Không Còn Lời Gì Để Nói


Người đăng: Vincent032

Ngửa đầu lên mà thề với trời, Trầm Khung lúc này mắt rưng rưng những giọt lệ
ai oán. Thế giới kia thì hắn cứ khi không lại dính vào một cái phiền phức
khiến hắn lúc nào cũng phải cẩn thận lo đông sợ tây. Ấy thế mà sang thế giới
này lại bị kẹt ngay cái cô tiểu thư thù dai như đĩa khiến hắn lúc này phải lâm
vào cảnh “Bỏ con giữa chợ”.
Tự than trời trách đất một lúc, Trầm Khung cuối cùng cũng có can đảm mà đối
mặt với thực tại là hắn phải băng qua con đường này để hoàn thành lệnh của cái
cô tiểu thư kia.
Hít một hơi thật sâu và thở ra, Trầm Khung từ từ mờ mắt ra
-Đệt!
Nhưng khi hắn mở mắt ra thì đập vào mắt hắn là ban tên cáo đo đen đang đứng
quanh và nhìn xuống hắn.
-Cái này gọi là cầu được ước thấy chăn?
Trầm Khung thầm muốn khóc mà không ra nước mắt. Trầm Khung ngây ngô lên tiếng
-Ba vị đại ca này! Không biết nhìn đệ có việc chi?
-Mày là nô lệ phải không
Tên bên trái lên tiếng hỏi
-Dạ!
Trầm Khung nhanh chóng trả lời
-Mày sao lại ở đây một mình?
Tên đứng giữa hỏi tiếp
-Dạ! Em đi mua đồ cho cô chủ
Trầm Khung vẫn tỉnh như ruồi mà trả lời
-Cô chủ mày là ai?
Tên cuối cùng lên tiếng hỏi
-Quái! Ba tên này đúng hạp nhau ghê nha. Hỏi một tràng rất là có bài bản à
Trầm Khung thầm tự nói và câu và lên tiếng trả lời
-Dạ! Cô chủ em là người của Khúc Lục gia tộc, tên là Khúc Lục Huỳnh Văn ạ.
Trầm Khung vừa nói mà vừa cố gắng nhấn mạnh chữ “Khúc Lục gia tộc”.
-Khúc Lục gia tộc à?
-Là gia tộc nào thế?
-Có nghe qua chưa?
-Không có nghe qua
-Vậy là xạo rồi
-Đúng!
-Đúng!
-Đúng!
Nhưng trái lại với ý của Trầm Khung, ba tên to xác này tự làm một tràng hỏi
đáp rồi cuối cùng đưa ra kết luận là không biết Khúc Lục gia tộc theo phong
cách của “Quách Tĩnh” khiến Trầm Khung bị á khẩu mà không nói được câu nào.
-Sao đây! Tới Khúc Lục gia tộc ma còn bị bọn nó cho ăn bơ thì rõ là có vấn đề rồi. Phải tìm cách đánh bài chuồn lẹ
Trầm Khung tự nhủ đôi ba câu và nhanh chóng nói
-Em bảo là có mà! Mấy vị đại ca cứ thử đào sâu vào mà thảo luận thì thế nào cũng sẽ tìm ra Khúc Lục gia tộc thôi.
Trầm Khung phán vài câu như đánh lạc hướng rồi lập tức vắt dò lên cổ mà chạy
theo hướng Nha Phan đã chạy
-Đùa! Chạy tiếp theo con đường buôn nô lệ đó thì có mà chết à?
Và Trầm Khung đã đúng. Khi hắn vừa mới chạy đi thì ba tên đó liền hô to “Nó
chạy rồi!” và từ trong phố buôn nô lệ, một đàn người chạy ra mà đuổi theo hắn
khiến Trầm Khung như chó bị đốt đuôi mà chạy thục mạng.
-Cái quái gì thế này? Tiểu thư! Cô chơi ta mà thuê nhiều ngươi như thế này à? Cô muốn hại chết ta sao?
Trầm Khung vừa chạy thục mạng vừa rủa Khúc Lục Huỳnh Văn và tự nhủ
-Cũng hên là mình quyết đoán chạy theo con đường này không thì thê thảm rồi.
Vừa chạy, Trầm Khung vừa cảm tạ trời đất vì đã cho hắn thể lực tốt hơn những
đứa trẻ bình thường để hắn có thể dẫn đầu bọn lâu la phía sau mà chạy được hơn
năm phút. Có thể nó đây là thành tích lớn nhất đời hắn và để được như vậy là
nhờ hắn không ngừng liên tục đổi hướng chạy chứ không thì đã bị tóm từ lâu
Nhưng nói sao thì nói, Trầm Khung biết nếu hắn không mang được đồ về thì chắc
chắn sẽ là lý do tuyệt hảo để cô tiểu thư kia trường trị hắn. Và đó cũng là lý
