Thảm Sát


Người đăng: Vincent032

-Xin hãy tha thứ cho những linh hồn lầm lối

Đó là những gì Trầm Khung nghe được từ phía bên kia cánh cửa.

Két

Một âm thanh vang lên và ba cánh cửa chính của vũ đường từ từ mở ra. Trầm
Khung có thể nhìn rõ ở một cánh cửa gần đó có năm người trong bộ vét màu đen
bước vào với những khẩu súng máy trên tay, hình ảnh này khiến tròng mắt của
hắn phải căn ra vì ngạc nhiên.

-Giải thoát cho chúng!

Trong cơ hoảng loạn, Trầm Khung lại nghe được một người trong số những người
mặc áo vét đen nói một câu khiến hắn cảm thấy lạnh cứng cả người.

Sau câu nói, tất cả người áo đen đều chĩa súng thẳng về phía trước. Cùng lúc
đó, một số người trong vũ đường quay lại nhìn và thấy cảnh tượng này. Nhưng
khi họ còn chưa kịp phản ứng thì những âm thanh “bằn bằn bằn” đã vang lên và
vô số người gào thét mà ngã xuống.

Không một báo động, không một dấu hiệu, mọi thứ cứ đơn giản là như thế và mùi
máu cộng với những âm thảnh hổn loạn và tiếng súng cứ vang lên loạn xạ làm náo
loạn cả khu vực.

Đơn giản như một trò chơi, cảnh tượng trước mắt này khiến Trầm Khung nhớ đến
màng “No Russian” trong phần hai của trò chơi Call Of Duty: Modern Warfare.

Do đứng tại góc vũ đường nên Trầm Khung không phải là mục tiêu bắn đầu tiên
của những tên áo vét đen nhưng cũng là mục tiêu kế tiếp. Trong cơn hoảng loạn
về cảnh tượng trước mắt, Trầm Khung nhất thời thờ người ra và không biết phải
làm gì cho đúng.

Bản thân Trầm Khung biết mình đã dính vào chuyện khá phiền phức và nguy hiểm
nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc cảnh tượng xả súng giết người hàng loạt
thế này sẽ diễn ra ở một đất nước cấm lưu hành súng đạn như thế này.

Nhưng dòng suy nghĩ và hoảng loạn của Trầm Khung đã bị hoãn lại vì một tên áo
đen đang thay đạn và nhìn về phía hắn.

“Không còn thời gian để suy nghĩ” Đó là những gì vang lên trong đầu Trầm Khung
lúc này và hắn quyết định nhắm mắt làm bừa.

Dùng hết sức nắm chặc và quăng cái bàn về phía bọn người ào đen, Trầm Khung
nhanh chóng dựa vào góc khuất do cái bàn tạo ra mà lao về phí một trụ đá cẩm
thạch được trang trí một chậu hoa lộng lẫy bên trên.

Với sức lực của Trầm Khung lúc này, việc dùng sức mà quăng một cái bàn thì sẽ
không đơn giản là quăng cho có. Cái bàn bay với tốc độ nhanh như khi bạn ném
một hòn đá cầm vừa tay bằng cả sức lực của mình

Rầm

Cái bàn lao vào nhóm người áo vét đen, đập mạnh vào bọn chúng và làm chúng bị
bay ngược ra rồi ngã xuống đất.

-Ngay lúc này!

Trầm Khung cũng không biết vì sao hắn lại muốn lao lên và giải quyết luôn bọn
người áo đen. Với khả năng của hắn lúc này hắn hoàn toàn có thể nhanh chóng
lao khỏi khung cửa kinh và thoát đi nhưng hắn không làm vậy. Dường như, có cái
gì đó thôi thúc hắn phải ngăn chặn việc này.

Một tên áo đen lòm còm bò dậy, cái áo vét đen lúc này đã hở ra và lộ cái áo
giáp chống đạn đen sì. Nhưng ngay lúc tên này vừa bò dậy thì Trầm Khung đã lao
đến và cho hắn ngay một đầu gối vào mặt khiến hắn bay cả răng và máu ra ngoài
rồi bay lộn một vòng trên không và ngã ra đất nằm bất động.

Là giết người, giết người đó. Trầm Khung không biết là có nghĩ đến việc đánh
một cú mạnh như thế thì có giết chết tên đó hay không vì dù sao mùi máu hăng
hắc trên sàn nhà dường như đã làm hắn muốn phát điên lên.

Bằn

Một phát súng lục vang lên từ một tên áo đen đang nằm nhưng vì tốc độ của Trầm
Khung nhanh hơn tốc độ đưa tay của tên này nên đạn chỉ bay xén qua mép áo củ
hắn và làm nó bị rách.

