Vừa Đi Vừa Chém Gió


Người đăng: Vincent032

Xuất hiện và đứng giữa của tiệm tạp hóa, Trầm Khung lúc này trong không thể
nào dị hợm hơn được nữa. Lưng hắn đeo một cái túi mà hể hắn chuyển động là lại
vang lên những âm thanh “lắc cắc” khiến ai nghe cũng hiểu là trong đó chứa
toàn là bi sắt. Nhưng thêm vào đó trên túi lại có cấm một khúc gỗ và trên đó
đính một cái bảng to muốn gắp đôi người Trầm Khung với dòng chữa “Khúc Lục gia
tộc” trên đó. Ngoài ra, trên tay trái của hắn là một mảnh đồng và tay phải là
một khúc gỗ cầm vừa tay. Việc cuối cùng mà Trầm Khung không thể quên chính là
lấy một mảnh vải che đi dấu hiện nô lệ trên tay trái của mình.
Trầm Khung quay người lại nhìn lão chủ tiệm và nói
-Cám ơn chú Chẩm Thương! Cháu sẽ mau chóng trả lại mấy thứ này.
Lão chủ tiệm đứng bên trong nhìn Trầm Khung với ánh mắt rất hứng thú và nói
-Để xem chú em có thể thoát nạn này không đã
Trầm Khung nghe thế thì bật cười một tiếng và sảng khoái nói
-Chắc hắn là qua!
Lời dức, Trầm Khung liền gõ mạnh khúc cây vào mảnh đồng và thét lớn lên
-Người Khúc Lục gia làm nhiệm vụ. Mọi người vui lòng nhường đường cho.
Những âm thanh “ben ben ben” và tiếng gào thét của Trầm Khung cứ liên tục vang
lên khiến mọi người đi đường chú ý và đến xem. Rất nhanh, đám người ô hợp còn
bao vây tiệm tạp hóa lúc nảy thì nay đã bị những người hiếu kỳ đứng bao quanh
và ai nấy cũng đang cố gắng hóng xem có chuyện gì mà phải “khua chiêng gióng
trống” như thế này.
Nhiều người tập trung lại, lời ra tiếng vào, ai ai cũng bắt đầu bàn tán khiến
chuyện này không còn đơn giản là trò đùa của tiểu thư nhà Khúc Lục nữa. Về mặt
thể diện mà nói, không cần biết là chuyện gì nhưng nếu lúc này mà có kẻ nào
đụng chạm đến Trầm Khung thì cũng có nghĩ là không nể mặt Khúc Lục gia, mà
những kẻ ô hợp này dù có đần độn đến đâu thì cũng không ngu đến mức không hiểu
ra chuyện này.
-Này chú em! Khúc Lục gia có chuyện gì mà người chú đeo cả túi tạ sắt thế?
Một người trong đám đông không thể nào nhịn nỗi được sự hiếu kỳ mà lớn tiếng
hỏi
-Đúng như kế hoạch rồi!
Trầm Khung nghe thế thì liền cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ nói
-Hà hà! Tiểu đệ đây cũng rất tự hào mà cho các vị biết -Trầm Khung dừng chút để lấy hơi và nói to- Đó là do Huỳnh Văn tiểu thư vĩ đại nhà ta cảm thấy người ở trong dinh thự sức khỏe có vẻ suy giảm nên quyết định tiến hành cho mọi người tập thể lực để có thể tăng cường sức khỏe và phụng sự tốt hơn cho Khúc Lục gia –Trầm Khung nói đến đây thì liền giả bộ hít mủi “rột rột” vài tiếng- Không nói đến thì thôi, giờ có đại ca đây nhắc đến là làm đệ đây cảm thấy vô cùng cảm động rồi.
Mọi người nghe đến đây thì bắt đầu chú tâm lắng nghe và Trầm Khung cũng giả bộ
quẹt nước mắt để thoa nước hành lên rồi nói
