Người đăng: Vincent032
TG: Hôm nay vào web xem thì thấy truyện của mình được 19 sao. Vào trong xem
thì được 9.5 điểm tức là có một bạn đánh giá mình 10 điểm khiến mình vui lắm.
Cám ơn hai bạn (một bạn cho 9 điểm và một bạn cho 10 điểm) nhé :D Mình sẽ cố
gắng để viết hay hơn nữa XD
…
Tại dinh thự, bên trong căn phòng khách nhỏ nằm ở tầng hai của tòa nhà chính.
Khúc Lục Huỳnh Văn vẫn đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ và nhìn về
phía tòa thành bên dưới.
-Thưa tiểu thư! Tên La A không đi theo kế hoạch mà chạy loạn lên và giờ đang bị vây bên trong cửa hàng tạp hóa.
Khi Khúc Lục Huỳnh Văn đang ngắm cảnh bên cửa sổ thì người hầu gái tên Thu
Nhan nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai của cô.
-Hả? vậy là sao?
Khúc Lục Huỳnh Văn nghe thế thì liền ngạc nhiên rồi quay sang nhìn Thu Nhan mà
tròn mắt hỏi lại
-Thưa tiểu thư! Cụ thể là sau khi Nha Phan rời đi và tiếp đó là ba người đầu tiên đến gây sự với hắn theo kế hoạch thì tên La A lại bỗng nhiên giở chứng mà chạy theo Nha Phan làm vở hết kế hoạch. Ba tên ấy thấy vậy thì liền kêu lớn lên rồi cả đám ô hợp cùng rượt đuổi nhau mà chạy loạn hết cả khu vực. Sau đó không biết tên La A tìm cách gì mà cắt đuôi được đám người đó và lẻn vào trong cửa hàng tạp hóa nhưng nhờ vào tài liệu việc như thần của tiểu thư nên hiện hắn đang bị mọi người bao vây bên trong cửa hàng tạp hóa mà chưa dám ra ngoài.
Thu Nhan nhanh chóng thuật lại hết mọi chuyện đã diễn ra.
-Tên La A này tính ra cũng có chút đầu óc … nhưng khoan, ngươi nói rõ lại khúc tại sao một đám người lớn lại không bắt được một tên nhóc mới 10 tuổi như hắn?
Khúc Lục Huỳnh Văn nghe thế thì cũng gật gù mà cho Trầm Khung một lời khen và
bằng vào sự thông minh của mình mà nhanh chóng nhìn ra chỗ bất hợp lý
-Tì nữ cùng thấy lạ. Rõ là hắn chỉ mới 10 tuổi nhưng sức khỏe thì lại đặc biệt dẻo dai. Theo như người của ta báo lại thì bọn người kia đã đuổi theo hắn chạy hơn năm khu phố ấy thế mà chỉ có vài lần là mém bắt được hắn vì hắn rất dai sức lại nhanh rất nhẹn và thường hay đổi hướng chạy khiến bọn họ khó mà bắt được.
Thu Nhan nhanh chóng trình bày rõ hơn và cũng nêu ra điểm mình khó hiểu.
-Hùm … tên La A này càng ngay càng làm ta cảm thấy khó mà hiểu được. Ngươi còn nhớ lần đầu mà ta nhìn thấy hắn không?
Khúc Lục Huỳnh Văn đột nhiên cúi mặt suy tư làm một đoạn tóc mỏng rũ xuống và
che ngang mắt làm cô trong đã xinh đẹp thì nay lại còn quyến rũ hơn.
-Tì nữ còn nhớ lần đầu chúng ta thấy hắn thì hắn chỉ là một tên nhóc nhút nhát và cũng rất yếu đuối. Thường ngày ngoài việc bám theo thiếu gia ra thì không dám gặp mắt bất cứ ai.
Việc suy tư cứ như một hội chứng lan truyền và cũng khiến cho Thu Nhan suy tư
mà hồi tưởng lại La A của ngày trước.
-Đó chính là lý do ta ghét hắn. Nhưng tên La A hôm nay, hắn không hề tỏ ra nhút nhát khi đối chất với ta lại có sức khỏe vượt trọi hơn những đứa cùng trang lứa và đặc biệt là mòm miệng rất lươn lẹo. Ta thật không thể nào hiểu được
Khúc Lục Huỳnh Văn cũng nhanh chóng trình bài ra suy nghĩ của mình và cô vừa
nói vừa lắc cái đầu nhỏ vài cái khiến mớ tóc rươi xuống đung đưa qua lại.
Nhưng khi nói đến phần mòm miện của Trầm Khung thì cô lại đột nhiên tức giận
mà vỗ tay lên thành ghế.
-Giờ ta nên làm sao đây tiểu thư?
Tha Nhan thấy cứ nói thế này thì thế nào tiểu thư cũng sẽ lại nhớ đến cảnh bị
Trầm Khung làm cho không mắng được gì mà nổi đóa nên liền đánh sang đề tài
khác
-Không làm gì cả! Chẳng phải hắn rất thông minh hay sao? Ta ở đây chờ xem hắn sẽ dùng cách gì để thoát kiếp nạn hôm nay
Khúc Lục Huỳnh Văn nhìn về phía thành thị bên dưới mà bực dọc nói
…
Trầm Khung lúc này không còn quỳ trên đất nữa mà thay vào đó là quăn túi tạ
sắt qua một bên và liên tục đi qua đi lại bên trong tiệm tạp hóa để tìm cách.