Ngay lập tức, Trầm Khung quay người lại, tận dụng thế người và đá cho tên vừa
bắn một cú vào sường trái khiến hắn trượt dài trên sàn nhà đầy máu và hắn còn
tiếp tục đẩy thêm vài cái xác chết trên đường thêm một đoạn nữa thì mới dừng
lại và nằm bất động.

Bịch bịch bịch … vù … phập

Tiếng chân người vọi vã chạy đến, một tên lao đến với một cây dao gậm mà đâm
thẳng về phía tim của Trầm Khung và Trầm Khung liền xoay người sang nhưng do
phản ứng của hắn còn chậm hơn tốc độ của bản thân nên hắn không thể né đươc mà
phải dùng chính bàn tay trái của mình để chặn con dao đang lao đến.

Cây dao lao đến, đâm xuyên qua bàn tay của Trầm Khung và đẩy hắn lùi đi một
đoạn thì mới dừng lại. Cảm giác đau nhứt kinh khủng từ bàn tay truyền đến
khiến Trầm Khung như gào thét trong đau đớn nhưng đồng trời cũng dùng tay còn
lại vổ mạnh vào đầu tên này khiến hắn bay ngang qua và đập đầu vào tường.

-Aaaaaaaa~~~

Trầm Khung cầm lấy cổ tay của cánh tay bị đâm xuyên mà gào thét. Có thể nói,
từ nhỏ đến lớn thì đây là lần đầu tiên hắn tự cảm nhận được cơn đau kinh khủng
như thế này.

Nhưng trong cơn đau, Trầm Khung như hóa điên, hai mắt đỏ ngầu và bất ngờ rút
cây dao đang cấm xuyên qua tay mình mà xoay người lại phóng đi

Phập

Một tiếng đâm xuyên vang lên và cây dao cấm lên giữa tráng một tên áo vét đen
đang chĩa súng về phía Trầm Khung. Tên này bị cây dao cấm vào giữa tráng, dư
lực khiến đầu hắn ngửa ra sau, hai mắt mở to vì ngạc nhiên và ngã ngửa ra đất.

Bằn bằn bằn …

Tiếng súng nổ vẫn tiếp tục vang lên và nhiều người trong vũ đường tiếp tục ngã
xuống. Những người còn lại thì cố gắng tìm chổ trú. Có kẻ núp đằng sau vật
cản, có kẻ núp sau mấy cái xác, có kẻ dùng người khác đỡ đạn nhưng do lực bay
quá mạnh nên nó cũng xuyên qua người phía trước và găm vào người phía sau. Hổn
loạn và máu chảy vẫn cứ tiếp tục

Hơ hơ hơ

Quỳ giữa xác của đám người áo vét đen, Trầm Khung liên tục thở dóc. Có thể nói
vị trí của hắn lúc này là an toàn nhất vì những tên áo đen khác đã tiến sâu
vào vụ đường nên đây chính là gốc khuất mà chúng không thể thấy trong nhất
thời.

Năm tên áo đen, một tên chết lại chỗ do va chạm trực tiếp với cái bàn và bốn
tên còn lại bị xử bởi Trầm Khung. Trầm Khung không thể biết là có tên nào còn
sống không nhưng hắn lúc này cũng không còn tâm trí để quan tâm chuyện đó, khả
năng nghe của hắn cũng trở nên vô dụng khi tạp âm lại nhiều như thế này.

Cạch

Âm thầm nhặt lên một khẩu M4 nằm trên đất, Trầm Khung lắc người vài cái và
đứng lên. Hắn đã từng trải qua khóa học bắn tại trường đại học lại cộng thêm
hay chơi game bắn súng và là công dân của thời đại ngày nay thì việc dùng súng
cũng không phải là không thể với Trầm Khung

Hít một hơi sâu, Trầm Khung nhanh chóng tựa người vào tường và nhấm về phía
bọn áo vét đen mà bắn.

Lúc này đây, nếu có ai hỏi mục đích của hắn lúc này là gì thì hắn sẽ trả lời
là không biết. Trầm Khung lúc này không biết và không nhớ gì cả, ngay cả tên
mình chắc giờ này hắn cũng quên nốt rồi. Cả hai mắt của hắn đã đỏ ngầu vì máu,
trên người cũng dính máu. Mùi máu hoà lẫn với mùi thuốc súng đã khiến hắn trở
thành một con người khác.

“Giết! Giết hết lũ áo đen vét cầm súng”

Đó là những vang lên trong đầu của Trầm Khung lúc này


Du Giới - Chương #15