-Thử hỏi trên đời này còn ai có thể nhân từ và quan tâm đến hạ nhân hơn Huỳnh Văn tiểu thư nhà ta không chứ? Sáng ngày thì đã lo không biết mọi người trong dinh thự có tới ăn sáng đầy đủ không, trưa ra thì lo bọn đệ có làm lụng cực khổ dưới nắng hay không, chiều thì lại sợ bọn đệ còn việc mà bỏ lở ăn cơm chung với mọi người mà tối thì lại đi hỏi thăm người không khỏe và đôi khi còn cùng ngồi nói chuyện với mọi người khiến những người ở như bọn đệ đây cảm thấy dinh thự chính là ngôi nhà của mình và Huỳnh Văn tiểu thư chính là mẹ hiền, là thánh nữ tái sinh a.
Dừng lại lấy hơi một tí, Trầm Khung đứa tay chỉ thẳng lên trời và ngửa đầu lên
nói
-Ở đây La A xin cả gan tuyên bố, Huỳnh Văn tiểu thư nhà ta là tiểu thư xinh đẹp nhất, giỏi giang nhất và nhân hậu nhất tại Na Lan thành này.
Trầm Khung dùng một giọng điệu tha thiết nhất, da diết nhất và cũng thêm vào
sự hùng hồn để có thể kết hợp với nước mắt mà làm cho người nghe ai ai cũng
cảm nhận được sự quan tâm từ vị tiểu thư tuyệt vời này. Có thể nói, hôm này mà
cộng thêm trời đổ mưa cái nữa là đẹp lòng người rồi nhưng hiển nhiên đây là
điều làm Trầm Khung cảm thấy hối tiếc nhất
Hắn sở dĩ dám to miệng như thế vì phạm vi thành Na Lan cũng chả lớn lắm mà hắn
tin chắc với nhan sắc của Khúc Lục Huỳnh Văn mà muốn tìm người so bì trong
phạm vi tòa thành này là khó mà lời nói chả mất tiền mua thì hắn ngu gì mà
không tâng bốc cô tiểu thư nhỏ của mình lên đến tận nóc nhà để sau đó cô ta có
muốn mắng hắn thì cũng khó mà mở lời. Ai đời lại đi mắng kẻ đi gieo tiếng thơm
cho mình kia chứ
Và đây cũng là quy tắc khác mà cha hắn dạy cho hắn
“Quy tắc 2: Con người là sinh vật ưa thích những lời khen (đặc biệt là phái
đẹp). Khéo léo tặng họ những lời khen sẽ khiến mọi việc trở nên ổn thỏa”
-Này! Mọi người đây chưa nhìn thấy tiểu thư nhà chú lần nào thì sao biết có thật vậy hay không?
Một người khác vừa nói vừa nhìn đám người đứng quanh mình và đồng thời những
người đó cũng nói “Đúng đó! Đúng đó!”
Trầm Khung nghe thế thì không lép vế mà chém liền tay ngay
-Vậy là mọi người đã bỏ lỡ đi một điểm khoái lạc của cuộc đời rồi! Tiểu đệ đây cũng khuyên các vị nên thử nghe ngóng xem tiểu thư nhà ta có đi dạo phố hay không và chạy đến xem, ta đảm bảo chỉ cần nhìn qua thôi thì cũng đã khiến các vị hận sao lại lấy vợ sớm nha.
Như thêm dầu vào lửa, lời nói của Trầm Khung làm cho những lời bàn tán và
tranh luận trở nên soi nổ hơn.
-Cậu có thể miêu tả sơ về tiểu thư của cậu không?
Một người khác chen qua đám người và lớn tiếng hỏi
-Được chứ! Tuy tiểu đệ đây chỉ là kẻ ở thông thường nhưng nhờ sự nhân hậu của tiểu thư nên ta đây cũng có mấy lần được chiêm ngưỡng vẽ đẹp mê hồn người của nàng. Tiểu thư nhà đệ tuy mới mười ba tuổi nhưng nước da trắng mịm như tuyết, giọng nói thanh như tiếng chim oanh, dáng người thì thon thả động lòng người. Nhưng tiểu đệ đây có thể khẳn định, đặc biệt nhất là khuân mặt của cô ấy, một sự xắc xảo đến tuyệt luân của tạo hóa mà đảm bảo các vị nhìn qua một lần là sẽ bị cái nét đẹp mà không ngôn từ nào đủ để tả của nàng làm cho chìm đấm ngay.
Trầm Khung vừa nói mà vừa cười muốn nổ cả bụng trong lòng. Trong đời hắn, hắn
thề là chưa bao giờ hắn chém gió liên thanh không ngừng nghỉ như hôm nay.