do vì sao Trầm Khung cố gắng chạy theo đường tròn để có thể đến được cái cửa
hàng tạp hóa chết tiệc kia.
Quẹo qua con hẻm, nhảy núp vào trong một cái giếng nước và chờ cho đám người
mọi rợ kia chạy qua.
Trầm Khung vừa thở hổn hển vừa ló đầu lên và nhìn. Phải đến khi xác định là
không còn tên nào nữa thì hắn mới bò ra khỏi miệng giếng rồi chạy theo hướng
ngược lại và tiến đến cửa hàng tạp hóa.
Trước cửa hàng tạp hóa, Trầm Khung thấy đây đúng nghĩa là tạp hóa khi phần thì
bán rau củ, phần thì lại bán gia vị, nông cụ, dụng cú làm bếp. Nói chung là
nơi đây hoàn toàn xứng với cái tên “tạp” trong tạp hóa.
Lặng lẻ và lén phén bước vào cửa hàng tạp hóa. Trầm Khung nhìn thấy một người
đàn ông đang khom kiểm kê hàng hóa trên kệ và vì là người duy nhất trong đây
nên Trầm Khung liền quả quyết đây là chủ tiệm
Hắn tiến đến, khều khều người đàn ông và nói
-Khúc Lục gia tiểu thư Khúc Lục Huỳnh Văn muốn mua vài món đồ
Nói xong thì hắn liền chìa tay và đưa mảnh giấy cho người đàn ông
Người đàn ông chủ tiệm nhanh chóng nhận lấy mẫu giấy và đọc. Sau khi đọc xong,
ông ta bỗng nhiên nở một nụ cười quái dị khiến Trầm Khung bỗng nhiên có cảm
giác không ổn.
Trầm Khung liền ngoái đầu lại xem bên ngoài cửa tiệm và không biết từ khi nào,
cả cửa tiệm đã bị bao vây bởi đám mọi rợ kia.
Ken ken ken
Ngoài lũ mọi rợ bên ngoài, Trầm Khung cũng bỗng nhiên nghe được tiếng kim loại
va chạm mà vang lên ở sau lưng mình
-Thế đéo nào? … hở … thôi rồi! Tự chui đầu vào lọ rồi. Chơi ngu rồi
Nhìn thấy quanh cảnh xung quanh, Trầm Khung cũng đả tự ngộ ra vấn đề và khi
người chủ tiệm đưa đồ cho hắn thì Trầm Khung không còn biết nói gì hơn ngoài
nở một nụ cười cay đắng và thầm rủa
-Tiểu thư à! Hại người tốt lắm! Hại giỏi lắm. Còn nhỏ thế mà tính toán tốt thế này thì hẳn là một nhân tài trong tương lại rồi.
Trầm Khung lúc này không còn biết nói gì hơn ngoài việc cay đắng mà nhận túi
hàng. Túi hàng vừa vào tay thì đã khiến hai tay của Trầm Khung liền bị cong
xuống vì bên trong toàn là bi kim loại thôi, mớ này cũng tầm năm ký.
Sao chứ? Trầm Khung bình thường tay không chạy đã thì còn nhém bị bắt mà nay
lại có thêm cái túi bi sắt năm ký này thì có mà chạy bằng niềm tin à?
-Này chú gì đó ơi! Có đưa nhằm đồ không thế?
Trầm Khung không dám tin mà cố gắng hỏi lại lão chủ tiệm
Tên chủ tiệm cũng rất vui vẽ mà đưa mãnh giấy cho Trầm Khung và nói
-Nói tiểu thư là ta hết hàng rồi nhé
Trầm Khung nhận mẫu giấy mà khó hiểu nhưng khi mở ra và thấy dòng chữ tinh xảo
tuyệt đẹp ghi “Lấy chục ký tạ sắt” thì hắn liền lập tức quỳ xuống lại lão chủ
tiệm thành tâm như cha mẹ hắn tái sinh.
Lão chủ tiệm thấy hắn như vậy thì cũng tiến đến vỗ vai hắn vài cái và an ủi
nói
-Ta thực sự là hết hàng! Bảo tiểu thư vài hôm nữa kêu người đến lấy tiếp nhé. Khoảng này lợi nhuận lắm
Một câu nói mà khiến Trầm Khung không thể nào tuột cảm xúc hơn được nữa. Hắn
như vừa mới tìm được người tốt thật sự trên thế gian này thì ngay lập tức rơi
từ chín tầng mây xuống 18 tầng địa ngục
Trong cái vỗ vai của lão chủ tiệm, Trầm Khung ngửa đầu lên trời và nói
-Trời cao! Ông đừng để tôi biết là ông có con hay cháu gái nhé


Du Giới - Chương #24