Lão chủ tiệm thấy Trầm Khung cứ đi qua đi lại trước mặt mình còn bên ngoài kia
là một đám ô hộp bao vây khiến ông không làm ăn gì được thì cũng có chút không
vui mà nói
-Này anh bạn nhỏ! Ta không biết cậu đắc tội gì với tiểu thư nhà cậu nhưng mà ta phải nói là hôm nay ta còn phải làm sinh ý nữa. Cậu và đám ô hợp ngoài kia cứ bao vây tiệm của ta thì ta sao ma buôn bán
Trầm Khung nghe vậy thì liền muốn rủa câu “Bán hay không thì đó là việc của
ông! Liên quan gì ta chứ?” Nhưng do nhớ lại lời mà người cha đáng kính của hắn
từng nói là “Luôn luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ” nên
hắn cũng không nói ra những lời khó nghe đó mà đổi lại thành
-Cháu ở đây cũng xin lỗi chú nhiều lắm! Nhưng mà chú thấy đấy, cháu mà đi ra ngoài thì xem như đời này của cháu kết thúc tại đây. Chú không làm được sinh ý hôm nay cũng là một cái chuyện không tốt mà cháu hôm nay bị lũ ngoài kia bắt trước tiệm của chú cũng là một điều không tốt. Cháu … cháu thật không biết phải làm sao cho phải đây chú ạ
Lão chủ tiệm lúc đầu thấy có chút không vui nhưng sau khi nghe Trầm Khung khéo
đánh đồng mạng mình với sinh ý một ngày của lão thì cũng làm lão sinh chút
lòng thương hại khiến suy nghĩ của lão về chú bé này cũng có chút thiện ý hơn
nên lão cũng bắt đầu nghĩ thử xem có cách gì giúp cho Trầm Khung hay không
Nhưng nghĩ một lúc, lão chủ tiệm nhìn thấy dấu hiệu nô lệ trên tay của Trầm
Khung thì khó hiểu mà hỏi
-Này anh bạn nhỏ! Chú là nô lệ à?
Trầm Khung nghe lão chủ tiệm hỏi thế thì cũng thầm đỗ mồ hôi hột trong lòng vì
sợ ông ta thẳng thừng quẳng hắn ra ngoài à. Nhưng nói gì thì nói, hắn có thể
chói sao?
-D … dạ! cháu là nô lệ phục vụ trong dinh thự của thiếu gia nhà Khúc Lục.
Trầm Khung thì cảm thấy không ổn nhưng lão chủ tiệm thì lại là cảm thấy ngạc
nhiên nha. Ai đời một nô lệ lại khiến cho tiểu thư của một gia tộc danh giá
như Khúc Lục gia tộc phải cất công tìm cả đám người như vậy để giải quyết hắn
chứ? Nghĩ thế, lão liền vỗ vai Trầm Khung và cười nói
-Khá lắm chú em à! Chú có biết mình bản lĩnh thế nào hay không hả. Có lẽ trên đời này chỉ có mỗi chú là nô lệ có thể khiến cho chủ nô phải nhọc công thế này đây.
-Hở!
Nghe những lời này của lão chủ tiệm khiến Trầm Khung cảm thấy khó hiểu nha.
Nhưng mà sau khi hắn cẩn thận nghĩ kỷ lại thì lại là khác à. Hắn đã từng đi
qua phố nô lệ, từng thấy bao nô lệ bị đối xử như súc vật, ấy thế mà cái cô
tiểu thư kia lại phải nhọc công thế này để xử lý hắn. Điều đó cho thấy cái gì?
Cái gì? Có thằng ngốc mới không nhận ra là cô ta không xem hắn là một nô lệ.
Hà há, phát hiện mới khiến Trầm Khung bỗng nhiên rất cao hứng nha.
Mà ai biết được khi cao hứng Trầm Khung lại nảy ra chút ý tưởng như đớm sáng
cuối đường hầm khiến hắn như vui mà hóa điên lên và nhảy lên mà ôm lấy lão chủ
tiệm nói
-Nghĩ ra rồi! Cháu nghĩ ra rồi ha ha ha … cám ơn chú … cám ơn chú nhiều lắm ha ha ha
Trầm Khung lao lên tính là ôm cổ của lão chủ tiệm nhưng do lùn quá nên chỉ ôm
được có phần eo của lão thôi và vừa ôm vừa đung đưa qua lại khiến lão như muốn
ngã nhào ra đất.
-Này này chú em! Tìm được cách thì ta cũng vui giùm cho chú lắm, nhưng ta có tuổi rồi. Lắc chút nữa là xướng sống ta gẫy mất.
Lão chủ tiệm dù ban đầu không có nhiều ấn tượng với Trầm Khung nhưng sau khi
hiểu ra chuyện thì cũng không xem Trầm Khung là một nô lệ hay là người lạ nữa.
Trầm Khung nghe lão nói thế thì liền biết mình làm lố rồi nên cũng ngượng
nghịu mà thả ra và rải rải đầu nói
-À! Cháu … cháu xin lỗi! Do vui quá nên cháu hơi làm lố mong chú bỏ qua cho ạ
Thấy Trầm Khung lễ phép như thế thì lão cũng không có ý muốn trách mắng nên
liền hỏi tiếp
-Thế chú em đã nghĩ ra được cách gì? Có cần ta giúp không?
Trầm Khung nghe thế thì như cát mắc hạn và gặp được mưa, mừng không thể tả mà
nói bảo lão chủ tiệm khom xuống và nói nhỏ vào tai lão.