Vừa đi vừa nói, Trầm Khung không ngừng vênh váo mà khoe khoang về vị tiểu thư
xinh đẹp, “hiền đức” và “nhân hậu” bậc nhất Na Lan thành này. Và một chuyện
hiển nhiên là Trầm Khung đi đến đâu thì mọi người đều nhường đường cho hắn đi
đến đó.
Những lời tâng bốc đến tận trời cao của Trầm Khung dành cho Khúc Lục Huỳnh Văn
mà đặc biệt đó lại là lời phát ra từ miệng một cậu bé 10 tuổi thì độ chính xác
và sức thuyết phục rất cao nên khiến cho mọi người đứng quanh ai ai cũng bàn
tán và thảo luyện về vị Huỳnh Văn tiểu thư danh giá của nhà họ Khúc Lục.

Tại căn phòng khác trên tầng hai, Khúc Lục Huỳnh Văn đang ngồi mân mê ly trà
trên tay cùng với Thu Nhan đang hầu hạ bên cạnh thì bỗng nhiên cửa phòng mở
toang ra, Ngân Khuyên hối hả chạy vào và nói nhỏ vài tai của Khúc Lục Huỳnh
Văn khiến cô đang uống trà mà như muốn phung hết cả ra và quay sang nhìn Ngân
Khuyên với ánh mắt khó tin mà hỏi
-Ng … ngươi có nói nhằm không? H … hắn cả gan làm như vậy?
Ngân Khuyên thấy Khúc Lục Huỳnh Văn hỏi với giọng điệu cùng với ánh mặt rất kỳ
lạ như vậy thì cũng có chút ngạc nhiên và nói
-V… vâng! Hắn đích thực là vừa đi vừa “khua chiên múa trống” và la làng khắp nơi những lời như vậy.
-H … hắn … s… sao l… lại …
Khúc Lục Huỳnh Văn lấy tay nhẹ che miệng lại, cả mặt đỏ ửng, hai mắt thì long
lanh mà giọng nói thì lại cứ run run ấp úng không thành tiếng nào còn có cái
vẽ “nữ thần” mà Trầm Khung từng gặp lúc trước.
Nhìn thấy cảnh tiểu thư mà mình phụng sự bao năm có biểu hiện thế này thì cũng
khiến Thu Nhan và Ngân Khuyên không khỏi bất ngờ mà nhìn nhau.
-Giơ ta nên làm gì đây tiểu thư?
Thu Nhan nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và hỏi nhưng Khúc Lục Huỳnh Văn lúc này
cứ ru rú với những cảm xúc của riêng mình nên nào có nghe được câu hỏi của Thu
Nhan và khiến cô ta phải hỏi lại lần hai thì mới có thể làm cô tiểu thư nhỏ
của mình nghe được
-Làm gì à … ta …ta … các người mau bảo bọn người kia giải tán đi. Không kẻ nào được đụng đến La A để tránh người khác hoài nghi. Đi nhanh
-Hoài nghi? Hoài nghi cái gì?
Cả Thu Nhan và Ngân Khuyên khi nghe câu này thì liền khó hiểu nhìn nhau nhưng
tất nhiên là hai cô không ai nói ra câu này mà mạnh ai nấy đi thực hiện chỉ
thị của Khúc Lục Huỳnh Văn.

Một đường dài đám đông khiến Trầm Khung phải vừa đi vừa khua chiến múa trống
và vừa tâng bốc Khúc Lục Huỳnh Văn khiến cái cổ họng của hắn như muốn bay ra
ngoài luôn. Nhưng hơn ai hết hắn biết là mình cần phải cố thêm chút nữa.
Đi thêm một đoạn, Trầm Khung để ý thấy bọn người kia dường như đã không còn
bám theo hắn nữa và mọi chuyện đã êm xui đi thì ngay lập tức hắn cũng nhanh
chóng dẹp hết mọi thứ và đánh bài chuồn.
Tới khu vực mảng rừng cây trước dinh thự, Trầm Khung lập tức dẹp hết trống kèn
bảng hiệu và chỉnh chu lại trang phục một chút rồi tiếp tục lên đường.
Trầm Khung lúc này thật sự là muốn xem xem những gì mình đã làm có thể tác
động đến cô tiểu thư nhỏ kia như thế nào? Liêu cô ta có bị những lời tâng bốc
kia mê hoặc hay không? Để hắn còn biết mà lo liệu cho tương lai của mình sau
này.


Du Giới - Chương #26