tiếng.

-Ơn đức chư thần! Nàng bình an là ta phải cảm tạ trời đất rồi

Người đàn ông nghe vậy thì vẻ mặt liền trở nên dịu lại và nhanh chóng đi đến
bên giường và âu yếm nhìn vợ mình mệt mỏi nằm trên giường mà đưa tay chạm má
nàng ta mà nói

-Nhìn nàng kìa! Đã tiều tụy thế này rồi. Ta nói có sai đâu, sức khỏe của nàng không tốt thì không nên sinh con.

Nói đến đây, ông bỏng thấy vẻ mặt của vợ mình chợt hiện lên nét buồn khiến
lòng ông như bị người ta đâm một nhát

-Sao vậy?

Ông âu yếm hỏi

-Xin lỗi chàng! Thiếp không sinh được cho chàng một hoàng tử. Thiếp xin lỗi

Hoàng hậu vừa nói mà hai dòng ngọc lệ cứ thế mà chảy dài trên mặt khiến lòng
người đàn ông càng thêm đau xót. Ông khom người xuống ôm bà vào lòng mà nói

-Không sao cả! Là hoàng tử hay công chúa đều không quan trọng. Quan trọng là ta có nàng cạnh bên là được rồi.

-Nhưng thiếp chỉ có thể sinh con được một lần mà thôi. Thiếp …

Bà hoàng hậu nằm trong lòng người đàn ông của mình mà không kiềm được đau xót
nói nhưng khi chưa nói được hết lời thì người đàn ông đã chen vào mà nói

-Ta là vua! Ta nói được thì chính là được

Người đàn ông đứng trước cảnh người quan trọng nhất đời mình thì sao có thể
đứng đó làm ngơ và như bằng tất cả uy quyền của mình trên cõi đời này, ông
nghiêm nghị nói một câu.

-Nhưng còn Gia Quỳ tộc? Cần phải có người kế thừa chứ

Hoàng hậu nằm trong lòng người đàn ông của mình mà chỉ biết non nỉ nói vài lời

-Kế thừa à? Chuyên này còn phải chờ xem Phong Huy quốc này có thể chịu đựng được bao lâu thì hả tính.

Nhắc đến chuyện kế thừa, ông ta bỗng nhiên như có chút tâm sự và lặng đi một
lúc. Nhà vua và hoàng hậu không nói gì? Những người đứng chung quanh cũng
không dám lên tiếng và tất cả chìm vào im lặng.

-Phải rồi! Con! Chàng vẫn chưa xem mặt con kìa

Hoàng hậu lên tiếng và phá vỡ không khí im lặng trong căn phòng

Nghe lời của hoàng hậu, nhà vua ngửa người ra cứ như là giờ này mới nhớ ra con
mình vừa chào đời. Nhìn dáng vẻ của chồng mình, hoàng hậu không nhịn được mà
yếu ớt lấy tay chỉ lên mủi nhà vua mà nói

-Xem chàng kìa! Ai đời lại quen đi đứa con vừa chào đời của mình kia chứ

Bạch bạch bạch

Nghe những lời của hoàng hậu, nhà vua dùng tay vỗ vỗ đầu mình ba cái như tự
trách và nói

-Đưa con ta đến đây

Vâng lời, bà mụ già nhanh chống bế cô công chúa nhỏ đến và hai tay chưa cho
nhà vua.

Nhà vua đón con mình bằng hai tay và đưa lên trước để hai vợ chồng cùng ngắn
nhìn đứa con gái mới sinh của họ

Một đứa bé có làng da trắng ửng đỏ do mới sinh, hai mắt nhắm nghiềm, ngực nhấp
nhô nhè nhẹ. Nếu không phải nhớ nhìn thấy ngực đứa bé nhấp nhô như đang thở
thì ai cũng tưởng đứa bé đã chết rồi và nếu không phải từ đầu đến giờ có nói
chuyện sinh nở thì cũng không ai biết nơi đây có một đứa bé vừa mới được sinh
ra.

Bằng một cách kì lại, đứa bé cứ im lặng mà trở khiến hai vợ chồng không kiềm
được mà khó hiểu nhìn nhau.

Nhưng ngay sau đó, đôi mắt đứa bé như cựa quậy, hành động đó càng ngày càng rỏ
hơn cho đến khi đôi mắt nhỏ mở to ra khiến ai ai trong căn phòng nhìn thấy
cũng phải giật thoát cả tim.

Đứa bé mở mắt ra, một ánh đỏ lóe lên như huyết, như hỏa và như ánh huyết dương
ngoài khơi xa đang soi sáng cả một vùng trời.

Và khi đôi huyết nhản được mở ra, cả khuôn mặt đứa bé dù xinh như hoa nhưng
lại làm cho người đứng quanh cảm nhận một sự lạnh giá đến khác thường khi bị
đôi mắt đó nhìn qua.

-Chuyện này …

Không hẹn mà cùng lên tiếng, hai vợ chồng nhà vua lại nhìn nhau một lần nữa.

Và từ đó, huyền thoại Gia Quỳ Tử Hàn Hoa được sinh ra đời.


Du Giới - Chương #41